Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm - Chương 04

Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm
Trọn bộ 17 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Mọi người đều nói rằng Hoa Âm tuy tốt, nhưng cuối cùng vẫn là người lạnh lùng, vô tình. Nhưng chẳng lẽ sự chân thành của thế gian nhất định phải được khóc lóc gào thét ra thì mới gọi là thật hay sao?

Tang Du có tính cách hoạt bát hơn ta nhiều, đôi mắt tròn trịa trong trẻo như dòng nước. Nàng không thích luyện công, không giống ta luôn nghiêm khắc với đệ tử, mà lại dẫn tiểu đệ tử của ta đi ngao du khắp nơi. Đôi mắt của nàng nhìn Hành Chỉ Quân, khiến cho ánh mắt hắn cũng trở nên mềm mại hẳn đi. Còn Trường Tân, kẻ đã từng đe dọa sẽ cắt đứt gân tay của ta, trong ảo cảnh chỉ là một thiếu niên nghịch ngợm, thường trêu chọc nàng, khiến nàng giận đến mức dậm chân, còn hắn thì cười lớn. Trọng Quang Thượng thần, người canh giữ Ma Uyên, cũng bị tính cách tinh nghịch của nàng làm cho xiêu lòng, lần lượt theo đuổi nàng. Cái tên Hoa Âm dần dần không còn được ai nhắc đến nữa. Không biết là vì sợ nhắc đến sẽ đau lòng, hay chỉ đơn giản là đã quên.

Ta chỉ có thể mở mắt, đứng ngoài mà chứng kiến Tang Du phát hiện ra bản thân là kẻ thế thân, nàng đập vỡ hết thảy những gì có liên quan đến Hoa Âm trên Cửu trùng thiên. Sau đó, một đám người lại lao vào dỗ dành nàng, quấn quýt nhiều năm như một vở hài kịch, rồi cuối cùng lại trở về hòa thuận như cũ.

Nhiều năm trôi qua, cuối cùng lại chính ta là người đạo tâm bất ổn, để bóng tối len lỏi trong tim. Một trăm năm đối với thần tiên không quá dài cũng chẳng quá ngắn, nhưng khi tỉnh dậy từ giấc mộng, ta mới nhận ra, mọi công lao cả đời của mình đã bị trao vào tay kẻ khác.

Nhân gian không còn ngôi miếu nào thờ ta nữa, tất cả đều đã đổi thành tượng thờ của Tang Du. Khác với các vị thần tiên khác, tượng thờ của nàng lúc nào cũng cười tươi, chẳng giống với sự lạnh lùng của ta chút nào.

Người đến dâng hương cầu phúc rất đông. Trong một trăm năm vắng bóng ta, họ đã tìm một vị thần khác để tôn thờ. Thực ra, điều này cũng là lẽ thường tình.

Thế nhưng tại sao ta lại không cảm thấy hận? Ta chỉ hận trăm năm, tín đồ của ta đã quên ta hoàn toàn. Cái tát ấy khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, như đang cười nhạo ta, rằng Hoa Âm, những thứ ngươi từng trân quý cũng chỉ rẻ mạt đến mức có thể dễ dàng thay thế bởi một kẻ khác.

Tâm ma dụ dỗ ta, rằng trên trời hay dưới đất đều đã không còn chỗ cho ta nữa, vậy thì hãy xuống địa ngục nghiệp chướng đi, từ nay thế gian sẽ không còn Hoa Âm Thượng tiên. Ai đã vứt bỏ ngươi, thì ngươi hãy g. i. ế. t kẻ đó.

Ta muốn nhập ma. Ta nghĩ đến việc nhập ma. Ta sắp rơi xuống vực sâu vô tận, toàn thân bỗng nhiên bị thiêu đốt đến mức nóng bỏng, đau đớn đến nỗi ta tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Ta đang ở trong một ngôi miếu đổ nát, gió rít gào thổi vào từ mọi phía. Ở giữa ngôi miếu có đặt một bức tượng thần, ta ngẩn người. Bức tượng đó là một nữ tiên mặc áo xanh, giữa trán có một nốt chu sa đỏ, rõ ràng đó là ta. Thì ra trên đời này vẫn còn một ngôi miếu thờ ta.

Phía trước bức tượng còn có một bóng người đang quỳ, hắn hơi ngẩng đầu lên, mái tóc buộc cao rủ xuống sau lưng, tà áo đen trải dài trên mặt đất. Hắn đứng giữa cảnh hoang tàn, ta không nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Trước bức tượng có một nén hương đang cháy dở, ngôi miếu rộng lớn trống trải. Hắn chính là tín đồ cuối cùng của ta.

Ta khó nhọc đứng dậy, không hiểu vì sao mình lại ở đây. Chỉ là nhìn bóng lưng kia, ta nhớ lại có một lần ta từng trú mưa dưới mái hiên xanh. Ta cố gắng bước tới. Sau khi tâm ma hoành hành, thần lực của ta vốn đã không còn nhiều lại càng thêm hỗn loạn, nhưng giúp một người phàm thực hiện nguyện vọng chắc vẫn làm được, xem như là chút lòng tốt cuối cùng trước khi ta nhập ma.

Gió thổi rất mạnh, ta chậm rãi tiến tới gần. Người thanh niên đang quỳ thẳng lưng, vài sợi tóc đen buông lơi bên cạnh gương mặt trắng bệch, trên gương mặt lạnh lùng lại pha thêm chút mệt mỏi xa cách. Ta đã gặp rất nhiều người đến bái lạy ta, không ai là không cúi đầu thành kính, run rẩy mà khấn vái. Nhưng hắn, với dáng vẻ kiêu hãnh ấy, không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy — hắn chính là tín đồ trung thành nhất của ta.

"Ngươi đã ước điều gì? Ta—" Khi ta nhìn rõ đôi mắt sắc sảo của hắn, nửa câu sau lập tức nghẹn lại. Ta nhận ra người này. Một trăm năm trước, khi đất Cửu Châu rạn nứt, ta đã từng gặp hắn. Kẻ cai quản cả Quỷ đô và Ma vực, không ai khác chính là Cơ Hành.

Ta liền đổi giọng: "Ngươi sao lại ở đây?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)