← Ch.028 | Ch.030 → |
Choàng tỉnh bởi những giấc mơ.... nhưng ko tài nào gượng dậy nổi... khát nước, khát cháy cổ họng... người nóng bừng... mắt nó, hơi thở của nó giờ cứ như đang phun lửa.... Khó thở.... chuyện gì thế này... ko lẽ nó đang mơ.... Nó cố mở mắt xác định phương hướng, cố gắng xem chuyện gì xảy ra... Bóng người nào đó đang ngồi trước mắt nó vẻ mặt lo lắng... có giọt nước mặn mặn rớt lên môi nó... trời.... mơ mà cũng có người khóc vì nó... thật khó chịu.... Nó đưa tay... vuốt lấy má người đó, vuốt lên khóe mắt... cảm giác người đó đang áp mặt vào tay nó.... gọi tên nó.... chẳng nghe thấy gì... rồi... nó lịm người đi.... mê man...
Mở mắt ra... cứ như đang ở trên thiên đàng vậy, chứ còn gì nửa, thiên thần áo trắng đang đứng trước mặt nè...
- Em tỉnh rồi hả?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đưa nó rơi trở xuống mặt đất. Trời tưởng dc lên thiên đàng... ai dè... đang nằm trong phòng, thiên thần hồi nảy là chị y tá
- Sao em bị nạn hoài dzậy... bộ thích phòng khám này rùi sao ông tướng.
Nó cười ngượng.... hề hề em thích chị cơ
- Ủa sao em nằm trong này chị
- Em làm gì tới nỗi động vết thương dzữ vậy, tối qua em sốt cao lắm... bạn gái em đưa vào đó
- Hả.. hả bạn gái nào..
- Trời... bộ nhiều bạn gái lắm hả ông... kìa
Vừa nói chị vừa chỉ tay sang giường bên cạnh... Con nhỏ nằm đó ngủ ngon lành
- Bạn em thức cả đêm đó... tội nghiệp... tới gần sáng chị khuyên dzữ lắm mới chịu đi nằm.... Thôi em nằm nghĩ thêm đi trưa về nhà dc rồi.
Chị y tá đi ra ngoài, khép cửa phòng lại... Nó ngồi dậy nhìn con nhỏ... Việc gì phải lo cho nó dzữ vậy chứ... ngốc quá.... Con nhỏ nằm co ro... chắc lạnh đây, máy lạnh ngay trên đầu con nhỏ mà... Thiệt tình con gái con đứa tối ngày mặc đồ sexy cho lắm vào rồi giờ bị lạnh. Nó đứng xuống đất... lấy chân kéo theo cái giường lại gần con nhỏ vì tay nó đang bị vô nước biển mà. Kéo cái mền đắp lên người con nhỏ, khuyến mãi thêm cái áo khoác của nó treo trên giá kéo che gần như kín cả người con nhỏ trừ mũi trở lên. Vuốt tóc con nhỏ qua 1 bên... nhìn con nhỏ một lúc lâu... chưa kịp trở lại giường thì con nhỏ chợt nắm lấy tay nó ghì lại....
- Đồ tồi....
Mắt con nhỏ vẫn nhắm nghiền, chắc là mơ gì đây mà... hix... ko rút tay ra được... nó đành kéo cái ghế ngồi xuống cạnh con nhỏ.. tựa lưng vào tường.. tay nó vẫn bị con nhỏ giữ chặt... ngồi suy nghĩ vu vơ chút nó cũng ngủ quên.. hình như cái bệnh viện này sợ nó thức dê y tá hay sao mà thuốc cho uống lần nào cũng làm nó ngủ li bì.
Chỉ mới ở SG dc một thời gian mà nó đã vướng vào quá nhiều chuyện kỳ lạ và phức tạp.... Ko biết bao giờ mọi thứ mới ổn định đây... chẳng lẽ SG là như vậy, cuộc sống chẳng lẽ luôn phải sóng gió, kỳ lạ như vậy thì mới là cuộc sống hay sao.... Đủ thứ tai nạn ập lên đầu nó... và cuốn cả những người bên cạnh nó vào với mọi rắc rối nửa.... Mệt mõi thật.... nhưng cũng thú vị... nó chợt mĩm cười ngay cả trong giấc ngủ (con nhỏ nói lại)... cũng đúng... nó từ bỏ mọi thứ lên SG bon chen một mình là để tìm kiếm những thử thách giống như bây giờ mà.... Nó ngủ say lắm... sau cơn bão luôn là những khoảng lặng bình yên kia mà... nhưng nó vẫn chưa biết răng tất cả sóng gió... chỉ là mới bắt đầu... mọi thứ.. chỉ là khúc dạo đầu cho những chuyện kỳ lạ y như một cuốn phim dài đang dần dần cuốn nó vào... mãi cho đến lúc ngồi viết nên những dòng hồi ức này... mọi thứ vẫn là sóng gió.
Lại tiếng còi xe cấp cứu làm nó tỉnh giấc.... một giấc ngủ ngon nhất... Nó cố cử động co duỗi, bóp nhẹ nhẹ bàn tay để lấy cảm giác.. chợt.. nó bóp phải cái gì đó mềm mềm, đầu ngón tay cảm giác mát lạnh... hình như là da thịt con người... sax... hok lẽ còn mơ.... Nó ngẩng mặt lên... con nhỏ đang nằm nghiêng người nhìn nó... đôi mắt con nhỏ chẳng còn lạnh lùng như mọi ngày nửa. Nó nhìn theo cánh tay nó... mèn ơi... bàn tay nó đang dc tay con nhỏ nắm chặt trong lồng ngực, cái thứ mềm mềm mát mát lạnh nó đang bóp phải... là... ngực con nhỏ... thì phải... hok dám suy nghĩ nửa nó rút tay lại, hơi cảm thấy lúng túng... Con nhỏ ngồi dậy nhìn nó.. lại bộ mặt này... lạnh lùng khó ưa... con nhỏ nói đúng 2 từ.
- Về nha
Xong con nhỏ gom ôm cái áo khoác của nó đi ra ngoài... Nó lặng lẽ lấy điện thoại, bóp tiền rồi đi theo con nhỏ... Sau một trận sốt cao.. vậy mà bây giờ người nó cảm thấy khá khỏe.. tuy nhiên tay còn đau lắm. Tính tiền xong con nhỏ quay lưng đi ra ngoài lấy xe... nó ngồi im trên băng đá trước cổng chờ... SG buổi trưa.. nóng kinh người... thèm một cơn mưa rào kéo qua để mọi thứ dịu mát đi một chút.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |