← Ch.26 |
[Ngoại truyện:]
“Anh nói xem, rốt cuộc là nghĩ không thông cái gì?”
Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà, trách mắng một người đàn ông không chịu qua cầu: “Anh muốn giống tôi làm cư dân bất hợp pháp à? Bây giờ thì tốt rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người qua sông. ”
Người đàn ông a một tiếng: “Bị phạt bao lâu?”
Tôi: “Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?”
Chờ đi.
Chờ A Xuyên kết thúc kiếp này, chờ anh ấy xuống đây.
Tôi cùng anh ấy đầu thai chuyển thế.
Người đàn ông vội vàng uống cạn bát canh Mạnh Bà: “Thôi đi. ”
Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh ta bỏ chạy mà cười không ngớt.
“Ôn Tri Hạ. ”
Trên cầu đột nhiên có người gọi tên tôi.
Tôi lập tức đỏ hoe mắt.
“Mới mười năm! Phó Xuyên anh…”
Phó Xuyên mỉm cười: “Thọ tận mà chết. ”
Tôi không tin.
Mạnh Bà lén nói nhỏ với tôi: “Anh ấy không nói dối. ”
“Hôm qua cứu ba đứa trẻ đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà chết. ”
Lúc này tôi mới hết giận.
Lau nước mắt, vẫy tay xa xa với anh ấy: “Vậy đi thôi, em đợi anh lâu rồi. ”
Anh ấy bước tới, nắm lấy tay tôi.
Ôm lấy tôi, ánh mắt vừa yêu chiều vừa quyến luyến: “Anh cũng đợi lâu rồi. ”
“Vợ. ”
(Hết)
← Ch. 26 |