← Ch.057 | Ch.059 → |
Tỉnh dậy bởi sự đụng chạm bên cạnh, mở mắt ra, nó nghe tiếng nhỏ hát la la la gì đó kế bên... ơ điên thiệt, tự nhiên ngủ dậy cái nằm hát một mình... Kệ nhỏ, bụng đói cồn cào, nó đi vào wc rửa mặt cho tỉnh táo rùi khều nhỏ
- Nè! Đi ăn.. nằm hát có no hok
- Xì... chờ chút
Nhỏ ngồi dậy sửa lại quần áo, vuốt vuốt lại tóc rùi đứng dậy đi rửa mặt... con gái đúng là chúa thời tiết... tự giận rồi tự vui ngay... bởi vậy chẳng bao giờ nó thèm năn nỉ mỗi khi con gái giận linh tinh...
... Mỗi ngày qua đi, nó và nhỏ càng ngày càng xích lại gần nhau hay nói chính xác hơn là nó đã chủ động để đón nhận tình cảm từ nhỏ vì từ lâu nó biết nhỏ đâu còn khoảng cách nào với nó đâu. Nhỏ thy xuất hiện ngày càng nhiều hơn trong cuộc sống của nó, mỗi ngày quan tâm nhiều hơn, mỗi ngày băng giá từ cả 2 tan chảy nhiều hơn.. Nó đã cười nhiều hơn, nó nhiều hơn với nhỏ và tất nhiên nhìn về nhỏ nhiều hơn. Khi 2 người thực sự hướng về nhau thì mọi thứ đều tốt đẹp, cứ như một giấc mơ.. ngọt ngào đầy niềm vui.
.... 2 ngày nửa là hội diễn vân nghệ 20-11... ngày mọi học trò đều hướng về thầy cô của mình. Nó cũng ko ngoại lệ. Nhưng năm nay chỉ là năm đầu tiên nó xa trường... chưa làm dc gì, chưa có thành tích gì... làm sao trở về trường cũ xứng đáng dc ngồi hàng ghế danh dự dành cho cựu sinh viên như những anh chị đi trước chứ. Với lại nó đã bị bất ngờ bắt vào đội văn nghệ của lớp chỉ vì 1 phút lơ đãng ngồi hát vu vơ trên cửa sổ lớp. Cái tên ôn vật nào nằm trong nhóm hát tự nhiên chạy trốn về quê có chuyện gấp, vậy là lớp nó lợi dụng tiếng nói của cô để ép nó đứng thay vào vị trí của thằng đó để biểu diễn tại vòng chung kết đêm diễn 20-11.
Đã lên hát thì phải cố quần áo đúng đẹp mà yêu cầu ko dc mặc áo thun nửa mới ức chứ. Trong đống quần áo của nó làm gì còn áo nào khác đẹp ngoài áo thun của nhỏ mua cho.... Phải chi nhỏ Thy có ở đây thì tốt biết mấy đằng này nhỏ phải về Nha Trang thăm bà ngoại, 3 ngày nửa mới về mà lúc đó nó đã diễn xong mất tiêu rồi còn đâu. Thầm trách bà ngoại nhỏ bệnh hổng coi ngày xong, nó đành ngậm ngùi xách xe chạy vòng vòng để tìm mua quần áo. Nào giờ có mua quần áo đâu mà biết... hix kỳ này dám chừng bị tụi bán đồ chém cho cháy túi... Lang thang suốt mấy con đường, shop nào cũng đẹp, shop nào cũng có vẻ đắt tiền... ôi đời sinh viên nó thế, muốn mua cái gì cũng ngại nhất là chưa bao giờ mua quần áo.... càng khổ hơn.... Đang lơ ngơ đạp xe tự nhiên... cảm giác có sát khí sau lưng kèm theo tiếng xe rít ga xé gió... Nhìn lại sau lưng... một chiếc xe có 2 anh chàng đầu ko mũ bảo hiểm lạng lách phóng bạt mạng, phía sau có vài chiếc xe khác đang đuổi theo, tiếng truy hô bắt cướp ý ới... Thôi... hổng chơi với mấy vụ này nha... nó là nó hổng có cái tinh thần dũng sĩ để từ đâu bay ra tung vài cú đá song phi hạ gục tên cướp trong tràn vỗ tay của người đi đường đâu hen... Nó dựng xe lại, lo ngơ giữa đường một hồi tụi nó phóng bậy tông vào là tiêu đời... Vừa đứng xuống... chẳng hiểu trời xui đất khiến hay thánh thần nào ám sau lưng... 2 thằng cướp chạy qua... nó co giò đạp luôn chiếc xe đạp ra đường... hậu quả là một tiếng rầm hai thằng cướp té ra đường lăn mấy vòng (lăn rất chuẩn... ít nhất cũng dc 8-9d)... nó thì đứng giơ hai tay lên cứ miệng lẩm nhẩm "xin lỗi em hổng cố ý đâu anh ăn cướp... đứa nào nó đạp xe em huhu"... Công nhận 2 thằng này vừa nhanh tay thắng xe của tụi nó cũng tốt lắm... chưa kịp đụng xe nó thì đã tự thắng rồi tự té tự lăn mấy vòng rồi tự ngồi im cho ngta trói lại... Còn chủ nhân chiếc xe của chúng ta thì sao... đang đứng núp sau gốc cây, ngồi im trốn tránh sự đời... ló cái mặt ra 2 anh cướp thấy thì chắc phải bịt mặt ra đường suốt quãng đường còn lại quá....
Chờ một lúc, đến khi ngta giải 2 tên cướp đi.. đang truy tìm chủ nhân chiếc xe đạp thì nó mới chịu lò dò bước ra xin lại chiếc xe.. vài cái bắt tay, vài cái vỗ vai.... . lấy lí do phải đi thi gấp... thế là nó thoát khỏi cái vụ phải lên công an phường ngồi viết giấy... phù vừa tính rút đi thì lại cảm nhận dc sát khí nặng nề hơn sau lưng.... hix trời hông lẽ 2 thằng này nó có đồng bọn và đang chuẩn bị nhận diện là làm thịt cái thằng đạp xe ra đường sao... Thôi rồi... nó lầm bầm chửi thằng thánh thần nào xui khiến cái chân của nó làm liều như vậy....
- Liều quá ha... bộ thích lo chuyện bao đồng lắm hả
← Ch. 057 | Ch. 059 → |