Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 060

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Trong một căn phòng khách sạn cao cấp, không biết ai là người chủ động, đôi môi hai người dính chặt lấy nhau, lưỡi không ngừng chạm vào nhau, từng tiếng thở gấp gáp truyền tới, dục vọng dâng trào không thể ngăn cản, không có cách nào trốn tránh, có lẽ họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi. Hai người dùng sức điên cuồng xé quần áo trên người nhau, mãnh liệt, nóng bỏng, dục vọng bao trùm lấy tất cả, họ vội vã muốn có được thân thể của nhau. Duệ Húc ôm cô đặt lên trên giường, hai tròng mắt đầy tơ máu, tai nghe tiếng rên rỉ khiêu gợi của cô, bây giờ hắn đã quên hết tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình. Hắn quên mình đã có vợ, quên Trữ San đã có chồng, trong mắt hắn chỉ còn tồn tại cô và cô cũng chỉ còn nhìn thấy hắn, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt họ."Húc... Em muốn..." Trữ San mê man nhìn da thịt của hắn, làn da màu đồng gợi cảm, cơ thể săn chắc, thật mạnh mẽ, một người đàn ông cường tráng, cô khó chịu thở ra khí nóng, cảm giác quyết liệt này chưa từng có người đàn ông nào mang lại cho cô, cô chỉ muốn giữ lấy, muốn được thỏa mãn. Hai người họ đã quen biết nhau một thời gian dài, ngày hôm nay mới như tìm thấy chính mình ở trong con người kia, hóa ra, bọn họ đều điên cuồng như thế. Ánh mắt Duệ Húc mê say ngắm nhìn cô gái dưới thân hắn, khẽ lắc đầu, dường như Tề Trữ San biến thành một cô gái gái nhút nhát và trong sáng, cho dù đang ở giữa sự kích tình, cô khẽ cắn môi dưới kìm nén không kêu ra tiếng, dáng vẻ này khiến cho hắn càng muốn đối xử thô bạo với cô. Hắn thất thần mất mấy giây, khiến Trữ San khó chịu, đôi chân dài quấn chặt lấy hông hắn, cô thật sự muốn thứ cứng rắn kia của hắn lấp đầy nơi mềm mại của cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng của cô khiến hắn không thể khống chế chính mình. Hắn dùng lực đưa người về phía trước, tiến vào nơi sâu nhất của cô, vội càng lấp đầy nơi mềm mại đó, hai tròng mắt hắn đỏ hơn, cô gái dưới thân hắn thật xinh đẹp, hai chân của cô dùng sức quấn chặt lấy hông hắn, bộ ngực cao ngất không ngừng cọ sát vào ngực hắn. Hắn không ngừng thở dốc, chỉ còn lại dục vọng đam mê giữa nam và nữ, bên trong không ngừng truyền ra tiếng thở gấp gáp của người đàn ông và sự rên rỉ không ngừng của người phụ nữ, từng đợt từng đợt mãi không ngừng. Chiếc điện thoại trong túi xách hiệu Chanel đặt trên bàn không ngừng kêu lên nhưng không có ai tiếp. Trên mặt đất, quần áo vương vãi khắp nơi còn trên giường là một đôi nam nữ đang yêu nhau mãnh liệt. Xa xa, ánh đèn đường kéo dài trong đêm, vài chiếc ô tô lướt nhanh trong gió.... Đã khuya... Tô Lạc co người ngồi trên ghế sa lon, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn đã chỉ tới số một, hắn vẫn chưa về, cô đứng lên, nhìn thấy bàn đồ ăn đã nguội lạnh, còn một chiếc bánh ngọt chưa đụng tới, ánh mắt chua xót, đi tới cạnh chiếc điện thoại bàn, cầm lên, nhưng cầm nửa ngày, cũng không biết mình phải bấm con số nào. Cô đặt điện thoại trong tay xuống, đi tới chiếc ghê sa lon, cô không biết số điện thoại cá nhân của hắn, cho nên bây giờ cô không biết hắn đang ở đâu? Hắn có việc hay đã xảy ra chuyện gì? Trái tim cô có chút khó chịu, cả người cảm giác như có thứ gì đó chặn trong cổ họng, thật khó chịu, lo lắng, căng thẳng, cả sự sợ hãi, cô chỉ biết co người lại, cứ ngồi như vậy trong đêm. Cô nhìn chiếc bánh ngọt trên bàn, sinh nhật cô, cũng đã qua rồi, nhớ tới lời hắn nói sẽ tổ chức sinh nhật với cô, chỉ biết nở nụ cười buồn, không có vấn đề gì, cô biết hắn có rất nhiều việc cần làm, sinh nhật mỗi năm đều có, sang năm, sang năm nhất định hắn sẽ ở cùng cô. Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đã tối đen, không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi xuống. Cô đưa tay lau nước mắt, ngồi dậy, cầm chiếc dao gọt trái cây, cắt một miếng bánh ngọt, đặt ở đối diện, lại cắt thêm một miếng đặt trước mặt mình. Ngọn nến trên bánh sinh nhật đã không còn, mà sinh nhật cô vốn đâu có những thứ đó. Câu nói sinh nhật vui vẻ, ai đã từng nói, cô cũng quên rồi. Cô ăn một miếng bánh ngọt, thật ngọt cũng thật chua xót. Cô nhìn chiếc ghế đối diện, ánh mắt híp lại hình trăng khuyết, có chút mông lung. Dường như cô đang nhìn thấy người đàn ông đó, hắn xoa tóc cô, mắng cô ngốc, cả người lạnh lùng gọi cô một tiếng vợ, nụ cười như có như không, con người lúc nào cũng thơ ờ, lạnh lùng, ít ai biết đến sự dịu dàng đằng sau sự lạnh lẽo đó."Chồng..." Khóe môi cô khẽ cong lên, nếm được hương vị nước mắt của chính mình. Thì ra, vô tình cô đã yêu sâu đậm như thế, chờ mong như thế, còn lớn hơn cả tình yêu của cô với Vũ Nhiên, điều này có nghĩa, cô đã yêu hắn, đã sớm vượt qua những gì giành cho Vũ Nhiên. Cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian cứ thế trôi đi, còn cô vẫn cứ đợi, cứ chờ. Cô chờ suốt một đêm, chờ đợi bóng dáng hắn, cô tin tưởng hắn nên cô nhất định sẽ chờ hắn. Mí mắt cô nặng trĩu, vệt thâm quầng hiện rõ dưới mắt, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, cố gắng kiên trì, có gắng níu giữ lại sự ấm áp. Sáng sớm, từng cơn gió thổi qua, thỉnh thoảng sẽ tìm được khe cửa lọt vào lướt nhẹ qua phòng, Tô Lạc khó chịu khẽ co người lại, mơ hồ nghe được tiếng cửa mở, cô muốn mở to mắt, cô thực sự rất mệt, mệt tới nỗi không thể mở mắt ra được nữa. Cả người co lại, cô biết người đàn ông cô chờ đợi cả đêm đang nhìn cô, ánh mắt u ám sâu thẳm, hắn đi tới, đứng trước mặt Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi khẽ rung, càng lộ rõ sự mệt mỏi, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Hắn nhìn qua thức ăn trên bàn vẫn chưa hề động đũa, cả hai phần bánh ngọt được cắt ra, môi mím lại. Hắn cúi người xuống, đưa tay ôm cô vào lòng."Chồng..." Tô Lạc không có ý thức ở trong ngực hắn khẽ gọi, bước chân hắn chậm lại, trong mắt sự phức tạp ngày càng nhiều. Hắn ôm cô đi lên tầng, mở cửa, đặt cô trên giường, mới đêm hôm trước, hai người còn thể hiện điều tuyệt vời nhất giữa tình cảm của họ, nhưng từ hôm nay, tất cả đã thay đổi.

*****

"Chồng..." Một tiếng gọi, gương mặt nhỏ nhắn tái đi vì lạnh cọ nhẹ vào tay hắn, Duệ Húc vội vàng thu tay lại, dường như đang trốn tránh điều gì, hắn đi nhanh về phía phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền tới. Khói nước mông lung, hắn mở mắt ra, ánh mắt màu trà đầy vẻ tuyệt tình. Hắn nhìn thân thể mình, cảm nhận được trên lưng có rất nhiều vệt đỏ, là vết cào của Trữ San. Tiếng nước truyền tới đánh thức Tô Lạc đang ngủ, cô xoay người, quay mặt về phía cửa phòng đang đóng, gương mặt cười nhợt đầy vẻ cô đơn mệt mỏi, cô... Rốt cuộc cũng đợi được hắn. Duệ Húc choàng áo tắm màu trắng đi ra, bước đi trầm ổn, sắc mặt lạnh lẽo, có lẽ hắn luôn luôn như vậy, rất ít khi nhìn thấy sự thoải mái của hắn. Hắn lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo đứng ra ban công, hút thuốc, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, suy tư. Một đôi tay nhỏ vòng qua hông hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn, có chút căng thẳng, sợ hãi, hắn có thể cảm nhận rõ qua thân thể đang run lên phía sau."Em không hỏi anh đi đâu làm gì sao?"hắn không quay đầu lại, vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài, gương mặt lộ ra chút hối hận nhưng rất nhạt nhòa. Tô Lạc dán mặt mình lên lưng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, cái gì em cũng không hỏi, " nhưng hắn không biết, để làm được như vậy cô đã khó khăn như thế nào, lại cố gắng lấy tinh thần như thế nào. Cô muốn đi từng bước, muốn một lần nữa cùng người mình yêu, yêu say đắm, dùng tất cả để yêu. Cô thực sự đã yêu hắn."Chồng... Anh đói không? Anh có muốn ăn gì không, em đi làm cho anh?" Giọng nói dịu dàng vì một đêm chưa ngủ lại có chút yếu ớt khàn khàn. Đột nhiên hắn quay người lại, giật ra hai tay cô đang ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng, tay Tô Lạc bị hắn nắm thực sự rất đau nhưng hắn chưa bao giờ biết. Cô vẫn cười, cười thật dịu dàng, thật dè dặt. Trái tim Duệ Húc cảm thấy phiền muộn, cả người cúi xuống, dừng sức hôn đôi môi tái nhợt của cô, hắn dùng sức hôn, dùng lực cắn, có phải hắn đang tự trừng phạt chính mình, hoặc giành cho ai đó, Tô Lạc ngẩn người, cuối cùng đưa hai tay vòng qua cổ hắn. Dùng sự dịu dàng của cô chào đón sự thô bạo của hắn. Cô không biết hắn bị làm sao, cô chỉ biết, chỉ cần hắn muốn, cô sẽ không từ chối, cô cũng không hiều sao mình lại ngu ngốc tới vậy, cô chỉ biết, cô thực sự yêu hắn quá nhiều. Hắn là chồng cô... "Sau này không được ngốc như vậy, " Duệ Húc buông lỏng cô, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, xoa nhẹ. Tô Lạc khẽ gật đầu, dán mặt lên lồng ngực hắn. Ngón tay Duệ Húc đặt trên tóc cô, trên người cô có mùi sữa tắm dịu nhẹ, hắn nhớ tới đêm qua hắn đã phóng túng như thế nào, nhớ tới hương nước hoa nồng đậm của một cô gái khác. Lúc này, hắn phát hiện, hắn không muốn đẩy thân thể nhỏ nhắn này ra, tay hắn đặt trên lưng Tô Lạc, ôm cô chặt hơn, cô là người con gái duy nhất chờ hắn, cũng là cô gái ngốc nhất, chỉ bởi vì một câu nói kia của hắn sao? Hắn nheo mắt lại, mùi hương thuốc lá còn bám trên đầu ngón tay, trong không khí nhạt dần nhạt dàn rồi biến mất. Một đêm hắn không về, hắn không nói nguyên nhân, cô cũng không hỏi, bọn họ vẫn như trước, nhưng Tô Lạc luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, ví dụ như, hắn nói chuyện với cô ít hơn trước, dường như càng ngày càng xa cách cô. Cô nghĩ lại, nở nụ cười ngượng, không phải vì hắn nói ít đi mà là cô đã nói nhiều hơn. Duệ Húc làm viêc trong văn phòng, Tô Lạc nhàm chán ngồi vẽ lên giấy. Cô chăm chú vẽ, ngẫu nhiên nghĩ tới gì đó, khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc."Cô đang suy nghĩ gì vậy, không phải là Húc chứ?" Một tiếng nói xen tiếng cười truyền tới, Tô Lạc ngẩng đầu, thấy được Vệ Thần không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào, người này là mèo sao? Làm sao mà đi ra đi vào cũng không có gây chút tiếng động."Không, " Tô Lạc tuy lắc đầu nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô rồi, quả nhiên là một cô gái đơn giản, đi theo Húc thật là thiệt thòi cho cô, bản thân cũng không biết đã bị Húc lựa chọn, ăn đến ngay cả bã cũng không còn."Đúng rồi, đây là tranh cô vẽ sao?" Vệ Thần không trêu cô gái đang đỏ mặt này nữa, có một câu vợ của bạn không thể chọc, bây giờ hắn đang cô đơn, làm thế sẽ giống như một kẻ vô lại, tuy rằng hắn không cho là như thế, nhưng người khác nhìn thấy có nghĩ được như hắn, cho nên, lời nào cũng có thể nói a, xem đi, cô thư kí của Húc không ngừng nhìn vào đây, có lẽ đang chuẩn bị tìm chuyện để tám. Vệ Thần nhíu mày, bọn họ có thể làm cái gì chứ, thật là phiền phức, nếu như muốn làm chuyện gì, còn mở cửa lớn để người khác nhìn như vậy sao? Trong lòng họ không có quỷ mà trong lòng mấy bà tám đã có một con quỷ rất to rồi. Hắn cúi đầu, cầm bức tranh Tô Lạc đang vẻ dở lên xem, đó là một hình vẽ kì quái, có màu sắc, lại không có hình dạng gì, nhưng màu sắc phối rất độc đáo, sử dụng những màu sắc đậm để tạo ra sự khác biệt, điểm này có chút giống Húc, màu sắc này thật đẹp, khiến người khác kinh ngạc, đẹp mà không hề thô tục, cái này quả đúng là một sản phẩm dở dang tuyệt vời."Tử Lạc, cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế của công ty không, có lẽ cô sẽ thắng, " Vệ Thần đưa tay xoa xoa cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, có lẽ Húc đã nhặt được một bảo vật rồi, có khi Tô Lạc chính là một thiên tài. Dù sao cũng nên trải nghiệm một chút, cô cũng sẽ không thiệt hại gì."Anh nói tới cuộc thi thiết kế trang sức kia sao?" Tô Lạc cầm lại bức tranh, giọng nói có chút không chắc chắn, cuộc thi thiết kế của tập đoàn Húc Nhật gần đây chỉ có một, Vệ Thần không phải đang nói đùa chứ, làm sao cô có thể tham gia được, cô chỉ là một người tốt nghiệp đại học bình thường, học vấn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, còn mấy bức tranh này đều vẽ theo sở thích, đều rất bình thường."Đúng vậy, trừ cái kia ra, cô còn cho là cái nào nữa, được rồi, tôi sẽ đăng kí giúp cô, đến lúc đó sẽ cho Húc bất ngờ được không, cho dù là không thành công, nhưng ít nhất thì cô đã tham gia, " Vệ Thần đứng lên, vỗ tay một cái, bắt đầu làm chủ.



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)