Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 008

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 008
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Tử Lạc khẽ chớp mắt, ánh mắt lại cong cong như vầng trăng, chỉ là một bát súp, cô có thể mời mà, cô không trả lời hắn, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, hắn và cô trong lúc đó, giống như là mang cùng một cảm xúc, sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Cô nắm chặt chiếc áo trên người, xoay người, từng bước từng bước về phía nhà mình, nơi đó, có thể là nhà sao? Cô mỉm cười nhẹ nhàng lại nhanh chóng buồn bã.

Cô lấy chiếc điện thoại trong túi, không có một dấu hiệu gì, cũng không có tin tức gì cả, cô hít hít mũi, cố gắng an ủi mình, cô tự nói với mình, hắn rất bận, hắn rất nhiều việc cần giải quyết. Cho nên không có thời gian giành cho cô.

"Vũ Nhiên, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt."Đôi môi cô khẽ nhúc nhích, trong gió, cảm xúc đan xen nhau, không biết là của hắn hay là của cô.

Lê Duệ Húc nhìn bóng lưng cô ngày một xa, đôi môi mỏng mím chặt hơn.

Hắn đi về xe của mình, bóng hắn kéo dài phía sau, đúng như vậy, bọn họ đều làm bạn với chiếc bóng của mình.

Cho nên, bọn họ thực sự rất cô đơn.

Trong phòng khách tầng bốn mươi lăm của tập đoàn Húc Nhật, đây là nơi để bàn bạc công việc làm ăn, cũng là trung tâm vị trí của tòa nhà. Toàn bộ quyết định, mệnh lệnh đều từ đây ra, dưới có mấy nghìn công nhân, chỉ cần một câu, có thể khiến họ mất việc, cũng có thể khiến họ sung sướng.

Ôn Vũ Nhiên lấy điện thoại di động ra, nước đã uống không dưới ba cốc, người vẫn chưa xuất hiện, hắn vẫn chưa nhìn thấy người, hắn cố gắng chờ đợi, mở di động ra nhìn, có một tin nhắn chưa đọc, hắn mở ra, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, là Lạc Lạc.

"Em biết anh bận nhiều việc, không cần lo lắng cho em, em rất khỏe." Vài dòng ngắn ngủi khiến tâm trạng Ôn Vũ Nhiên có chút thoải mái, hắn cảm nhận được sự dịu dàng trong trái tim, rồi lại áy náy.

Xin lỗi, Lạc Lạc, chờ một chút, chờ anh một chút...

Hắn cất điện thoại di động của mình đi, toàn tâm toàn ý chờ đợi người đàn ông được xưng là kì tài thương mại.

Lê Duệ Húc, tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, chỉ có ba năm ngắn ngủi, mà hắn dùng sự sắc bén và ánh mắt chính xác, đưa tập đoàn Húc Nhật mở rộng gấp ba lần, không những thuận lợi đưa tập đoàn Húc Nhật lọt top một trăm doanh nghiệp toàn cầu, cũng khiến mình trở thành một người đàn ông giỏi nhất, hắn chính là một kì tài thương mại, cũng là một thương nhân trời sinh, bây giờ hắn lại sở hữu nhưng người mẫu sáng giá nhất.

Tai tiếng về phụ nữ của hắn cũng rất ít, không có cô gái nào thân cận bên hắn, điều này càng khiến cho rất nhiều cô gái điên cuồng vì hắn, cho dù biết hắn là kẻ lãnh khốc vô tình, coi phụ nữ không ra gì, cũng không có yêu bất kì ai, nhưng vẫn có một số lớn phụ nữ rào trước đón sau, như con thiêu thân lao vào hắn, nghĩ một ngày nào đó mình sẽ ngồi trên chiếc ghế phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật...

"Ôn tiên sinh, tổng tài của chúng tôi còn đang họp, anh có muốn thêm một ly nước?" Một thư kí lễ phép hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Nhiên, thư kí lại nhìn thoáng qua người đàn ông này, hắn đã ngồi đây đợi gần hai giờ, thật sự kiên nhẫn a, tổng tài của bọn họ là một người làm việc điên cuồng, khi hắn làm việc thì không thể quấy rầy, nếu không sẽ bị hắn mắng không còn mặt mũi, và hơn nữa sẽ được về nhà sống với số tiền dành dụm được.

"Không cần, cảm ơn." Ôn Vũ Nhiên thản nhiên lắc đầu, vẫn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, hắn đã đợi gần hai giờ, cũng không có cái gì khó chịu, có rất nhiều người ngay đến cả phòng khách của tập đoàn Húc Nhật còn không thể bước vào, hắn coi như vẫn còn hi vọng đi.

*****

Nếu tập đoàn Húc Nhật có thể chấp nhận hạng mục kia, cho dù bọn họ chấp nhận một nửa giá, tất cả nợ nần của Ôn thị đều có thể giải quyết, có thể khiến Ôn thị bị tổn thất tài chính lớn, nhưng nếu hắn muốn, kiếm lại cũng không có gì khó, chỉ cần người kia đồng ý là tốt rồi.

Bọn hắn cũng không có qua lại với nhiều người, nhưng biết người đàn ông kia không phải dễ chọc, nên hắn mới là Lê Duệ Húc.

Hắn tựa lưng vào ghế sa lon mềm mại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết đây mới là bắt đầu, nói chuyện với Lê Duệ Húc, chính là lập mưu với hổ, đây là cơ hội duy nhất của hắn, bây giờ, chỉ cần bọn họ muốn, Vũ Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, hắn cũng biết. Tất cả là vì cha của hắn đã cướp trên tay Lê Duệ Húc, dám dứt một sợi lông trên người người con hổ dữ.

Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Vệ Thần ngồi bên cạnh nhìn Lê Duệ Húc, hắn đã xem tài liệu lâu như vậy, hắn không muốn nghỉ ngơi một chút sao?

"Húc, người kia vẫn ở bên ngoài, cứ không có ý định gặp sao?" Hắn cố ý nói rồi lại nhìn ra phía cửa, nói thật, hắn rất mong nhìn thấy cảnh hai người gặp mặt, nhất định sẽ rất đặc sắc.

Lê Duệ Húc buông chiếc bút trong tay xuống, đem thân thể tựa vào ghế da.

"Cho hắn vào." hắn chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mắt màu trà không chút dao động, rất trầm tĩnh.

Vệ Thần khẽ cười nhạt, rốt cuộc cũng thấy a, tình địch gặp mặt, thực sự khiến người xem thích thú.

Hắn lấy điện thoại di động của mình, gọi nội bộ cho thư kí bên ngoài, chuyện cười, hắn là trợ lí tổng tài, cũng đâu phải chân chạy việc.

"Tiêu Ái, mời người ngoài kia vào." Nói xong, hắn cất điện thoại trong tay đi, ngẩng đầu thấy Lê Duệ Húc đứng gần cửa sổ, trong tay lại cầm điếu xì gà.

"Tôi nói, Húc, tôi nghĩ cả đời anh không thể bỏ thuốc." Hắn thản nhiên thở dài một hơi, người này, bác sĩ đã nói rất nhiều lần, làm việc nhiều như vậy, cơ thể hắn đã không được tốt, tuy rằng bây giờ nhìn cũng không tệ lắm, dạ dày hắn thực sự không tốt. Tiếp tục như vậy, hắn cũng nên chuẩn bị cho tên kia một chiếc quan tài đi.

Bàn tay Lê Duệ Húc dừng lại giữa không trung, đem điếu xì gà trong tay bóp nát, hắn mở cửa sổ ra, một làn khói trắng mờ dần trong không khí.

Tiếng gõ cửa truyền tới.

"Tổng tài, Ôn tiên sinh đã tới." Bên ngoài có tiếng của nữ thư kí vọng lại, có chút khẩn trương, Vệ Thần nhíu mày, gương mặt hắn lớn lên rất ôn nhu a, nên cô thư kí kia không thể sợ hắn mà chỉ có thể sợ tên kia.

"Húc, cậu nên cười nhiều hơn a, nếu không sau này cậu sẽ dọa con mình chạy mất đó, nhà người khác thì không sao, nhưng con cậu, cậu không muốn nó vừa nhìn thấy cậu đã bật khóc chứ, cho nên, cậu nên cười nhiều hơn."

*****

Trẻ con? Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua mình sẽ có con a, con của hắn chỉ có thể do một người sinh, có hay không đối với hắn, không sao cả, xem ra, con hắn không thể nào tồn tại rồi.

"Quên đi, tốt nhất cậu đừng có cười." Vệ Thần vỗ vỗ trán mình, người này ngoài cười nhưng trong không cười, vẫn là quên đi, nếu mà cười như thế này, cũng không chỉ dọa trẻ con mà là hù chết đó.

Âm thành mở cửa truyền tới.

Nữ thư kí nhìn thoáng qua ba soái ca trong phòng, sau đó cũng không dám nhìn lung tung nữa, tổng tài cả bọn họ thật u tối, đẹp thì cực đẹp, nhưng người đàn ông như vậy, không phải những cô gái bình thường có thể chọc tới được.

Cô vội vàng ra ngoài đóng cửa lại, nơi đó là thế giới của đàn ông, thế giới của cô là bên ngoài, thực sự là muốn nghe trộm a, cood đau khổ ngồi vào vị trí của mình, ngoại trừ cố gắng làm tốt công việc của mình, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ sẽ dùng sắc để cậu dẫn tổng tài của mình.

Kì thực không phải là không nghĩ tới, nhưng lại không dám, dù sao một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, tất cả chỉ là mơ mộng, đâu có thể xảy ra, nhìn gương măt lúc nào cũng lạnh của người đàn ông này, cô thực sự sợ.

Cho nên, cô vẫn là cố gắng làm tốt công việc của mình, cô gái nào làm người yêu của tổng tài sẽ thực vất vả, nhưng nếu tổng tài yêu sẽ thế nào nhỉ, cô khẽ mím môi, có chút tò mò, cũng có chút chờ mong. Mọi chuyện đã được chứng minh sau đó không lâu.

Người nào yêu tổng tài sẽ thật đáng thương, mà người nào bị tổng tài yêu cũng sẽ rất đáng thương đi.

Cửa đóng lại, Ôn Vũ Nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt, gương mặt thật lạnh lùng, cảm giác như đang nhìn kẻ thù, trực giác rõ ràng, môi mỏng mím chặt, khóe mắt căng thẳng nhìn hắn, người này không hề dễ nói chuện, cũng không phải một người hay cười.

"Xin chào, tôi là Ôn Vũ Nhiên." Hắn lễ phép đưa tay mình ra, cho dù cần phải van xin, thái độ của hắn cũng không thể thấp kém, tay Lê Duệ Húc luôn đặt ở trong túi quần, hắn chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, đôi măt màu trà lại lạnh thêm, nhìn bàn tay đưa tay trước mặt mình, bàn tay hắn nắm chặt, lông mày nhíu chặt, một lúc sua, hắn mới đưa tay mình ra, nắm chặt.

"Lê Duệ Húc." Hắn chỉ nói ba chữ, mà ba chữ kia cũng đã thể hiện hết tất cả, đây là địa bàn của hắn, cũng là vương quốc của hắn, toàn bộ quy tắc là do hắn đưa ra.

Nụ cười trên mặt Vũ Nhiên khẽ cứng lại, hắn cố gắng duy trì sự ôn hòa, Lê Duệ Húc buông tay, Vũ Nhiên cũng đưa ay về, thở dài, người đàn ông này, đến bắt tay cũng dùng lực như vậy sao?

Lê Duệ Húc đúng là danh bất hư truyền, so với lời đồn đại hắn còn khó động vào hơn.

"Tôi nghĩ, Lê tiên sinh đã biết ý đồ của tôi khi tới đây, vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa, đây là kế hoạch của Ôn thị, mời anh xem, tin tưởng quý công ty, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú." Hắn đưa ra bản kế hoạch của chính mình, mấy ngày vừa rồi hắn toàn tâm làm, phía sau gọng kính, mắt của hắn lộ chút tơ máu.

Lê Duệ Húc nhận lấy, ngồi ở một bên lật xem, đúng là hết sức tỉ mỉ, đối với người làm ăn mà nói, một một ý đều có lợi đối với hắn, nếu kí hợp đồng này, chẳng khác nào hắn nắm giữ 10% cổ phần của Ôn thị, lại không có chút hao tổn nào.

Hắn là một thương nhân, tự nhiên biết cái gì có lợi, chỉ là.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-157)