← Ch.01 | Ch.03 → |
Khuôn mặt tuấn tú kia vẫn giấu ở giữa kí ức của Vân Chu Tước. Nàng vẫn nhớ kỹ hình dạng hắn, giọng nói hắn. Lúc hắn nhìn nàng thì ôn nhu dáng tươi cười... Nam nhân trước mắt. Giống hắn, không sai biệt. Hắn ngũ quan tuấn tú nhĩ nhã. Không thuộc loại nam giới dương cương đơn. Ngược lại là thiên về nhu đẹp mắt. Nhưng lại không khiến nàng cảm thấy mất đi khí chất nam trượng phu
Màu da đúng là nhàn nhạt cổ đồng sắc. Thân hình tu trường khước không gầy yếu. Trên người thanh sam nhìn ra được thể chất rất tốt. Trên tay cầm một quạt xếp bạch ngọc. Môi mỏng đẹp mắt chứa theo nụ cười bất chính. Ngay cả hai mắt cũng là khinh điêu mà tản mạn. Khóe mắt hơi nổi lên. Dường như đang hấp dẫn lòng người
Trong kí ức của nàng hắn là thiếu niên văn nho nhã. Mà nam nhân trước mắt lại là phong lưu bất chính
Vân Chu Tước không khỏi nhíu màyơn nữa thấy ánh mắt nam nhân cũng nhìn kĩ nàng. Đối với tặng một đạo thu ba (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp). Bên môi cươi rõ ràng kinh điêu. Một bộ phong lưu hấp dẫn tư thái. (1) Hất cả nữ nhân đều sẽ thần phục dưới chân hắn. Đôi mắt đẹp lập tức nheo lại.
(1)(tư thái=dung mạo thái độ)
Nàng nhầm! Nàng là mắt mù mới sẽ cảm tấy nam nhân này nhìn giống Ly Đường Ca. Thật đúng là lăng mạ Ly Đường Ca tốt đẹp.
Vểnh môi. Vân Chu Tước dưới ý thức đối với nam nhân cảm thấy ghét. Nàng thu hồi ánh mắt. Không muốn ngó ngàng tới nam nhân quăng qua đầu khinh điêu ánh mắt. Bước liền rời khỏi.
"Vân chu tước..." _Nam nhân lên tiếng. Tiếng nói thấp thuần hàm chứa ý tứ chọc người. Thấy Vân Chu Tước xoay người nhìn hắn. Môi xinh đẹp tản mạn vểnh cong lên.
"Xem ra ta đoán đúng .... Vân gia nhị cô nươc giương nhẹ lông mày. Thấy nam nhân cười đến mê người này. Gần như cũng trong kí ức dáng tươi cười hợp lại làm một. Khiến nàng nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.
Quá giống... Thế nhưng. Điều không phải hắn! Nàng nắm chặt lòng bàn tay. Bình tĩnh nhìn nam nhân. Mặt nhỏ không bằng tâm lý lăng loạn. Vẻ mặt như tĩnh táo. Môi mềm cũng nổi ra một nụcười:"Chẳng hay công tử là ai? Tiểu nữ tử phải biết khôngận ra công tử chứ?"
Nếu sớm nhận ra. Nàng tuyệt đối sẽ xé khuônmặt đẹp đẽ giương trước mắt kia. Loại lưu lý lưu khí dáng tươi cười kia kèm thêm khuôn mặt cũng giống hệt Ly đường cỉ khiến nàng ghét tới cực. Thấy vân chu tước ôn uyển dáng tươi cười. Nam nhân cười đến mức phóng đáng nhưng cũng cực mê người. Hắn tiêu sái mà làm động tác chào
"Tại hạ là Phong Nhật Lam."
"Ồ?"Có nghe qua!Hóa ra chính là phong công tử. Ngưỡngộ đại danh đã lâu."
Vân Chu Tước cười đến ôn nhu. Đôi mắt đẹp cong cong. Lại không hề ôn hòa. Nghe lời nói của nàng. Phong Nhật Lam lắc nhẹ quạt xếp. Một đôi tuấn mâu hoa đào nhiều phú hưng vị mà nhìn mặt nhỏ xinh đẹp đ trương kia. Nàng cười đến mức rất nhu hòa rất đẹp. nhưng mà trong con ngươi lại không chứa ý cười. Thậm chí cực lạnh. Mặc dù nàng che giấu rất khá. Nhưng mà hắn vẫn nhìn ra trong đôi mắt đẹp lờ mờ lộ ra một chút ghét
Nhưng mà điều này gợi lên hứng thú của hắn rồi. Thấy hắn thông thường các cô nương chỉ biết yêu thích hắn. Trong ánh mắt chỉ biết có e thẹn ái mộ. Nhưng nàng là một t hợp ngoại lệ.
Hơn nữa. Hắn làm chuyện gì khiến nàng ghét như vậy? Nhìn nàng. Mặc dù cười đến vui vẻ động lòng người. Thế nhưng trong đôi mắt đẹp ẩn hàm sát ý làm hắn quả muốn đánhạnh run.
Hắn nên vứt bỏ nàng không?
"Vân cô nương nghe qua ta? Ai da. Thực làm Phong mỗ này được sủng ái mà lo sợ. Lại không biết Vân cô nương vốn là nghe qua danh Phong mỗ từđâu?"
Xương đầu hắn rõ ràng là hèn. Biết rõ cô nươngt ghét mà muốn sát rụng hắn. Nếu như hắn biết thì cũng nên rời xa một chút. Nhưng mà hắn chính là nhịn không được phải lên tiếng trêu chọc nàng
Con ngươi đen khinh điệu mà nhìn nàng. Thấy đôi mắt đẹp của nàng híp lại. Một chút chán hét cực nhỏlướt qua. Hắn trượt xuống chút nữa. Cô nương nắm tay lại gần như thật chặt!
Nắm tay kia có thể một khắc sau hay liền áp sát trên khuôn mặt người thấy người thương tuấn tú của hắn hay không?
Phong Nhật Lam hứng thú mà nghĩ đến. Con ngươi đen giương nhẹ. Thấy trên khuôn mặt nhỏ tươi cười đến ôn uyển động lòng người. Cùng đôi mặt đẹp giống như băng không tương xứng một chút nào
Vân Chu Tước kiềm chế mà thầm hít sâu. Thấy Phong Nhật Lam bất chính dáng tươi cười kia. Nắm tay của nàng càng chặt hơn. Đầu ngón tay gần nhưlọt vào lòng bàn tay.
Kiềm chế! Nếu cần phải giết nam nhân nàyải chọn nơi bí mật. Bên cạnh còn có người. Nàng nên kiềm chế.
"A. Phong công tử thanh danh chính là như sấm xuyên tai. Tiểu nữ tử cũng đã quên nghe từđâu"_Nàng che miệng cười nhẹ. Đôi mắt đẹp nhẹgiấu. Thuận miệng giật lấy nói dối.
Có trời mới biết hỗn trướng này là từ đâu toát ra?Nàng không hứng thú biết. Lại càng không muốn cùng nam nhân phong lưu này có nhiều giao đàm. Khuôn mặt hắn sắc mặt quá mức chướng mắt. Làm nàng nhìn liền không sảng khoái. Tâm tình cũng vì thếập phồng. Nổi lên mơ hồ nóng này. Lòng bàn ngứa ngáy theo. Cực muốn xé hủy gương mặt giương kia.
"Ồ?" Phong Nhật Lam khinh điệu tuấn mi. Hắn cũng không phải kẻ ngu si như vậy. Đương nhiên nghe liền rút ra được nàng nghĩột đằng nói một nẻo. Xem ra hắn bị cho qua rồi. Bất quá không quan hệ. Khuôn mặt tuấn tú lướt qua như cười đến bất chính
"Ở đâu. Thanh danh của Phong mỗ dù xấu cũng làm sao vượt qua Mộ Dung gia. Nghe nói Vân Nhị cô nương mỹ lệ vô song. Hôm nay vừa thấy quả thực danh bất hư truyền nha!"_ Nói xong lại phụ thêm phong lưu phóng khoáng tươi cười. Chiêu này đối phó cô nương thế nhưng trăm dùng trăm thắng.
Ghê tởm!
Vân Chu Tước trong lòng hừ lạnh, mt ngoài lại e thẹn cúi đầu. "Ở đâu. Vẫn là kém hồng phấn tri kỷbên cạnh Phong công tử nha!"_ Thanh âm cực kì mềm mại, khó phát hiện trong đó cười chế nhạo.
"Phong đại ca!". Một bên cô nương không nhịn được kêu. Nhìn thấy ngườiối nữ nhân khác ân cần, nhịn không được ghen tuông, yêu kiều lên tiếng."Nàng có Mật Nhi đẹp sao?"
Một bên hỏi, đôi mắt đẹp liếc Vân Chu Tước tràn ngập địch ý.
"Phong đại ca. Người không phải nói dẫn mọi người đi du hồ sao? Tiếp tục nói nữa trời sẽ tối"
Không để Mật Nhi dành trước cơ hội, một cô nương khác cũng lên tiếng.
"Không đúng! Phong đại ca phải trước theo ta cưỡi ngựa!" Cô nương thứ ba cũng lên tiếng, lôi kéong tay áo Phong Nhật Lam ống."Phong đại ca. Đi. Chúng ta đi cưỡi ngựa!"
"Mới là lạ. Phong đại ca phải trước cùng Mật Nhi đi dạo phố." Mật Nhi kêu. Ba cô nương bắt đầu tranh chấp, không buông Phong Nhật Lam ra.
Phong Nhật Lam bị tranh đoạt có chút nhịn không được. Gương mặt tuấn tú vẫn đang cười, con ngươi đen nhìn về phía Vân Chu Tước. Hiện nay hắn chỉ đối nàng có hứng thú.
Vân Chu Tước cắn môi. Nàng cũng không muốn tham gia trò chơi khôi hài này. Đôi mắt đẹp hơi nâng, cùng Phong Nhật Lam đi mắt chống lại. Nàng mỉm cười, tươi cười cực đẹp."Xem ra Phong côngtử bận nhiều việc. Tiểu nữ tử sẽ không quấy rầy các người."
Nàng nhẹ giọng nói, có lu mỉm cười. Đang muốn xoay người rời khỏi lại thấy một thân màu đỏ áo cưới tân nương tử chậm rãi đi tới.
"Nhị tỷ."_ Vân Huyền Vũ chậm rãi đi tới, phía sau đi theo một mặt bất đắc dĩ tân lang cùng hai người nhà. Vân Chu Tước sửng sốt, nhìn ngày hôm nay phải lập gia đình tứ muội, lại nhìn về phía tân lang. : "Các người không phải đang bái đường sao? Sao lại ở đây?"
"Nhị tỷ đi vắng bái đường cái gì?" _Vân Huyền Vũ nhếch cái miệ nhắn. Thanh âm mềm mại nhưtơ. Nàng xem hướng nhị tỷ, cũng thấy đứng ở phía sau nhị tỷ ba ảcô nương bao vây lấy Phong Nhật Lam. Vân Huyền Vũ trừng mắt nhìn, thấy Phong Nhật Lam đối nàng giơ lên khuôn mặt tuấn mỹcùng mê người cười. Lông mày hơi cau.
Nàng thế nào cảm thấy nam nhân này có chút quen mặt?
"Nha đầu rất kiên trì. Nàng đi vắng, nàng không bái đường."_ Nam Cung Cẩn trừng mắt Vân Huyền Vũ. Ngay cả ngày đại hỉ nàng cũng có thể tuỳ hứng. Hăn thực sự thua nàng! Hết lần này tới lần khác hắn không có cách nào với nàng. Đời này nhất định hắn bị nha đầu này ăn gắt gao.
Thấy Nam Cung Cân một bộ vừa sủng nịch vừa bất đắc dĩ, nhịn được cười khẽ. Nàng nhẹ giọng dạy bảo tứ muội."Huyền Vũ. Bái đường quan trọng nhất canh giờ, Giờ tốt đi qua, bái đường sẽ có điềm xấu."
"Thì làm sao. Điềm xấu thì điềm xấu. Vân gia chúng ta đâu quan tâm cái quy cũ nhàm chán này"
Vân Huyền Vũ không cho là đúng cười. Hai mắt thẳng trừng Phong Nhật Lam. Mắt hạnh híp lại...thực sự rất quen mặt nha!
Không chỉ có nàng. Ngoại trừ Vân Bạch Hổ đã thấy Phong Nhật Lam từ lâuững người khác của Vân gia thấy Phong Nhật Lam cũng đều biến sắc mặt như thấy quỷ, biểu tình lúc xanh lúc trắng
Vân Chu Tước cũng thấy vẻ mặt người nhà, thái độ vân đạm phong khinh như là cái gì đều không thấyướng Vân Huyền Vũ, môi hơi nhếch.
"Nói cái quỷ quái gì?"_ Vân Chu Tước gõ nhẹđầu tứ muội "Được rồi. Vậy muội hiện tại tìm được tỷ. Đi thôi. Trở lại đại sảnh bái đường."
"Chờ một chút..." Vân Huyền Vũ không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Phong Nhật Lam.
"Nha đầu. Có cái gì đẹp mặt?"_ Nam Cung Cẩn nhíu mày, bất mãn trừng Phong Nhật Lam. Thấy nữ nhân của mình nhìn chằm chằm nam nhân khác, hắn không khỏi khó chịu. Cho dù nam nhân này là bạn tốt vẫn cảm thấy khịu.
"A!" Vân Tiểu Muội đột nhiên thét chói tai."A a a.... Phương, Phương đại ca? A nha! Đây không phải là Phương đại ca nhà ở cạnh nhà chúng ta sao? Hắn không phải đã chết? Sao lại, sao lại...."
Năm ấy mặc dù nhỏ tuổi, nhưng nàng vẫn nhớ kĩ khuôn mặt này, cũng nhớ kĩ nhị tỷ nhà nàng... Vân Tiểu Muội phút chốc im tiếng vội vã che miệng. Nhưng không kịp, nàng nhìn ại tỉ quay đầu hung ác trừng mắt nàng, sợ đến mức nàng rụt lui đầu, căng thẳng trộm xem sắc mặt Vân Chu Tước. Nao núng trốn ở phía sau trượng phu. Mà một bên Vân Bạch Hổ cũng sửng sốt một chút. Khó trách nàng ẫn cảm thấy Phong Nhật Lam có điểm quen mặt... Chỉlà nàng thích võ, đối những gì không có quan hệvới mình rất ít chú ý, đối với người đó cùng nhị tỷcó dây dưa Phương đại ca cũng không có gì ấn tượng nên không nhận ra. ng nghe Vân Tiểu Muội kinh hô, nàng cũng muốn nhớ lại, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Tiểu bất điểm?" _Chử Nhật Dương nghi hoặc nhìn thê tử. mình. Nhìn thấy Vân gia sắc mặt không bình thường, . Bình thng nhất là Vân Chu Tước. Nàng cười đến rất nhu rất đẹp. Nhưng là hắn nhịn không được đánh cái rùng mình. Vội vã di động thân thể ngăn cản tiểu ngu ngốc ngây thơ lại lỗmãng. Nghe Vân Tiểu Muội nói.
Vân Huyền V nhớ lại. Nàng kinh ngạc nhìn Phong Nhật Lam. Khó trách nàng sẽ cảm thấy hắn quen mặt. Khuôn mặt tuấn tú trước mắt này và Phương Ly Đường nhìn rất giống. Nàng trực giác nhìn về phía Vân Chu Tước.
"Ách...nhị tỷ"
"Huyền Vũ. Muội nên đi bái đường." _Vân Chu Tước đối với Vân Huyền Vũ cười. Chỉ là cái cười này không lọt mắt "Đi thôi. Chúng ta quay về đại sảnh."
Vân Huyền Vũ cũng rất hiểu. Vội vã dương lên nụ cười ngọt ngào Nhu t gật đầu."Được. Nam Cung Cẩn. Đi thôi! Bái đường đi." _Nàng nắm tay Nam Cung Cẩn Không dám nhìn hướng nhị tỷ. Bước nhanh hướng phía đại sảnh đi đến.
Nam Cung Cẩn nhíu mày. Nhìn ra tiểu nha đầu trong mắt hoảng loạn. Hắn cũng không phải đứa ngốc. Cũng phát hiện không khí có điểm không bình thường. Mà nguyên nhân hình như là tại...Hắn liếc mắt ngắm Phong Nhật Lam. Thấy Nam Cung Cẩn quay đầu nghi vấn. Phong Nhật Lam nhún vai. Môi mỏng giơ lên độ cong mê người. Vô tội hướng hắn chớp mắt. Đừng nhìn hắn. Hắn thật ra cái gì cũng không biết à'
Nam Cung Cẩn nhíu mày. Nhưng căn bản không kịp nói ra nghi vấn đã bị Vân Huyền Vũ kéo đi. Còn lại Vân gia cũng theo rời khỏi. Chỉ là trước khi đi đều không khỏi nhìn Phong Nhật Lam liếc mắt.
Chỉ có ở cuối cùng. Chờ sau khi mọi người phía trước đều rời khỏi. Lại quay đầu nhìn về phía Phong Nhật Lam. Lông mày nhíu chặt hơn. Phong Nhật Lam cũng nhìn về phía nàng. Khuôn mặt tuấn tú giơ lên tươi cười.
Thấ dáng tươi cười. này Vân Thanh Lung lông mày nhăn càng nhăn: "Thấy quỷ. Làm sao lại giống như thế..." Không chỉ khuôn mặt. Ngay cả cười cũng rất giống.
Chỉ là... Khác biệt với Phương Ly Đường loại thưsinh ôn văn nhĩ nhã. Nam nhân trước mắt này tuytun mỹ làm người ta kinh sợ. Khinh điêu phóng túng. Xem ra tựa như một phong lưu lưu manh. Hắn bên cạnh còn dính theo ba ả cô nương. Nhưng là hắn không một chút nào thấy không nhịn được. Trái lại cười đến phong lưu lỗi lạc. Hoa đàoấn mâu như gió xuân tháng ba vẽ người. Vừa nhìn đã biết là cá tính phóng đãng công tử nhà giàu!
Vân Thanh Lung đối loại công tử này luôn luôn không có thiện cảm gì. "Ngươi tên gì?" _
Trừng mắt hắn. Nàng hơi thở không tốt lên tiếng dò hỏi. :
"Phong Nhật Lam." _Không ngạẩu khí Vân Thanh Lung Phong Nhật Lam cười đáp. Vân Thanh Lung nhẹ giơ mi.
Ghê gớm Đúng là Thiếu bảo chủ của võ lâm đệnhất đại bảo. Một người nổi tiếng giang hồ phong lưu công tử!
"Nàng nhất định là Vân gia đi cô nương?" Phong Nhật Lam cười lên tiếng. Trong tay ngọc phiến khinh vẫy. Xem ra tuấn nhã mê người.
Vân Thanh Lung không đáp. Do dự một lát mới chậm rãi lên tiếng. "Phong Nhật Lam. Nếu nhưmuốn giữ mạng ta khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi ương phủ."_ Ném lại một câu này. Nàng lập tức xoay người rời khỏi.
"Hả?" Phong Nhật Lam ngẩn ra. Không kịp hỏi tỉ mỉ. Vân Thanh Lung đã đi. Hắn nhíu mày. Thú vịmà đem quạt xếp chơi đùa. Đối với câu nói của cảm thấy nghiền ngẫm. Muốn giữ mạng liền rời khỏi vương phủ? Lời này là ý tứ gì?
_____________________
Mặt trăng lên cao. cong cong trăng lưỡi liềm. Ngân mũi nhọn lưu tiết. Ngọc lưu ly ánh trăng chiếu ột mảnh đất lớn. Đình viên hoa cỏ thấm đầy ánh trăng. Phát ra ánh sáng mỹ lệ Phong Nhật Lamưu nhàn ngồi ở thạch đình. Uống lấy rượu nhạt. Tuấn mâu vui vẻ thưởng thức t cả trước mắt. Suy nghĩ không khỏi chuyển đến trên người Vân Chu Tước.
Nàng...rất thú vị! Nhìn như ôn nhu uyển ước. Nhưng lại không dấu vết vẽ ra cự ly. Dung nhan thanh lệ kia cho nở nụ cười. Nhưng mà đẹp lại lãnh đạm như tuyết. Ngoại nhu nội lạnh. Hai hình dạng trái ngược đó khiến hắn cảm thấy thú vị. Còn có Vân Thanh Lung trước khi đi câu nói. Cũng khiến cho hắn hứng thúMuốn giữ mạng liền rời khỏi vương phủ.... Ai muốn giết ta?" Hắn nghĩ đến Vân Chu Tước đôi mắt giấu giếm sát khí. Ánh sáng lướt qua đáy mắt.
"Đương nhiên là Vân Chu Tước." Thân Đồ Phi Tĩnh đi vào thạch đình. Tốt tâm giúp Phong Nh>t Lam giải đáp."Ngươi không muốn chết thì nhanh sắp xếp mọi thứ.. Lập tức rời khỏi ngay"
Phong Nhật Lam nhíu mày. Nhìn về phía Thân Đồ Phi Tĩnh. Cũng không khẩn trương. Hình dạng ưu mỹ môi giơ lên nụ cười bất chính (không đàng hoàng)
" Ta có làm việc gì xin lỗi Vân Chu Tước sao? Ta nhớ kỹ ta không có chọc giận nàng lần nào nha!" _Nữ nhân đặc biệt như vậy. Hắn chính là không nỡ buông tay.
Thân Đồ Phi Tĩnh trừng hắn. Giờ là lúc nào. Nam nhân này còn có thể nói bậy." Phong Nhật Lam. Ta nó với ngươi là thực sự."
"Ta cũng đang nói thực sự với ngươi nha! "_ Phong Nhật Lam tựa vào cột. Nghênh đón gió đêm. Mở ra quạt xếp, thoáng một chút thoáng một chút vẫy nhẹ: "Đang êm đẹp. Tại sao Vân Chu Tước muốn giết t"
" Bởi vì khuôn mặt của ngươi." _Ngồi lên ghếđá. Thân Đồ Phi Tĩnh tự mình rót một ly rượu. Con ngươi đen trừng hướng khuôn mặt so với phụ nữcòn xinh đẹp của Phong Nhật Lam.
" Khuôn mặt của ta ưởng gì nàng? ". _ Phong Nhật Lam sờ mó mặt mình. Một bộ không giải thích được." Nhìn tuấn mỹ cũng không phải lỗi ta nha." Đang nói. Hắn hướng Thân Đồ Phi Tĩnh ném một cái mị nhãn.
Thân Đồ Phi Tĩnh đánh cái run rẩy. Chịu không nổi bĩu môi. :" Ta cũng không phải nữ Đừng đối với ta ném cái ánh mắt ác tâm đó! Ngươi không nhận thấy ban ngày không khí rất quỷ dị sao? "
" Đúng là rất quỷ dị." Phong Nhật Lam gật đầu. Lúc nãy Vân gia thấy hắn tựa như thấy quỷ.
" Ta cũng cy rất kì quái. Vậy nên len lén hỏi Vân Bạch Hổ. :" Thân Đồ Phi Tĩnh uống ngụm rượu. Còn thực sự nhìn về phía bạn tốt." Bạch Hổ câu đầu tiên liền cho ta biết. Ngươi nếu muốn mạng sống tốt nhất lập tức rời khỏi."
" Hả?" Tuấn mi nhẹ giơ lên. Phong Nhật Lamcười hỏi." Vì cái gì? "
Thân Đồ Phi Tĩnh do dự một lát mới trầm thanh lên tiếng." Nghe nói Vân Chu Tước có một bằng hữu thanh mai trúc mã. i là Phương Ly Đường. Hai người tình cảm rất tốt. Thậm chí đã đính hôn. Nhưng mà bốn năm trước. Phương Ly Đườngnhiễm phải ôn dịch. Cứ như vậy đã chết."
" Ồ? "_ Phong Nhật Lam hiểu bi gật đầu. Nhưng lại không hiểu." Cái đó liên quan gì đến ta? Phương Ly Đường cũng không phải ta giết."
" Chuyện này không liên quan đến ngươi." _Thân Đồ Phi Tĩnh liếc hắn một cái. Nhún vai." Có trách thì trách khuôn mặt này của ngươi và Phương Ly Đường nhìn rất ging. Theo như Bạch Hổ nói. Chỉ là cùng một khuôn mặt, nhưng Phương Ly Đường thánh khiết cao nhã. Còn ngươi... "
Hắn nghĩ lại nghĩ. Trên dưới ngắm lấyhình dạng bất chính Phong Nhật Lam. Nhàn nhạt nói ra mấy chữ." Hạ lưu thô tục."
Phong Nhật Lam nghe vậy cũng không buồn bực. Hắn quen nghe Thân Đồ Phi Tĩnh độc miệng." Ở đâu. Chí ít ta không hướng nữ nhân quỳ xuống." _Nếu so với độc miệng? Hắn cũng sẽ không thua hắn.
Thân Đồ Phi Tĩnh biắc mặt. Buồn bực trừng Phong Nhật Lam liếc mắt. «Im miệng. » Hắn chỉbiết này tên sẽ lấy chuyện hắn quỳ xuống ra cười nhạo.
Chiếm được phần thắng. Phong Nhật Lai đắc ý. Bất quá hắn hiểu được kiến hảo hãy thu (đùa đúng mực, phải biết dừng lại) đạo lý. Vội vã chuyển sang chuyện khác. " Cho dù ta cùng Phương Ly Đường nhìn giống nhau? Ảnh hưởng gì nàng? "
" Đúng vậy." Thân Đồ Phi Tĩnh hừ lạnh. Hai tay ôm ngực. Đùa cợt nghễ hướng Phong Nhật Lam." "Ngươi không tìm hiểu Vân Chu Tước. Đừng thấy nàng ôn ôn nhu nhu. Nữ nhân lnày àm việc thủđoạn lại âm lại ngoan (vừa bí ẩn vừa tàn nhẫn. Hoàn toàn không lưu tình."
Hắn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói." Ngũ tỷ muội Vân gia. Nàng là không thể chọc nhất. Nàng đối với Phương Ly Đường nhớ mãi không quên. Mà ngươi lại cùng Phương Ly Đường nhìn giống như vậng đã chết. Thế nhưng ngươi lại sống rất tốt. Hơn nữa lại mang khuôn mặt này đến mọi nơi phong lưu. Nàng cá tính cực đoan nhưng chịu không nổi việc này. Với cá tính nàng Chỉ biết ngưi lăng mạ Phương Ly Đường."
" A?" _Phong Nhật Lam nghe thế sửng sốt." Cái gì cùng cái gì? Này không phải cũng quá vô lý a! Ta phong lưu cũng không được? "
Trên đời này nam nhân nào không phong lưu? Phương Ly Đường thánh khiết là chuyện của hắn. Hắn Phong Nhật Lam sẽ không thể phong >ưu?
"Đúng vậy." Thân Đồ Phi Tĩnh hạnh tai nhạc họa (vui sướng khi người gặp họa)." Ai bảo khuôn mặt ngươi gây ra họa. Xem đi? Chuyện xấu đến đấy!" _A. Hắn chỉ là một điểm cũng không đồng t
" Ừm!" Phong Nhật Lam xoa cằm. Cũng không sợ. Trái lại hắn hứng thú nở nụ cười." Như vậy tựa hồ cũng không tệ. Xem ra những ngày sau này sẽkhông nhàm chán. Vân Chu Tước nhìn đẹp. Tính tình cũng đặc biệt. Ta cũng có hứng thú."
" A?" ửng sốt một chút. Vốn tưởng rằng sẽ thấy hình dạng Phong Nhật Lam buồn bực. Không nghĩ đến Phong Nhật Lam lại hứng thú tràn đầy. Nhưng hắn lại lo lắng. Chế nhạo làHắn cũng không muốn nhìn bạn tốt chết trên tay Vân Chu Tước.
" Này! Ngươi đừng lấy sinh mệnh nói giỡn. Nữnhân Vân Chu Tước này nữ chọc không được." Nữnhân kia đẹp là đẹp. Nhưng giống anh túc. Rất độc !
" A. Càng chc không được lại càng gợi hưng trí của ta a!" _Phong Nhật Lam cười khẽ. Khuôn mặt tuấn tú tản mạn khinh điêu." Hơn nữa có thể chếtở trên tay mỹ nhân cũng không tệ."
"Ngươi..." _Thân Đồ Phi Tĩnh trừng hắn. ng biết nói cái gì. Bực bội nói." Ngươi là cái thứ phong lưu tính tình một điểm đều không đổi. Thật chết ởtrên tay nữ nhân là ngươi tự tìm! "
" A. Làm gì nói như vậy? Nói lại. Ngươi không nghe qua chuyện xấu là tránh không được à?" _ật Lam đứng dậy. Quạt giấy Bạch ngọc tại trong tay nhẹ chuyển. Khuôn mặt tuấn tú treo lên phóng túng ý cười.
" Không hàn huyên. Trễ. Ta trở về phòng ngủ. Ngươi cũng trở về cùng lão bà ngươi đi!" _Đang nói. Hắn đi ra khỏi thạch đình.
" Nhật Lam." Thân Đồ Phi Tĩnh gọi Phong Nhật Lam lại
" Ừ?" Phong Nhật Lam nhíu mày." Vân Chu Tước không giống như nữ nhân bình thường." Thân Đồ Phi Tĩnh lo lắng cảnh cáo.
Thân Đồ gia cùng Phong gia là thế giao (bạn bè nhiều thế hệ). Hắn cùng Phong Nhật Lam từ nhỏcùng nhau lớn lên. Phong Nhật Lam cá tính thế nào hắn rõ ràng nhất. Nhìn như bất cần đời. Nhưng cũng khôn khéo viên hoạt. Đổi cái cách nói. Huynh đệ này của hắn là một con cáo già. Hình dạng phong lưu chỉ là giả tượọc hắn. Chết như thế nào cũng không biết!
Thế nhưng Vân Chu Tước cũng không phải dễchọc. So với gian trá giảo hoạt. Nàng cũng sẽ không thua Phong Nhật Lam. Hơn nữa cá tính thủ đoạn độc ác của nàng. ật lo lắng huynh đệ này sẽ chết trên tay Vân Chu Tước.
" Ta biết." Phong Nhật Lam giơ lên khóe môi. Nghĩ đến đôi mắt đẹp lạnh lùng của nàng. Hắn không một chút nào cảm thấy Vân Chu Tước bình thường nha!
Là như vậy c biệt nàng mới khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn nhẹ nhàng cười. Phất phất tay. Rời khỏi thạch đình. Chậm rãi đi hướng sân hắn ở lại. Gió nhẹ thổi qua. Tóc đen theo gió mà bay. Ngón tay chuyển gấp quạt. Thành thạo để ở trong tay thưởng thức.
Ánh trăng tỏa sáng. Hắn đạp một mảnh ánh trăng. Đẩy mở cửa phòng. Xoay người đóng cửa. Một mảnh tuyết trắng lập tức hướng cổ họng hắn đâm tới. Phong Nhật Lam căn bản không kịp phản*ng. Màu trắng sợi tơ tựa như thân rắn rất nhanh quấn quanh cổ của hắn.
Hắn kêu rên một tiếng. Bàn tay to chụp lấy bạch đoạn (đoạn vải màu trắng) trên cổ. Hô hấp khó khắn. Mà bạch đoạn càng kéo càng căng. Gần nhưcắt đứt cổ của hắn. Hắn cắn răng vùng vẫy. Không ngừng lôi kéo bạch đoạn. Thân thể cao lớn dần dần quỳ xuống đất. Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Thống khổ thở dốc.
" Chết đi!" _ Thanh âm lạnh băng từ trong bóng tối truyền tới.
Bạch đoạn nhấời càng quấn chặt. Đoạt hết toàn bộ hơi thở Phong Nhật Lam.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |