Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 062

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 062
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Tô Lạc xuống xe, cô đang đợi hắn, nhưng vừa bước xuống xe Duệ Húc liền trực tiếp đi về phía trước. Cô cố gắng bước nhanh theo, từng bước từng bước, Duệ Húc không hề nhìn thấy, hoặc hắn không muốn thấy, không muốn không quan tâm, để ý tới cô. Duệ Húc cảm giác tay áo bị kéo lại, hay quay đầu, thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc đang nhìn hắn, vẻ mặt cô không tốt, nhưng vẫn nở nụ cười, cười có chút khổ, cô kéo lấy tay áo hắn, nụ cười ngày càng chua sót."Có thể đợi em không? Chồng, em đau chân..." Cô hít hít cái mũi, chân thực sự đau, đã bị sưng lên rồi, nhưng cô vẫn muốn đi cùng hắn... Có được không? Duệ Húc đưa tầm mắt xuống dưới chân cô, đưa tay hất tay cô ra, "Tô Lạc, cô đừng giở mấy trò này, chuyện như vậy không hợp với cô đâu." Tô Lạc có chút ngỡ ngàng, gió lạnh không ngừng thổi tung tóc mái cô, lộ ra lấm tấm mồ hôi. Tay cô dừng giữa không trung, cô đưa tay ra, muốn nắm cái gì đó, cuối cùng phát hiện không thể nắm được gì. Cô nghẹn ngào một tiếng, lại cố gắng bước lên, đi theo sau hắn."Chồng... Thực sự chân em rất đau, không phải là giở trò, nếu anh nói em không đau, vậy em sẽ không đau nữa được không?" Cô chạy bước nhỏ, cố gắng đi theo hắn, Duệ Húc liếc nhìn cô gái từ phía sau chạy tới, khóe môi khẽ nhếch lên khinh thường."Tô Lạc, từ khi nào cô cũng đã học được cách giở trò vậy?" Một người đàn ông bắt đầu cảm thấy phiền chán một cô gái thì tất cả những gì thuộc về cô gái đó đều khiến hắn ghét bỏ. Tô Lạc đi vào phòng cùng Duệ Húc, nhìn hắn thu dọn mấy đồ dùng."Sao vậy, chúng ta chuyển nhà sao?" cô đứng ở cửa, không dám tới gần hắn, ánh mắt bị bao phủ bởi tầng hơi nước, chỉ cần chớp mắt, liền rơi xuống. Duệ Húc cầm mấy bộ quần áo đi ra ngoài, đi qua Tô Lạc, hắn thản nhiên nói, "Không phải chúng ta, chỉ có tôi, gần đây có một số việc, tôi sẽ ở thư phòng, " hắn nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Tô Lạc, đi ra ngoài, Tô Lạc đứng nguyên tại chỗ, cô rất muốn hỏi, nhưng lại không thể mở miệng. Cô không rõ, cô đã làm gì, vì sao hắn lại như vậy, cô không đi gặp Vũ Nhiên, thậm chí điện thoại của hắn cũng không nhận. Vì sao... Rốt cuộc là vì sao.... Cô xoay người, thấy được thân ảnh cao lớn biến mất cánh cửa gần đó, tất cả chìm vào im lặng, im lặng tới nỗi cô có thể nghe được tiếng động của lông mi mình, hàng lông mi dài khẽ cụp xuống, một giọt nước mắt lăn dài. Cô đưa tay ôm chặt thân thể mình, mặc cho sự lạnh lẽo bao quanh người, thật lạnh, tim của cô cũng thật lạnh. Duệ Húc mở cửa, nghe thấy tiếng nức nở, hắn biết cô đang khóc, khóc thật thương tâm, thật đau lòng, hắn nắm chặt tay, ngăn cản mình đi tới cạnh cô, cô không phải là người hắn muốn, cho nên, quan tâm cũng chỉ là dư thừa. Ầm một tiếng, hắn đóng cửa thư phòng, không biết sự tra tấn này giành cho ai, cho cô hay cho chính bản thân hắn, có lẽ sự tra tấn này giành cho cả hai. Khi Tô Lạc mở mắt, trong phòng đã tối đen, cô không biết mình ngủ từ khi nào, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô đưa tay sờ mặt, chạm tới nơi nước mắt vẫn còn đọng. Cô vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, chân vừa chạm đất, cảm giác đau truyền tới, cô cố gứng dựa vào cửa, tránh ình bị ngã. Mở cửa, từng bước đi ra ngoài, chân vẫn sưng đau, cô khẽ cắn môi, dùng sức, cô có thể cảm nhận được vị mằn mặn, không biết là máu hay là nước mắt của cô, cô đưa tay lau mặt, không phải tất cả sao? Không thể khóc, khóc sẽ càng làm cô xấu đi. Cô đi vào phòng bếp, nhâm nhi một cốc sữa, cốc sữa nóng khiến tay cô ấm hơn hẳn. Cô rất muốn uống nhưng lại không uống nổi, cô đi từng bước lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong một tiếng động cũng không có, cô chỉ chờ đợi, chờ đợi.... Duệ Húc dập máy điện thoại trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo tốt hơn một chút, nhưng tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến lông mày hắn nhíu chặt lại, bây giờ người gõ cửa ngoại trừ cô ấy thì còn ai nữa? Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn, hắn muốn xem cô gái này có thể đứng chờ hắn được bao lâu, tiếng gõ cửa không ngừng truyền tới làm sắc mặt hắn càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng tức giận, hàng lông mày nhíu chặt lại. Tiếng gõ cửa lại vang lên, cuối cùng hắn bước tới, dùng sức kéo cửa."Tô Tử Lạc, cô vẫn chưa thỏa mãn được dục vọng của mình sao, không có đàn ông thì không thể sống sót được sao?" Sắc mắt hắn tối sầm, giọng điệu đầy châm chọc cùng xem thường, Tô Lạc nắm chặt chiếc cốc trong tay, cốc sữa đã dần nguội lạnh, giống như cô vậy."Không phải, em chỉ muốn đưa anh..." Cô còn chưa nói hết, cửa phòng liền đóng sầm trước mặt cô, tiếng vang thật lớn, giống như một cây kim nhọn, dùng sức đâm mạnh vào tim cô."Em chỉ muốn, muốn pha cho anh một cốc sữa nóng thôi..." Cô thì thào nói, cố gắng mở to mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Chảy trên má rồi rơi vào trong cốc sữa. Cô cầm cốc sữa, uống từng ngụm, từng ngụm, không biết hương vị của nó như thế nào, cô chỉ cảm thấy đau, rất đau. Cô xoay người, cả người gầy yếu run lên, trái tim cố gắng kìm nén sự đau đớn. Đi vào căn phòng kia, bật đèn lên, cô dựa vào giường còn có hơi thờ của hắn, đêm nay, một đêm cô không ngủ. Giữa bọn họ đã có thứ đã thay đổi, thật nhanh, nhanh tới nỗi cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp quý trọng từng giây từng phút bên nhau. Tia nắng sớm chiếu trên đôi mắt sưng đỏ của cô, cô ngồi dậy, cả người đều đau nhức, đưa tay sờ sang bên cạnh, tất cả thật lạnh lẽo.

*****

Cô chớp mắt, đứng lên, trời sáng rồi, cô muốn đi nấu bữa sáng. Cô nhớ, hắn rất thích đồ ăn cô làm. Cô đi xuống tầng, xung quanh tĩnh lặng vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ ngoài truyền tới, trong không khí đã không còn mùi hương hoa hồng dịu nhẹ nữa. Hoa ở nơi này sớm đã khô héo, nhưng bông hoa này héo sẽ lại có bông hoa khác nở, còn trái tim khô héo rồi, còn có thể nở tiếp hay sao. Cô không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng có quá nhiều thứ khiến cho cô không thể không nghĩ. Khi cô đã chuẩn bị xong đồ ăn, người đàn ông kia từ trên tầng đi xuống, cô nở nụ cười nhìn hắn... "Chồng, em đã chuẩn bị xong rồi, " Cô cảm thấy nụ cười mình thật cứng nhắc, có lẽ vì sắc mặt hắn quá lạnh, trái tim hắn cũng lạnh tới mức vô tình. Duệ Húc lãnh đạm mấp máy khóe môi, vẻ mặt vô cảm."Sau này không cần chuẩn bị phần ăn cho tôi nữa, tôi không có thời gian để ăn, " bỏ lại câu nói chứa bao nhiêu lãnh khốc, hắn cầm chiếc cặp rồi đi ra khỏi nhà, dù cho dạ dày hắn đang hết sức kháng nghị, thực ra hắn rất muốn ăn, rất muốn, nhưng thấy được gương mặt tái nhợt kia, hắn sẽ không tránh khỏi buồn phiền."Chồng..." Tô Lạc mở to mắt, không để ý chân mình vẫn còn sưng đau, cô chạy lại, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy éo hắn."Chồng, anh nói cho em biết đi, em đã làm sai cái gì được không, để em thay đổi, cái gì em cũng có thể thay đổi, " giọng nói cô có chút nghẹn ngào, còn khàn khàn vì một đêm mất ngủ, cái gì cô cũng không cần, cô chỉ cần hắn, chỉ cần hắn. Nếu như cô làm sai, cô có thể sửa, có thể thay đổi, thật sự... Có thể... Cả người Duệ Húc cứng lại, vì tay cô ôm hắn thật nhanh, cô sai ở đâu ư, hắn khẽ mím môi mỏng, không. Cô cái gì cũng không sai, người sai là hắn. Vì Duệ Húc không thương cô."Tôi phải đi làm, cô hãy đi xe tới công ty." Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó dùng lức giật vòng tay của cô ra."Chồng... Đừng đi được không?" Tô Lạc tiếp tục vòng tay dùng sức ôm chặt hắn, hắn giật ra, cô lại ôm lấy, lặp lại mấy lần, sắc mặt hắn càng ngày càng xấu, hắn không để ý tay cô có đau hay không, dùng sức giật mạnh tay cô ra, rồi nhanh bước về phía trước, lưu lại bóng lưng cứng nhắc. Cũng thật vô tình và lãnh khốc. Tô Lạc nhìn tay mình, không nhìn rõ những gì trước mắt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn mờ ảo rồi biến mắt trước những giọt nước mắt của cô, cô mệt mỏi ngồi trên mặt đất, từng cơn đau nhói trong tìm truyền tới thân thể. Lúc này tại nhà họ Ôn, Vũ Nhiên lạnh lùng nhìn Trữ San không ngừng ngắm vuốt mấy bộ quần áo, từng bộ từng bộ, không biết đã bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng cô cũng chọn được bộ quần áo mình ưng ý nhất, sau đó liền ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình thật xinh đẹp trong gương."Thế nào, em có hẹn hò ở ngoài sao? Lại để ý hình tượng mình như vậy, " Vũ Nhiên không nói nữa, tựa người vào đầu giường, lãnh đạm nhìn cô, lồng ngực có chút buồn bực, thật khó chịu, tuy cô không phải là người vợ hắn yêu nhưng cô vẫn là vợ hắn, nếu bị cắm sừng, hắn nghĩ không có một người đàn ông nào chịu được."Đâu có, chẳng lẽ anh muốn em càng ngày càng... Xấu đi sao? Trữ San không hề tức giận, nhìn qua hôm nay cô rất vui, xác định trên người mình không có chút khuyết điểm nào, cô mới đứng lên, cầm chiếc túi da, đi tới bên giường, hôn lên mặt Vũ Nhiên, "Chồng, em muốn đi làm." Vũ Nhiên kéo người cô, độ ấm trên thân thể hắn khiến tim Trữ San đập nhanh hơn, với người đàn ông này cô không phải không có tình cảm, cho nên cô không hề muốn rời khỏi hắn, dù sao khó khăn lắm mới giành được hắn, nếu dễ dàng buông tay như vậy, cô không cam tâm."Anh không nuôi nổi em sao, phu nhân tổng tài Ôn Thị mà phải đi làm sao?" Bàn tay Vũ Nhiên vuốt ve bên hông cô, cô gái này trời sinh là báu vật, thân thể cô khiến đàn ông mê đắm, điều đó không có nghĩa sẽ biến Vũ Nhiên thành một đứa ngốc."Em muốn đi làm, như vậy em cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn." Trữ San chớp mắt, đôi mắt to long lanh, hôn lên mặt Vũ Nhiên một cái rồi đứng lên."Nếu, anh không đồng ý, em vẫn muốn đi làm sao?" Vũ Nhiên tiếp tục tựa vào đầu giường, giống con mèo lười. Trữ San lặng người đi, cô cảm giác lời nói của hắn còn có ý khác."Nhiên... Sao anh lại không đồng ý chứ? Đâu phải là em đi công tác đâu, mỗi ngày chúng ta vẫn được gặp nhau, hơn nữa, sau khi tan việc là em sẽ về ngay, " Trữ San bĩu môi, bộ dáng giống như một đứa trẻ, đáy lòng Vũ Nhiên cười lạnh, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài. Tề Trữ San, mộ ngày nào đó, cô sẽ vì những ham muốn của mình mà phải trả giá thật đắt, một ngày nào đó cô sẽ biết... Ôn Vũ Nhiên đứng lên, đi về phía cửa sổ đối diện với cánh cổng, đúng như dự đoán nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen có rèm che. Quả nhiên là hai kẻ ích kỉ, hắn đứng cạnh cửa sổ, thuận tiện cầm chiếc điện thoại trên bàn lên. Cho tới khi nghe được tiếng alô từ đầu bên kia, hắn cảm giác có chiếc kim nhọn không ngừng đâm vào tim hắn."Lạc Lạc, anh có việc muốn nói với em, nếu em không đi được, vậy anh sẽ tới chỗ em ở, nếu em muốn tới tập đoàn Húc Nhật, anh sẽ ở quán cà phê gần đó chờ em, tới hay không tự mình quyết định, " hắn không giành thời gian để chờ bên kia lên tiếng, trực tiếp dập điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, Ôn Vũ Nhiên đã không còn là Ôn Vũ Nhiên của ngày xưa, hắn ném điện thoại di động lên trên giường, nheo mắt lại, hắn không phải kẻ ngốc, lại càng không phải một kẻ ngốc để kẻ khác tính kế. Tô Lạc từ từ buông điện thoại trong tay xuống, quay đầu lại, hàng lông mi khẽ run lên, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô ngồi trên ghé sa lon, nhìn bàn cơm còn nguyên trước mặt, một hồi lâu, đều không có cử động, cô chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, không được sao? Vì sao, tất cả mọi người đều không buông tha cô, vì sao... Cô không hiểu, thực sự không hiểu. Cô đứng lên, cầm chiếc túi nhỏ, đóng cửa lại, tất cả nơi này đều bị phủ lên một lớp dày bi thương.



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)