Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngày Nắng Gặp Mưa Rào - Chương 067

Ngày Nắng Gặp Mưa Rào
Trọn bộ 184 chương
Chương 067
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)

Siêu sale Shopee


Lam Diệu Dương tìm hiểu kỹ sự việc với Giám đốc pháp vụ, sau khi hiểu rõ tình huống, bảo phòng pháp vụ của bọn họ truy cứu trách nhiệm của Hạ Tề.

Sau khi Giám đốc pháp vụ rời đi, Lam Diệu Dương nhanh chóng đến chỗ Nghê Lam, nói sự tình cho cô biết

"Chỗ Lý Mộc lại có bản gốc?"

"Nếu như anh ta chưa xóa thì chắc vậy."

"Anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Tám vạn."

"Mới có chút vậy mà đã mua được toàn bộ video theo dõi bữa tiệc rồi? Ở đây có bao nhiêu minh tinh chứ?"

"Anh đoán chắc anh ta chỉ muốn tìm hiểu chút tình huống của em, xem chúng ta có tương tác gì không trong bữa tiệc. Dù sao bọn họ đều là ký giả được mời, vốn dĩ mấy ngôi sao lớn trong bữa tiệc chắc chắn họ đã chụp không ít. Ngược lại là em, đột nhiên trở nên hot, không nằm trong dự đoán của anh ta."

Nghê Lam thì thầm tự khen chính mình, "Em thật đúng là một nhân vật mà. Ai cũng không ngờ em đột nhiên lại hot."

Lam Diệu Dương nhìn cô, "Đúng á, em thật sự là một nhân vật."

Nghê Lam bị anh nhìn vô cớ đỏ mặt, đổi chủ đề, "Mau gọi điện cho Lý Mộc, kêu anh ta giao video ra."

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Lý Mộc, Lý Mộc bắt máy rất nhanh, "Alo, Lam tổng?"

"Tôi là Lam Diệu Dương."

Nghê Lam ở một bên vừa nghe vừa nhép miệng. Câu dạo đầu điện thoại của Lam Diệu Dương lúc nào cũng là câu này, giọng nói nghiêm túc của anh lúc nói điện thoại là dễ nghe nhất, Nghê Lam đến gần nghe ngóng.

Lam Diệu Dương mở thẳng loa ngoài để Nghê Lam có thể nghe được.

"Anh Lý, tôi biết trong tay anh đang giữ video ghi hình buổi tiệc ăn mừng 'Mộng cảnh' của Blue ngày 9 tháng 9, tôi hi vọng anh có thể trả lại."

Lý Mộc cực kỳ sảng khoái, "Được thôi, lúc đầu tôi tốn hết tám vạn. Tôi cứ theo giá gốc trả lại cho anh, tôi có thể cam đoan không lưu lại bản sao."

Lam Diệu Dương vừa định nói chuyện, Nghê Lam đã trừng mắt nhìn anh rồi.

Lam Diệu Dương đành nuốt hai chữ 'có thể' trở vào, nhấn tắt loa ngoài, dùng khẩu hình hỏi Nghê Lam: 'Sao thế?'

Sao thế? Lại còn hỏi sao thế?

Lại tính coi tiền như rác đó hả? Anh nhiều tiền quá thì cho em đi, đưa cho loại tiểu nhân này đúng là khuyến khích bọn xấu. Tại sao ngành giải trí lại có danh tiếng không tốt, tập tục bất chính, chính là do bị mấy người có tiền như anh ngây thơ vung ra.

Nghê Lam tức giận.

Nghê Lam xoè bàn tay ra, Lam Diệu Dương nhìn sắc mặt cô, ngoan ngoãn giao di động ra.

Nghê Lam mở lại loa ngoài, nói với Lý Mộc, "Anh Lý Mộc, cái video này của anh dùng cách phi pháp để có được, trong luật hình sự đối với tội đút lót hối lộ cho người không phải chuyên viên nhà nước, vì giành lấy lợi ích không chính đáng, đưa tiền tài vật chất cho nhân viên công ty, doanh nghiệp hoặc đơn vị khác, số tiền lớn, phạt từ ba năm đến dưới mười năm tù, đồng thời phạt tiền. Tám vạn của anh cũng được xem là con số lớn. Mặt khác, anh còn dính đến tội xâm phạm thông tin cá nhân, chiếm đoạt phi pháp, dọa dẫm tống tiền, vân vân. Còn những cái khác tôi không cần nói nữa, anh xem chủ động trả lại miễn phí cho chúng tôi, việc này chúng ta thương lượng một chút được không?"

Lam Diệu Dương: "..."

Lý Mộc ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

Nghê Lam lại trừng mắt liếc Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương bị oan uổng.

Lý Mộc bên kia rốt cuộc nói chuyện, "Thứ này tôi cũng không dùng được, giao cho Lam tổng cũng không sao. Nhưng thời gian này tôi rất bận, hai người có gấp không?"

Nghê Lam nói, "Gấp, hôm nay chúng tôi cần ngay." Đêm dài lắm mộng, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện gì.

Lý Mộc nói, "Hôm nay tôi thật sự không có thời gian, hôm nay là sinh nhật Từ Tương, chúng tôi phải đưa tin. Ngày mai tôi cũng có một đống việc, đoán là cũng không có thời gian. Nếu không như vậy đi, với giao tình giữa Lam tổng và Từ Tương tối nay chắc chắn sẽ đến dự tiệc, tôi sẽ giao trực tiếp cho các người ở sảnh tiệc, thế nào?"

Nghê Lam: "..."

Người kinh tởm này là ai đây?

Nghê Lam lại trừng mắt liếc Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương thấy oan ức.

Lý Mộc nói, "Tôi chờ mấy người ở sảnh tiệc, còn có thể chụp ảnh đăng tin cho hai người, không cần tiền. Tối gặp."

Lý Mộc nói xong thì cúp điện thoại.

Lam Diệu Dương vội nói, "Hôm nay đúng là sinh nhật Từ Tương, buổi trưa cô ấy sẽ tổ chức sinh nhật với fan, buổi tối mời bạn bè trong ngành, có sắp xếp lịch. Lúc ăn cơm trưa hôm thứ hai, bọn họ có mời anh, anh từ chối rồi. Về sau anh truy hỏi chuyện thẻ phòng với bọn họ, bọn họ có chút lúng túng, không có nhắc đến tiệc tối này với anh."

Nghê Lam nói, "Vậy làm sao bây giờ?"

Lam Diệu Dương do dự, "Em có muốn đi không?"

"Muốn đi." Không tát vào mặt Lý Mộc một cái thật sự không nuốt nổi cục tức này. Hơn nữa video này rất quan trọng. Nếu đối phương xóa mất nội dung này như vậy khẳng định nội dung này có che giấu bí mật gì đó. Cái trong tay Lý Mộc có lẽ là bản gốc duy nhất trên đời.

"Vậy được rồi. Anh gọi điện cho Cao Hồng Bác, hỏi anh ta thiệp mời."

"Chờ chút." Nghê Lam giữ chặt tay Lam Diệu Dương đang chuẩn bị gọi điện thoại, "Lại còn cần thiệp mời?"

"Đúng vậy, không thì sao vào được?" Lam Diệu Dương nhìn đồng hồ, "Bây giờ mới hơn hai giờ, còn kịp. Thiệp mời là thiệp điện tử, bọn họ viết tên với thêm mã QR trên đó là gửi đi được rồi."

"Không phải. Ý em là như vậy anh có mất mặt không? Không phải trước đó anh đã từ chối sao?"

"Cũng không mất mặt gì, chỉ là sẽ khiến bọn họ cảm thấy nhân phẩm anh không tốt, quá phách lối. Từ chối thì thôi đi, giờ còn muốn dẫn em tới nơi gây loạn." Lam Diệu Dương nói.

Ánh mắt Nghê Lam sáng lên, ai ya, cái này vui rồi. Quả thực là vậy, cô đã ngăn chặn kế hoạch Từ Tương giăng bẫy tổng giám đốc, bây giờ tổng giám đốc còn đưa cô đi dự tiệc sinh nhật của Từ Tương.

Nghê Lam giả vờ giả vịt, "Vậy có phải không được hay cho lắm không?"

Lam Diệu Dương liếc trắng mắt nhìn cô, "Trên mặt em đã viết đầy chữ 'Em rất muốn đi', còn nói ra vậy có chột dạ không?"

Nghê Lam cười hì hì.

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Cao Hồng Bác, nói chuyện của bên khách sạn anh đã xử lý xong rồi, hi vọng Cao Hồng Bác đừng để chuyện này trong lòng. Còn nói công ty anh gần đây mới ký hợp đồng với người mới, muốn ra mắt một chút, thêm phần bên ngoài đều đang đồn Từ Tương với Blue bọn anh có chút xích mích, anh muốn hóa giải tin đồn, cho nên anh hi vọng có thể dẫn người mới đến tham dự tiệc tối của Từ Tương, tạo chút không khí hòa hợp và cơ hội hợp tác sau này, mọi người tuyên truyền giúp đỡ lẫn nhau.

Nghê Lam cứ đứng đó nghe Lam Diệu Dương mở miệng như suối, hoàn toàn không cần bản nháp, lại còn hợp lý thẳng thắn, giống như cho người ta lợi ích gì lớn lắm. Người làm tổng giám đốc da mặt đều dày phải không?

Quả nhiên như Lam Diệu Dương dự liệu, Cao Hồng Bác không cách nào từ chối. Lam Diệu Dương báo tên mình và Nghê Lam qua đó, nói vài câu khách sáo, sau đó cúp điện thoại.

Lúc Nghê Lam nghe thấy Lam Diệu Dương báo tên mình, tâm tình không nên quá thoải mái, nhịn không được nghĩ đến biểu cảm của Cao Hồng Bác. Ha ha ha ha ha, thật sung sướng.

Lại còn dám giở quy tắc ngầm với Lam đáng yêu, hừ, kẻ địch!

Bên này Lam Diệu Dương lướt điện thoại, nhắn mấy tin, sau đó nói với Nghê Lam, "Anh còn một cuộc họp, chút nữa phải về công ty trước. Anh gọi Chung Nghệ bên phòng nghệ sĩ lại đây, lần trước họp em có gặp cô ấy rồi. Cô ấy sẽ dẫn em đi chọn trang phục, trang điểm. Anh họp xong sẽ qua đón em."

"Lại còn phải làm mấy cái này?" Nghê Lam nói, "Cũng không phải hoạt động tuyên truyền gì, chủ yếu là làm việc chính. Nhà của em cũng có lễ phục cho tiệc nhỏ, tự em trang điểm là được."

Lam Diệu Dương nói, "Trường hợp này sẽ có rất nhiều người đại diện bên ngành giải trí. Chu Tử Hân cũng sẽ đi."

"Chu Tử Hân là ai?"

"Cô nghệ sĩ dương cầm hợp xướng lãng mạn bên quán cà phê ven đường với anh, còn nhớ không?"

Nghê Lam: "..."

Lam Diệu Dương rất vô tội nhìn cô: "Cô ấy đi cùng Kinh Chu, hai người bọn họ hình như rất có thiện cảm với nhau."

Nghê Lam trừng anh, "Sao anh biết?"

Vẻ mặt Lam Diệu Dương càng vô tội, "Mẹ anh nói."

"Còn ai khác nữa không?"

"Em hỏi Lý Mộc chắc sẽ rõ hơn." Ý ám chỉ trong lời này của Lam Diệu Dương rất rõ ràng.

Lý Mộc kêu Nghê Lam đến đó không phải là vì xem kịch vui chụp hình sau đó viết linh tinh một hồi sao. Nếu quần áo trang điểm diện mạo thua người khác, chắc chắn sẽ bị Lý Mộc viết.

Nghê Lam hỏi, "Chung Nghệ khi nào thì tới? Ngân sách bao nhiêu?"

Lam Diệu Dương cười, "Không giới hạn, chọn cái em thích là được."

Mười lăm phút sau, Chung Nghệ đến. Cô đưa Nghê Lam đến cửa hàng có thương hiệu chọn đồ, Lam Diệu Dương quay về công ty.

Chung Nghệ là một người có kinh nghiệm dày dặn, biết khí chất của Nghê Lam phù hợp với kiểu dáng nào. Cô dẫn Nghê Lam vào cửa hàng, cầm mấy món kêu Nghê Lam thử, đều rất hợp.

Nhưng đẹp thì đẹp, bản thân Nghê Lam cũng không phải rất thích.

"Đây đều là kiểu xẻ cổ V rộng, lộ lưng, hoặc là rất ôm, em mặc không quen, có thể mặc loại cổ tròn, bảo thủ một chút, với lại không bó như vậy sẽ dễ hành động hơn."

Chung Nghệ hơi kinh ngạc, "Cái này cũng không được sao?"

Nghê Lam đang mặc một cái váy màu xanh ngọc, lộ vai, có viền chút lá sen tô điểm, phần trên bó sát người uốn lượn ôm lấy mông, đến chỗ đó đuôi váy xòe ra, màu nhạt đi, giống như cánh hoa, như một đóa hoa nở rộ.

Chiếc váy này là mẫu mới về, màu sắc tinh tế nhẹ nhàng, kiểu dáng mới lạ thời trang, hơn nữa rất kén dáng người, dáng phải cao, đường cong phải chuẩn.

Chung Nghệ hài lòng không thể tả, cảm thấy giống như là đặt may cho Nghê Lam vậy.

"Chị thấy cũng không quá bất tiện đâu." Nghê Lam nhìn mình trong gương, cũng cảm thấy chiếc váy này thật sự quá đẹp.

"Không đâu, chiếc váy này em có bước nhanh cũng không thành vấn đề, cũng không bị lộ áo ngực, em khom lưng cũng ok luôn." Chung Nghệ có ý thuyết phục cô, "Nhìn rất đẹp, hơn nữa bảo đảm không đụng hàng."

Nghê Lam cũng không nỡ nhưng cô cũng không biết phải nói với Chung Nghệ thế nào, không phải chuyện khom lưng hay đi bộ, là chiếc váy này quá bó, ôm quá chặt, lúc cô muốn đánh Lý Mộc quả thực không tiện. Hơn nữa váy quây ngực, trên vai không gắn gì, cô cảm thấy chỉ cần cô vung hai quyền váy sẽ tuột xuống ngay.

"Vẫn còn thời gian, hay là chúng ta tìm cái khác đi." Nghê Lam nói, "Em muốn mặc loại không ôm sát người."

"Được thôi." Kỳ thật bây giờ Chung Nghệ đã không chắc chắn Nghê Lam muốn mặc gì rồi, cô nói, "Để chị hỏi ý kiến Lam tổng một chút."

Chung Nghệ nhắn tin cho Lam Diệu Dương, gửi qua ảnh mấy bộ trang phục Nghê Lam mặc thử, sau đó nói ý kiến của Nghê Lam.

Một lúc sau Lam Diệu Dương nhắn lại, 'Cứ nghe theo cô ấy đi, vẫn còn thời gian, cứ dạo một vòng, cuối cùng chọn cái màu xanh này. '

Ông chủ đã lên tiếng, Chung Nghệ đương nhiên không nói gì, dẫn Nghê Lam sang tiệm khác.

Nghê Lam lại thử mấy bộ, đều không đẹp mắt như chiếc màu xanh kia, hơn nữa lễ phục toàn là thấp ngực, hở lưng. Nghê Lam thấy lăn tăn quá, cũng ngại với Chung Nghệ, đang nghĩ ngợi thôi thỏa hiệp vậy, mặc chiếc váy xanh kia, hôm nay là lúc khoe sắc trước ống kính, chắc là không cần cô phi thân làm gì.

Lúc này Lam Diệu Dương gọi điện thoại đến, Nghê Lam nghe máy.

"Tìm được đồ vừa ý chưa?"

Nghê Lam nói: "Chiếc sau còn thục nữ hơn chiếc trước, chắc em vẫn quay về chọn cái màu xanh đó."

Lam Diệu Dương cười: "Anh thấy em hận không thể mặc mấy bộ đồ rằn ri ngày trước."

Nghê Lam hừ hừ: "Làm gì có."

Lam Diệu Dương nói: "Anh tìm được một chiếc chắc là hợp, anh nói Chung Nghệ đưa em tới đó. Em đưa điện thoại cho cô ấy đi."

Nghê Lam đưa điện thoại cho Chung Nghệ, Chung Nghệ nghe dặn dò là đưa Nghê Lam đi đâu, nói đã báo trước một tiếng với bên đó rồi. Chung Nghệ nhanh chóng nói được, nghĩ thầm ông chủ anh là họp hay là chọn quần áo vậy?

Lam Diệu Dương dặn dò xong xuôi, điện thoại lại trở về tay Nghê Lam. Lam Diệu Dương nói với cô."Em đi thử trước đi, Chung Nghệ biết ở đâu. Anh vừa họp xong bên này, đợi anh dặn dò công việc rõ ràng xong sẽ đi qua."

"Ok." Nghê Lam cao hứng bừng bừng.

Chung Nghệ dẫn Nghê Lam ngồi xe đến một chỗ khác, quản lý ở đó biết các cô sắp tới đều đã chuẩn bị xong.

Đó là một chiếc váy màu xanh xám, màu sắc tương đối có phong cách, kiểu dáng cũng trầm ổn. Cổ tròn, không có tay, không bó người, hoa văn kim cương tô điểm khiến chiếc váy cũng trở nên lộng lẫy. Trên eo là một chiếc đai màu bạc loé sáng, làm cho chất vải bên trên rũ xuống hông một chút, thân váy dưới lấp lánh kim cương, xòe đủ rộng, đan xen hoa văn thêu màu bạc, lộ ra chút năng động.

Nghê Lam mặc vào, vừa nhìn đã hoàn toàn hài lòng."Em thích cái này."

Chung Nghệ cũng thấy đẹp. Cái này mà thêm vương miện kim cương thì chính là công chúa rồi.

Nhân viên bán hàng đưa tới một đôi giày cao gót, giày và đai lưng là cùng một màu, phía trên khảm hoa văn rất xứng đôi với chiếc váy. Gót giày dạng tròn to, không tính là nhọn, đứng trên đất vô cùng vững.

Nghê Lam mang giày vào đi vài bước, xoay một vòng trước gương, toàn bộ chiếc váy xòe ra, nhẹ nhàng xinh đẹp.

Nghê Lam cười khanh khách, sau đó cô nhìn thấy Lam Diệu Dương trong gương.

Trong mắt Lam Diệu Dương lộ ra kinh diễm, anh tiến tới mấy bước, đứng bên cạnh Nghê Lam cùng soi gương, "Nhìn rất đẹp."

"Là khen em hay anh tự khen mình thế?" Nghê Lam mắng anh.

Trên người Lam Diệu Dương cũng mặc một bộ vest màu xanh xám, cực kỳ hợp với chiếc váy cô đang mặc.

Lam Diệu Dương quay đầu nói với Chung Nghệ."Cô giúp cô ấy tìm đồ phối đi kèm nhé."

Chung Nghệ ở bên một bị hai người sóng vai soi gương làm lóe cả mắt, trong lòng đang hoài nghi mấy lời đồn trên mạng rốt cuộc cái nào là thật, Lam Diệu Dương thình lình quăng mệnh lệnh ra, Chung Nghệ nhanh chóng đáp lời rồi vọt ra ngoài.

Nhân viên bán hàng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng nói đi lấy túi và trang sức phối kèm.

Trong phòng thử áo rộng lớn chỉ còn lại hai người Lam Diệu Dương và Nghê Lam, Lam Diệu Dương nhìn mình và Nghê Lam trong gương, Nghê Lam cũng nhìn bọn họ trong đó, anh mắt hai người giao nhau.

Lam Diệu Dương nói."Anh khen tụi mình đẹp."

Có phải quá xứng hay không.

Nghê Lam quay đầu chun mũi với anh: "Em cảm thấy em đẹp hơn anh."

Lam Diệu Dương hơi cúi đầu nhìn biểu cảm sinh động của cô, không nhịn được cười, "Đúng vậy, em đẹp hơn anh."

Nghê Lam cũng cười, kỳ thật cô cảm thấy Lam Diệu Dương đẹp nhất, giống như hoàng tử. Nhưng mà anh đẹp quá mức rồi, cô không muốn nói cho anh biết.

Đôi mắt cô mang theo ý cười lấp lánh như sao, dịu dàng mang theo tình ý, ngọt như chiếc bánh bông lan vậy.

Lam Diệu Dương sa vào trong đôi mắt cô, kìm lòng không được cúi đầu. Chóp mũi anh đụng vào cô, mà Nghê Lam không lui ra sau.

Thế là Lam Diệu Dương nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Nghê Lam sững sờ trong nháy mắt, nhưng Lam Diệu Dương không cho cô cơ hội lui lại, anh ôm eo cô kéo lại gần, hôn sâu hơn nữa.

Nghê Lam cũng không định lui lại, cô kiễng mũi chân, nghênh hợp với anh.

Nhịp tim Lam Diệu Dương đập rất nhanh, cẩn thận từng chút một, dịu dàng mà nồng nhiệt.

Một tiếng 'choang' lớn đánh thức nụ hôn nồng nhiệt của hai người. Nghê Lam và Lam Diệu Dương đồng thời quay đầu lại nhìn. Chung Nghệ bưng đến mấy món đồ phối té xuống dưới đất, hiển nhiên là bị ngã rồi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Chung Nghệ nói xin lỗi liên tục, cô còn tưởng cô đã kéo dài thời gian đủ lâu rồi, nào ngờ vẫn còn chưa đủ.

Nghê Lam đi qua đỡ Chung Nghệ dậy, "Té có đau không?"

"Không sao, không sao, da chị dày, hay té lắm." Chung Nghệ vội vàng nói.

Nói xong cảm thấy có gì đó không đúng, Chung Nghệ lại giải thích, "À, cũng không phải hay té, không phải, ý chị là không phải nhìn thấy cái gì mà té, chính là hay té...."

Chung Nghệ nói năng lộn xộn, nhìn sắc mặt Lam Diệu Dương xong cô im ngay. Xong đời rồi, cũng không biết nói gì, boss à, tôi không phải cố ý phá chuyện vui của anh đâu.

Nghê Lam cười ha ha, cười đến mức sắc mặt Lam Diệu Dương không tốt. Rốt cuộc là có gì buồn cười chứ?

Sau đó Chung Nghệ đưa Nghê Lam đi vào phòng thay quần áo, việc này mới tính là xong.

Chung Nghệ phối cho Nghê Lam nội y và quần bảo hộ cùng màu, "Đồ thiết yếu của phụ nữ, ngã xuống cũng không sao." Ngoài ra còn phối thêm áo khoác ngoài.

Nghê Lam mặc đầy đủ rồi, đi ra vừa nhìn đã thấy Lam Diệu Dương cầm nào là bông tai, dây chuyền, lắc tay.

Đồ trang sức là Lam Diệu Dương tự tay đeo cho Nghê Lam, mọi người đều rất tự giác ra ngoài. Nhưng lần này Lam Diệu Dương và Nghê Lam không làm gì, nhưng mỗi khi Lam Diệu Dương đeo một món đồ cho cô, trái tim Nghê Lam lại mềm nhũn một chút. Lúc anh đeo bông tai cho cô, cô nhớ tới cảnh anh hôn tai mình, cô nhìn ánh mắt anh, anh đỏ mặt trách cô, "Chuyên tâm một chút, không đeo được nè."

Anh nắm vành tai cô, cô nhột buồn cười, phản bác anh, "Là anh không tập trung."

Lam Diệu Dương không vui lắm, anh không tập trung được, tình cảnh này có thể tập trung được sao? Đàn ông không giống phụ nữ nha. Mắt cô sáng như vậy, mặt đỏ hây hây, vành tai mềm mại, kêu anh làm sao tập trung.

Nghê Lam bỗng nhiên nói, "Lam Diệu Dương, em có một việc không thể giấu anh nữa rồi, em phải nói cho anh biết."

Lam Diệu Dương thầm giật mình, bông tai đeo được rồi, "Em sẽ không nói với anh là em nhớ ra em đã kết hôn rồi chứ hả?"

Nghê Lam: "..."

"Em có người yêu ở Mỹ?"

Nghê Lam: "..."

Lam Diệu Dương nhìn biểu cảm của cô liền biết không có, lập tức thở phào một hơi, "Vậy thì không sao, em nói đi."

Nghê Lam thật sự bị anh làm cho kinh ngạc, đánh anh hai phát.

Nghê Lam không nói, cô trang điểm, tạo hình xong ở cửa hàng, đưa Lam Diệu Dương trở về nhà một chuyến.

Nghê Lam dẫn Lam Diệu Dương vào căn hộ thần bí ở đối diện, để cho anh xem nguyên tủ hàng cấm kia. Cô đem hết mọi chuyện kể cho anh, việc không giải được mật khẩu, tìm không thấy chứng cứ cô là do Quan Phàn mời đến làm nội ứng, những phiền phức những đồ vật này có thể gây ra.

Lam Diệu Dương bình tĩnh nghe xong, nói với cô, "Anh đang tìm nhà rồi, sau này chuyển đi. Những đồ này, cả em nữa, đều dọn đến nơi an toàn đi. Chuyện này đã sa vào quá sâu rồi, chúng ta giải quyết từng cái một."

Nghê Lam nhìn anh, vậy nên không có vấn đề gì sao, cô là phần tử nguy hiểm như vậy, không có vấn đề gì sao?

Lam Diệu Dương ôm cô vào trong lòng, "Em không cần tự mình gánh vác, anh sẽ bảo vệ em."

Anh vừa dứt lời, Nghê Lam bao trùm trong cảm động.

Cô không cần tự mình gánh vác, cái đồ trói gà không chặt này, à, không, hoàng tử này nói muốn bảo vệ cô.

Nghê Lam ửng đỏ vành mắt nhưng lại không nhịn được cười, cười hoài, càng nghĩ càng buồn cười.

Hoàng tử thư sinh này là hoàng tử của cô.

Nghê Lam ra sức hôn lên môi Lam Diệu Dương một cái, anh đau đến hít một hơi, xoa xoa miệng, "Em thật là mạnh bạo quá, sau này loại chuyện này để anh."

Anh nhìn son môi của cô, bắt bẻ cô lây dính lên miệng mình. Anh hôn cô xong sau đó giúp cô tô lại son.

Nghê Lam không nhịn được lại cười, hào sảng vỗ vỗ lưng Lam Diệu Dương, đây là chàng trai đỏm dáng của cô.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-184)