Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Anh Yêu Chính Là Em - Chương 08

Người Anh Yêu Chính Là Em
Trọn bộ 10 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi anh lật người thì một cơn đau ập đến.

"A... Đau!" Hướng Dương Diễm bị đau nên khẽ kêu lên, Diêm Lệ ngủ gà ngủ gật bên mép giường lập tức nhảy dựng lên.

"Anh làm sao vậy? Có sao không?" Cô lo lắng nhìn vết thương của Tiểu Diễm nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy anh đang cười.

"Cười cái gì mà cười? Anh hại em lo lắng lắm đó biết không?" Cô xấu hổ nói.

"Biết!" Hướng Dương Diễm gật đầu, chữ "biết" phát ra từ miệng anh mang theo ngữ điệu rất là vui sướng.

"Biết là tốt rồi, lần sau không được làm thế nữa..." Diêm Lệ nhìn thấy nụ cười quen thuộc thì sự căng thẳng cả ngày hôm qua dường như tan biến hết. Sau đó...

"Đáng ghét! Tại sao mình lại không khóc chứ?" Cô vội vàng lau nước mắt đang tràn ra.

"Lệ!" Nụ cười rạng rỡ của Hướng Dương Diễm đã biến mất mà thay vào đó là cái nhíu mày không vui.

"Đều là tại anh hết!" Nước mắt của cô chảy ròng ròng, sự phách lối thường ngày vơi đi một nửa: "Sau này không cho anh làm em sợ nữa! Anh có biết là em lo lắng lắm không? Làm sao mà anh có thể bất tỉnh trước mặt em chứ? Tại sao anh lại làm mình bị thương nặng như thế? Nếu như không có Diêm Định Sinh thì không phải cánh tay này đã bị liệt luôn rồi sao? Anh có biết không hả?"

"Biết, anh biết mà. Em đừng khóc nữa!" Anh đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cô, thuận tiện ôm cô vào lòng.

Lần này Diêm Lệ không tức giận cũng không giãy giụa, mặc cho anh vừa ôm vừa dụ dỗ. Chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.

Hướng Dương Diễm ôm cô, mặc dù vết thương cánh tay không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức nhưng lòng anh lại rất vui vẻ.

Ha ha... Cô ấy đã chịu cho anh ôm! Hơn nữa còn khóc vì anh... Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô, điều này đáng quý biết bao!

"Lệ..." Anh yêu thương hôn lên nước mắt trên mặt cô, hành động này làm cho Diêm Lệ dần dần quên khóc thút thít, thay vào đó là sự xấu hổ.

Lúc cô chưa rõ lòng mình thì không tính nhưng bây giờ cô đã rõ ràng, lại bị anh ôm như vậy thì không khỏi cảm thấy... Ai nha, cô cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa, dù sao chính là vừa cao hứng lại có chút không cam lòng!

"Anh nghỉ ngơi cho tốt đi!" Cô giùng giằng muốn đứng dậy lại vô ý đụng vào vết thương của anh.

"Đau..." Hướng Dương Diễm cắn răng kêu đau: "Em đừng cử động!"

Lần này Diêm Lệ không dám động đậy nữa: "Được được được... em không động đậy, anh từ từ nằm xuống giường đi."

Mặc dù tư thế của bọn họ bây giờ rất mập mờ nhưng vì không muốn vết thương của anh nặng thêm, cô không thể cử động được. Cô thầm cầu nguyện không ai xông vào phòng lúc này.

Nhưng Hướng Dương Diễm lại không thấy có gì mất tự nhiên, anh chỉ biết bây giờ anh không muốn thả cô ra!

Từ từ từ từ, anh ôm cô trong ngực chậm rãi nằm xuống, tư thế càng lúc càng mờ ám.

"Này, em bảo anh nằm xuống chứ không phải là cả em cũng phải nằm." Cô bất đắc dĩ nói nhưng không giãy giụa, cô sợ làm anh đau.

Nhưng mà bây giờ nên làm gì đây? Hai người cứ nằm như vậy cũng không phải là cách hay! Lỡ như bị ai nhìn thấy thì không tốt!

"Lệ..." Anh nói khẽ, dùng âm điệu dịu dàng nhất của mình.

"Cái gì nữa?" Ngữ điệu của Diêm Lệ vẫn thô lỗ như cũ nhưng tai đã từ từ ửng hồng.

"Lệ..." Anh lại kêu lần nữa, không hề thấy gương mặt của người đẹp trong ngực đã đỏ bừng cả lên.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì nữa? Kêu hoài vậy!"

"Em thật là không có chút dịu dàng nào!"

"Tiểu tử thúi, em chính là vậy đó! Nếu không thì anh đi tìm người khác chăm sóc cho anh đi." Cô khẩu thị tâm phi nói.

"Em nói dối! Em cũng thích anh đúng không?" Hướng Dương Diễm giống như đứa bé, lớn tiếng lên án.

"Anh phiền quá đi! Em còn phải đi nữa!" Cô tìm đường chui ra.

"Không muốn!" Hướng Dương Diễm vội vàng nắm chặt lấy tay cô: "Em đừng động đậy, lỡ như vết thương của anh rách ra thì sao."

"Anh dám uy hiếp em sao?" Cô tức giận nói nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lại trong ngực anh.

"Không có ai thấy đâu!"

"Không có người thấy cũng vậy, nằm vậy làm sao mà nghỉ ngơi chứ?" So với vấn đề mặt mũi, cô lo lắng cho vết thương của anh hơn.

"Em trả lời câu hỏi của anh trước thì anh liền nghe lời em."

"Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn điều kiện gì chứ?" Đương nhiên là cô biết anh muốn hỏi gì, gương mặt của cô càng lúc càng đỏ ửng.

"Lệ..." Anh không thèm để ý cô xấu hổ như thế nào: "Em thích anh, có phải không?"

"Anh..." Nói quanh co nửa ngày, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Làm gì có ai hỏi trực tiếp như vậy? Anh cho rằng ai cũng không có thần kinh như anh sao?

"Lệ..."

"Ai nha! Phiền chết đi... Thích! Vậy được chưa?" Cô cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung lên.

Gì, sao lại không có phản ứng gì vậy?

"Này, tại sao anh không nói chuyện?" Làm cô thấy lúng túng, cứ như là cô đang tỏ tình với anh vậy.

"Anh cảm động!" Anh ôm chặt lấy cô, lúc này Diêm Lệ mới nghe được tim anh đập anh như thế nào.

"Anh đó..." Diêm Lệ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Đứa ngốc!"

Đang lúc hai người im lặng ôm nhau thì đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa. Diêm Lệ muốn nhảy xuống giường nhưng tất cả đã quá trễ.

"A..." Hướng Dương Hi sợ hãi la lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.

"A?" Ngay cả Diêm Tuấn bước vào sau cũng không giấu được sự kinh ngạc.

"Ai nha nha, không ngờ tới đây sớm lại nhìn thấy một màn này! Hiếm khi nào anh dậy sớm vậy mà lại được nhìn thấy hình ảnh bổ mắt này, thật là đáng giá." Diêm Định Sinh vào sau cùng và cũng không quên châm chọc mấy câu.

"Anh, các anh... Chuyện không phải như các anh nghĩ đâu!" Diêm Lệ vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vội vàng nhảy xuống giường với tốc độ nhanh nhất.

"Em có biết em nói mấy câu này rất không có tính thuyết phục không?" Diêm Định Sinh lạnh lùng liếc Diêm Lệ.

"Chị Lệ, không sao! Lúc nào em cũng chuẩn bị để làm chị dâu." Hướng Dương Hi lập tức bổ sung thêm một câu, Diêm Lệ càng nghe càng nhức đầu.

"Bọn em thật không có gì mà! Là Tiểu Diễm kéo em nằm xuống..."

"Nằm xuống? Ừ, nằm xuống rất tốt!" Hiển nhiên là Hướng Dương Hi đã hiểu sai ý câu nói.

"Bước đầu tiên lúc nào cũng là nằm xuống nha!" Diêm Định Sinh không sợ chết phụ họa.

"Tiểu Hi, em... mấy người đừng có đoán mò nữa mà!" Cô thật muốn chết đi cho rồi.

"Sau đó thì sao? Hai người nằm xuống lúc nào?" Hướng Dương Hi quay đầu hỏi thăm vai nam chính.

"Nói với em ấy là không có gì hết..." Vai nữ chính vội vã phủ nhận.

Đáng tiếc là người nào đó từ trước đến giờ rất nghe lời chị mình: "Mới vừa nằm xuống thôi."

"A... vậy là chưa kịp làm gì sao?" Gương mặt của Hướng Dương Hi đầy vẻ tiếc hận.

"Này!" Diêm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười.

Nếu như mấy người này không tới kịp thì có thể bọn họ sẽ tiến tới nữa chăng?

"Tiểu quỷ! Không lẽ em ấy lại tệ như vậy sao?" Diêm Định Sinh ngụ ý cười nói.

"Cái này em cũng không biết!" Hướng Dương Diễm nói thật.

Rốt cuộc Diêm Lệ cũng không chịu nổi nữa, cô la to: "Em nói là bọn em không có gì mà."

"Vậy vừa rồi hai người ôm nhau làm gì?" Hướng Dương Hi lại hỏi, vừa nói vừa chỉ em trai mình.

"Không có làm gì hết..." Diêm Lệ không tiếc nói láo để bảo vệ mặt mũi.

Nhưng mà người nào đó lại rất thành thật trả lời: "Lệ nói là Lệ thích em."

"Anh nói ra làm gì!" Cô không nhịn được gõ đầu anh một cái.

"Đau... Nhưng mà anh không có nói láo! Vừa rồi em nói là em thích anh mà!"

"Lệ còn nói..." Diêm Lệ giơ tay lên muốn đánh Hướng Dương Diễm một cái.

"Lệ, đừng quậy nữa. Lỡ như vết thương nứt ra thì làm sao bây giờ?" Diêm Tuấn lên tiếng ngăn cản hành động bạo lực của em gái.

"Ai biểu anh ấy nói lung tung!" Cô chu mỏ oán trách.

"Nhưng lời Tiểu Diễm nói là sự thật phải không?" Diêm Tuấn nói, thành công làm cho sắc mặt của em gái mình càng thêm ửng đỏ.

"Anh." Diêm Lệ tức giận dậm chân tại chỗ, oán trách anh mình lâu lâu lại nói một câu làm cô đứng hình.

"Được được được, không làm khó em nữa. Nếu Tiểu Diễm không có gì đáng ngại thì anh đi trước, anh hai tìm anh." Diêm Tuấn cười tươi vì em gái mình biết thẹn thùng.

"Vâng!" Trêu người ta xong là phủi mông chạy mất, đúng là có lương tâm mà.

"Em cũng đi tìm "búp bê" chơi đây! Ngày mai chị lại tới đây thăm em." Hướng Dương Hi chào tạm biệt em trai xong thì vui vẻ khoát tay Diêm Tuấn rời đi.

"Gặp anh hai thì đừng có trêu vào." Diêm Tuấn không có ý kiến, mặc cho Hướng Dương Hi thân mật ôm cánh tay anh.

"Vậy anh cũng đi luôn..." Diêm Định Sinh cười thần bí, nói tiếp: "Đi xem kịch vui!"

Đương nhiên là anh muốn xem "yêu nữ giang hồ nấu với đại ma vương". Vở kịch này xem hoài không thấy chán.

"Xấu xa!" Hướng Dương Hi quay mặt lại cười hì hì rồi đi theo Diêm Tuấn.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hướng Dương Diễm và Diêm Lệ. Anh bảo cô đi tới phía giường.

"Lệ, em thích anh mà, phải không?" Tròng mắt trong suốt của Hướng Dương Diễm nhìn chằm chằm Diêm Lệ làm cho ngượng ngùng, đỏ cả mặt.

"Rốt cuộc muốn em nói mấy lần thì mới tin hả? Không tin thì thôi!" Cô giả vờ tức giận.

"Anh tin! Anh tin mà!" Hướng Dương Diễm vội vàng kéo tay Diêm Lệ lại, anh thấy cô không giãy giũa nữa mới cười nói: "Vậy chúng ta..."

"Anh muốn làm gì?" Ánh mắt của anh bây giờ rất..."Dâm đãng".

"Chúng ta có thể không..." Giọng điệu ngập ngừng xác nhận cho sự hoài nghi của cô.

"Không thể!" Cô dùng đầu gối cũng biết anh muốn làm gì! Đúng là tiểu sắc quỷ!

"Tại sao?" Hướng Dương Diễm khó nén được nỗi thất vọng. Diêm Lệ vừa bực mình vừa buồn cười.

Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ nói một tiếng là phụ nữ sẽ đáp ứng sao?

"Vậy anh nói cho em biết trước, tại sao có thể?"

"Bởi vì anh muốn có thật nhiều thật nhiều em bé với em..." Hướng Dương Diễm nhìn Diêm Lệ một cách nồng nàn.

"Tham quá!" Cô cười mắng, trong lòng lại ngọt ngào.

"Chậm rãi sinh cũng được! Nhưng mà em lớn tuổi rồi, không thể trì hoãn quá lâu..."

"Hướng Dương Diễm! Anh không muốn sống nữa phải không? Chê em già thì tìm người khác mà sinh đi."

"Không cần!" Hướng Dương Diễm ôm ngang hông cô: "Anh chỉ muốn đứa trẻ của chúng ta."

"Anh đó..." Cô bất đắc dĩ thở dài.

Cô không thể không thừa nhận, cô thua dưới tay tên nhóc này... Ai bảo anh nói ngon ngọt đến thế

"Có thể không! Không bằng... Bây giờ chúng ta liền thử một chút đi, có được không?" Cánh tay anh càng thêm xiết chặt hơn.

"Bây giờ sao?" Cô hoảng hốt, vội vàng ấn anh trở lại giường: "t*ng trùng của anh chạy lên não rồi hả? Tay bị thương thế kia còn muốn làm gì? Nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Trời ạ! Rốt cuộc tên nhóc này đang nghĩ gì? Hại cô mắc cỡ không biết phải làm gì bây giờ.

"Chờ anh khỏe lên là có thể sao?" Ánh mắt của Hướng Dương Dương Diễm tràn đầy mong đợi nhìn Diêm Lệ.

"Anh..." Diêm Lệ trợn mắt lên, cô quyết định không để cho anh suy nghĩ tới vấn đề này nữa: "Chờ anh khỏe lên rồi nói tiếp."

Ai... Cái này gọi là yêu sao? Vừa mới tỏ tình đã phải "Hy sinh thân mình"! Hơn nữa cô có dự cảm là mình sẽ rơi vào tay giặc, thật là nguy hiểm mà.

Sau mấy ngày Diêm Lệ ở nhà chăm sóc Hướng Dương Diễm, cuối cùng cô cũng có thể đi làm lại. Còn Hướng Dương Diễm thì bị cô cưỡng ép tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.

Lúc cô vừa bước vào phòng làm việc thì bị Liễu Thanh Thanh công kích tại chỗ.

"Diêm Lệ! Cám ơn trời đất! Rốt cuộc cậu cũng tới rồi!"

"Có chuyện gì?" Đầu cô bị lay đến sắp bất tỉnh rồi. Nếu đây không phải là bạn thân của cô thì cô đã sớm đạp một cú bay ra đường.

"Tiểu Diễm có khỏe không?"

"Thì ra là chuyện này à..." Cô còn tưởng là trời sập chứ! Nhưng mà Liễu Thanh Thanh thích trẻ con như vậy, tên nhóc kia lại bị thương nặng nên cũng không khác trời sập là mấy.

"Rốt cuộc em ấy ra sao rồi? Nghe nói là bị thương rất nặng, còn hôn mê nữa." Liễu Thanh Thanh theo sát phía sau Diêm Lệ, hùng hồn hỏi.

Diêm Lệ đi tới bàn làm việc của mình trước, sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Diễm không bị gì hết."

"Này! Cậu chỉ nói một câu đơn giản như thế thôi sao?" Liễu Thanh Thanh bĩu môi, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này.

"Chứ chẳng lẽ cậu hi vọng Tiểu Diễm xảy ra chuyện à?" Người phụ nữ này thật kỳ quái!

"Không có! Ý tớ là cậu có thể nói rõ tình hình hôm đó cho tớ biết được không? Nhất định là có không ít chuyện thú vị."

"Cậu..." Người này thật là tò mò mà.

"Sao nào! Tớ cũng hỏi thầy Dương rồi nhưng anh ta lại hỏi ngược lại tớ chuyện của cậu với Tiểu Diễm! Hù tớ vội vàng chạy mất, chưa kịp moi tin tức gì."

"Anh ta hỏi cái đó để làm gì?" Diêm Lệ không hiểu.

Ở trong mắt cô, Dương Văn Thịnh không phải là người nhiều chuyện!

"Làm sao tớ biết được chứ?" Liễu Thanh Thanh nhún nhún vai, hiển nhiên là không quan tâm đến đề tài này: "Dù sao thì cậu mau nói cho tớ biết vết thương của Tiểu Diễm ra sao rồi?"

"Cậu phiền quá đi! Tớ đã mời một bác sĩ cực giỏi để chữa trị cho Tiểu Diễm, nếu như Tiểu Diễm có bị gãy hết xương thì cũng không chết được."

"Cậu nói chuyện sao lại độc ác như vậy? Lại đi nguyền rủa Tiểu Diễm đáng yêu của tớ." Liễu Thanh Thanh liếc Diêm Lệ.

"Tớ chỉ là thí dụ thôi mà?" Diêm Lệ ngượng ngùng nói.

Làm sao cô có thể nguyền rủa Tiểu Diễm chứ...

"Sao tự nhiên mặt cậu đỏ vậy?"

"Làm gì có!" Diêm Lệ quay mặt đi, vừa lúc Dương Văn Thịnh đi tới.

"Xin chào!" Dương Văn Thịnh chủ động chào hỏi hai người, chỉ là nụ cười hôm nay có chút miễn cưỡng: "Chuyện đó... em Hướng có khỏe không?"

"Hả..."nghe nói" em ấy đã khỏe nhiều rồi, có thể là sẽ nghỉ học mấy ngày nữa." Diêm Lệ không được tự nhiên nói dối, dù sao chuyện cô và Hướng Dương Diễm ở chung vẫn là bí mật.

"Sao cô lại đột nhiên nghỉ phép nhiều ngày thế? Không khỏe sao?"

"À... Nhà tôi có chút việc..."

"À..." Dương Văn Thịnh nhìn ra được là cô không muốn nói chuyện nhiều nên cũng không hỏi tới nữa. Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh giống như là còn chuyện muốn nói.

"Thầy Dương, còn có chuyện gì sao?" Liễu Thanh Thanh hỏi.

"À, tôi muốn giải thích với cô Diêm về tình hình ngày hôm đó..." Anh không cách nào quên được vẻ mặt lạnh lùng của cô ngày đó.

"Không cần thiết! Tôi biết anh không phải cố ý, là do tôi quá lo lắng thôi." Cô nhớ tới phản ứng hơi quá của mình cũng cảm thấy có lỗi.

Chắc cũng vì thế anh ta mới nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Hướng Dương Diễm.

"Nhưng mà..." Anh muốn nói không phải, không phải anh làm Hướng Dương Diễm gãy xương!

"Không sao? Tiểu Diễm cũng không để ý... À, tôi nói là tôi đã tới thăm nhà em Hướng, em ấy nói là do mình không cẩn thận nên ngã bị thương. Hơn nữa chuyện này cũng qua rồi, anh đừng để trong lòng." Diêm Lệ rất sợ nói lỡ lời nên vội vàng kết thúc đề tài này.

"Vậu... Cô không còn giận tôi chứ?" Gương mặt anh tuấn thoáng qua một tia xấu hổ.

"Hả?" Diêm Lệ ngỡ ngàng nói: "Tôi không có giận anh."

"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Lúc đầu Dương Văn Thịnh hoài nghi một chút nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Diêm Lệ thì nhẹ nhõm hẳn lên.

"Vậy tôi lên lớp trước." Mặc dù Diêm Lệ không hiểu Dương Văn Thịnh vui mừng vì điều gì nhưng cô cũng không có hứng thú để tìm hiểu. Cô cầm danh sách lớp lên đi thẳng một mạch.

"Này! Thầy Dương, tôi nghĩ thầy phải cố gắng nhiều hơn mới được." Liễu Thanh Thanh lắc đầu than thở, Dương Văn thịnh nghe thấy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Tiểu Diễm! Mau lại đây giúp một tay!" Hướng Dương Hi còn chưa xuất hiện thì giọng nói đã sớm truyền khắp đại sảnh Diêm Minh.

Hướng Dương Diễm đang nói chuyện với đám người Diêm Vệ lập tức nhìn về phía cửa đi, anh nhìn thấy chị gái mình đang đỡ Diêm Lệ đi vào, bộ dạng rất chật vật.

"Lệ bị sao vậy?" Hướng Dương Diễm nôn nóng hỏi.

"Em mau đón lấy này!" Hướng Dương Hi la lên: "Hô... Nặng chết chị rồi!"

Với thân thể thấp bé của Hướng Dương Hi mà kéo Diêm Lệ từ bãi đậu xe về đại sảnh quả là một nhiệm vụ khó khắn, cũng khó trách mặt mày cô ấy lại nhăn nhó như vậy: Mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc. Dĩ nhiên là Hướng Dương Diễm cũng nhìn ra chị gái đã cố hết sức, anh vội vàng đỡ Diêm Lệ về phía mình.

"Lệ! Lệ!" Anh vỗ vỗ gò má đỏ bừng của Diêm Lệ nhưng mà hiển nhiên là cô không bị ảnh hưởng.

"Tại sao cô ấy lại say như vậy? Không phải hai người cùng ra ngoài với nhau sao?"

Hướng Dương Diễm nhớ là chị gái anh cũng không uống rượu... ít nhất là anh chưa từng thấy. Hôm nạy tại sao lại say xỉn như vậy? Huống chi là chị ấy còn ra ngoài với anh Định Sinh, làm sao có thể uống rượu được?

"Bọn chị đi ăn đồ Nhật, anh Định Sinh và chị Diêm Lệ mời rượu nên chị uống thôi. Ai biết là chị Lệ lại uống rượu kém thế, mới uống hai ly đã say. Hại chị phải vác chị ấy về đây, mệt chết mất!" Hướng Dương Hi bất đắc dĩ giải thích.

"Thì ra Lệ uống rượu rất kém sao?" Khuôn mặt của Hướng Dương Diễm cũng là bất đắc dĩ.

"Chị còn có thể uống được một chai đó." Vợ của Diêm Vệ rúc trong ngực chồng cười nói.

"Đúng đó! Anh còn tưởng rằng em kém nhất rồi không ngờ em vẫn đứng vị trí thứ hai." Diêm Vệ mỉm cười nhìn vợ yêu.

"Làm sao em biết được!" Hướng Dương Hi nhún nhún vai.

Nhưng thật ra là cô và Diêm Định Sinh cài bẫy Diêm Lệ, hai người làm cho Diêm Lệ lầm tưởng là Diêm Định Sinh muốn ăn Hướng Dương Diễm. Hơn nữa còn bày ra chuyện đánh cuộc bằng tiệc rượu, nhưng mà người nào đó lại say mất trước rồi.

Vì muốn cho Diêm Định Sinh thua cuộc rút lui, quả nhiên Diêm Lệ đã đồng ý đánh cuộc, sau đó... Hắc hắc hắc! bây giờ chị ấy đã biến thành "con mèo đáng yêu" rồi.

"Em mau ôm chị Lệ về phòng nghỉ ngơi đi." Hướng Dương Hi cố nín cười nói với em trai.

"Vâng." Hướng Dương Diễm nghe lời nói tạm biệ với mọi người rồi ôm Diêm Lệ đi ra ngoài. Anh mới đi được mấy bước đã bị Hướng Dương Hi chặn lại.

"Phải nấu gạo thành cơm đó!"



"Gạo nấu thành cơm?" Hướng Dương Diễm ngồi ở mép giường phiền não.

Ý tứ của chị gái không phải là anh không hiểu, nhưng mà... muốn anh "nấu" thế nào chứ?

Đúng là bây giờ Lệ không hề có chút phòng bị nào nằm trên giường nhưng như vậy thì có khác gì hôn mê đâu chứ? Anh có thể làm vậy với cô sao?

Đang lúc Hướng Dương Diễm vẫn còn khổ não không thôi thì nữ chính đã động đậy.

"Khát quá... Tôi muốn uống nước..." Hai tay Diêm Lệ quơ giữa không trung, đòi uống nước.

"Được, anh sẽ mang đến cho em." Hướng Dương Diễm lập tức đi rót nước, anh tính đưa thẳng cho cô. Nhưng anh nghĩ cô không thể nào tự mình uống nước nên tính đỡ cô dậy. Lúc này tay cô lại quơ lung tung mém tính là đỗ nước.

"Làm sao bây giờ đây?" Anh suy nghĩ một chút, thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp.

Anh cầm ly nước đưa lên miệng ướng, sau đó đem gương mặt đỏ ửng của mình kề sát gượng mặt say xỉn mờ mịt của Diêm Lệ. Anh đem nước trong miệng chậm rãi đỗ vào miệng cô.

"Ngô..." Cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dịu lại, Diêm Lệ không nhịn được phát ra tiếng than thỏa mãn.

Vốn là Hướng Dương Diễm tính cho Diêm Lệ uống nước rồi thôi nhưng bây giờ anh lại không nén được khát vọng trong lòng!

Anh còn muốn nhiều hơn!

Nụ hôn lại sâu hơn...

Người phụ nữ bị hôn không hề phản kháng, vô ý thức mở đôi môi ra để cho chiếc lưỡi của anh thâm nhập vào. Cả người cô nóng ran lên, dán chặt vào người anh.

Sau đó, cơ thể trẻ tuổi nổi lên phản ứng.

Anh cuồng dã hôn cô, hai tay đã sớm sờ mó tứ tung. Ánh lửa trong mắt sớm có thể đốt cháy cả đồng cỏ, thân thể mê người vẫn không ngừng trêu chọc ý chí yếu ớt của anh.

"Lệ, em thơm quá..." Anh ngửi mùi thơm của cô. Cho dù là miệng cô toàn mùi rượu hay là mùi thơm nhàn nhạt, anh vẫn bị điên đảo, say mê không dứt.

Bàn tay của Hướng Dương Diễm không tự chủ được lướt qua bộ ngực của Diêm Lệ, thuần thục cởi cúc áo, chạm vào hai đồi núi trắng noãn.

"Tránh ra đi! Nóng quá à!" Diêm Lệ vung tay lên.

Ai ngờ Hướng Dương Diễm lại lập tức nắm tay cô kẹp lại phía sau. Sau đó kéo khóa quần cô xuống, tìm tòi vào vườn cấm.

"A..." Diêm Lệ không biết gì khó chịu rên rỉ, thậm chí còn ưỡn người về phía anh. Còn anh thì không khách khí mà tiến quân thần tốc, ngón tay chậm rãi đi vào u huyệt chặt hẹp.

"Ừ..." Cô nhíu mày khó chịu, rồi lại vì khoái cảm mà rên rỉ yêu kiều.

Hướng Dương Diễm nhìn bộ dạng quyến rũ của Diêm Lệ thì lại càng thêm ra sức lấy lòng cô. Ngón tay thon dài trong cơ thể cô không ngừng rút ra đâm vào, cho đến khi u huyệt cuồn cuộn tiết ra xuân triều vẫn không ngừng nghỉ.

Hướng Dương Diễm hôn lên mặt cô, môi cô, ngực cô, thậm chí là phần bụng dưới. Anh nghịch ngợm dùng lưỡi liếm láp rốn cô, cảm thụ sự run rẩy của cô.

Lúc này gương mặt của Diêm Lệ ửng đó, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mê người, thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm, hiển nhiên là đã đắm chìm trong dục vọng.

"Anh... Là ai?" Hai mắt Diêm Lệ vẫn đóng chặt, đương nhiên là cô vừa nói mê.

Mà lúc này Hướng Dương Diễm đột nhiên giựt mình tỉnh lại, không dám vượt qua ranh giới.

"Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?" Anh tự lẩm bẩm, trong mắt là sự cô đơn và tự trách.

Ngay cà người vuốt ve cô mà cô còn không biết thì làm sao anh có thể làm chuyện quá đáng với cô chứ, anh không nên làm thế!

Anh thích cô, vì thế anh phải quý trọng cô mới đúng! Nếu như để chuyện any2 tiếp tục phát triển thì anh làm sao còn tư cách yêu cô chứ!

Nghĩ tới đây, Hướng Dương Diễm cắn răng đè xuống dục vọng, giúp Diêm Lệ mặc lại quần áo, buộc mình không nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, xoay người nhanh chóng ra khỏi phòng.

Một đêm này Hướng Dương Diễm cố ý lẩn tránh, đương nhiên là Diêm Lệ không biết điều này. Chẳng qua là, khát vọng của anh vẫn không có cách nào đèn nén được...

Hết chương 8


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)