← Ch.06 | Ch.08 → |
Lục Thẩm Nhất đặt bài thi sang một bên, sau đó hỏi: "Lăng Vân, cậu muốn thi vào trường nào?"
Lăng Vân nhất thời không trả lời được, cho tới nay, cô chỉ nghĩ đến việc học thật giỏi, thi đậu vào một trường đại học tốt, nhưng cụ thể là trường nào thì cô chưa nghĩ tới.
"Chỉ cần là trường đại học tốt." Lăng Vân trả lời, rõ ràng thiếu tự tin.
"Vậy cậu muốn học chuyên ngành gì?" Lục Thẩm Nhất tiếp tục hỏi.
"Ngành nào cũng được, miễn là dễ tìm việc và kiếm được nhiều tiền." Lúc này đây, giọng của Lăng Vân còn nhỏ hơn.
Lục Thẩm Nhất im lặng, Lăng Vân cũng không nói gì, không khí có hơi xấu hổ.
"Mình muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, học chuyên ngành phát triển phần mềm." Mấy phút sau, Lục Thẩm Nhất lên tiếng.
"Oa, Đại học Thanh Hoa, trường đại học tốt nhất trong nước, thành tích của cậu tốt như vậy, chắc chắn không thành vấn đề." Giọng Lăng Vân đầy ngưỡng mộ và tin tưởng.
Nhưng Lục Thẩm Nhất như không nghe thấy, vẻ mặt lẫn ánh mắt không có gì thay đổi, vẫn nghiêm túc như cũ.
Anh tiếp tục nói."Bây giờ cậu chăm chỉ học tập để có kết quả tốt, mà có kết quả tốt thì có thể vào trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc có triển vọng, những điều này đều không sai."
"Nhưng Lăng Vân, cuộc đời của cậu rất dài, cậu phải có ước mơ và đam mê của riêng mình, đó mới là lý do để cậu kiên trì." Chỉ với vài câu ngắn gọn, hơn ba mươi chữ, Lục Thẩm Nhất đã dừng lại hai lần, lần dừng lại sau lâu hơn lần dừng lại trước, như thể để đảm bảo Lăng Vân thật sự nghe lọt.
Lăng Vân lâm vào trầm tư...
Ước mơ, đam mê, kiên trì, lý do... Bốn từ này như những khách thuê nhà mới chuyển vào lòng Lăng Vân, chúng mặc những bộ quần áo khác nhau, bước những bước khác nhau, chúng phát sáng, chiếu sáng vùng tối tăm trong lòng Lăng Vân, nhưng cùng với đó là âm thanh bài ngoại của những người hàng xóm cũ mười mấy năm nay.
Cho tới nay, Lăng Vân học tốt là bởi vì từ nhỏ Vương Vi đã nói với cô, chỉ có như vậy, sau này mới có tương lai, sau này mới có thể đến thành phố lớn, mới có thể ngồi văn phòng...
Lúc học Tiểu học, cô chăm chỉ học tập, cuối kỳ giáo viên đến thăm nhà, sẽ thưởng giấy khen. Giấy khen được dán trên tường, ai nhìn thấy cũng sẽ nói, con gái nhà hai người học giỏi quá, ba mẹ nghe thấy sẽ rất vui.
Lúc học trung học, cô chăm chỉ học tập để có thể thi vào một trường cấp ba tốt, gặp được giáo viên giỏi, điều này cũng có nghĩa cô đã tiến gần hơn một bước đến trường đại học tốt.
Cho nên, nếu ai hỏi Lăng Vân, sau này muốn trở thành một người như thế nào, cô sẽ nói là người có tương lai, người có tiền, người sống trong tòa nhà cao tầng, nhưng cô sẽ không nói, là người theo đuổi ước mơ.
"Lăng Vân, sau khi học hết lớp 10, mình muốn cậu nói cho mình biết, cậu muốn thi vào trường đại học nào, học ngành gì, thực hiện ước mơ gì, làm điều gì cậu đam mê." Sau một lúc im lặng, giọng Lục Thẩm Nhất lại vang lên, mà lúc này đây, anh nhận được cái gật đầu kiên định từ cô.
Dù Lăng Vân vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng cô biết, nghe lời Lục Thẩm Nhất không sai.
Sau đó, Lục Thẩm Nhất cầm lấy bài thi đặt ở bên cạnh, trước khen ngợi vài câu, sau đó là lời phê bình dài hai phút."Cậu đúng là đồ cẩu thả." Lục Thẩm Nhất nhẹ nhàng gõ vào trán Lăng Vân mấy cái, rồi chỉ vào đề bài trước mặt, hỏi Lăng Vân đường kính là bao nhiêu.
"Cậu đánh mình làm gì, 4!" Lăng Vân xoa nhẹ trán, mặc dù không đau, nhưng cô vẫn vô ý thức giơ tay lên, sau đó nhìn lại đề bài, lại nhìn đến các bước giải, nhận ra mình đã tính toán với đường kính là 2.
Lăng Vân lập tức hối hận, vừa rồi cô không nên tỏ thái độ bất mãn với hành động của Lục Thẩm Nhất, thậm chí còn muốn tự đánh mình.
Không đợi Lục Thẩm Nhất mở miệng, Lăng Vân đã cầm bút đỏ, bắt đầu sửa lại.
"Nếu lần sau còn cẩu thả nữa, mình sẽ đánh cậu tiếp!" Lục Thẩm Nhất vừa nhìn Lăng Vân sửa bài, vừa đe dọa.
Lăng Vân không nói gì, đặt bài thi đã sửa trước mặt Lục Thẩm Nhất.
Giờ tự học tối vừa bắt đầu, Chu Đình Thâm bước vào lớp, đi một vòng rồi thông báo một việc.
Đại khái chính là dựa vào thành tích thi tháng đầu tiên của mọi người, thầy ấy sẽ thành lập chín nhóm học tập, nhóm trưởng và nhóm phó sẽ giúp các thành viên trong nhóm học tập, nâng cao thành tích của bọn họ, sau đó căn cứ vào thành tích thi tháng thứ hai để khen thưởng hoặc trừng phạt.
Lăng Vân, Dương Lan Tinh và bốn bạn cùng phòng là một nhóm, nhóm trưởng là Lăng Vân, nhóm phó là Chu Hiểu, người đứng thứ hai trong lớp nhưng kém Lăng Vân ba mươi điểm.
Không những thế, Lăng Vân còn là nhóm trưởng chung của chín nhóm, điều này khiến cô cảm thấy áp lực nặng nề.
Tiết tự học thứ hai kết thúc, Lăng Vân vội vã thu dọn bài tập, chạy đến lớp của Trương Cao Trung.
Sự tự ti từ trước đến nay của Lăng Vân không thể biến mất chỉ vì một lần đạt hạng nhất, chỉ có thể ẩn giấu trong một thời gian ngắn, nhưng rất không may, quyền hạn đột ngột mà Chu Đình Thâm trao lại một lần nữa kéo cô trở về điểm xuất phát ban đầu.
Lăng Vân đi đi lại lại trước cửa lớp 20, cô muốn nói chuyện với Lục Thẩm Nhất, nhưng lại không muốn thể hiện sự vô dụng trước mặt người mình thích.
Lăng Vân do dự mãi, cuối cùng vẫn không gọi thành tiếng, mặt ủ mày chau trở về lớp học.
Sau giờ tự học tối, Lăng Vân nhanh chóng thu dọn cặp sách, dự định trở về ký túc xá để suy nghĩ nên làm như thế nào.
Chỉ là vừa cùng Chu Hiểu đi tới cửa, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dựa vào ban công hành lang, là Lục Thẩm Nhất.
"Sao cậu lại tới đây?" Lăng Vân tùy tiện tìm một lý do, để bạn cùng phòng đi trước.
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Lục Thẩm Nhất kéo Lăng Vân trở lại lớp học.
Lăng Vân ngẩn ra, chẳng lẽ anh đã nhìn thấy cô đi đi lại lại trước cửa lớp?
Lục Thẩm Nhất vẫn nhìn Lăng Vân, chờ cô mở miệng.
"Không có gì đâu!" Lăng Vân chột dạ nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thẩm Nhất.
"Đây mà gọi là không có chuyện gì?" Lục Thẩm Nhất chỉ vào cặp sách của Lăng Vân, khóa kéo đang mở ra, rõ ràng nó không được kéo lên ngay từ đầu.
"Chu Hiểu đứng bên cạnh chờ mình, mình vội quá nên quên kéo lại." Lăng Vân nói xong, cúi đầu kéo khóa kéo.
Mặc dù Lăng Vân rất lo lắng, rất bất lực, nhưng cô không muốn thể hiện trước mặt Lục Thẩm Nhất, sao anh có thể thích một người luôn cần người khác giúp đỡ như cô chứ?
"Không muốn nói với mình thì sau này có chuyện gì cũng đừng nói với mình nữa!" Lục Thẩm Nhất trừng mắt nhìn Lăng Vân, đứng dậy muốn rời đi.
Lăng Vân luống cuống, vội nắm lấy tay Lục Thẩm Nhất, nhưng sức cô quá nhỏ, ngược lại chính mình cũng đứng lên theo.
Lục Thẩm Nhất quay đầu, lại nhìn chằm chằm Lăng Vân bằng ánh mắt giận dữ.
Không khí trong khoảnh khắc đó trở nên đông cứng, theo đó là tiếng nước mắt rơi, tí... tách... Nước mắt trào ra, rơi trên cánh tay Lục Thẩm Nhất.
"Haiz, không biết phải làm sao với cậu!" Lục Thẩm Nhất thở dài một hơi, sau đó kéo Lăng Vân ngồi lại chỗ.
Tủi thân, sợ hãi, áp lực... Tất cả bùng lên trong khoảnh khắc này, Lăng Vân gục xuống bàn, khóc òa lên.
Trên tay áo, trên phần đùi của quần, ướt một mảnh.
Lục Nhất Thẩm vừa đưa khăn giấy cho Lăng Vân, vừa mở một gói khăn giấy khác.
Trong năm phút tiếp theo, Lăng Vân vừa khóc, vừa nghĩ tại sao Lục Thẩm Nhất lại tức giận như vậy, ánh mắt kia của anh trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Lớp học ngày càng yên tĩnh, tiếng khóc của Lăng Vân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thẩm Nhất, mắt đỏ hoe giống một con thỏ, đôi mắt to vốn linh động giờ ngập tràn nước mắt, trán cũng bị ép tới mức hồng hồng.
Lục Thẩm Nhất ngăn tay Lăng Vân đang lấy khăn giấy, anh trực tiếp đưa tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
Lăng Vân cũng không né tránh, chủ yếu là vì khóc quá lâu, hơi thiếu dưỡng khí, nhất thời không phản ứng kịp.
Chờ Lăng Vân bình tĩnh lại, hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng Lăng Vân mở miệng.
"Không phải mình không muốn nói với cậu, chỉ là mình cảm thấy mình thật vô dụng..." Lăng Vân nói xong thì cúi đầu xuống.
Lục Thẩm Nhất nâng cằm cô lên, hai người lại nhìn nhau.
Tiếp theo, Lăng Vân lắp bắp kể cho Lục Thẩm Nhất nghe chuyện nhóm học tập.
Hỡi ôi, Lục Thẩm Nhất nghe xong bèn thở dài một hơi.
"Ngày mai, mình sẽ nói với chủ nhiệm lớp các cậu rằng Lăng Vân cảm thấy mình làm không tốt, không muốn làm nhóm trưởng nhé." Lục Thẩm Nhất nhíu mày, cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối.
"Không được!" Giọng Lăng Vân lập tức cao hơn vài đề - xi - ben.
"Sao lại không được, không làm nhóm trưởng thì chẳng phải sẽ không có áp lực về phương diện này sao, cứ quyết định như vậy đi." Lục Thẩm Nhất tiếp tục giả vờ thản nhiên, hờ hững nói.
"Không được mà!" Lăng Vân gấp gáp đá Lục Thẩm Nhất một cái.
"Cậu đối xử với ân sư của mình như vậy sao?" Lục Thẩm Nhất nhăn mày vì đau.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Mình không cố ý." Đá xong, Lăng Vân lại vội vàng xin lỗi, cô cũng không biết mình rốt cuộc đang làm gì, vì sao lại đột nhiên duỗi chân đá Lục Thẩm Nhất.
Lăng Vân nhìn Lục Thẩm Nhất đầy áy náy, Lục Thẩm Nhất lườm cô.
"Cậu thật là!" Lục Thẩm Nhất nhẹ nhàng gõ lên trán Lăng Vân, rồi cầm lấy cặp sách của cô, kéo cô ra khỏi lớp học.
Lúc này Lăng Vân mới phản ứng lại, nhìn đồng hồ, chỉ còn 20 phút nữa là tắt đèn.
"Lăng Vân, cậu chắc chắn có thể làm tốt vị trí nhóm trưởng, hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo, cứ mạnh dạn mà làm." Lục Thẩm Nhất vừa khẳng định Lăng Vân, vừa nhắc cô nhìn cầu thang, bước đi chậm rãi.
Lời khích lệ bất ngờ của Lục Thẩm Nhất làm cô hơi ngượng ngùng, nhưng thật ra, đây chính là điều cô cần.
Thực ra, ngay từ lúc Lục Thẩm Nhất nghe Lăng Vân kể chuyện này, anh đã nhận ra, điều Lăng Vân cần không phải là bày mưu tính kế, mà là một sự khẳng định, một câu đơn giản "Cậu có thể".
Cho nên, Lục Thẩm Nhất giả vờ đưa ra ý tưởng, bảo Lăng Vân không cần làm nữa, thực chất là giúp cô nhìn rõ bản thân mình muốn gì.
Lăng Vân cũng nhận ra, phản ứng của cô khi nghe hai từ "không làm" lớn đến mức nào, thật ra sâu trong nội tâm cô đã rất kiên định, cô muốn làm tốt vị trí nhóm trường, nhóm trưởng nhóm nhỏ, nhóm trưởng chung, cô đều sẽ làm tốt.
Trên đường về ký túc xá, Lục Thẩm Nhất không nói gì thêm, Lăng Vân cũng vậy.
Chỉ khi đến trước cửa ký túc xá, lúc tạm biệt Lục Thẩm Nhất, Lăng Vân gọi anh lại, "Mình thật sự có thể làm một nhóm trưởng tốt sao?" Lăng Vân hỏi Lục Thẩm Nhất.
Mặc dù lúc ấy đèn đường hơi tối, không thấy rõ mặt Lăng Vân, nhưng Lục Thẩm Nhất vẫn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cô.
"Có thể! Lăng Vân có thể làm một nhóm trưởng nhỏ và nhóm trưởng chung tốt." Lục Thẩm Nhất nói ra từng từ từng chữ.
"Được!" Lăng Vân nghe rất rõ ràng.
Lần này, hai người thật sự nói lời tạm biệt, đi về phía ký túc xá của mình.
"Bạn học, cháu học lớp mấy, tên gì?" Lăng Vân vừa bước vào khu ký túc xá, đã bị dì quản lý ký túc gọi lại.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |