← Ch.017 | Ch.019 → |
Con nhỏ quay đi ra ngoài... thôi xong... ông nào đang bệnh mà thấy con nhỏ chắc đột quỵ quá... đi ẹo qua ẹo lại người mặc đồ mát hơn cả mát nửa mà.... nằm nghĩ ngợi lung tung... khoảng nửa tiếng con nhỏ quay trở lại. Chắc đi mua đồ thay... giờ con nhỏ mặc chiếc quần jean đơn giản và cái áo loại cánh dơi, chà áo này con nhỏ giơ tay lên 1 tí nhìn vô tay áo là thấy hết... đáng tiếc bên trong con nhỏ thủ lun 1 cái áo thun trắng rồi (chán thật), con nhỏ mang đôi giày búp bê đen... đi có một chút mà mua đủ thứ, quần áo rồi mấy trái cam, nho và một hộp cháo dinh dưỡng. Giờ mới nhớ... chưa ăn gì từ chiều. Con nhỏ kéo ghế lại gần.. mở nắp tô cháo...
- Hok ăn đâu - nó nhăn
- Mở miệng ra
Nhìn mắt con nhỏ... kiểu này ko mở miệng ra e nó đè mình cạy miệng chứ chẳng chơi à... Nó đành mở miệng ra... phụt... thiếu điều muốn la làng lên... mắt nó trợn ngược, mặt đỏ rần.... Trơi đồ sát phu... ý lộn sát nhân.... . cháo nóng... muốn chín cái lưỡi nó luôn rồi... Nhận ra sự tàn bạo của mình, con nhỏ chẳng những ko hối hận mà còn bụp miệng quay đi vai run run đang cười chắc luôn.
- Sorry!Quên!
Con nhỏ cố ra vẻ mặt lạnh nói 2 từ ngắn gọn.. Xong con nhỏ múc cháo, lần này thổi nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng nó.... Lưỡi nó rát... ăn cũng chẳng biết cháo này mùi vị ra sao, kệ vậy cũng đỡ coi như ăn cháo trắng chứ ba cái cháo dinh dưỡng này ăn chán lắm. 1 thằng nằm im hả họng nhai nuốt, còn 1 đứa con gái ngồi múc thổi đúc cứ y như dây chuyền sản xuất công nghiệp ấy, nhịp nhàng trong im lặng... nhưng dây chuyền có khúc bị mắc lỗi... tuy có quãng nghĩ để con nhỏ thổi nguội rồi mới đút nhưng cháo đặc đâu có dễ nuốt, con nhỏ đút quá nhanh làm nó nuốt mà nước mắt cứ trào ra.... Thánh ơi con nhỏ này nó quyết tâm giết người thiệt đây mà =. =
- ừ... ừ... đút.. ậm ôi...
Lại nhận ra cái sự tàn nhẫn của mình và ko tỏ ra hối hận, lại bụm miệng quay mặt đi, lại run run cái vai vì cười.. rồi quay lại làm mặt lạnh đút cháo cho nó ăn tiếp.
- Sorry!Quên!
Ăn cháo xong, con nhỏ chuyển sang màn lột nho bắt nó ăn... mặc dù lắc đầu, né cỡ nào con nhỏ cũng ko chịu buông tha... Nhỏ lột từng trái nho, bỏ hạt rồi mới cho vao miệng nó... Nho ngọt.. ngon thiệt nhưng ăn mà phải nhờ ngta đút từng trái, lột từng trái thế này... ngại chết đi được.... Càng mắc cỡ hơn khi chị y tá bước vào phòng để thay nước biển cho nó...
- Hai người tình cảm hạnh phúc quá hen...
Nó hơi ngượng... đành mượn đôi chân của chị y tá làm nơi để tập trung sự chú ý cho quên mắc cỡ... Hình như con nhỏ phát hiện đường đi ánh mắt của nó cho nên dồn 3 trái nho (loại nho mỹ) đè vô họng nó rồi đứng dậy đem rác đi bỏ vào thùng... Lần này thì nho hổng có ngon, vỏ và hạt ko.... nhưng có chị y tá ở đây ko lẽ phun ra, vậy là đành ngậm đắng nuốt luôn vô bụng....
Con nhỏ quay trở lại phòng, chị y tá cũng chào nó đi ra ngoài
- 2 người ngủ ngon nha
- Cảm ơn! - con nhỏ gật đầu
Xong nhỏ kéo ghế lại ngồi nhìn nó.... Phù... thiệt là áp lực nặng nề... Đang nhìn tự nhiên con nhỏ kéo cái mền trùm lên mặt nó...
- Cấm nhìn
Chẳng biết con nhỏ làm gì, nhưng thiệt sự ko tài nào kéo cái mền xuống dc, đành dùng miệng thổi phù phù coi có bay dc miếng nào ko.. tò mò quá... Đột nhiên con nhỏ kéo cái mền ra ngay lúc nó đang chu mỏ lên thổi....
- Làm gì đó - con nhỏ gằng giọng
- Ngộp...
Nó suýt ngộp thiệt khi con nhỏ quay lưng qua, cái tay áo cánh dơi theo đà bay lên và nó nhìn thấy bầu ngực lấp ló bên trong tay áo.... Thì ra che mặt nó lại là để trút bớt ít nhất hai cái áo khác bên trong đây mà...
- Ngủ ngon!
Con nhỏ quay lưng leo lên chiếc giường kế bên kéo mền đắp quá nửa người rồi quay mặt qua bên kia im lặng. Nó cũng chẳng thèm nói gì nửa... nằm nhắm mắt... nó cũng ngủ dần dần, lúc này chị y tá có cho nó uống 2 viên thuốc giảm đau, nên chắc thuốc có tác dụng khiến nó buồn ngủ.... Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó nhìn nó, có bàn tay ai đó vuốt nhè nhẹ lên mặt nó... chẳng biết nửa, chỉ cảm giác như vậy thôi.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |