Truyện:Người Chồng Bị Bỏ Rơi - Chương 1

Người Chồng Bị Bỏ Rơi
Trọn bộ 9 chương
Chương 1
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng sớm thứ 2, tại một khu phố yên tĩnh không xa, có một chiếc xe vận tải nhỏ dừng lại bên ngoài "Vườn trồng hoa Mỗ Mỗ"(truyện ghi la MoMo, ta k hiểu nên lấy Mỗ Mỗ lun, hì hì)

Bạch Ái Lâm mặc tạp đề vào, rất bận rộn đem những bồn hoa mới bỏ lên trên xe vận tải, một mặt kiểm tra lại danh sách, xác định không có thiếu một bồn hoa nào, một mặt hướng đến người bạn tốt Mao Tú Hân giải thích.

"Chờ một chút, ngươi đem những bồn hoa này đến văn phòng làm việc và phòng họp của công ty Thăng Khánh, hôm nay tất cả nhân viên của cửa hàng đều nghỉ nên không thể làm khác hơn là đành phải làm phiền ngươi vậy."

Sáng sớm mỗi tuần "Vườn trồng hoa Mỗ Mỗ" đều đưa những hoa tươi đến "Công ty xây dựng Thăng Khánh" được đặt tại một tòa cao ốc, công việc bình thường đều do nhân viên của cửa hàng xử lý, hôm nay không may lại có 2 nhân viên của cửa hàng tạm thời xin nghỉ nên bất đắc dĩ lão bản (chủ cửa hàng ý) như nàng phải đích thân làm.

"Dù sao cửa hàng của ta cũng không mở cửa sớm như vậy, cùng ngươi đi một chuyến cũng xem như là tập thể dục vậy." Mao Tú Hân cười tươi "Chỉ là ngươi có thể kêu người của công ty đó đến đây lấy hoa đem đi."

Nàng thật không hiểu, Bạch Ái Lâm là thiên kim của lão bản "Công ty xây dựng Thăng Khánh", con gái bảo bối lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp, người làm cha sao lại không chiếu cố, tránh cho con gái phải chịu khổ.

Bạch Ái Lâm cười nhẹ "Như vậy không được, làm ăn là làm ăn, công ty bọn họ đặt hàng tại chỗ ta chính là khách hàng, chúng ta phải tận tâm phục vụ a."

"Ba ngươi thương ngươi như vậy sẽ không để ý đâu." Cho nữ nhi cả khu đất này làm quà cưới, có thể thấy được nàng được yêu thương đến cỡ nào. Đáng tiếc, cuộc hôn nhân của nàng chỉ kéo dài được 2 năm, và có được một đứa con gái xinh xắn.

Bạch Ái Lâm chần chừ "Nếu không ngươi không tiện, thì ta liền gọi người của công ty tới lấy, như vậy sẽ không làm phiền tới ngươi nữa."

"Ai, ngươi đừng hiểu lầm, không phải là ta không muốn giúp, chẳng qua  ta chỉ nói vậy mà thôi. Ngươi không phải là không muốn người khác biết ngươi là Bạch tiểu thư sao?" Mao Tú Hân nháy mắt mấy cái "Ngươi phải đáp ứng tặng ta một bồn hoa trong cửa hàng của ngươi, ta sẽ vui lòng giúp đỡ ngươi."

Bạch Ái Lâm cười "Cho dù ngươi không giúp đỡ thì ta cũng sẽ tặng cho ngươi một bồn hoa."

"Oa không cần đâu, ta luôn lấy hoa của ngươi, ta không giúp ngươi làm gì đó, làm sao có thể vui vẻ được."

"Có sao đâu, tất cả mọi người không phải là hàng xóm với nhau sao." Bạch Ái Lâm cười, sắc trời hôm nay rất tốt, tâm tình của nàng cũng tốt như bầu trời không mây xa xa.

Bốn năm trước, hôn nhân kia đã đả thương nàng rất nặng, nàng ra nước ngoài để tránh xa thương tâm, giao chỗ đất này cho người khác quản lý, nàng vừa mới trở về ba tháng trước.

Lão ba (papa của chị này đó, gọi papa không hay bằng lão ba:d) khuyên nàng quay trở về nhà, nhưng nàng nghĩ muốn tự mình kiếm sống nên đến nơi này kinh doanh hoa­­­___Tên "Mỗ Mỗ" của cửa hàng chính là lấy từ tên của con gái duy nhất của nàng.

Mang bồn hoa lên xe, Bạch Ái Lâm nhìn về hướng nhà trọ, con gái 7 tuổi của nàng đang ăn sáng cùng tiểu Kỉ, tiểu Kỉ đang cố gắng giải thích cho tiểu cô nương chưa từng thấy qua bánh quẩy.

Khóe miệng nàng hiện lên mỉm cười "Tiểu Kỉ thật sự rất biết cách quan tâm người khác nha."

Mao Tú Hân cười nói "Hắn chính là gà mẹ, vì ở nhà không có tiểu muội, nên khi ở chung với Mỗ Mỗ nhiều quá sinh nghiện."

"Ngươi cũng nhanh lên sinh cho hắn một đứa con a, ta xem ngươi và Thụy đại ca tình cảm rất tốt nha, sinh thêm mấy đứa cũng không có vấn đề gì" Hai vợ chồng Thụy gia kết hôn đã nhiều năm, tình cảm có một lần lâm vào bất hòa, dạo gần đây đã làm lành lại với nhau, nàng thật hâm mộ bọn họ.

"Coi như hết, mang thai mệt chết đi được. Đúng rồi, 2 ngày nay sao ta không thấy Philip tiên sinh."

"Hắn 2 ngày nay công việc bận rộn, ta bảo hắn hãy nghỉ nghơi cho tốt, đừng đi theo ta."

"Ai, hắn theo ngươi từ Canada về Đài Loan, ngươi rốt cuộc có đáp ứng người ta không vậy."

Bạch Ái Lâm lái xe lên đường, lắc đầu "Ta còn đang suy nghĩ."

Ở Canada 4 năm, khuôn mặt nàng vốn bình thường, nhưng trong mắt người phương tây lại là mỹ nhân (hí hí, vậy ta cũng muốn qua phương tây để được xưng làm mỹ nhân), 4 năm nay, người theo nàng rất nhiều, trong đó có Philip. Nàng trở về Đài Loan, hắn liền xin đi theo đến Đài Loan, nhậm chức tại công ty phần mềm máy tính, chủ yếu muốn làm cho nàng cảm động.

Mặc dù cảm động.........Nhưng nàng không có động tâm.

"Suy nghĩ cái gì? Ta thấy hắn đối với ngươi rất có tâm a, cùng Mỗ Mỗ ở cùng một chỗ rất tốt. Hay là người nhà ngươi phản đối ngươi quen với người ngoại quốc."

"Cũng không phải, người nhà ta biết hắn, nhưng ta chỉ xem hắn là bạn bè thôi."

"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng nha, theo ta thấy hắn xem ra rất tốt nha, có nhiều nam nhân rất kiêng kị việc nuôi dưỡng con của người khác. Hắn cùng Mỗ Mỗ ở chung một chỗ rất tốt. Lại đối với ngươi rất quan tâm, không giữ bên người thật là đáng tiếc nha" (chị Lâm giữ anh này đi, nam chính soái ca bỏ cho ta, hí hí. Lâm tỷ *lườm* "ngươi nói cái gì". TN "không có a" *xách dép chạy*)

"Ta biết hắn là người lý tưởng, đối với ta rất tốt, nhưng chồng trước của ta cũng từng đối với ta rất tốt, vậy mà kết quả thì thế này đây." Nàng cười khổ

Có phải là do miệng vết thương quá sâu quá đau nên đối với tình cảm mới này nàng lại giậm chân tại chỗ.

"Bọn họ không cùng là một loại người, đừng vì tên khốn kia mà đâm ra sợ nam nhân, ta vẫn tin nam nhân tốt có tồn tại. Người chồng trước của ngươi đi làm ở công ty ba ngươi, sau khi ly hôn chắc hẳn là đã xin nghỉ việc rồi."

"Hắn không có nghỉ việc, hắn đang làm tại công ty ba ta."

"Ba ngươi không có khai trừ hắn sao?" Con rể phản bội nữ nhi, phụ thân thương yêu nữ nhi sao có thể cam lòng.

"Không có, ban đầu ba ta rất tức giận muốn khai trừ hắn, nhưng là ta van xin cho hắn ở lại."

Mao Tú Hân trố mắt "Ngươi làm chi phải giúp hắn cầu xin, nếu không thì hắn cũng phải bị giáng chức chức chứ?"

"Cũng không có, tháng trước hắn vừa mới thăng chức Tổng Giám Đốc."

Người nam nhân kia giống như một vết sẹo khó quên, vừa đụng vào lại đau, nàng vẫn tránh làm cho bản thân nghĩ đến hắn, nhưng khi nghe lão ba nhắc đến hắn thì nàng luôn luôn không nhịn được mà vẫn lắng nghe.

Có thể là khó có thể quên nên mới để ý sao.

"Hắn không phải là trước kia muốn ngoại tình nên mới dẫn đến ly hôn sao? Ngươi có thể tha thứ cho hắn, nhưng sao lão ba của ngươi lại còn trọng dụng hắn. Có lầm không vậy?"

"Bởi vì bản thân hắn có năng lực nên mới được trọng dụng, nếu chỉ vì cuộc hôn nhân của ta và hắn đổ vỡ liền đuổi hắn đi, không phải sẽ làm công ty mất đi một nhân tài sao? Hắn hiện tại làm Tổng Giám Đốc cũng là dựa vào chính bản thân mình."

"Nhưng mà ngoại tình cũng không phải là chuyện nhỏ. Như vậy không phải là quá tiện nghi cho hắn sao? Ngươi thế sao lại có thể yên lặng xử lý, cho dù không có trừng phạt hắn thì cũng không nên giúp hắn giữ được công việc chứ, trừ phi ngươi___" Chẳng lẽ bạn tốt còn yêu tên nam nhân hỗn đản kia, muốn để lại cho hắn đường lui.

Bạch Ái Lâm đoán ra suy nghĩ của nàng, kiên định lắc đầu "Không, ta đối với hắn không còn tình cảm nữa. Ngươi nói đúng, ngoại tình thực rất đáng giận, ta không thể chấp nhận nên mới cùng hắn ly hôn. Về phần giúp hắn giữ được công việc thật ra thì..... Hắn lúc trước muốn công việc này."

"Vậy thì chúng ta chờ ở công ty không phải sẽ gặp hắn sao? Hắn họ Phó phải không" Mao Tú Hãn càng nghe càng đối với nam nhân này tò mò.

"Không, hắn ngày hôm qua đã đi nhậm chức, không có trong công ty" Nếu không phải đã xác định là hắn không có trong công ty, thì nàng đã nhờ người giao hàng đưa đến công ty rồi.

"Làm sao ngươi biết hôm qua hắn đã đi nhậm chức, không phải là sau khi ly hôn 2 người vẫn chưa liên lạc sao?"

Mặt nàng hơi nóng, làm bộ chỉnh lại kính chiếu hậu "Tại ngày hôm qua gọi điện hàn huyên tán gẫu cho cha ta nên ta mới biết được."

Đã tới "Công ty xây dựng Thăng Khánh", 2 nữ nhân kéo một bàn đựng hoa vào thang máy đem lên trên lầu, phân công nhau tiến hành thay đổi hoa trong phòng làm việc. Bạch Ái Lâm hướng Mao Tú Hân giải thích, phòng họp cùng phòng làm việc của các nhân vật quan trọng đều có hoa, muốn lấy hoa mới thay thế hoa cũ, đem đồ cũ mang về cửa hàng xử lý sau đó gửi láng giềng, rất được mọi người hoan nghênh (TN: khó hiểu nhỉ, sao lại hoan nghênh.. HN: ngươi còn học hỏi lắm aiz)

Thời gian còn sớm, công ty chỉ có ít người qua lại. Bạch Ái Lâm đây xe hoa tiến vào phòng làm việc của các chủ quản, một mình đi trên hành lang rộng rãi.

Nghĩ đến, muốn tiến vào phòng làm việc của hắn làm nàng tim đập rộn lên, có chút khẩn trương, rồi lại buồn cười. Hắn không có ở đây, thì sao nàng phải khẩn trương chứ.

Nàng hầu như trước kia không có vào công ty của lão ba nên nhân viên cũng không nhận ra nàng, cũng không giống các tỷ tỷ nàng thường xuyên lên báo, không người nào biết nàng là Bạch tứ tiểu thư. Cho dù ly hôn bởi vì truyền thông chụp được hắn lúc ngoại tình bên ngoài, tích cực muốn đào ra, nhưng dưới sự bảo vệ của người nhà, bọn họ cũng không thể quấy rầy nàng.

Vừa rời khỏi cuộc hôn nhân kia, nàng nghĩ lại sư phản bội của hắn liền không ngăn được nước mắt. Nếu không phải có con gái cần nàng thì nàng thiếu chút nữa nhịn không được mà chết đi.

Suốt 4 năm, hắn chưa từng liên hệ với nàng, tuy là do nàng yêu cầu hắn không được quấy rầy nàng và con gái, nhưng hắn cũng làm theo yêu cầu, chưa từng gặp lại, ngay cả con gái cũng không hỏi thăm qua, tuyệt tình đến nỗi làm cho nàng quá thất vọng.

Nhưng khi nàng ở nước ngoài nghe lão ba nói, hắn cùng nữ nhân ngoại tình bên ngoài cũng không có ở chung một chỗ, tim nàng liền đập liên hồi vài ngày. Lão ba nói hắn toàn tâm dồn vào công việc, cự tuyệt rất nhiều nữ nhân, nàng không ngừng phỏng đoán lý do hắn cự tuyệt nhiều nữ nhân như vậy. Lão ba nói, hắn cũng không giải thích cho người bên ngoài, mặc cho mọi người đều ở sau lưng hắn mà phê bình, nàng nhịn không được lại cảm thấy đau lòng.

Nàng suy nghĩ miên man___Hắn tâm can cao ngạo, nhu thế nào lại chịu được người bên ngoài nói luyên thuyên? Hắn đã nói qua hắn rất muốn một gia đình, nhưng như thế nào lại không chấp nhận bất kỳ nữ nhân nào? Hắn không phải là muốn đền bù cho nàng và con gái? Hắn không phải là còn một chút yêu nàng chứ!

Giật mình nghĩ chính mình càng nghĩ càng hoang đường, nàng lại vừa trách cứ chính mình, cho dù hắn hối hận thì như thế nào? Cho dù quay đầu lại, chẳng lẽ nàng còn có thể tiếp nhận hắn sao?

Nàng đã không thương hắn thì cần gì phải quan tâm để ý hắn.

Nhưng là càng gần đến phòng làm việc của hắn thì tâm nàng lại càng nhảy loạn xạ.

Đi tới cửa văn phòng, nàng lấy thẻ từ (thẻ để được vào cơ quan hay sao ý) quẹt vào cửa, cửa mở ra, nàng bước vào trong nhìn ngắm xung quanh.

Trong phòng làm việc im lặng không có một ai. Nàng ôm một chậu hoa đi vào, đánh giá phòng làm việc của hắn. Thiết kế đơn giản, ghế salong, tủ sách, bàn làm việc. Trên bàn đặt máy tính, giấy ghi chép, một hộp danh thiếp. Nàng kéo lên một tờ, chức vụ Tổng Giám Đốc, ngay chính giữa danh thiếp là tên hắn, Phó Duật Hàm.

Phó Duật Hàm, chẳng qua là chỉ đọc nhẹ ba chữ này, không hiểu sao lòng vẫn cảm thấy như cũ, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào (TN "haiz, chị này phức tạp quá", Lâm tỷ  "nhiều chuyện" *xách dép tố*, TN*khóc sướt mướt*). Nam nhân này, dù không có ở đây vẫn có thể tác động đến tâm của nàng.

Nàng nên nhanh chóng thay đổi hoa rồi rời đi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn hết thảy cả phòng làm việc. Nàng nhìn một cái thảm hình hoa văn, là hắn yêu thích hình vẽ, trên bàn đồ sứ, chén trà là sau khi kết hôn nàng mua. Hắn nói, mặc dù nàng không tới công ty nhưng chỉ cần mang theo đồ của nàng cũng như là nàng cùng đến làm việc với hắn vậy (TN "oaoa, Hàm ca ca, ngươi đừng theo Lâm tỷ nữa, đi theo ta đi, ta cho ngươi ăn kẹo" *dụ dỗ*,   Lâm tỷ *liếc mắt, phóng da0* "dám dụ đỗ chồng ta hả").

Không cần suy nghĩ quá nhiều, bởi vì bản thân hắn rất là tiết kiệm, đồ không hư sẽ không vứt đi, sau khi ly hôn hắn đều giữ lại tất cả đồ dùng, đây là cá tính vốn có của hắn, nàng không cần phải suy đoán lung tung.

Nàng nhìn xung quanh, trong phòng làm việc không có bồn hoa nào cả, trong góc phòng gần cánh cửa cũng không có. Nàng biết chủ quản văn phòng này đều có một văn phòng nhỏ, trong đó có thể cất số liệu của công ty hoặc những đồ riêng tư.

Đúng rồi, hắn không thích hoa, cho là hoa thực dụng. Trước khi kết hôn, hắn chưa bao giờ tặng hoa cho nàng. Mỗi tuần nàng đều đưa hoa đến phòng làm việc để trang hoàng nhưng lúc nào cũng bị hắn ngăn cản, đem hoa của nàng ném vào sọt rác.

Nàng ôm chậu hoa đi đến bên cửa, kéo cửa ra. Ngoài dự liệu của nàng, bên trong không phải là giá sách hay tủ bát, mà là một cái giường, khăn trải giường màu lam nhạt, vắt trên đó là một bộ trang phục tây trang.

Nàng còn chậm chạp không nghĩ tới giường này đại biểu cho một không gian riêng tư, thì nhìn thấy một nam nhân ngồi dựa vào trước cái bàn nhỏ cạnh cửa.

Màu da hắn không ngăm đen như trong trí nhớ của nàng, phai nhạt đi chút ít, làm cho khuôn mặt hắn tuấn tú, lộ ra vẻ tao nhã. Ngũ quan hắn xinh đẹp, không quá đặc sắc, nhưng vẻ mặt lại quá lạnh lùng, giống như chưa từng cười vui vậy, cũng chư từng vui vẻ. Bàn tay đặt trên bồn hoa, hắn ngưng mắt nhìn hoa như có điều suy nghĩ.....

Đó là loài hoa nàng thích nhất.

Phát hiện có người vào, hắn ngẩng đâu, đôi mắt màu rám nắng chợt phát sáng, bình tĩnh ngắm nhìn nàng, như là không tin nàng đang đứng ở trước mặt hắn.

"Ái Lâm?"

Tiếng nói hơi khàn khàn, hóa thành vết bỏng trong lòng nàng, động đến cõi lõng nhạy cảm của nàng.

Khi thấy vẻ mặt vui vẻ phía trước của hắn, nàng sững lại, không biết như thế nào đối mặt với hắn nên nàng hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-9)