Vay nóng Tima

Truyện:Ngày Chim Yến Trở Về - Chương 17

Ngày Chim Yến Trở Về
Hiện có 31 chương (chưa hoàn)
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-31 )

Siêu sale Lazada


"Thầy ấy nói chỉ cần tham gia đại hội thể thao, kỳ thi cuối kỳ môn Thể dục có thể xem xét giảm độ khó ạ." Lớp trưởng tóm tắt bài diễn thuyết động viên dài mười phút của giáo viên Thể dục chỉ trong một câu.

Kỳ thi cuối kỳ môn Thể dục khiến mọi người đau đầu nhất chính là hạng mục chạy cự ly dài, cũng bởi vậy khi nghe tin tham gia hội thao có thể giảm độ khó của kỳ thi, tất cả mọi người đều muốn nắm lấy cơ hội này, mà hạng mục chạy cự ly dài của hội thao vốn đã được các bạn trong lớp trong lớp tích cực đăng ký, nên mới xảy ra tình trạng tranh giành suất đăng ký.

Tuy nhiên, đến thứ Ba, một số bạn chỉ đăng ký cho có bắt đầu lo lắng khi thấy số người tập luyện trên sân tăng đột ngột, sợ rằng mình sẽ thua quá thảm trước toàn trường, nên cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ tập luyện.

Kết quả là, mỗi buổi tối, lớp học sẽ ít đi một nửa, mà sân thể dục thì nhộn nhịp hẳn lên.

Dù Lăng Vân không có tham gia bất kỳ hạng mục nào, nhưng thấy mọi người nghiêm túc tập luyện như thế, cô đã cố gắng hết sức hỗ trợ hậu cần cho mọi người. Sự đoàn kết của lớp 10-3 lại một lần nữa được thể hiện rõ ràng.

Chỉ là, có một việc khiến Lăng Vân cảm thấy khó hiểu.

"Lục Thẩm Nhất, mấy ngày tới cậu không cần dạy kèm cho mình vào buổi tối đâu, cậu chuẩn bị đại hội thể thao cho tốt đi!" Lăng Vân nói với anh trong buổi dạy kèm giữa trưa.

"Không cần, dạy kèm cứ tiến hành như thường lệ, chuyện tập luyện, cậu không cần lo lắng." Lục Thẩm Nhất trực tiếp từ chối lời đề nghị của Lăng Vân.

"Không dạy kèm vài hôm cũng không sao, nhưng nếu cậu không tập luyện trong những ngày này, có thể tuần sau sẽ không có phong độ tốt trong hội thao đâu." Lăng Vân tiếp tục khuyên bảo.

"Mình nói là không cần." Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất hơi nóng nảy.

Thấy ánh mắt Lăng Vân có chút buồn bã, anh vội vàng nói: "Nếu cậu thực sự muốn mình tập luyện, sau giờ tự học tối, cậu theo mình đến sân thể dục tập một chút, được không?"

Lăng Vân thấy Lục Thẩm Nhất không muốn tập luyện lúc chiều tối, đành phải đồng ý đề nghị của anh: "Thế cũng được!"

Tiết tự học tối thứ ba vừa mới bắt đầu, trời bỗng nổi sấm chớp, chiếu sáng cả tòa nhà dạy học. Ngay sau đó là một trận mưa xối xả.

Tiếng sấm, mưa to, mất điện, phá vỡ sự yên tĩnh của tòa nhà dạy học. Trường học khẩn cấp điều động máy phát điện, thông báo cho học sinh tan học sớm, trở về ký túc xá sớm và nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Cục khí tượng Tây Giang khẩn cấp phát cảnh báo màu cam, trận mưa to đột ngột này làm cho mọi người không khỏi lo lắng, đã mấy năm rồi họ mới gặp phải trận mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng như vậy.

Chu Đình Thâm đứng ở cửa lớp, chỉ đạo mọi người trật tự trở về ký túc xá, mọi người xếp hàng, đoàn người ổn định bước đi về phía trước.

Lăng Vân xếp cuối hàng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước đó cô đã nói sẽ đợi Lục Thẩm Nhất ở trong lớp để cùng nhau đến sân thể dục tập luyện, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không lường trước được, điều này khiến Lăng Vân không biết nên làm gì, cô bước chậm theo đoàn người, trong lòng tin tưởng Lục Thẩm Nhất sẽ đến tìm cô.

"Lăng Vân!" Hai người vừa vặn gặp nhau ở góc hành lang.

"Cậu không sao chứ?" Lục Thẩm Nhất lo lắng hỏi.

"A! Mình không sao! Có thể có chuyện gì được chứ!" Lăng Vân có chút không hiểu.

"Lớp mình có vài bạn nữ bị dọa khóc." Lục Thẩm Nhất không nói tiếp, bởi vì vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh đã nói lên tất cả.

Hai người đi trên đường về ký túc xá, mỗi người một ô, bước đi nhịp nhàng, Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân cầm ô không vững, vội vàng đưa tay cầm giúp, nhưng gió quá mạnh, ngay cả một chàng trai trẻ cũng không thể giữ được hai cái ô cùng lúc.

Mắt thấy chiếc ô sắp tuột khỏi tay, Lục Thẩm Nhất nhanh chóng nhấn nút gập ô lại, chiếc ô trong tay anh lập tức thu lại như ban đầu.

Sau đó, Lục Thẩm Nhất nép vào dưới ô của Lăng Vân, đưa ô của mình cho cô, đồng thời hai tay giữ chặt ô của cô. Dưới sự phối hợp của hai người, chiếc ô trong tay cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Chỉ là tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lục Thẩm Nhất đột nhiên tới gần khiến cô lúng túng, mặt lập tức đỏ bừng, hai người như quay lại lúc ở quán mì, nữ sinh cúi đầu, nam sinh thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Con đường về ký túc xá mà ngày nào cũng đi, nhưng hôm nay Lăng Vân cảm thấy thật ngắn, mặc dù dọc đường mưa gió bão bùng, nhưng lại nhanh chóng đến nơi, đến mức cô chưa kịp hết ngượng ngùng thì giọng Lục Thẩm Nhất đã vang lên.

"Đến rồi." Lục Thẩm Nhất ra hiệu cho Lăng Vân nhận lại ô.

Lúc này trong đầu Lăng Vân đang hiện lên hình ảnh Lục Thẩm Nhất núp dưới ô cô, ánh mắt chạm nhau lúc đó thật khiến cho người ta xao xuyến.

"Lăng Vân." Lục Thẩm Nhất vừa thấy cô không phản ứng, lắc chiếc ô trong tay.

Lúc này Lăng Vân mới hoàn hồn, nhận lấy ô, sau đó chờ Lục Thẩm Nhất treo cặp sách của cô lên tay mình.

Lăng Vân đeo cặp sách trước ngực, vẫy tay với Lục Thẩm Nhất rồi chạy vào ký túc xá.

Lục Thẩm Nhất cầm một chiếc ô màu đen, đi về phía ký túc xá nam, mặc dù trời rất tối, mưa rất lớn, nhưng điều đó không thể che giấu sức hút của anh, đó là một loại khí chất lạnh lùng, đẹp trai và bí ẩn.

Ngày hôm sau trời vẫn mưa nhỏ, trên đường đầy lá rụng, cành cây gãy, nhiệt độ cũng giảm không ít, rất nhiều học sinh mặc thêm áo len bên ngoài áo ngắn tay, dù sao cũng mặc áo khoác rộng thùng thình bên ngoài, cơ bản nhìn không ra.

Trước khi bắt đầu tiết tự học sáng, Lăng Vân chạy đến lớp 20 tìm Lục Thẩm Nhất, trên tay cầm một cái túi.

"Lục Thẩm Nhất, cậu uống một viên thuốc cảm đi." Lăng Vân đưa túi cho anh, mặc dù hôm qua cô luôn phân tâm, nhưng Lăng Vân rõ ràng cảm thấy ô nghiêng về phía cô, lúc đổi ô, cô nhìn thấy nửa người của Lục Thẩm Nhất gần như ướt hết.

Lục Thẩm Nhất có chút ngạc nhiên, sau đó cho thuốc vào miệng.

"Không uống nước sao nuốt được?" Lăng Vân nói xong, muốn vào lớp lấy cốc cho anh.

Lục Thẩm Nhất kéo Lăng Vân lại, lắc đầu, rồi yết hầu chuyển động một chút, sau đó há miệng, giống như đứa trẻ uống thuốc xong chờ mẹ kiểm tra.

"Vậy mình đi trước đây, sắp vào giờ tự học sáng rồi." Lăng Vân thấy miệng anh trống không, gật đầu, xoay người muốn đi

"Cậu đã uống thuốc cảm chưa?" Lục Thẩm Nhất giữ Lăng Vân lại hỏi.

"Hôm qua mình không bị ướt, hôm nay cũng không cảm thấy khó chịu, cho nên mình không uống." Lăng Vân trả lời.

"Được rồi! Buổi trưa gặp nhé." Lục Thẩm Nhất nở nụ cười.

Buổi trưa, Lục Thẩm Nhất rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó đi đến phòng học.

Lăng Vân nhìn trạng thái tinh thần của anh, hỏi: "Thật sự bị cảm sao?"

"Không phải."

"Vậy sao trông cậu lại mệt mỏi vậy, sáng nay mình thấy cậu còn..." Lăng Vân nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, hình như cô nghĩ ra điều gì đó.

"Là do thuốc cảm sao?" Lăng Vân thử hỏi.

Lục Thẩm Nhất gật đầu.

"Xin lỗi cậu, lúc đó mình chỉ nghĩ đến việc phòng ngừa cảm, quên mất tác dụng phụ." Lăng Vân cúi đầu tự trách.

Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, trong mắt đầy sự đau lòng.

"Lăng Vân, đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần cảm thấy áy náy, cậu có ý tốt mang thuốc đến, mình cảm ơn cậu còn không kịp, sao mình có thể trách cậu được?" Lục Thẩm Nhất nhẹ nhàng giải thích với Lăng Vân.

"Bắt đầu giảng bài." Lục Thẩm Nhất chỉ vào sách giáo khoa trước mắt.

Thật ra, điều Lục Thẩm Nhất không nói chính là, trong suốt bốn tiết học sáng, anh suýt chút nữa bị mắng, sau đó thật sự không còn cách nào, mỗi lần buồn ngủ anh đều tự nhéo mình, lực lần sau lại mạnh hơn lần trước, cơn buồn ngủ cũng dần tan biến nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ngày càng rõ rệt.

Buổi chiều, thời tiết dần trong xanh, xuất hiện cầu vồng xa xa, mọi người tụ tập ở hành lang cầu nguyện.

"Đậu vào trường đại học tốt và ở bên Lục Thẩm Nhất." Lăng Vân thầm nguyện.

Cô luôn tự hỏi bản thân muốn trở thành người như thế nào trong tương lai, nhưng vẫn không có đáp án, điều duy nhất cô chắc chắn chính là cô muốn ở bên Lục Thẩm Nhất, vì cô ở bên anh trong quãng thời gian học đại học, hai người tay trong tay, trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cuối cùng bước tới hôn nhân.

"Lục Thẩm Nhất có cầu nguyện điều gì không nhỉ?" Lăng Vân thầm nghĩ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-31 )