← Ch.40 |
Không khí quá khéo rồi, loại cảm giác y hệt như đang yêu đương này...
Đây là đang bị nhốt hay là bị kéo tới nói chuyện yêu thương vậy!!
Lưu Diệp cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, cô phải hỏi chút chuyện chính sự, đến khi về phòng, cô hỏi Khương Nhiên: "Khương Nhiên này, hiện tại tình huống bên ngoài thế nào, còn có sẽ... xử lý... thế nào?"
Dù sao đây cũng là chuyện lớn đấy.
Có điều rõ ràng đang nói lời nghiêm chỉnh, cũng không biết tại sao, sau khi nói xong những lời đó, cô liền cảm thấy xung quanh mình đều là bong bóng màu hồng phấn.
Hơn nữa cô lại còn đỏ mặt11!!
A!!
Này!!
Cô thật sự muốn đạp chết chính mình rồi!!
Loại này cảm giác yêu đương này là xảy ra chuyện gì vậy!!
Cứ có trái tim thiếu nữ như vậy không tốt đâu?! Hiện giờ là độc chiếm độc chiếm đấy!!
Ngược lại Khương Nhiên cũng không gạt cô, ngón tay thon dài chạm lên mặt tường thủy tinh bên cạnh, sau đó nhanh chóng nhập vào một bộ số liệu, hình như là mật mã.
Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy hình ảnh chuyển đổi, hiện lên bản đồ 3D trải rộng.
Sắc mặt Khương Nhiên vẫn bình thường nói với cô: "Chuyện bị phát hiện tạm thời đã được che đậy rồi, nhưng vẫn phải chuẩn bị, bây giờ sáu căn cứ cần được sắp xếp lại lần nữa, còn có chiến hạm lớn quá nhiều, cần phải trang bị nhiều chiến hạm cỡ nhỏ hơn, viên hấp thu cũng là vấn đề, vật liệu tin tức... Vận chuyển..."
Lưu Diệp có chút ngây dại, bình thường nói tới chiến tranh thì kiểu gì cũng nên mang một sắc mặt nặng nề bộ dạng không thể làm gì khác chứ, nhưng dáng vẻ Khương Nhiên, nhìn thế nào cũng như kiểu cuối cùng ông đây cũng chờ được đến ngày đó!!
Sau một lúc lâu Lưu Diệp mới buồn bực hỏi "Đây là... Chuẩn bị có chiến tranh sao?"
"Đúng vậy." Khương Nhiên mang nét cười.
Nháy mắt Lưu Diệp liền hết ý kiến, cái giọng ăn mừng này, ý là ai dám chọc giận anh sẽ phải chết đúng không...
Ôi trời, cái danh kẻ điên chiến tranh thật sự không phải thổi phồng!!
Sau khi Khương Nhiên nói hết những lời đó, lại chuyển chủ đề, nhàn nhạt hỏi "Vậy nói một chút tình huống đi? Thân thế lai lịch đều muốn biết."
Lưu Diệp cũng không có cái gì để giấu diếm, cô ngồi trên ghế, Khương Nhiên ở trước mặt cô.
Lúc này bọn họ đã trở lại phòng ngủ.
Không gian nơi này không lớn, hơn nữa rất mập mờ.
Trên cái giường trước mặt cô kia, tối hôm qua bọn họ thân mật ôm nhau như vậy, cô bị Khương Nhiên vuốt ve...
Mỗi một động tác cảm thấy chỉ cần nhớ tới cũng làm cô đỏ mặt tới mang tai, vừa thẹn vừa cáu, nhưng tâm trạng lại rất kỳ diệu.
Không phải hoàn toàn ghét, cũng không phải thấy ghê tởm, tóm lại là có chút là lạ.
Rõ ràng quan hệ của hai người phải là tội phạm cưỡng bức và người bị cưỡng bức dự bị.
Trước sự xâm phạm của anh, cô rất căng thẳng rất sợ sệt, nhưng bản năng cô cảm thấy bị XXX, thì sẽ không chỉ có hai tâm trạng này đúng không, còn phải sợ hãi còn phải tuyệt vọng nữa...
Nhưng cô lại bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với anh.
Nói về những chuyện mình đã trải qua, gia đình của cô bạn bẻ của cô, còn có một vài chuyện nhỏ kỳ quái.
Hơn nữa kỳ lạ là, anh vẫn không hề ngắt lời cô.
Bất kể những chuyện cô nói có quan hệ gì với anh hay không, anh chỉ dùng đôi mắt chuyên chú nhìn cô.
Thật ra thì rất nhiều chuyện cô nói đều không liên quan đến sự xuất hiện của cô, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia, cô vẫn không tự chủ được nói ra.
"Thân thế cũng rất... Đáng thương... Chính là lúc còn rất nhỏ, cha mẹ thích có con trai, sau đó tôi vừa sinh ra liền bị đưa đến nhà bà nội, bà nội đối với tôi rất tốt, bà nói không thích không sao, bà bảo ngoan ngoãn vâng lời là được, sau đó liền sống cùng bà nội... Ở thế giới đó số lượng nữ giới và nam giới đều nhiều như nhau, không biến thái như thế giới này, có điều lương hưu trí đều không cao, đúng rồi, biết lương hưu trí là cái gì không, giống như phúc lợi xã hội của thế giới này, chỉ là con người của thế giới kia không hoàn mỹ, người già mà bị bệnh thì phải mất rất nhiều tiền, lúc bà nội bị bệnh thì vẫn cố chịu đựng, sau đó đến khi tôi lên năm nhất trung học thì ra đi, có một ngày đang ngủ trưa, bà chợt cầm một tấm ảnh rất nhỏ rất nhỏ, còn nói nếu như bà qua đời, thì muốn dùng tấm hình kia làm di ảnh, tôi ngủ mơ mơ màng màng, đặt tấm hình đó lên bàn cho bà... Sau đó khi bà nội qua đời mới nhớ ra, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy tấm hình kia nữa..."
Cô vừa nhớ lại vừa nói: "Mặc kệ vui mừng hay đau khổ, dù sao một đường lảo đảo nghiêng ngả đi tới đây, lớn lên như bao cô gái khác, ngoại trừ đoạn kinh nghiệm bên ngoài khi còn bé kia, những thứ khác đều tốt, chỉ là có lẽ do khi còn bé cha mẹ không quan tâm, cho nên cũng rất tủi thân, sau đó chính là cái ngày cãi nhau với mẹ, muốn ra ngoài tìm bạn giải sầu, vừa ra cửa thì..."
Kết quả là đến thế giới này, gặp được đám người Vũ Mị...
Khương Nhiên vẫn lắng nghe rất nghiêm túc, mặc kệ cô nói ngổn ngang thế nào, không có Logic ra sao, nhớ tới cái gì thì nói cái đó, anh đều yên lặng lắng nghe.
Mãi cho đến khi nói tới đoạn cô tới thế giới này, Khương Nhiên mới dần dần chen lời vào.
Giữa lúc đó Khương Nhiên còn cùng cô tham thảo khả năng vũ trụ song song, có điều những lý luận đó cô nghe chỉ cảm thấy đau đầu nhức óc.
Cô cứ tiếp tục nói về những chuyện mình đã trải qua, thật ra thì phần lớn Khương Nhiên đều biết hết.
Cô xâm phạm anh, sau đó là máy phát hiện nói dối, sau nữa là phi thuyền bị rơi, mùi máu trên người cô.
Vẻ mặt Khương Nhiên cũng biến hóa theo, anh nửa mang chút chờ mong nhạo báng cô: "Cho nên làm chuyện cường bạo là sợ bị lộ?"
Mặt Lưu Diệp vụt cái đỏ bừng, nhỏ giọng biện giải: "Đám lưu manh đó nói muốn cởi quần, tôi sợ muốn chết, đừng nói người đó là anh, cho dù trước mặt là heo cũng phải làm."
Khương Nhiên nhíu mày.
Dáng vẻ đó, không khỏi làm Lưu Diệp động lòng.
Cho tới nay cô đều run run rẩy rẩy sống sót, đối với cô mà nói khoảng thời gian vui vẻ nhất khi tới thế giới này, có lẽ là đẩy xe dọc phố rao hàng, kể từ sau khi có cửa hàng nhỏ của mình, cô còn hái hoa dại trên sân cắm vào chai thủy tinh, bày trên cửa sổ.
Mỗi khi làm như vậy, cô sẽ cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy hy vọng.
Cô đã từng bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, nghêm túc kinh doanh cuộc sống của mình như vậy, nhưng đảo mắt một cái tất cả đều thay đổi.
Cô chợt khó chịu, không nhịn được cầu xin Khương Nhiên: "Khương Nhiên! Nếu các người muốn clone thì cứ clone, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, cho luôn cả tay chân cũng được... Chỉ là xin anh, tôi không muốn mất đi tự do..."
Khương Nhiên nhìn khuôn mặt của cô, anh rất ít nói, lúc này hiếm khi lại chủ động giải thích: "Bên ngoài vẫn chưa biết sự tồn tại của em, nhưng đã nghi ngờ, đám Quan Chỉ làm một vài việc, hấp dẫn hết lực chú ý đi, làm bọn họ cho rằng chỉ là nghiên cứu ra thứ gì đó, mới có như vậy, những vật kia đã rục rịch ngóc đầu dậy, huống chi bị cảm nhiễm rồi, phát hiện tình huống thân thể vẫn chưa clone được, tổ y học đang nghiên cứu kế hoạch hồi phục."
Anh ngừng một chút, "Cho nên trong khoảng thời gian này, coi như là vì an toàn, phải ở lại nơi này."
Lưu Diệp đành chịu ồ một tiếng, chỉ là ngay sau đó nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Vậy, nhân viên trong cửa hàng thì..."
Không biết dã thú và Điền Thất có bị dính líu gì tới cô hay không, hơn nữa lúc cô chạy trốn lại gặp phải Sở Linh, nhưng thời gian gần đây, chỉ có đám người Quan Chỉ ở quân đoàn một tiếp xúc với cô, cô một lần cũng thấy bọn Sở Linh.
Vẻ mặt Khương Nhiên không thay đổi trả lời: "Tạm thời nhân viên cửa hàng đã được chuyển tới chỗ an toàn, Sở Linh vẫn chưa biết tình huống, gần đây có mấy căn cứ cần bố trí lại lần nữa, đã phái hắn ra ngoài."
"À." Cô nhỏ giọng trả lời, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực, cô cho rằng Sở Linh đã biết, chỉ là Khương Nhiên đã có kế hoạch của mình...
Thật ra thì cô rất muốn hỏi Khương Nhiên, có thể cho cô gặp bọn Điền Thất không, nhưng Khương Nhiên nhìn như vậy, cô chợt có cảm giác nói không ra lời.
Sau một khoảng trầm mặc, Khương Nhiên bỗng nhiên lại nói đến tình huống của mình, tình huống kia quỷ dị tới cực điểm.
"Là clone, người cung cấp gien là người đã từng rất nổi tiếng với biệt danh cuồng chiến tranh - Khương Nhiên, theo quy định, kéo dài tên tuổi của hắn, quy củ luật pháp liên bang, trước khi trưởng thành thì mỗi tuần đều phải tiếp nhận một buổi giáo dục chủ nghĩa hòa bình, đều là do Khương Nhiên ký kết, năm đó hắn xé bỏ hiệp ước hòa bình, tự mình nghiên cứu vũ khí sinh hóa, dẫn tới vịnh bị ô nhiễm nghiêm trọng, vội vã tới gây áp lực bắt hắn ký kết điều khoản này, muốn thông qua giáo dục Khương Nhiên khi còn bé, thay đổi bản chất hiếu chiến, chỉ là đến Khương Nhiên đời thứ chín, tên kia san bằng luôn viện phụ trách giáo dục, sử dụng bom hẹn giờ hắn tự chế, lúc ấy hắn mới mười ba tuổi."
Lưu Diệp không biết mình có nên cười hay không, rõ ràng một chuyện rất lớn, nhưng cô nhìn Khương Nhiên bây giờ, có thể nghĩ tới một Khương Nhiên nho nhỏ bậm môi bướng bỉnh.
Nghịch ngợm gây sự, gây phiền toái khắp nơi.
Cô không tự chủ nhếch khóe miệng, trong đầu đã phác họa dáng vẻ thằng nhóc không từ bất cứ việc xấu nào, chắc cũng là bộ dạng đẹp mắt như vậy, ánh mắt cao ngạo, lôi lôi kéo kéo...
Khương Nhiên lại tiếp tục nói: "Sau khi trưởng thành được độc hưởng Eve một thời gian, nhưng mà tôi không có hứng thú với những thứ đó, ngay cả chương trình học kiến thức về phái nữ cũng trốn, gần đây phải bù lại rất nhiều kiến thức về sinh lý học, tâm lý học phụ nữ, ngày mai phải chia các thư mục kia ra, cảm thấy cần bổ sung chỗ nào thì nói, sẽ nhanh chóng bổ sung đầy đủ..."
A, Này!!
Loại này cảm giác rung động này là xảy ra chuyện gì vậy!!
Cô quả thật không dám nhìn vào đôi mắt kia rồi.
Còn giải thích những chuyện từng trải kia nữa chứ!!
Vách đá cheo leo và hẹn hò không có quan hệ gì đâu!!
Cô xấu hổ cái cọng lông gì vậy!!
Cô liền vội vàng chuyển đề tài, nói: "Có chuyện này phải nói rõ một chút... Ở thế giới kia tôi đã tốt nghiệp đại học, IQ tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn, chỉ là không hiểu tại sao làm trắc nghiệm IQ của thế giới này lại có thể không đạt yêu cầu, còn có sức yếu là trời sinh, cái này thật sự không có cách nào cả, bởi vì trên người mỡ nhiều bắp thịt ít..."
Nói xong cô còn giơ cánh tay của mình cho Khương Nhiên nhìn.
Khương Nhiên lại không đi sờ cánh tay cô, mà là nhéo ngực cô, một bộ rất hiểu đánh giá: "Cấu tạo này căn bản không thích hợp chiến đấu, tốc độ chuyển động cũng bị hạn chế, khác với Oddy* chuyên lấy công kích là mục đích tiến hóa, giống cái của chúng chỉ khi nào có con thì bộ ngực mới trở lên lớn, chỉ là..."
*Oddy chính là con Áo Đức mấy chương trước đó. Mình sửa lại thành Oddy nghe cho xuôi
Anh dừng một chút lại bổ sung: "Bộ phận làm tình cũng rất có sự dụ hoặc."
Lưu Diệp vừa rồi còn mặt tràn đầy phấn hồng, chợt nghe một câu như vậy, đại não nháy mắt đóng băng.
Khương Nhiên ngược lại cũng không tệ lắm, làm ra chuyện quá đáng hơn, lễ phép hỏi thăm cô một câu: "Lúc đó có thể nhìn thân thể một chút không?"
Mẹ nó hình ảnh vụt chuyển một cái, xem mắt biến thành hiện trường đóng phim XXX à!!
Có biết là bong bóng hồng phấn nháy mắt nổ bụp bụp không!!
Lưu Diệp đỏ mặt tía tai, mày nhíu chặt: "Nếu nói không thì sao?"
Nào ngờ Khương Nhiên nói: "Vậy thì tự mình tới."
Vừa dứt lời, cô đã bị anh bế lên, chân rời mặt đất.
Mặt cô hồng hồng, cảm xúc kích động nhìn anh chằm chằm.
Sau khi bị áp đảo trên giường, anh bắt đầu cởi quần áo của cô.
Ngón tay quấn quít một chỗ, cô không ngăn được anh, ngược lại đưa ngón tay mình đến bên miệng anh, anh nắm lấy, nhẹ nhàng hôn một cái lên ngón tay cô.
Quần áo từ từ bị lột ra, từng món một rơi xuống mặt đất.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, không làm người ta cảm thấy quá lạnh.
Ánh mắt của anh dừng trên người cô quan sát tìm tòi nghiên cứu.
Mẹ nó, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, mặc kệ trước đó đắm đuối đưa tình cỡ nào, trông dịu dàng cỡ nào, ánh mắt cưng chiều cỡ nào, thì mục đích cuối cùng của loại sinh vật hạ lưu vô sỉ như đàn ông vẫn là cởi quần áo phụ nữ!!
← Ch. 40 |