← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
"Nhiêu Triết, anh có tâm sự sao?"
Trong phòng bệnh, thân thể Uông Chỉ Lan hồi phục không tệ, hai ngày sau đã có thể xuất viện.
Nhiêu Triết nhìn về phía cô, gần đây ngày nào anh cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cô, hai người sớm chiều ở bên nhau, nhưng đối với người luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu này, cảm giác của anh rất kỳ quái.
Còn yêu cô không?
Nếu yêu, tại sao tâm không thể như trước đây, vì một nụ cười sáng lạn của cô mà rung động?
Nếu không yêu, vậy tình cảm của anh với cô bây giờ là gì?
"Sắc mặt anh rất tệ, có phải là thân thể không thoải mái không?" Uông Chỉ Lan lo âu đi tới sờ trán anh.
Nhiêu Triết gần như là tránh né sự đụng chạm của cô theo bản năng, động tác này làm Uông Chỉ Lan khó hiểu.
"Anh... Anh sao vậy?"
Nhiêu Triết ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi: "không có gì, anh muốn... có lẽ gần đây hơi mệt mỏi thôi."
Thần sắc Uông Chỉ Lan có vẻ bất an, cô nhu thuận ngồi xuống bên cạnh anh, kéo kéo tay áo của anh, "Anh gần đây thường xuyên thất thần, Nhiêu Triết, có phải anh vẫn chưa tin em là Thượng Quan Nhu không?"
cô đáng thương rũ mắt xuống, "Em biết rõ nói chuyện này ra sẽ không có ai tin, ngay cả em cũng cảm thấy vô cùng hoang đường, hơn nữa em còn chiếm thân thể của Uông tiểu thư, em rất băn khoăn, nhưng..."
Uông Chỉ Lan lộ ra vẻ bất lực: "Em thật sự rất sợ phải trở lại bóng tối vô tận đó, Nhiêu Triết..." cô đột nhiên khẩn trương nắm chặt tay anh, sắc mặt hoảng hốt, "Anh đừng bỏ rơi em nữa, bất kể trước kia anh từng làm chuyện gì có lỗi với em, em đều không quan tâm, em chỉ muốn... từ nay về sau, anh vĩnh viễn ở lại bên cạnh em là tốt rồi."
Nhiêu Triết mờ mịt nhìn vẻ mặt hèn mọn của cô, Thượng Quan Nhu trong trí nhớ anh luôn kiêu ngạo tự tin, không bao giờ bày ra thần thái cầu xin thương xót với anh như vậy. Cho dù bị anh vũ nhục trong bữa tiệc sinh nhật cô cũng vẫn kiên cường mỉm cười để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Nữ nhân trước mắt này, rốt cuộc là ai?
"Chúng ta kết hôn đi, có được không?"
Những lời này Uông Chỉ Lan không hề báo trước mà bật thốt ra, thành công kéo Nhiêu Triết đang mơ hồ về thực tế.
cô mở to mắt chờ mong, như một đứa trẻ đang ăn xin người giàu, "Em biết anh vẫn hối tiếc vì làm em mất mạng, hiện tại nếu linh hồn của em không bị ông trời cướp đi, vậy thì anh cưới em về, để em được ở cạnh anh cả đời, được không?"
Nhiêu Triết đột nhiên bật cười, nụ cười này làm Uông Chỉ Lan thấy chột dạ.
một Cửu Liên Hoàn sáng lấp lánh được đưa tới trước mặt cô, "Còn nhớ thứ này không?"
cô gật đầu một cái: "Dĩ nhiên nhớ, thứ này là của em."
"Tháo nó ra." Giọng nói mang theo sự lãnh khốc khó nén.
cô không nhận mà chỉ nhìn anh: "Anh vẫn không tin em sao?"
Nhiêu Triết lắc đầu, nụ cười trên môi lạnh lùng mà xa cách, "Tháo nó ra, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn."
cô quay đầu, sắc mặt đại biến, run rẩy chỉ vào Cửu Liên Hoàn, ánh mắt tức giận, "Nhiêu Triết, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh giao hôn nhân của chúng ta cho một cái Cửu Liên Hoàn nho nhỏ này quyết định sao?"
Lúc này Nhiêu Triết đã thật sự tin chắc một chuyện.
Anh rất ảo não, tại sao anh không tỉnh ngộ sớm hơn mà lại đắm chìm vào niềm vui Thượng Quan Nhu sống lại như vậy, đến hôm nay mới cảm nhận được sự phẫn nộ sâu sắc.
"Nếu cô thật sự là Thượng Quan Nhu thì tháo nó ra trong vòng bốn phút cho tôi xem."
Uông Chỉ Lan cắn môi, bàn tay run rẩy muốn cầm lấy Cửu Liên Hoàn, nhưng ánh mắt của Nhiêu Triết làm cô e ngại, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.
không chờ cô chạm vào Cửu Liên Hoàn, anh đã thở dài rút tay lại.
"Xem ra yêu cầu của tôi rất làm khó cô, đã như vậy thì cũng không cần phải ép mình nữa. cô biết rõ, thứ miễn cưỡng chiếm được đều sẽ không thật sự cảm nhận được hạnh phúc, Chỉ Lan, trò chơi đã kết thúc rồi."
Anh đưa tay tắt máy, dọn dẹp đồ đạc rồi xoay người rời đi.
Uông Chỉ Lan không cam lòng hét to sau lưng anh: "Nhiêu Triết, tôi là thật lòng yêu anh!"
Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.
cô suy sụp vô lực ngồi xuống giường, vẻ mặt giả vờ ngây thơ đã bị oán hận vặn vẹo thay thế.
Vì sao cô đã tính toán tường tận, mà hồi báo của ông trời vẫn là kết cục như cũ?
Nhiêu Triết, em không cam lòng!
__
"Kỷ tiểu thư, cô đột nhiên rời đi như vậy, ông chủ biết được nhất định sẽ không vui."
Thượng Quan Nhu đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, cố cố gắng nhét một chiếc cặp da lớn vào tủ quần áo, xoay người, không vui nhìn Mạc Hàn Vũ đang giúp khuân đồ một cái: "Anh ta có vui hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Bị chộp tới làm khuân vác tạm thời, Mạc Hàn Vũ thở dài, anh đã nói anh mạng khổ rồi mà, lần nào cũng phải làm vật hi sinh.
Sáng sớm đã bị ông chủ sai về nhà lấy tài liệu thì thấy Kỷ Hinh Mi túi lớn túi nhỏ khuân đồ ra ngoài, lòng hiếu kỳ thôi thúc nên anh thuận miệng hỏi một câu xem cô đang làm gì, kết quả thành kẻ khuân vác thuê, giúp cô lo trong lo ngoài dọn nhà.
Thượng Quan Nhu rất may mắn, căn phòng thuê lúc trước vẫn còn, đồ dùng thiết bị bên trong cũng đầy đủ hết, tuy rằng không thoải mái bằng nhà họ Nhiêu, nhưng với một cô gái độc thân mà nói như vậy đã là không tệ rồi.
thật vất vả sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, cô lau mồ hôi trên trán, thuận tiện cầm một chai nước đưa cho Mạc Hàn Vũ.
"Tôi vẫn chưa cám ơn anh, hôm nay nếu không có anh giúp đỡ, một mình tôi nhất định làm không xong."
Mạc Hàn Vũ cầm chai nước uống vài hớp, cười khúc khích lắc đầu một cái: "Có thể vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi."
Gặp nhau vài lần, anh cũng rất có thiện cảm với cô gái thẳng thắn lạc quan này.
"Kỷ tiểu thư, cô đột nhiên chuyển đi có phải là vì Uông Chỉ Lan luôn miệng nói mình là Thượng Quan Nhu hoàn hồn kia không?"
"không liên quan tới cô ta, tôi chỉ không muốn tiếp tục ở đó khiến người ta ghét thôi."
Nếu Nhiêu Triết đã lựa chọn như vậy, cô còn mặt dày ở lại nhà họ Nhiêu làm gì? cô cũng không muốn đợi anh mở miệng đuổi cô trước, cô làm người luôn rất tự mình hiểu mình.
"Kỷ tiểu thư cô đừng trách tôi lắm miệng, kỳ thực tôi cảm thấy lần này ông chủ rất hồ đồ, trên đời này làm gì có chuyện luân hồi chuyển thế, mượn xác hoàn hồn? Đều là nói bậy nói bạ mà thôi."
"Tôi rất hiểu Uông Chỉ Lan này, cô ta từ nhỏ không nơi nương tựa, là ông chủ cho cô ta tất cả, để cô ta được áo cơm không lo. Đừng nói là cô ta, đổi lại là tôi, mỗi ngày đều phải nhìn một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì đến tôi cũng sẽ động lòng."
"Nhưng cô ta cứ nói mình là Thượng Quan Nhu chuyển thế thì thật sự rất căng rồi, khí chất và năng lực của Thượng Quan Nhu mọi người ai cũng đều rõ ràng, Uông Chỉ Lan căn bản không học được thần thái đó của cô ấy, nhưng mà..."
Anh sờ cằm, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, "Tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy bóng dáng của Thượng Quan Nhu trên người Kỷ tiểu thư. Nếu trên đời thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn thì hẳn là phải nhập vào cô mới đúng." nói xong, anh vỗ vỗ miệng mình, ảo não lắc đầu một cái, "Sao tôi lại điên khùng giống ông chủ luôn thế này?"
Thượng Quan Nhu bị bộ dạng lẩm bẩm thì thầm của anh chọc cười không ngừng.
"Vốn là tâm tình tôi không tốt, nhưng nghe được những lời này của anh thì tốt hơn nhiều rồi, tiểu Mạc, cám ơn anh."
Mạc Hàn Vũ được cô cảm ơn như vậy, gương mặt tuấn tú đỏ lên, vội vàng lắc đầu: "Cám ơn gì chứ, vì mỹ nữ phục vụ là vinh hạnh của tôi mà."
"Chỉ là Kỷ tiểu thư, có mấy lời tôi biết rõ không nên nói nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, ông chủ làm chuyện ngu xuẩn như thế cũng là vì anh ấy có thẹn với Thượng Quan Nhu."
Dừng lại một chút, cũng không để ý khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Nhu dần cứng lại mà tiếp tục nói: "Tôi nghĩ anh ấy vì tuyệt vọng, không muốn bỏ qua bất kỳ khả năng nào nên mới có thể mất lý trí tin trò diễn của Uông Chỉ Lan. Chờ anh ấy tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận vì hành động của mình."
Lén nghiêng mắt nhìn thần sắc của cô một cái, "Tôi làm việc bên cạnh Tổng giám đốc lâu như vậy nên tôi cực kỳ hiểu anh ấy. Sống cùng cô mấy ngày qua, anh ấy là thật lòng thích cô, chỉ vì một người không liên quan mà hiểu lầm nhau, nếu giải quyết không tốt thì tương lai sẽ hối hận cả đời."
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, đang lúc Mạc Hàn Vũ cho là lời nói của mình sẽ không có thu hoạch gì thì lại thấy Thượng Quan Nhu nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Mạc, anh là người tốt, ý của anh tôi đều hiểu, chỉ là... giữa tôi và Nhiêu Triết có rất nhiều vấn đề, bất kể anh ấy là có nỗi khổ tâm gì, tôi nghĩ... chúng tôi cũng không thể ở bên nhau được nữa."
Thấy thần sắc cô khó chịu, Mạc Hàn Vũ cũng không khuyên ngăn nữa, chỉ có thể thở dài trong lòng, lần này Tổng giám đốc dường như đã làm cô ấy tổn thương quá sâu rồi.
Mà cậu càng đáng buồn hơn, cậu giúp Kỷ tiểu thư lén dọn nhà, một khi bị Tổng giám đốc biết, cậu nhất định sẽ lại xui xẻo bị Tổng giám đốc trách móc nữa cho xem.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạc Hàn Vũ, không đợi cậu rời khỏi nhà Kỷ Hinh Mi thì Nhiêu Triết đã gọi tới, vì Nhiêu Triết từ John biết được chuyện Thượng Quan Nhu dọn nhà, mà đồng lõa chính là trợ thủ đắc lực nhất của anh – Mạc Hàn Vũ.
Nhiêu Triết gầm lên trong điện thoại, "Ai cho phép anh giúp cô ấy dọn nhà? Anh không có việc để làm sao? Có phải là tôi giao quá ít việc cho anh để anh có nhiều thời gian rảnh như vậy không?"
Mạc Hàm Vũ để đi động ra xa một chút, đáng thương nhìn đầu sỏ đang bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình bên cạnh.
Thượng Quan Nhu ngước mắt nhìn lên trời, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác tội lỗi nào.
Cậu liều mạng ra hiệu cho cô nhanh lại đây nghe điện thoại, nhưng cô lại gác chân ngồi một bên cắn hạt dưa, bộ dạng vô cùng nhàn nhã, biểu tình thoải mái mười phần, một bộ "Anh ta gọi đến thì có quan hệ gì tới tôi đâu."
Nhiêu Triết vẫn đang tiếp tục rống to trong điện thoại, anh đang rất tức giận. Anh vội vàng từ bệnh viện chạy về, vốn định tìm Kỷ Hinh Mi nhận sai thì kết quả lại bắt hụt.
Mạc Hàn Vũ bị hét đến đau tai, không chịu nổi hét trở về, "Nhiêu Triết, anh hét cái gì? Bên cạnh anh không phải đã có Uông Chỉ Lan tự xưng là Thượng Quan Nhu rồi đó sao? Anh còn quan tâm đến Kỷ tiểu thư làm gì nữa chứ? Cô ấy cũng không phải vợ anh, cô ấy có chuyển nhà hay không thì có quan hệ gì tới anh hả?"
Cậu dù gì cũng xuất thân là đại thiếu gia, từ lúc đi học đã bị Nhiêu Triết áp bức khiến cậu rất khó chịu rồi, hiện tại cậu bất quá là giúp mỹ nữ chuyển nhà thôi, sao phải nhận tai họa này chứ, có oan cho cậu không chứ?
Bên kia Nhiêu Triết bị rống cũng có chút ngẩn người, một lúc lâu cũng không nói được gì.
Thượng Quan Nhu đang cắn hạt dưa cũng há to miệng, bộ dạng nổi đóa của tiểu Mạc thật đúng là đẹp trai.
"Nhiêu Triết, mặc dù anh là Tổng giám đốc của tôi, nhưng tôi lại không thể không nói với anh một câu, chuyện này anh xử lý thật sự rất kém cỏi, bất kể thế nào anh không chịu quý trọng người sống mà chỉ muốn người chết là không được, anh tự giải quyết cho tốt đi!" Cậu ta hét to một hơi rồi cúp máy, thuận tay tắt nguồn luôn.
Thượng Quan Nhu sửng sốt một hồi lâu, rồi tán thưởng giơ ngón cái lên với anh.
Mà Nhiêu Triết bên kia lại kinh ngạc cầm điện thoại, vô cùng ảo não.
Đến khi điện thoại vang lên lần nữa anh mới hồi hồn bắt máy, đầu bên kia truyền đến một âm thanh lạnh lung, "Nhiêu Triết, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi là ai không?"
Anh nghĩ ngợi hồi lâu mới không chắc chắn nói một cái tên, "Lãnh Nghị?"
Người nọ là một nhân vật rất khó lường, bối cảnh cụ thể không rõ ràng, chỉ biết là có quan hệ không rõ với giới hắc đạo.
"Trí nhớ không tệ." Điện thoại truyền tới một tiếng cười trầm thấp, "Nể tình tôi đang có không ít cổ phiếu của Nhiêu thị, các người làm ăn khấm khá khiến tôi cũng kiếm được không ít nên hôm nay đặc biệt báo cho anh một tin. Có người bỏ tiền thuê giang hồ gây bất lợi với một vị tiểu thư họ Kỷ. Nếu tôi nhớ không lầm, vị Kỷ tiểu thư kia chính là người cách đây không lâu cậu đã tuyên bố là Nhiêu phu nhân tương lai đấy."
Nghe đến đó, sắc mặt Nhiêu Triết trắng bệch, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại di động. Anh lao như bay ra cửa, trong lòng gào thét... Mi Mi, em ngàn vạn lần không được có chuyện gì...
Sau khi Mạc Hàn Vũ rời đi, Thượng Quan Nhu vẫn giả vờ không quan tâm rốt cuộc cũng tháo mặt nạ vui vẻ xuống, trốn trong một góc tối không người mà liếm láp vết thương do hai lần thất tình mang đến.
Ông trời hiện tại nhất định là bị cô làm tức giận đến hộc máu rồi, khó được lão nhân gia ông thấy cô đáng thương, cho cô một cơ hội sống lại, mà kết quả...
Cô là đồ ngu ngốc! Chẳng những không quý trọng cơ hội sống lại này mà còn dẫm lên vết xe đổ, vì cùng một người đàn ông mà khóc lóc thương tâm.
Nếu không phải cô tham lam, muốn lấy thân phận Kỷ Hinh Mi tiếp tục ở bên cạnh, hưởng thụ tình yêu của anh ta, thì hôm nay sẽ không phải rơi vào tình cảnh như thế này.
Nhìn màn hình trên di động, một tấm chân dung lớn hai người đang thân mật ôm nhau. Trong hình cô cười vô cùng rực rỡ. Thượng Quan Nhu kinh ngạc, thì ra cũng có lúc mình cười vui vẻ như vậy.
Đột nhiên cô có một loại xúc động muốn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh, có phải anh cũng đang nhớ đến cô hay không?
Nhưng ngay sau đó cô cười tự giễu. Cô chưa đủ ngu ngốc sao? Bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, sao vẫn chưa rút ra được bài học nữa chứ?
Từ lúc chuyển ra khỏi Nhiêu gia, rõ ràng đã muốn nhẫn tâm đưa số điện thoại của anh vào sổ đen, chính mình cũng đã nói với anh từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa, từ đó đến nay mới hai ngày mà đã nhịn không được nỗi khổ tương tư rồi sao?
Nhìn chăm chú ảnh chụp trên màn hình hồi lâu, cô thở dài, đành phải xóa bỏ dáng vẻ ngọt ngào của hai người đi, hủy đi, không bao giờ nhớ tới nữa.
Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.
Bất kể là suy sụp, đau khổ như thế nào, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.
Cô còn phải đi học, lo nghĩ cho tương lai của mình. Cô mới hai mươi hai tuổi, không thể vì thất tình mà phá hủy luôn cuộc sống về sau.
Cô đứng lên, lúc xoay người thì lại lỡ làm rớt thứ gì đó, "choang" một tiếng, là một chiếc ly bằng gốm rơi xuống bể tan tành.
Đó là hàng thủ công cô và Nhiêu Triết cùng nhau làm, bên trên còn in ảnh chụp le lưỡi làm mặt xấu của hai người, nhưng đáng tiếc, bây giờ đã hoàn toàn bể nát rồi.
Cô còn nhớ rõ cảnh tượng ấm áp kia, như chỉ mới hôm qua đây thôi...
"Đây chính là lần đầu tiên bản thiếu gia tự tay làm một cái ly, mặc dù hình dáng hơi xấu xí, nhưng bên trong lại chứa đựng tâm ý của anh, anh sẽ xem nó như tín vật đính ước tặng cho em vậy."
"Anh thật keo kiệt, tín vật đính ước mà lại là một cái ly sao?"
"Đây cũng không phải là cái ly bình thường đâu nha, đây là sản phẩm của Nhiêu Triết, chỉ có duy nhất một cái thôi, người khác muốn có cũng không được đâu."
"Nhiêu Triết, anh đúng là càng ngày càng keo kiệt mà."
"Vậy em có muốn hay không?"
"Muốn! Đương nhiên muốn rồi, đây là tín vật đầu tiên anh tặng em, sao em lại không muốn chứ..."
Hôm nay vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
Thượng Quan Nhu vô lực cúi người nhặt những mảnh vỡ lên.
Nhìn đi, tín vật đính hôn cũng bị động tác vô tình của cô phá hủy hoàn toàn, phải chăng đây là ông trời nói cho cô biết, duyên phận giữa cô và Nhiêu Triết đã hoàn toàn kết thúc rồi?
Bỏ mảnh vỡ nhặt xong vào túi đựng rác, cô thương cảm nán lại một lát, chờ đến khi đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ năm mươi mới biết mình không có thời gian rề rà nữa.
Vội vàng vẽ một ký hiệu thật to trên lịch: Một ngày tồi tệ nhất trong đời!
Viết xong, cô đứng trước gương làm một cái mặt quỷ thật to, sau đó thay quần áo chạy ra khỏi nhà. Hôm nay thời tiết thật không tốt, buổi sáng trời vẫn đầy mây, đến chiều cô mới đi được vài bước thì trời đã đổ mưa phùn mù mịt.
Tuy rằng mưa không lớn, nhưng nếu cứ như vậy đến trường thì cô cũng sẽ ướt sũng.
Nhưng trong nhà không có dù, từ đây tới trường mất khoảng hai mươi phút. Cô đứng ở ven đường do dự không biết có nên gọi taxi không thì một chiếc xe máy phóng nhanh đến suýt tông ngã cô.
May mà cô né nhanh, mạng nhỏ vẫn giữ lại được.
Không biết tại sao mí mắt của cô cứ giật giật, có một loại dự cảm rất xấu như sắp xảy ra tai nạn. Cô luôn rất tin vào giác quan thứ sáu của mình.
Đang lúc cô hoảng loạn thì một tiếng phanh xe chói tai vang lên bên cạnh.
Cô sợ hết hồn, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt cách đó không xa đang phóng về phía mình.
Đó không phải là xe của Nhiêu Triết sao?
Thượng Quan Nhu có chút kinh ngạc, đồng thời cũng khó hiểu, không phải anh vẫn đang ở bệnh viện sao?
Tốc độ xe rất nhanh, từ xa cô đã thấy anh quay cửa kính xe xuống, nguy hiểm ló đầu ra hét to cái gì với cô, nhưng khoảng cách quá xa, tiếng mưa rơi và tiếng xe át mất làm cô không nghe rõ.
Nhiêu Triết thấy cô không có phản ứng thì đổi lại, vừa lái xe vừa ra dấu tay với cô. Cô mờ mịt ôm sách vở đứng nguyên tại chỗ, người đàn ông này điên rồi sao?
Đến khi khoảng cách hai người gần hơn thì cô mới thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt anh, thần sắc anh căng thẳng nhìn chằm chằm một nơi nào đó sau lưng cô.
Cô không nhịn được quay đầu lại nhưng chẳng thấy có gì khác thường, con đường này lúc thường rất thưa người, bây giờ vì trời mưa nên người đi đường càng ít. Cách đó không xa chỉ có một ông lão đang dắt một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi băng qua đường, một Tổng giám đốc cửa hàng đang cầm điện thoại đứng ngoài cửa nói lớn gì đó.
Đến khi tầm mắt lơ đãng của cô khẽ nâng lên, cô mới thấy một hình ảnh kinh hãi lòng người.
Một họng súng đen ngòm chỉa ra từ một căn phòng trên lầu ba, cho dù đối phương ẩn núp rất kỹ nhưng cô vẫn nhạy cảm phát hiện được.
Tình cảnh trước mắt làm đầu cô "Ong" một tiếng rồi bị choáng váng, bởi vì mục tiêu của họng súng chính là cô.
Một giây đó, những âm thanh bên tai đều trở nên mơ hồ một cách kỳ lạ. Cô có lẽ là sợ đến choáng váng, muốn chạy lại không nhúc nhích được, sững sờ đứng tại chỗ, sau đó cảm thấy một sức lực rất mạnh mẽ ôm lấy cổ mình.
Trên người cô nhiều thêm một sức nặng, sức nặng kia từ từ đè xuống khiến cô khó có thể chịu được. Cô lúc này mới thấy rõ người đang đè mình là Nhiêu Triết, gương mặt anh đang vặn vẹo đau đớn.
Anh ôm cô thật chặt vào ngực mình.
Mà trời vốn đang mưa phùn lất phất, lúc này đột nhiên lại mưa to, màn mưa dày đặc.
Tóc anh bị ướt mưa, miệng há ra ngậm lại tựa như đang nói gì đó.
Cô ôm vai anh, tay không cẩn thận chạm vào sau gáy anh, cảm thấy một chất lỏng ấm áp dấp dính vào tay.
"Nhiêu Triết..." Cô bất lực gọi.
Thân thể nặng nề của anh từ từ trượt xuống khỏi người cô.
Anh gần như nằm trên đất, một mảng đỏ lớn chói mắt theo nước mưa lan ra, nhuộm đỏ mặt đất. Sắc mặt của anh càng ngày càng tái, cánh môi trắng nhợt không chút máu.
"Nhiêu Triết..." Cô kinh hãi lắc mạnh đầu một cái, ngồi xổm xuống muốn đỡ anh lên, nhưng vì sao sức lực của cô lại yếu ớt như vậy?
"Mi Mi?"
Một âm thanh yếu đuối vang lên, đánh vỡ tất cả phòng bị của cô.
Giọng nói của anh rất nhỏ, nếu cô không kề tai sát bên môi anh thì gần như là không nghe được gì.
"Nếu anh có thể còn sống... Anh thề... sẽ mãi mãi yêu em..." Âm thanh cuối cùng tan đi, Nhiêu Triết hoàn toàn mất ý thức.
Cô mờ mịt ngã ngồi trong mưa, lẳng lặng nhìn một màn bất ngờ này.
Nhận ra Nhiêu Triết vì bảo vệ cô nên mới bị thương, Thượng Quan Nhu khàn giọng khóc lên.
__
Không biết ngủ bao lâu, khi Nhiêu Triết dần dần tỉnh lại từ trong bóng tối thì anh phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện, không gian rất rộng rãi, là phòng một người nằm.
Anh nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng bệnh bày nhiều dụng cụ tinh vi.
Anh làm sao vậy?
Lục lại trí nhớ xa xăm, chuyện cũ dần dần hiện lên trong đầu.
Nhiêu Triết nhớ mình vừa nhận được điện thoại của Lãnh Nghị gọi tới báo tin liền điên cuồng phóng ra cửa, dọc đường không ngừng gọi cho Kỷ Hinh Mi nhưng không được, ngay cả điện thoại của Mạc Hàn Vũ cũng tắt máy.
Mặc dù anh không biết rốt cuộc là ai muốn mạng của Kỷ Hinh Mi, nhưng chuyện ra giá cao thuê sát thủ giết cô khiến anh cảm thấy nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.
May mà anh còn nhớ rõ địa chỉ nơi cô thuê phòng lúc đầu.
Khi anh tìm được cô thì cô đang như một con thỏ nhỏ bất lực, ngây ngốc đứng trong mưa, hoàn toàn không biết một họng súng vô tình đang chỉ vào mình...
Nhớ lại một màn kinh hiểm đó, Nhiêu Triết chợt bật ngồi dậy, anh phát hiện mình toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
May mà anh chạy tới kịp thời, bảo vệ cô trong ngực, sau đó... hình như anh bị bắn trúng, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là gương mặt kinh hoàng luống cuống của Kỉ Hinh Mi.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là người anh không ngờ tới được, Uông Chỉ Lan. Sao cô ta lại ở đây? Mi Mi đâu?
Uông Chỉ Lan hình như cũng không để ý thấy anh đã tỉnh, ở trong phòng bận rộn một lúc, loay hoa loay hoay, sau đó cắm một bó hoa Tulip xinh đẹp vào bình.
Nhiêu Triết cau mày nhìn cô một hồi lâu, "Đưa điện thoại cho tôi." Anh muốn gọi Mi Mi.
Uông Chỉ Lan không trả lời, vẫn loay hoay với bó hoa trong tay.
Giọng của anh rất nhỏ sao? Anh lại lớn tiếng nói một câu nhưng vẫn không được đáp lại như cũ.
Khoảng cách giữa hai người rõ ràng không tới năm mét, Uông Chỉ Lan cũng không bị điếc, sao lại không nghe thấy anh nói gì được?
Nhiêu Triết có chút không kiên nhẫn đứng dậy xuống giường, lúc anh đang chuẩn bị nói thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin...
Anh vô cùng khiếp sợ chớp mắt mấy cái. Anh thấy người đang nằm trên giường bệnh là một "anh" khác, mũi cắm ống thở, hai mắt khép chặt, tay cắm kim tiêm, dụng cụ trên đầu đang phát ra âm thanh tíc tắc.
Đây là chuyện gì? Anh đã chết rồi sao?
Lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, người lần này càng làm anh bất ngờ hơn.
Thượng Quan Thanh? Sao hắn lại tới đây? Hơn nữa hắn ta dường như cũng không nhìn thấy anh.
Anh có thể nhìn thấy người khác, nhưng người khác lại không thấy được anh, hết thảy chuyện này rốt cuộc là sao?
Thượng Quan Thanh đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại thật cẩn thận, hắn chỉ nhìn thoáng qua giường bệnh một cái rồi vươn tay ôm Uông Chỉ Lan vào ngực.
Uông Chỉ Lan hoảng sợ, không khách khí đẩy hắn ra, lo lắng nhìn thoáng qua giường bệnh sau đó mới dữ tợn mắng, : "Anh điên rồi sao?"
Thượng Quan Thanh không hề để ý hừ cười một tiếng, "Sợ cái gì, Nhiêu Triết đã là người sắp chết rồi, anh muốn thế nào hắn còn làm khó dễ được sao? Huống chi..." Hắn ta tà khí nâng cằm Uông Chỉ Lan lên, "Tim hắn căn bản không hề có em, nếu không sao lại bất chấp tất cả mà đỡ đạn cho con tiện nhân họ Kỷ kia, ngay cả mạng cũng không cần?"
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |