← Ch.01 | Ch.03 → |
Editor: Hachonie
Xé bỏ một tầng trói buộc, ta giúp con phá kén thành bướm, để được tái sinh.
Tần Uyên ngồi xuống cài dây an toàn, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cau mày lạnh lùng nói: "Ở nhà tôi là ý của cô?"
"Đúng." Người bên cạnh trả lời ngắn gọn.
"Lý do." Tuy rằng đã đáp ứng yêu cầu của cục trưởng, nhưng Tần Uyên vẫn muốn biết nguyên nhân cô gái này tới nhà mình ở. Mặc dù cô gái này không có nhà để về, cho cô chỗ ở là không thành vấn đề, nhưng anh ghét nhất là không hiểu được tâm tư của đối phương, chuyện gì cũng phải chính do đội trưởng Tần quyết định chính là nguyên tắc.
Mộc Cửu chớp mắt, quay đầu nhìn anh, Tần Uyên cũng không lảng tránh, chờ cô mở miệng.
"Trong nhà cục trưởng có cha, mẹ cùng đứa con, họ là người một nhà, tôi chỉ là người ngoài, không được tiện, hơn nữa không có cảm giác gia đình, cho nên tôi muốn ra ngoài ở, nhưng ở nơi khác thì cục trưởng lại lo lắng."
Tần Uyên nhìn Mộc Cửu trên mặt không có chút biểu cảm, nghe giọng của cô không lên không xuống, không có chút tình cảm, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Đây là cục trưởng Cung chỉ cô nói."
Mộc Cửu bị vạch trần cũng không quan tâm, thản nhiên đáp: "Phải"
Tần Uyên hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí lãnh đạm, "Đáng tiếc đối với tôi lý do xúc động này cũng vô dụng."
Mộc Cửu quay đầu lạnh nhạt nói: "Tôi biết, bất quá thử xem."
Cứ như vậy bị đùa giỡn, đội trưởng Tần dùng sức xoa thái dương, bắt đầu hối hận sáng nay đã đáp ứng với cục trưởng cho Mộc Cửu ở lại, nghe cục trưởng khen ngợi cô tiến sĩ này lên tận mây, nhưng cô lại không biết dùng máy tính, chưa từng sử dụng điện thoại di động và máy đánh chữ, căn bản là không biết sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật cùng đồ điện.
Đương nhiên đây không phải là điểm chính, làm cho Tần Uyên chú ý chính là không thể điều tra cô gái tên Mộc Cửu này, trừ việc biết cô năm nay hai mươi tuổi, là tiến sĩ tâm ý học tội phạm, còn những thứ khác thì hoàn toàn không điều tra được.
Tần Uyên thở dài, liếc mắt nhìn Mộc Cửu nói: "Cài dây an toàn vào."
Người ngồi bên cạnh kéo dây an toàn, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Không biết."
"Cái gì?"
Mộc Cửu chỉ mặt sau, giải thích: "Tôi thường ngồi phía sau xe của cục trưởng không cần cài, nhưng xe của anh không có chỗ phía sau, rất kì lạ."
"Bởi vì xe của tôi là xe thể thao", Tần Uyên cãi lại: "Cô rốt cuộc là người nào vậy?", nhưng vẫn giúp cô mang dây an toàn vào.
Mộc Cửu cuối đầu thấy dây an toàn đã cài, thanh âm bình tĩnh nói: "Là người mới lấy lại được mạng sống."
Sau khi Tần Uyên đi làm thì chuyển ra ngoài sống, nên nhà ba phòng: hai phòng ngủ, một phòng làm việc, chỉ có một mình anh ở, hơn nữa, ngoại trừ mẹ anh tới thăm thì chưa có người nào đến nhà của Tần Uyên, nếu trong đội có tụ họp thì chỉ đến nhà hàng, dù có là bạn gái trước đây anh cũng chưa từng mang về nhà, nên Mộc Cửu là người đầu tiên đến.
Tần Uyên là người rất sạch sẽ, phong cách trang trí phòng làm cho người ta có cảm giác đơn giản, sáng sủa, mỗi một đồ vật đều được bày biện ngay ngắn phù hợp, không có chút hỗn độn.
Tần Uyên vào cửa thì thay dép lê sau đó cất giày vào tủ, lấy ra một đôi dép mới cho Mộc Cửu.
Mộc Cửu cởi giầy, sau đó mang vào đôi dép màu xám lớn hơn nhiều so với chân mình, lập tức đi vào trong, trên mặt không chút xấu hổ hay e ngại.
"Cảm giác không giống so với ở nhà cục trưởng", Mộc Cửu nhìn lướt qua phòng khách, cho ra kết luận.
"Được rồi, tới phòng của cô đi." Tần Uyên cắt ngang đánh giá của Mộc Cửu về nhà của mình, đi qua phòng khách, chỉ vào cái phòng đối diện cô nói: "Đây vốn là phòng khách, nhưng đệm, chăn, dra giường đều sạch sẽ, trong phòng có phòng tắm, cô sắp xếp hành lý rồi ra đây tôi nói chút quy tắc." Tần Uyên nói xong nghiêng người đi ra, giúp cô đóng cửa phòng lại.
Mộc Cửu nhìn thoáng qua cửa bị đóng, đem túi trên lưng đặt lên ghế, đồ đạc của cô thật rất ít, chỉ có vài bộ quần áo và một quyển sách có chút ố vàng, cô đề quần áo vào tủ, đi trở về cầm quyển sách kia, dừng tại chỗ một chút, cuối cùng đặt ở đầu giường. Làm xong thì mở cửa ra ngoài.
Tần Uyên đã thay đồ ở nhà, Mộc Cửu thấy anh ngồi ở sofa xem tin tức, không nghĩ Mộc Cửu làm nhanh như vậy, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Thu xếp xong rồi à?"
"Ọc ọc..."bất ngờ trả lời anh là chuỗi âm thanh.
Mộc Cửu mở to đôi mắt đen nhìn anh chỉ vào bụng: "Tôi đói bụng."
Tần Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ điều khiển từ xa xuống, đứng dậy, "Đi, chúng ta ăn cơm trước, cô biết làm đồ ăn không?"
"Không"
"Cắt rau củ?"
"Không"
"Nấu canh?"
"Không"
"Nấu cơm?"
"Không"
Không nhịn được nữa, "Vậy cô biết cái gì?"
"Ăn"
"..."
Cuối cùng Tần Uyên chỉ có thể để cô làm việc đơn giản nhất rửa đồ ăn, anh thầm nghĩ "chắc là sẽ làm được chứ", kết quả khi anh nhìn đến một thao có đủ loại rau củ quả ở trong nước, anh thiếu chút nữa sụp đổ, "Cô đang làm gì vậy?"
Mộc Cửu ở một bên, ném rau qua một bên: "Rửa đồ ăn."
"Đồ ăn mà rửa như vậy sao?", Tần Uyên cảm giác mình bị đau đầu, phá án so với tình huống này ít nhiều còn thoải mái hơn, "Quên đi, để tôi làm cho, cô để đó đi, cô ra phòng khách ngẩn ngơ đi."
Cuộc sống của Mộc Cửu đầy đủ nên cô không biết rửa đồ ăn thế nào cho đúng, cho nên nghe xong lời của Tần Uyên, cô để đồ ăn ở đó, mặt không chút thay đổi, rời phòng bếp, ra bàn ăn ngồi đợi.
Tần Uyên dùng một giờ làm ba món mặn, một món canh, bởi vì sống một mình hơn nữa không thích ăn đồ bên ngoài, cho nên chỉ cần không cần tăng ca, anh sẽ tự mình nấu cơm, tay nghề đương nhiên không tệ.
Nhìn Tần Uyên nhìn bàn đầy đồ ăn, cũng thấy đói dụng, Mộc Cửu bắt đầu cầm đũa ăn, Tần Uyên nhìn thoáng qua cũng không nói gì, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Mộc Cửu rất nhanh giải quyết xong một chén cơm, buông đũa xuống, đem bát đẩy lên phía trước, "Cho... tôi thêm một chén nữa."
"Ăn nữa hả?", Tần Uyên dừng lại ở đĩa rau, ngẩng đầu nhìn cô, theo như anh được biết, một cô gái bình thường ăn một chén là đủ rồi, thậm chí ăn vài miếng đã bảo là no.
"Tôi chưa ăn no", Mộc Cửu chỉ chỉ vào bụng mình.
Sau khi ăn xong hai chén đầy, Mộc Cửu buông đũa, vuốt bụng nhỏ lộ ra, cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy chuẩn bị về phòng.
"Cô đợi chút, ngồi xuống đi, cô ở nơi nào cũng có quy tắc, tôi sẽ cho cô biết quy tắc ở đây. Thứ nhất, trừ phòng của mình cô không được đi đến nơi khác gồm phòng khách, thư phòng", nghĩ đến cách rửa đồ ăn của cô, Tần Uyên vô cùng nhấn mạnh "đặc biệt là nhà bếp!"
"Thứ hai, phòng của cô phải dọn dẹp sạch sẽ, quần áo mỗi ngày phải giặt, tôi không muốn nhà mình bừa bộn."
"Thứ ba, cô ở đây phải làm chút việc nhà, rửa chén hay lau bàn đều được, hiện tại làm liền đi, cô dọn chén dĩa sau đó đem hết đi rửa đi, cẩn thận đừng để bể."
"Anh nói chuyện thật mâu thuẫn, tôi không thể đến phòng bếp thì làm sao rửa chén được." Mộc Cửu mặt không chút thay đổi, đứng lên, "cẩn thận đừng để bể."
===========================================================
Ngày hôm sau Tần Uyên cùng Mộc Cửu một trước một sau vào văn phòng, mọi người một bên chào hỏi bọn họ, một bên nhìn chằm chằm xem sắc mặt đội trưởng nhà mình. Chờ đội trưởng vào phòng, tất cả mọi người vây quanh Mộc Cửu tìm hiểu tin tức.
Thạch Nguyên Phỉ: "Mộc Cửu à, ngày hôm qua cô ở nhà đội trưởng thật à?"
Mộc Cửu: "Ừ."
Triệu Cường tiếp tục thêm vào không suy nghĩ nói: "Em gái à, đội trưởng có ngược đãi cô không, có cho cô ăn cơm no, ngủ ngon giấc không?" Mới nói xong, Thạch Nguyên Phỉ hung hăng đánh vào gáy anh: "Nói bậy bạ gì đó, đội trưởng chúng ta là người như vậy sao?"
Triệu Cường tủi thân xoa gáy nghĩ, sao ai cũng thích đánh vào gáy anh vậy, vẻ mặt anh đau khổ rên một tiếng, ngồi bên cạnh Trần Mặc, người im lặng ngồi sau đống hồ sơ vụ án, che hết tầm mắt anh.
Đường Dật, người luôn ngại nói chuyện cũng không nhịn được mở miệng hỏi thăm: "Tôi thấy hôm nay mặt đội trưởng so với ngày hôm qua còn đen hơn, có phải có chuyện gì không?"
Mộc Cửu ngẩng đầu, thành thật nói: "Chắc là vì ngày hôm qua lúc anh ta rửa chén thì bị bể một cái."
"..." Đội trưởng của họ đã phát triển đến mức chỉ vì một cái chén bể mà mặt đen đến vậy sao?
"Mọi người không có gì làm à?" Hồng Mi bước nhanh vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có án mạng rồi."
Sau khi nghe xong điện thoại Tần Uyên cũng từ phòng mình đi ra, hiển nhiên đã biết có vụ án, "Triệu Cường, Trần Mặc, theo tôi đến hiện trường, Thạch Đầu và chị Mi nhanh chóng xác định thân phận nạn nhân, Đường Dật ở lại đội chờ lệnh." Tần Uyên nói xong nhìn đến chỗ ngồi của Mộc Cửu.
Hồng Mi cũng chú ý đến Mộc Cửu, nghĩ thầm chắc là lần đầu tiên cô tiếp xúc với thi thể, chắc là không chịu được, liền mở miệng nói: "Đội trưởng. cho Mộc Cửu ở lại đội đi, hôm nay hiện trường có chút máu me, dù sao cô ấy cũng không cần thiết phải đi."
Mộc Cửu đôi mắt đen nhánh nhìn thấy ánh mắt Tần Uyên nói: "Tôi không sao."
"Được rồi, vậy mau hành động."
Mọi người đến hiện trường vụ án, vừa mới xuống xe có thể ngửi được trong không khí tràn ngập mùi tanh của máu tươi và rác. Tần Uyên đưa ra thẻ cảnh sát, mang đội viên vượt qua tuyến phân cách.
Lam Tiêu Nhã cùng tổ pháp chứng đã tới hiện trường trước, việc thu thập chứng cứ cơ bản đã hoàn thành, Lam Tiêu Nhã đứng dậy nhìn Tần Uyên cùng đồng đội tiến vào, liền cởi bao tay đi qua, "Đội trưởng, căn cứ vào bước đầu suy đoán, thời gian tử vong khoảng từ 10-12 giờ, tay chân nạn nhân đều bị dây thừng buộc chặt tạo thành vết thương, căn cứ vào độ khô của vết máu thì thi thể vào rạng sáng 2-3 giờ sáng bị người ta đem đến đây, cho nên đây không phải là hiện trường thứ nhất, chỉ là nơi để vứt xác. Thi thể không được di chuyển, tôi nghĩ để mọi người xem trước, chờ đem thi thể về cục cảnh sát, tôi sẽ kiểm tra kỹ hơn." Lam Tiêu Nhã nói xong thì chuẩn bị rời đi, lại thấy có người nhìn không hề nhúc nhích chằm chằm vào thi thể, chính là Mộc Cửu, cô ấy vóc dáng nhỏ nhắn không thu hút người xung quanh, đứng ở đó dễ dàng bị người ta bỏ qua.
"A, Mộc Cửu cũng tới à? Nếu thấy không khỏe thì theo tôi trở về đi." Lam Tiêu Nhã theo bản năng xem Mộc Cửu là một cô bé, thấy cô chắc chắn là không tiếp nhận được, thực sự cô đã nhìn thấy nhiều thi thể như là bị xiết cổ chết, nhảy lầu, chết đuối, thi thể để rất lâu đã có mùi thối không chịu nổi, bị người ta cắt rời, mọi thứ đều đã thành thói quen, hiện tại thấy cô ấy nhìn thi thể đến mức không chớp mắt, có người tố chất tâm lý không tốt, đặc biệt lần đầu đến hiện trường, lần đầu nhìn thi thể, nếu là thân thể có chút không khỏe, thì ở một bên nôn như điên.
Mộc Cửu, đôi mắt vô tình, lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn thấy trên mặt đất là một thi thể nữ, đây còn là một cô gái trẻ, chắc là trên hai mươi tuổi, trên người mặc đầm màu đen, cô bị hung thủ vứt trên một núi rác nhỏ, tóc hỗn độn trên mặt đất, có dính nhiều máu, không chỉ thế, chung quanh cô trên mặt đất cũng đầy vết máu, giống như là một bức tranh lớn, hai tay của cô đều đặt ở bụng, đầu hướng nghiêng sang một bên, một con bướm vàng rực đặt trên tay, cánh vỗ lên xuống như muốn bay lên, rất giống như bức tranh được đặt ở giữa.
Triệu Cường đứng bên cạnh Mộc Cửu, nhìn hình ảnh này, bịt mũi mở miệng nói: "Hung thủ này cũng thật ghê tởm, làm cho mặt đất toàn là máu không nói, tự nhiên còn làm cho nạn nhân giống như bức tranh." Cho dù đã nhìn qua nhiều hiện trường vụ án, nhưng nhìn đến thi thể này anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh quay đầu thấy Mộc Cửu, cảm giác cô còn bình tĩnh hơn so với anh, "Tôi nói cô nè, sao cô có thể bình tĩnh như vậy, không giống lần đầu thấy thi thể chút nào, cô thật giống Lam Tiêu Nhã, nhưng cô đừng học theo cô ấy, không giống con gái chút nào." Nếu Lam Tiểu Nhã ở đây nghe được lời này, chắc sẽ cùng Triệu Cường cãi nhau một trận, đáng tiếc cô ấy không ở đây, cho nên Triệu Cường tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Con gái nên yếu đuối một chút, cô xem Lam Tiêu Nhã hiện tại chưa có bạn trai bởi vì cô ấy cái gì cũng không sợ, ở trong phòng pháp y đều......"
Mộc Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Triệu Cường, rõ ràng nhìn qua là một cô gái nhỏ yếu đuối, Triệu Cường lại thấy có chút hoảng hốt, anh nghĩ Mộc Cửu chắc đang muốn nói gì nên liền im lặng.
"Anh thật ồn." Nói xong ba chữ, Mộc Cửu tiếp tục xem thi thể.
Tần Uyên nhìn thoáng qua chỗ của Triệu Cường, xoay người nói với người cảnh sát bên cạnh, "Người phát hiện ra thi thể là ai?"
Người cảnh sát bên cạnh vừa thấy Tần Uyên lập tức nói: "Đội trưởng Tần, người phát hiện ra thi thể là hai người nhặt ve chai, lúc 7 giờ sáng tới bãi rác này, tình cờ phát hiện thi thể, bị dọa chết khiếp, cũng may là lập tức báo cảnh sát, hai người họ đã được đưa về cục. Bất quá đây là một nơi hẻo lảnh, ngày thường thì không có ai đến đây, nên hiện trường không bị thay đổi.
Tần Uyên gật đầu, thấy Trần Mặc sau khi điều tra xung quanh trở về, cùng ba người nói: "Chúng ta về cục trước."
Trở lại cục, Tần Uyên bảo mọi người đến phòng họp.
Thạch Nguyên Phỉ đem tất cả hình ảnh của tổ pháp chứng chiếu lên màn hình lớn: "Đội trưởng, không điều tra được thân phận nạn nhân, Đường Dật đi tìm ghi chép những người mất tích cũng không có, chị Mi còn đang điều tra."
Trần Mặc chỉ vào ảnh hiện trường vụ án nói: "Bỏ thi thể ở một địa điểm thực hẻo lánh, nơi này hằng năm rác chất thành đống, căn bản chỉ có người nhặt ve chai mới đến đây."
Đường Dật tiếp lời: "Chọn nơi này để bỏ thi thể chắc hung thủ không nghĩ sẽ bị phát hiện sớm như vậy, theo ảnh chụp hiện trường thì lúc hung thủ bỏ xác không tốn nhiều thời gian, vết máu chung quanh thi thể có lẽ là hung thủ không cố ý làm rơi trên đất, nó làm cho tôi có cảm giác khối màu đỏ đó là màu vẽ tranh sơn dầu.
Triệu Cường hùa theo: "Đường Dật nói đúng, tôi thấy hung thủ chắc là rất thích vẽ tranh, còn cố ý vẽ cho nạn nhân một bức tranh."
Được tán thành, Đường Dật ngượng ngùng sờ đầu, đồng thời nói ra nghi hoặc của mình: "Nhưng có hai điểm tôi thấy rất kỳ quái, một là hung thủ đặt lên thi thể một con bướm, chắc là phải có ý nghĩa gì đó, hai là như anh Triệu nói, hung thủ vẽ cho nạn nhân bức tranh, nói như vậy sao hung thủ không đem bức tranh theo làm kỷ vật, như vậy có thể thông qua bức tranh này lưu lại hồi ức đạt được sự thỏa mãn."
Mộc Cửu vốn không mở miệng đột nhiên nói: "Bởi vì hắn đã có được kỷ vật tốt nhất rồi."
Đường Dật tò mò hỏi: "Là cái gì?" Trong lúc tất cả mọi người đang nhìn nét mặt không thay đổi của Mộc Cửu.
Mộc Cửu nhìn chắm chằm bức tranh, chậm rãi nói: "Con bướm."
← Ch. 01 | Ch. 03 → |