← Ch.050 | Ch.052 → |
Sáng, tiếng loa phát thanh của phường vang lên thông báo họp dân gì đó làm nó tỉnh giấc... ánh nắng len vào căn gác trọ nhỏ... đêm qua về nhỏ chẳng thèm thay đồ ra luôn... ngủ gì mà ngủ như chết vậy ko biết. Nó ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân xong quay lại ngồi cạnh nhỏ... cầm theo hộp kem có trồng cỏ ba lá ngồi nghịch, xịt 1 tí nước vào chậu... những giọt nước long lanh trong ánh nắng của buổi sáng làm màu xanh của lá càng đẹp hơn... đang làm gì vậy nhỉ, mọi ngày chỉ xịt nước cho có lệ chứ có ngồi ngắm nghía như thế này đâu... sau có một đêm mà điên mất rùi hay sao ấy.... Đặt chậu cỏ ba lá xuống.... quay qua nhìn nhỏ... nó mĩm cười bóp nhẹ cái mũi nhỏ
- Dậy đi làm bộ hoài
Nhỏ cuộn người lại nũng nịu
- Sao biết hay dzạ
- Chứ tay ai đang ôm eo đây
Nó chỉ tay xuống dưới, vòng tay nhỏ đang siết lấy eo nó...
- Quán tính mà
- Thui dậy.. đi học nửa
- Ăn sáng rùi hả đi
- Ừ... - ừ mà nhỏ cứ ôm hổng chịu buông tay =. =
Đột nhiên nhiên nhỏ ngồi dậy vươn vai... những đường cong trên người nhỏ Thy làm nó cảm thấy xao xuyến... Bắt gặp ánh mắt nó... nhỏ với tay lấy cái mền trùm lên đầu nó rùi chạy vào wc ko quên quay lại hỏi
- Mượn bàn chải nha
Sax... sài muốn mòn bàn chải nó rồi mà giờ bày đặt mượn nửa mới ghê... Chờ nhỏ vệ sinh xong hai đứa chở nhau ra quán cơm tấm đầu đường ăn sáng. Hôm nay ko còn ngồi khoanh tay trước ngực như mọi ngày nửa mà nhỏ đã chịu vòng tay ôm lấy nó. Tới quán.. gọi 2 dĩa sườn bì trứng với 2 chai sữa... 2 đứa ngồi ăn ngon lành... nhỏ vẫn chu đáo như mọi ngày, vẫn lạnh lùng cắt bớt đồ ăn qua dĩa nó dù nó từ chối cỡ nào cũng ko dc.
- Tối nay có show diễn khuya
- Uhm rùi sao
- Chở đi diễn dùm nghen
- Mấy giờ
- 10h
- Uhm... để xin ông Kha
Nhỏ có vẻ vui lắm.. vừa ăn vừa hát khe khẽ... sau một đêm... mà bớt cái mặt lạnh và cái giọng ngang chành rùi thì phải.
- Chút chở về nhà rùi lấy xe đi học đi... tối qua chở em đi diễn luôn ha
- Tự nhiên đưa xe cho người lạ
- Uhm... kệ
Nó lắc đầu... lại giọng ngang nửa rùi đó... Ăn xong nó đưa nhỏ về nhà... đây là lần đầu tiên nó đưa nhỏ về nhà... cũng ko xa lắm, đường dễ đi, hèn gì nhỏ chạy qua chạy lại quán nhanh như vậy.
- Nè...
- Gì...
- Có chiện này...
- Nói đi
- Chút... thấy nhà... đừng có suy nghĩ gì nha
- Là sao...
- Hok dc suy nghĩ linh tinh nha
- Uhm
- Hứa đi
- Ừ.. hứa...
Nhỏ ko nói gì nửa mà chỉ bậm môi ôm nó chặt hơn... cứ như sợ nó bỏ con nhỏ chạy mất ấy.... Dừng lại trước nhà nhỏ... hix... giờ mới hiểu vì sao kiu nó đừng suy nghĩ gì... Nhà to và đẹp quá... Nhà dc xây theo kiểu kiến trúc châu âu, chỉ có 3 tầng, thấp hơn so với mấy ngôi nhà xung quanh nhưng lại nổi bật hoàn toàn bởi nhìn sơ cũng biết có nhiều phòng, nhiều cửa sổ, trước nhà là khoảng sân vườn khá rộng trồng nhiều loại hoa kiểng, có cả hoa lan nửa... Nó ngẩn ngơ nhìn....
- Nè... hứa ko dc suy nghĩ gì rùi mà
Nó hoàng hồn với tiếng nói lo lắng của nhỏ
- Ừ.. ừ... thui về nha.. - giọng nó run run
- Uhm... 10h qua đón em nghen
Nó lặng lẽ quay xe chạy đi... lòng ngổn ngang trăm thứ. Chỉ vừa mới chuẩn bị bắt đầu... vậy mà... lại một khoảng cách quá xa nửa... Sao ko suy nghĩ cho được.... hoàn cảnh 2 đứa... làm sao... lấp đầy bây giờ... Trời... trớ trêu quá.
Một ngày dài trôi qua... sắp đến giờ đi đón nhỏ... lòng nó chưa thông... mọi thứ cứ mơ hồ nặng trĩu.... Nhưng lỡ hứa với nhỏ rùi... ko đi sao được. Xin ông Kha một tiếng nó chạy ào về nhà tìm lấy một bộ quần áo khá nhất trong tủ đồ. Chẳng có gì đặc biệt cả, 1 chiếc quần jean mới mua hôm đi ôn thi ĐH và cái áo thun đen bị chuột gặm 3 lổ nhỏ trên vai... đó là bộ quần áo khá nhất mà nó có để đi chơi.. Thở dài lấy tin thần nó phóng xe qua nhà nhỏ... chạy xe mà người cứ run run.. chẳng phải vì lạnh... mà vì sợ một điều gì đó ko tên.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |