← Ch.095 | Ch.097 → |
Bánh Bao Nhỏ ngủ được một lúc, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, bàn tay bé nhỏ khua khua, bắt lấy tóc của Thiếu Triết, sức lực không lớn, Thiếu Triết chỉ cảm thấy Bao Bao nắm tóc mình, Thiếu Triết nghiêng sang một bên, cẩn thận đắp lại chăn cho Tô Lạc, cô đang khá mệt mỏi. Lần này họ đến Trung Quốc vì một hợp đồng lớn, còn chỉ rõ nhất định là Claudia đi, Claudia thần bí lâu như vậy, dường như cũng cần lộ diện rồi."Cha, bụng bụng đói đói, " Bánh Bao Nhỏ ngước mắt lên, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ cọ vào người Thiếu Triết. Ánh mắt Thiếu Triết đầy tình thương đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao, lại đói bụng, thằng nhóc này, rõ ràng trước khi lên máy bay đã ăn rất nhiều. Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, đưa một bình sữa cho Thiếu Triết, hắn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, sau đó áp bình sữa lên má để kiểm tra độ ấm, Bao Bao thỉnh thoảng lại chu môi lên, dường như mong muốn được bú sữa, khuông mặt nhỏ hồng hồng thật đáng yêu."Con của ngài thật đáng yêu quá, " Nữ tiếp viên xinh đẹp nở nụ cười, đứa bé này quả thật rất đáng yêu, có thể nhận thấy, trưởng thành nhất định sẽ là một đại soái ca, nữ tiếp viên đưa mắt nhìn nhìn Thiếu Triết, khi không cười thì luôn lộ sự nghiêm túc, nhưng khi nở nụ cười lại giống như một thiên sứ vậy. Một người có gương mặt như vậy sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như thế này cũng là chuyện bình thường, nữ tiếp viên đưa mắt nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh được Thiếu Triết chăm sóc cẩn thận, lông mi cô ấy thật dài và đẹp, đúng là một gia đình hạnh phúc."Cảm ơn, " Thiếu Triết lên tiếng cảm ơn, ngón tay vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao, sự yêu thương của hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ là thật, thời gian hắn sống cùng mẹ của Bao Bao, hắn cũng giống như mẹ của Bao Bao, đều rất yêu thương hắn, có thể nói, tình thương của hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ cũng chẳng khác mẹ là mấy. Chẳng trách Tô Lạc luôn nói với hắn, là hắn dạy hư Bao Bao, tuổi nhỏ mà tính tình đã không tốt, nhưng với hắn, Bao Bao luôn là một đứa trẻ rất ngoan, con trai có chút bá đạo cũng là bình thường mà. Như vậy mới có thể bảo vệ được cho ngừi mẹ ngốc ngếch kia. Đôi mắt Bao Bao mở lớn nhìn ngó xung quanh, ánh mắt màu trà khiến nữ tiếp viên hơi cứng người, nhưng ánh mắt này thật đẹp. Cô nhìn thoáng qua, đứa bé đáng yêu như thế này nếu là con cô thì thật là tốt, đứa bé này thật dễ dàng kích thích tình mẫu tử của phụ nữ."Cha, sữa sữa..." Bánh Bao Nhỏ vươn đôi tay mập mạp ra, dùng sức muốn ôm lấy bình sữa Thiếu Triết đặt trước mặt, cánh tay nó quá ngắn cho nên không thể với được bình sữa, cánh tay nhỏ bé không ngừng vung lên, gương mặt phúng phính phồng lên."Cha, cần sữa sữa..." Bánh Bao Nhỏ cố vươn hai tay lên, vẫn không lấy được, ánh mắt màu trà bắt đầu ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, "Cha hư, bắt nạt Bao Bao, " Thiếu Triết khẽ nhíu mày, thuận tay nhéo nhéo cái má phúng phính của Bao Bao, thật giống bánh bao, mềm mềm trắng trắng. Hắn đưa bình sữa trong tay cho Bánh Bao Nhỏ, Bao Bao khoanh chân ngồi trên đùi hắn, rồi ốm bình sữa uống, gương mặt có chút mệt, lông mi dài khẽ động, ai nhìn cũng thích."Đúng là quỷ nhỏ ham ăn, " hắn xoa đầu Bao Bao, có chút bất đắc dĩ nghĩ, hiện tại đã mập như này rồi. Tất nhiên, Bao Bao không thể hiểu lời nói của hắn là có ý gì, bây giờ Bao Bao chỉ cần ăn no là được rồi, những thứ khác, Bao Bao còn quá nhỏ không cần hiểu. Tô Lạc từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ đang uống sữa. Khóe môi cong lên, nụ cười thật dịu dàng xinh đẹp, rất nhanh sẽ tới Trung Quốc, hai năm, mọi chuyện đã thay đổi. Sân bay ở Trung Quốc, một người đàn ông đứng dựa vào xe, thỉnh thoảng lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, dường như đang chờ ai đó, thời gian đã sắp tới, cô vẫn chưa xuống máy bay sao. Lúc này, điện thoại hắn vang lên, hắn lấy ra nhìn, là mẹ hắn."Mẹ, con Ôn Vũ Nhiên đây, làm sao vậy ạ?" Trên mặt hắn lộ rõ vẻ ôn hòa, ánh mắt dưới tấm kính có chút thâm trầm, nhưng tất cả đã bị kính mắt chặn lại, cho nên lúc này ở hắn chỉ còn sự ôn hòa cũng khôn khéo."Chưa ạ, nhưng sẽ nhanh thôi, " hắn nói với mẹ xong, ánh mắt không ngừng nhìn về phía sân bay, hắn chăm chú nhìn chỉ sợ sẽ bỏ qua người nào đó."Mẹ, mẹ yên tâm đi, rất nhanh con sẽ tìm được con dâu ẹ mà, " hắn trêu ghẹo mẹ hắn, cho tới khi cúp điện thoại, hắn mới cất điện thoại vào trong túi áo, hai năm, đúng là đã có quá nhiều chuyện thay đổi, con người cũng thay đổi. Rất nhiều người, rất nhiều việc, ví như hắn, hay đối thủ một mất một còn ngày nào đó, tất cả đều thay đổi, hôn nhân của hắn và Trữ San, cũng chỉ duy trì có mấy tháng, ngay cả khi điều tra ra Trữ San không có thai, hôn nhân của họ cũng chỉ là trên danh nghĩa, bây giờ mỗi khi hắn nhớ tới, đều cảm thấy như một trò hề. Hai người đàn ông lại bị một người phụ nữ đùa bỡn trên tay, đúng là đần. Lạc Lạc cũng đã mất tích, cho tới bây giờ cũng không có một chút tin tức nào. Hai năm qua đi, Duệ Húc ly hôn còn Ôn Vũ Nhiên hắn cũng đã có vị hôn thê, một cô gái đơn giản, cảm giác có chút giống Tô Lạc, cũng có thể vì nguyên nhân này, cho nên hắn ngầm đồng ý qua lại với cô, hắn từng trải qua một cuộc hôn nhân, đã không muốn suy nghĩ nhiều nữa. Hắn lại nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thấy được một cô gái trẻ đứng cách đó không xa, cô đưa tay vuốt mái tóc, ánh mắt nhìn xung quanh, đuôi mắt dài, xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh, không có chút sáng chói nhưng lại tạo cảm giác thoải mái, ngón tay vuốt mái tóc như vuốt một ngọn gió xuân, tim hắn như đập nhanh hơn. Ngón tay hắn khẽ run lên... Bờ vai cũng không ngừng run rẩy."Tử Lạc... Tô Tử Lạc..."Cổ họng hắn như có gì chặn lại, thật khó chịu, lời nói ra đều thấy khó khăn. Tô Lạc nghe thấy có người gọi tên mình, không phải Bạch Thiếu Triết, hôm nay cô mới xuống máy bay, cô nghĩ là không có ai biết mới đúng.
*****
Xoay người, cô nhìn thấy một người mà hai năm qua chưa từng gặp lại- Ôn Vũ Nhiên, hắn dường như ngày một trưởng thành hơn, có dáng dấp của một thương nhân rồi. Cô khẽ lặng người đi, không ngờ lại gặp được hắn ở đây, hai năm, thời gian cũng không hề ngắn."Đã lâu không gặp, Vũ Nhiên, " cô nở nụ cười tự nhiên, giống như đã lâu không gặp lại bạn bè, cô đã sớm không con là Tô Tử Lạc chỉ có hai bàn tay trắng, lần này về nước, thân phận của cô là Claudia, là một nhà thiết kế nổi danh."Đúng vậy, đã lâu không gặp, " Giọng nói Vũ Nhiên có chút chua chát, hắn bước lại gần cô, đánh giá cô gái đứng trước mặt mình, cô đã thay đổi, mái tóc thẳng ngày xưa giờ đã được uốn quăn, lộ vẻ chín chắn hơn nhiều, cũng dễ thương hơn, bộ quần áo trên người vừa vặn đơn giản nhưng vẫn lộ vẻ sang trọng quý phái, đều là những thiết kế nổi tiếng. Cô cười thật dịu dàng, nhưng lại quá xa cách, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra hai năm trước đây đều không hề tồn tại. Cô đã trưởng thành, chín chắn, một người hoàn toàn xa lạ với Ôn Vũ Nhiên. Cô đã quay lại, nhưng hắn đã không còn tư cách, có lẽ hai năm trước khi hắn lựa chọn buông tha cho cô, hắn cũng đã mất đi toàn bộ tư cách ở bên cạnh cô."Em..." hắn còn chưa kịp nói thêm một chữ nào, liền nghe thấy một giọng nữ không xa truyền tới, "Vũ Nhiên... Em ở đây a, ở đây này." Tô Lạc quay lại, thấy một cô gái kéo một chiếc va li to đi về phía bọn họ, không đúng là về phía Vũ Nhiên. Sắc mặt Vũ Nhiên cso chút ngại ngùng, nhưng Tô Lạc lại cười dửng dưng như không, cô đưa tay vuốt mái tóc dài, động tác tao nhã tự nhiên, có phải đã không còn để ý, không còn yêu, cho nên hiện tại trái tim cô lại tĩnh như nước."Lạc Lạc... Cô ấy là..." Hắn muốn nói gì đó, lại thấy được ý cười của Tô Lạc, dường như hắn có nói gì cũng đã không còn liên quan tới cô, nhận ra được điều này, một chút dũng khí muốn giải thích của hắn cũng không có."Vũ Nhiên, tôi gọi anh lâu như vậy, sao anh lại không để ý tới tôi?" Cô gái giẫm giẫm chân vội vàng chạy tới, sau đó kéo cánh tay Vũ Nhiên, có chút căng thẳng nhìn qua Tô Lạc, giống như cô là bên thứ ba xen vào bọn họ."Vũ Nhiên... Cô gái này là ai, là bạn anh sao?" Cô ôm chặt lấy cánh tay Vũ Nhiên, chỉ sợ người khác không nhận ra mối quan hệ của họ. Đáy mắt Vũ Nhiên thoáng hiện qua nét chua xót, lại không đẩy cô ra, không phải là không muốn, chỉ là Tô Lạc bây giờ đã coi hắn như một người qua đường, coi như có duyên gặp lại nhau."Xin chào, tôi là Tô Tử Lạc, " Tô Lạc vui vẻ giới thiệu bản thân, trên mặt luôn là nụ cười dịu dàng, nhìn thấy sự đề phòng của cô gái này chi cảm thấy có chút buồn cười."Xin chào, tôi là Trương Giản, là bị hôn thê của Vũ Nhiên, hai người là bạn bè sao, vậy thì tốt quá, tôi và Vũ Nhiên kết hôn, cô nhất định phải tới nhé." Trương Giản tự mình nói xong, cũng không phát hiện ánh mắt Vũ Nhiên có chút khác thường, Tô Lạc khẽ gật đầu, "Nếu có thời gian, tôi sẽ tới, " Lúc này, một âm thanh ngọt ngào vang lên."Mẹ... Mẹ..." Giọng nói ngọt ngào của một đứa bé đáng yêu khiến người khác không khỏi mềm lòng. Tô Lạc xoay người. Một đôi chân ngắn mũm mĩm chạy về phía cô, "Mẹ, ôm ôm..." Gương mặt nhỏ nhắn của Bao Bao hồng lên vì chạy, hai bàn tay nhỏ bé đưa ra, Tô Lạc khẽ lắc đầu, cúi người ôm lấy đứa bé trên mặt đất, cô đưa tay xoa nhẹ chiếc má phúng phính của nó, Bánh Bao Nhỏ dựa vào ngực cô, khẽ chớp mắt, nhìn hai người xa lạ trước mặt, ánh mắt màu trà long lanh, gương mặt mũm mĩm đáng yêu, chớp mắt đã thu phục được Trương Giản, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô còn tưởng rằng như nào, hóa ra cô gái này đã có con, cô đã nghĩ linh tinh rồi."Cô Tô, đứa bé này thật đáng yêu, là con cô sao?" Cô tò mò hỏi, bàn tay đã buông lỏng cánh tay của Vũ Nhiên ra, đi tới gần Tô Lạc, ánh mắt không hề rời khỏi đứa bé trong lòng Tô Lạc. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng yêu như vậy, mập mạp, phúng phính, có chút béo nhưng lại rất đáng yêu."Đúng vậy, đây là con tôi, Bánh Bao Nhỏ, " Tô Lạc vui vẻ thừa nhận, dùng trán đụng nhẹ vào trán Bao Bao, Bao Bao ôm lấy cô Tô Tử Lạc, đầu dựa vào bả vai cô, đôi mắt to tròn không ngừng nhìn nhìn xung quanh. Trước mặt người lạ không lộ chút sợ hãi."Tôi có thể bế được không?" Trương Giản đưa hai tay ra, muốn bế Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ liền quay mặt đi, không thèm để ý tới cô."Xin lỗi, đứa bé này hay xấu hổ, " Tô Lạc có chút ngại ngùng nói với Trương Giản, tay đặt lên lưng Bao Bao xoa nhẹ, chỉ là Bánh Bao Nhỏ xấu hổ, sợ sao, chuyện này là không thể, nó còn đem văn phòng làm việc của cha mình biến thành căn nhà để chơi, gan lớn vô cùng."A, tôi biết rồi, xin lỗi..." Trương Giản có chút thất vọng lùi vè, hi vọng mình có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy, khi đó, cô cũng không cần sợ Vũ Nhiên bị người khác cướp mất. Vũ Nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn đứa bé trong lòng Tô Lạc, hắn đã thấy được đôi mắt màu trà kia, còn có gương mặt này thật quen thuộc, đứa bé này là của người kia. Chỉ cần nhìn diện mạo là biết... "Tử Lạc, đứa bé này..." Hắn có chút khó khăn nói, bàn tay dùng sức nắm chặt, Tô Lạc chỉ cười, không nói gì thêm, Bánh Bao Nhỏ rất giống người đàn ông đó, tuy rằng thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng diện mạo vẫn rất giống người đàn ông kia, chỉ là Bánh Bao Nhỏ là của cô, không có chút quan hệ nào với người đó."Cha, " Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng Tô Lạc giơ tay không ngừng vẫy vẫy, một người đàn ông ở cách đó không xa đi tới, khi nhìn thấy Bao Bao liền nở nụ cười ôn hòa, trên mắt còn xuất hiện má lúm đồng tiền rất sâu, khiến hắn trở nên thân thiện dễ lại gần hơn. Thiếu Triết bước tới gần, tự nhiên ôm lấy Bao Bao trong lòng Tô Lạc, Bao Bao khẽ nắm lấy áo hắn, gương mặt nở nụ cười vui vẻ."Thiếu Triết, đây chính thẳng nhóc nhà cậu đúng không?" Người đàn ông đi bên cạnh Thiếu Triết có chút ngạc nhiên nhìn Bao Bao, đúng là rất đáng yêu, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo chiếc má phúng phính của Bao Bao, đúng là giống bánh bao, vừa béo vừa tròn.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |