Vay nóng Tima

Truyện:Nam Thần Kiêu Ngạo - Chương 39

Nam Thần Kiêu Ngạo
Trọn bộ 50 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Siêu sale Shopee


Lục Cận Thâm bận rộn trong thư phòng đến mười một giờ rưỡi mới đi ra, Chu Nịnh Nịnh đang chơi đùa cùng Lucky ở phòng khách, anh đi đến trước mặt cô: "Thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Chu Nịnh Nịnh "Hả?" một tiếng, ôm Lucky bỏ vào lồng.

Lục Cận Thâm nhắc nhở một câu: "Nhớ rửa tay đấy."

Hừ hừ, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy nhất định là anh vẫn rất ghét Lucky...

Xe rời khỏi khu chung cư, Chu Nịnh Nịnh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tằng Tiểu Mông đang đứng ở cổng bảo vệ khoảng một trăm mét phía trước, cô vội vã kêu Lục Cận Thâm dừng xe rồi thò đầu ra gọi một tiếng: "Tiểu Mông!"

Tằng Tiểu Mông quay đầu lại nhìn cô, vừa cười vừa đi tới, nói đùa: "Hẹn hò sao?"

Chu Nịnh Nịnh cười hì hì: "Bọn tớ đi ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không?"

Thật ra Tằng Tiểu Mông rất muốn đi, cô vốn cũng định ra ngoài ăn cơm, nhưng thoáng thấy Lục Cận Thâm bên cạnh Chu Nịnh Nịnh lại quyết định không đi: "Không cần, tớ không muốn làm bóng đèn đâu."

Lúc này Lục Cận Thâm cũng nhìn sang, nói một câu: "Không cần lo, còn có một người bạn đi cùng mà."

Ồ? Còn có ai nữa? Chu Nịnh Nịnh nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, Lục Cận Thâm nhàn nhạt nói: "Còn có Tô Gia Trạch."

À à, giải đáp xong nghi vấn, Chu Nịnh Nịnh quay đầu lại nói với Tằng Tiểu Mông: "Đi thôi đi thôi, dù sao cậu cũng định đi ăn cơm mà."

Tằng Tiểu Mông không từ chối nữa, mở cửa lên xe.

Ngày Quốc Khánh, không cần nói cũng biết giao thông ở trung tâm thành phố rất hỗn loạn, may là chỗ ăn cơm không ở gần đó, sau nửa giờ chạy xe qua một con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng tới chỗ ăn cơm, là một quán ăn tư nhân.

Lục Cận Thâm dẫn hai cô đi lên phòng ăn trên lầu, Tô Gia Trạch đã chờ sẵn ở đó, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tằng Tiểu Mông thì hai mắt sáng rực lên, lập tức huýt một tiếng lớn, vô sỉ nói: "Thật bất ngờ, hai người còn dẫn theo mỹ nữ đến."

Chu Nịnh Nịnh cười hì hì nói: "Đây là bạn thân của em, Tằng Tiểu Mông. Còn người này là Tô Gia Trạch, là... Đồng nghiệp của bạn trai tớ."

Tằng Tiểu Mông chắc chắn là mỹ nữ, khuôn mặt xinh đẹp thì không nói, chiều cao đến một mét bảy mươi, dáng người cao gầy mềm mại lại còn biết khiêu vũ, khí chất cơ bản cũng rất tốt. Vì chiều cao và phong cách ngự tỷ của cô, dù đứng giữa đám đông cũng lộ rõ vẻ xinh đẹp.

Tô Gia Trạch ân cần kéo chiếc ghế bên cạnh ra, cười nói: "Tiểu Mông tiểu thư à, mời ngồi, hôm nay tôi mời."

Tằng Tiểu Mông cũng không ngượng ngùng, rất nể mặt ngồi xuống.

Tô Gia Trạch lại đưa thực đơn tới trước mặt Tằng Tiểu Mông và Chu Nịnh Nịnh, rất lịch sự nói: "Ưu tiên phụ nữ, muốn ăn gì cũng được."

Khụ khụ, Tằng Tiểu Mông trừng hai mắt với Chu Nịnh Nịnh: Lại thêm một máy rút tiền nữa sao?

Hì hì, Chu Nịnh Nịnh không hiểu thâm ý của cô, lại cúi đầu nghiên cứu thực đơn, rồi chọn hai món ăn mình thích, sau đó lật đến bảng đồ ngọt theo thói quen, còn chưa kịp xem được tên món, thực đơn đã bị Lục Cận Thâm ngồi bên cạnh lấy lại.

Gào khóc! Tại sao chứ? Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Cận Thâm.

Lục Cận Thâm lắc đầu: "Món ngọt ở đây đều rất lạnh."

Được rồi, không ăn thì không ăn, Chu Nịnh Nịnh bĩu môi: "Vậy em muốn chọn thêm một món mặn nữa."

Lục Cận Thâm đẩy thực đơn tới trước mặt cô, khóe miệng giật giật: "Cứ chọn thoải mái đi, có người mời mà."

Thật là ân ái nha! Tằng Tiểu Mông đưa tay đụng Chu Nịnh Nịnh một cái, nhướng mày với cô.

Biết là cô đang chọc mình, Chu Nịnh Nịnh hơi thẹn thùng quay mặt đi, lại chọn thêm một món, Tằng Tiểu Mông cũng không khách sáo mà chọn ba món. Tô Gia Trạch không đủ vừa ý, lại chọn thêm ba món ăn nữa.

Ăn hết sao? Chu Nịnh Nịnh hơi nghi ngờ đó...

Tô Gia Trạch không thèm để ý nói: "Có hai người đàn ông chúng tôi, không cần lo sẽ lãng phí đâu."

Chu Nịnh Nịnh cảm thấy Tô Gia Trạch rất thú vị, tính cách lại có kiểu của mấy tên thiếu gia vô lại, nhìn bộ dạng của anh ta... Đang muốn theo đuổi Tiểu Mông sao? Hình như chữ "theo đuổi" không thích hợp với anh ta lắm, phải thêm chữ "chiếm" mới đúng.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt là hôm anh ta hẹn bạn gái cũ ăn bữa cơm chia tay, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy mình phải nhắc nhở Tiểu Mông một chút, bạn gái cũ của Tổ Gia Trạch là loại người có thể liều mạng chỉ vì mấy bàn mạt chược đó... Cô không muốn Tiểu Mông bị tổn thương.

"Tiểu Mông tiểu thư cũng học mỹ thuật sao?" Tô Gia Trạch cười hỏi.

"Không có, tôi học khiêu vũ." Tằng Tiểu Mông nói.

"À... Chẳng trách."

"Chẳng trách việc gì?"

"Chẳng trách dáng người rất chuẩn, khí chất cũng tốt đến vậy."

"..."

Tằng Tiểu Mông đỏ mặt, được một người đàn ông khen trước mặt bạn bè như vậy... Biểu hiện trên mặt có chút lo lắng.

Chu Nịnh Nịnh ngồi một bên theo dõi, thấy Tằng Tiểu Mông càng lúc càng thân thiết với Tô Gia Trạch, lại tiện thể muốn xin số điện thoại của nhau, cô càng lúc càng lo lắng, Tô Gia Trạch sẽ hành động thật sao...

Sau khi ăn cơm xong, Tô Gia Trạch lấy laptop ra, bàn chuyện công việc với Lục Cận Thâm một chút, đây mới là mục đích chủ yếu của bữa ăn cơm lần này. Sau khi kết thúc, Tô Gia Trạch chủ động nói muốn đưa Tằng Tiểu Mông về nhà, Chu Nịnh Nịnh vội vàng nói: "Không cần đâu, Tiểu Mông và bọn em cùng đường, cô ấy và Lục Cận Thâm ở chung một khu chung cư."

Tằng Tiểu Mông cũng nói: "Đúng vậy, không cần làm phiền anh."

Tô Gia Trạch không muốn miễn cưỡng, đành phải nói: "Được, lần sau tôi mời sẽ cô ăn cơm."

Tằng Tiểu Mông cười cười: "Sau này tính."

Chu Nịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Tằng Tiểu Mông đi vào bãi đỗ xe trước, bỏ lại một câu: "Tạm biệt."

Tô Gia Trạch nhìn hai cô, lại nhìn Lục Cận Thâm một chút, có hơi buồn bực: "Bạn gái của cậu hình như... Đột nhiên lại không muốn gặp tôi, tôi làm sai chuyện gì rồi à?"

Lục Cận Thâm thản nhiên nhìn anh ta một cái, nói: "Tình sử của cậu quá phong phú rồi."

Nói xong rồi cũng bỏ đi, Tô Gia Trạch kinh ngạc đứng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng hiểu được là tại sao.

Fuck! Chuyện gì thế này! Hắn còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc như thế sao? Không tiến tới làm sao biết có hợp hay không? Biết đâu cô bé Tiểu Mông này chính là người dành cho anh ta! Kẻ phong lưu cũng có thể quay đầu lại mà! Người như hắn càng quý giá hơn chứ?!

Đối với Chu Nịnh Nịnh mà nói, kẻ phong lưu đâu dễ dàng quay đầu như vậy, lúc đầu lãng tử đều tỏ vẻ rất tử tế để dụ dỗ người khác, trên phim truyền hình và trong tiểu thuyết không phải đều như vậy sao? Trong cuộc sống hiện thực cũng có rất nhiều ví dụ rồi, không phải sao?

Vậy nên cô thật lòng không muốn Tiểu Mông và Tô Gia Trạch có bất cứ quan hệ gì.

Buổi chiều Lục Cận Thâm còn phải làm việc, anh sợ Chu Nịnh Nịnh ở nhà sẽ không có ai tán gẫu, liền nói với cô: "Nếu cảm thấy ở nhà buồn chán, em có thể đi chơi với Tằng Tiểu Mông một lúc, đến tối rồi về."

Lục Cận Thâm lo lắng thừa rồi, ngược lại cô không hề cảm thấy nhàm chán, nhưng Chu Nịnh Nịnh cũng muốn tâm sự chuyện thiếu nữ với Tằng Tiểu Mông một chút, thế nên liền chạy sang nhà Tằng Tiểu Mông.

Lục Cận Thâm một mình quay về.

Nhà Tằng Tiểu Mông không có ai, hai cô ngồi trên ghế sofa vừa nói chuyện phiếm vừa xem ti vi, Tằng Tiểu Mông nói: "Vừa rồi cậu thể hiện rõ quá, tại sao lại sợ Tô Gia Trạch làm quen với tớ vậy?"

Thật sự rất thông minh! Chu Nịnh Nịnh nói thật: "Nghe nói bạn gái trước kia của Tô Gia Trạch đều là loại có thể liều mạng để cờ bạc, tớ thấy thấy tình sử của anh ta quá phong phú rồi, tớ sợ cậu bị thua thiệt."

Tằng Tiểu Mông cười hì hì: "Sợ gì chứ, chị đây chỉ cần vài phút sẽ trị anh ta ngoan ngoãn hơn!"

Một cô gái không biết yêu đương thì lấy đâu ra sự tự tin như thế! Chu Nịnh Nịnh trợn mắt với cô, nói: "Dù sao nếu anh ta muốn theo đuổi cậu thì đừng chấp nhận! Mặc dù Tô Gia Trạch cũng rất đẹp trai, nhưng... Không cần làm chồng, làm bạn bè bình thường là được rồi."

"Được, tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, cậu thấy tớ đã bao giờ chịu thiệt thòi trước mặt đàn ông chưa? Chỉ có người khác thiệt thòi thôi." Tằng Tiểu Mông cảm thấy Chu Nịnh Nịnh thực sự lo xa rồi.

Chu Nịnh Nịnh suy nghĩ một chút: "À... Hình như cũng đúng."

Bốn giờ rưỡi chiều, Chu Nịnh Nịnh phải về nhà bạn trai, Tằng Tiểu Mông muốn sang nhà chị họ ăn ké, mỗi người một ngả, được vài bước Chu Nịnh Nịnh mới đột nhiên nhớ ra, cô không biết phải đi thế nào để sang toà nhà của anh... Bởi vì khu chung cư rất lớn, chủ yếu là cây xanh, cô lại chưa từng đi từ toà nhà này sang toà nhà khác.

Cô đến cây cầu gỗ nhỏ lần đầu tiên gặp lại, sau đó gọi điện thoại nhờ anh giúp, Lục Cận Thâm cười cười trong điện thoại: "Em cứ đó đợi anh, đừng đi lung tung, anh sẽ tìm em."

Chu Nịnh Nịnh vừa lướt web vừa đợi anh, chưa đến mười phút anh đã tới rồi, cô chạy chầm chậm đến trước mặt anh, cười hì hì.

Lục Cận Thâm cười cười, xoa đầu cô, hỏi ý: "Muốn ra ngoài ăn tối hay chúng ta tự nấu?"

"Chúng ta tự nấu đi." Chu Nịnh Nịnh không do dự trả lời, cô phải làm món ăn ngon để nhắm trúng dạ dày của anh!

"Được." Anh dẫn cô vào nơi bán thực phẩm của chung cư, mua nguyên liệu nấu ăn.

______________

Trong căn bếp nhỏ bé, Chu Nịnh Nịnh đeo chiếc tạp dề vuông màu hồng phấn mới mua, trở thành một cô đầu bếp nhỏ bận rộn chuẩn bị cơm tối cho bạn trai, cô kiên trì muốn làm đầu bếp chính, Lục Cận Thâm chỉ có thể giúp việc cho cô.

Có bạn trai giúp mình làm cơm khiến Chu Nịnh Nịnh rất vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy hai người cùng nhau nấu cơm là việc rất hạnh phúc, bây giờ cô đã hiểu tại sao ông Chu cứ vào bếp giúp Mạc Tú Trân, nam nữ phối hợp làm việc đúng là không chút phiền toái! Trong lòng càng thêm vui sướng.

Có những việc một người làm cũng tốt, không cần sự giúp đỡ của ai, nhưng khi hai người cùng nhau làm, dù là việc rất nhỏ cũng sẽ mang đến cảm giác vui vẻ, ví dụ như nấu cơm.

Tại sao tài nấu ăn của Chu Nịnh Nịnh không tốt, là do lần nào ông Chu cũng đuổi cô ra khỏi bếp, nói cô đang giành công việc với ông... Nhìn xem, chẳng trách tình cảm của ba mẹ cô lại tốt đến vậy.

Hai người cùng nhau nấu xong bữa ăn, đương nhiên ngon hơn bữa cơm hôm qua rất nhiều, công lao hiển nhiên đều thuộc về Lục Cận Thâm ở bên cạnh giám sát, nhưng Chu Nịnh Nịnh được khen trong lòng cũng rất vui vẻ, cô cười tủm tỉm nói: "Vậy sau này chúng ta thường xuyên nấu cơm cùng nhau như vậy nhé."

Lục Cận Thâm nhìn cô một cái: "Vậy sau này em cũng phải thường xuyên đến nhà anh ở."

Chu Nịnh Nịnh: "(⊙o⊙)..."

Nói vậy giống như gọi cô đến ở cùng luôn rồi?

Buổi tối, Chu Nịnh Nịnh thả Lucky ra khỏi lồng, Lucky hưng phấn chạy tán loạn quanh nhà Lục Cận Thâm, sau đó nằm bất động dưới góc ghế sofa.

Lucky muốn gặm sofa sao? Chu Nịnh Nịnh hơi lo rằng nó sẽ gặm hư chiếc ghế sofa bằng da đắt tiền của anh, vội vàng đi tới ôm nó, mới vừa ôm vào lòng... Không ngờ rằng nó lại tiểu tiện vào người cô! Tiểu tiện...

(⊙o⊙)...

A a a a a! Sao Lucky lại có thể như vậy! Chu Nịnh Nịnh không dám tin, trừng mắt nhìn đôi tai thỏ đang cụp xuống, quá ghê tởm! Dám đối xử với cô như thế...

Ô ô ô, Chu Nịnh Nịnh ủy khuất nhìn về phía Lục Cận Thâm. / (tot)/~~

Lục Cận Thâm nhịn không được vỗ trán, anh đã nói cưng chiều động vật sẽ rất phiền phức rồi mà... Anh phất phất tay, bảo cô tự mình xử lý đi.

Ô ô, không giúp cô sao! Chu Nịnh Nịnh chỉ có thể nhốt Lucky vào lồng sắt, tự đi vào phòng tắm rửa.

Không biết có phải Chu Nịnh Nịnh chưa đóng kỹ lồng sắt hay không mà con thỏ... Đã tự mình mở cửa lồng... Vừa mới bị nhốt vài phút, Lucky đã tự mình chạy ra! Mà còn chạy đến bên chân Lục Cận Thâm.

Lục Cận Thâm nhớ lại nó vừa mới tiểu tiện, vô cùng chán ghét mà đá nó sang một bên, Lucky đi một vòng rồi trở lại, mục tiêu lần này là ghế sofa... Đang định gặm... Lại bị Lục Cận Thâm duỗi đôi chân dài đá nó sang một bên.

Nhiều lần như thế, Lục Cận Thâm không còn kiên nhẫn với con thỏ nữa, cuối cùng dùng lực đá thật mạnh, một giây sau Lucky đã lăn một vòng, lỗ tai lại dựng lên... Hơn nữa cũng không dám gặm nữa...

Lục Cận Thâm nhìn con thỏ lặng lẽ đi ra xa, chọn một khoảng cách an toàn rồi nằm bò lên sàn, lỗ tai dựng đứng lên, một cục lông xù nho nhỏ co rúm người trong phòng khách, bộ dạng đáng thương và thê thảm làm sao... Tại sao lại trông giống mỗi khi Chu Nịnh Nịnh cảm thấy bị bắt nạt vậy!

Anh không nhịn được xoa trán, đúng là điên rồi... Ngay cả con thỏ khi bị bắt nạt cũng nhận được sự đồng cảm!

Chu Nịnh Nịnh tắm rửa xong thì đi ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lỗ tai Lucky lại dựng đứng cả lên... Nằm bò trên sàn nhà, dáng vẻ ỉu xìu vừa nhìn có chút đáng thương. Cô yên lặng nhìn Lục Cận Thâm, bạn trai cô đúng là có bản lĩnh, có thể làm cho tai thỏ cụp xuống được dựng thẳng lên!

Cô muốn đến sờ Lucky, Lục Cận Thâm lại kéo cô, cả người Chu Nịnh Nịnh ngã vào lòng anh, cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: Sao lại bá đạo như vậy chứ...

Lục Cận Thâm ôm cơ thể thơm tho vừa mới tắm xong của cô, thấp giọng nói: "Tắm xong đừng nên chạm vào nó."

Chu Nịnh Nịnh ngồi trên đùi anh, liếc nhìn Lucky vài lần, lại trừng hai mắt với anh: "Anh làm gì Lucky vậy?"

Câu hỏi này... Lục Cận Thâm chớp mắt: "Không làm gì hết, chỉ đánh cho một trận."

Vẻ mặt của Chu Nịnh Nịnh chính là như thế này: (⊙o⊙)...

Không làm gì hết... Chỉ đánh cho một trận...

Nam thần, chẳng lẽ anh có khuynh hướng bạo lực sao? Chu Nịnh Nịnh nhìn Lục Cận Thâm, thấy đối phương vẫn trưng ra dáng vẻ lịch sự tao nhã, cô duỗi ngón tay vẽ mấy vòng tròn trên ngực anh, hơi lo lắng hỏi: "Nam thần, anh có khuynh hướng bạo lực không đó? Sau này có khi nào bạo lực gia đình với em không..."

Khuynh hướng bạo lực? Còn bạo lực gia đình? Lục Cận Thâm tức giận cốc nhẹ lên đầu cô một cái, Chu Nịnh Nịnh lập tức kêu lên: "Anh xem anh xem, mới nói xong anh đã bạo lực với em rồi!"

Có đôi lúc, Chu Nịnh Nịnh cảm thấy mình ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, ỷ lại vào việc anh ưu ái cô... Thỉnh thoảng chiếm thế thượng phong khiến cô rất đắc ý, như bây giờ, anh im lặng không nói, cô liền cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong, nhìn bộ dáng anh ăn quả đắng thật tuyệt.

Đèn lớn treo giữa phòng khách, ánh sáng ấm áp bao phủ hai người, đôi mắt sâu thẳm của Lục Cận Thâm cứ lẳng lặng nhìn cô hồi lâu như vậy, thấy Chu Nịnh Nịnh ngượng ngùng yên lặng nằm sấp trong lòng anh, anh mới ung dung nói vào tai cô: "Anh sẽ không dùng bạo lực gia đình, có rất nhiều cách để trừng phạt em, anh sẽ chọn một cách mà mình thích nhất."

Chu Nịnh Nịnh thông minh lựa chọn im lặng, tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, chỉ số thông minh nói cho cô biết: Bạn trai chắc chắn đang muốn dụ - dỗ cô, không biết sao cả hai câu nói ấy đều rất... Sắc. Khí thế tràn đầy... (/▽╲)

Cô rất trong sáng, cô nghe không hiểu, nghe không hiểu, nghe không hiểu...

Lục Cận Thâm nhìn thời gian trên đồng hồ, đã khuya lắm rồi, vỗ vỗ cái đầu trong lòng, Chu Nịnh Nịnh tưởng anh muốn cô trả lời, tiếp tục nằm sấp không động đậy. Lục Cận Thâm không còn cách nào đành trực tiếp ôm eo cô lên. Chu Nịnh Nịnh sợ hết hồn, vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, hai chân thon dài theo bản năng vòng ngang hông anh, giống như chú chuột túi nhỏ treo trên người anh...

Cô bĩu môi oán giận nhìn anh: Nếu đã muốn ôm thì tại sao không chọn kiểu ôm công chúa chứ!

Lục Cận Thâm nhếch môi cười cười, ôm cô vào phòng ngủ, đã hơn mười một giờ, nên đi ngủ rồi.

Mãi đến khi vào phòng ngủ, Lục Cận Thâm đè cô ngã xuống giường, Chu Nịnh Nịnh mới kịp phản ứng với tư thế ôm vừa rồi của anh... Thật xấu xa!

Cô vội vàng đẩy anh ra, lăn một vòng trốn qua bên kia, khuôn mặt ửng hồng chui vào trong chăn, chỉ chừa một bóng lưng.

Bây giờ cô càng lúc càng thông suốt, đừng thấy phẩm chất thanh cao bình thường của anh mà ngộ nhận, thật ra... Đàn ông đều như nhau cả! (/▽╲)

Lục Cận Thâm im lặng nhìn cô chốc lát, quay người trở về phòng khách rồi bỏ con thỏ kia vào trong lồng sắt, sau khi tắm xong phát hiện cô đã ngủ, nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của cô, trong lòng Lục Cận Thâm vô cùng hài lòng, hôn lên môi cô một cái, đưa tay ôm cô vào lòng, nhắm mắt lại.

_______________

Ngày nghỉ rất dài, thời gian lại trôi qua rất nhanh, thời gian vui vẻ cũng rất ngắn ngủi, Chu Nịnh Nịnh đã nghỉ được sáu ngày, buổi tối thứ bảy ba mẹ cô sẽ trở về đây, cũng chính là tối mai.

Đến nhà anh ở vài ngày như vậy, Chu Nịnh Nịnh phát hiện ra mình có thêm rất nhiều hành lý thừa. Hai ngày trước đến chợ địa phương mua một ít đồ, lại đi dạo phố cùng Tiểu Mông mua quần áo mới và mỹ phẩm dưỡng da...

Cuối cùng ba lô của cô lại không chứa hết, Chu Nịnh Nịnh hơi buồn rầu lục tung lên tìm túi to hơn để đựng, Lục Cận Thâm từ phòng sách bước ra không thấy ai, đi đến phòng ngủ tìm, thấy cả người cô gần như chui vào trong tủ quần áo, anh nghi hoặc hỏi: "Em làm gì thế? Muốn chơi trốn tìm với anh à?"

Chu Nịnh Nịnh bò từ tủ quần áo ra ngoài, cầm trên tay một cái túi mua hàng đẹp mắt, cười hì hì: "Không phải đâu! Em đang tìm túi để đựng đồ, ngày mai ba mẹ em sẽ về."

Lục Cận Thâm nhìn cái ba lô bị ném lên ghế sofa, bên cạnh còn có quần áo để bừa bộn, anh nhíu mày: "Chẳng phải tối mai mới về sao? Không cần gấp, ngày mai tìm tiếp."

Chu Nịnh Nịnh cúi đầu thu dọn lại hành lý: "Em thu dọn xong trước, trưa mai thì về."

Lục Cận Thâm mím môi, đi đến kéo cô vào lòng, thấp giọng hỏi: "Còn muốn giữ bí mật sao?"

Mấy hôm nay cũng có nói đến chuyện này, Chu Nịnh Nịnh còn đang do dự không biết nên mở miệng với ba mẹ thế nào, chủ yếu là do hơi thẹn thùng một chút, cô cất giọng thương lượng: "Hay là... Chờ đến khi em tốt nghiệp nhé?"

Lục Cận Thâm không cẩn thận khẽ xoa ngón tay lên mu bàn tay cô, cảm thấy hơi ngứa, anh dường như không để ý, nói: "Còn hơn nửa năm em mới tốt nghiệp."

Như vậy rõ ràng là giọng nói không muốn thương lượng mà... Chu Nịnh Nịnh yếu ớt: "Nửa năm trôi qua rất nhanh..."

Lục Cận Thâm đành bĩu môi, kéo cô đứng dậy, cùng thu dọn giúp cô.

Chu Nịnh Nịnh lén liếc nhìn sắc mặt của anh, xác định anh không tức giận cô mới lại gần hôn lên cằm anh, cố gắng ra vẻ ngọt ngào. Lục Cận Thâm không hài lòng, kiêu ngạo đứng yên không động đậy. Chu Nịnh Nịnh suy nghĩ một chút, từ từ ôm cổ nhưng tránh không giẫm chân lên giày của anh, nhón chân lên hôn môi anh, mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: "Anh... Cúi đầu thấp xuống."

Lục Cận Thâm khẽ cười một tiếng rồi phối hợp cúi đầu xuống, cùng lúc đó ôm eo hôn cô, giành lấy quyền chủ động.

Phụ nữ thích nghe lời ngon tiếng ngọt, đàn ông lại thích phụ nữ chủ động, Chu Nịnh Nịnh chủ động một lát, Lục Cận Thâm đương nhiên rất hưng phấn.

Ngày kia Lục Cận Thâm sẽ bắt đầu đi làm lại, anh bận rộn chăm lo công việc, đến lúc đó cô cũng đến trường học, không phải ngày nào cũng được gặp nhau, như lúc trước công việc bận rộn cách ba bốn ngày mới có thể gặp mặt, công việc của anh rất nhiều, cô phải đến trường, hai người đều muốn lo cho hai bên công việc, đôi khi thời gian hai người dành cho đối phương cũng không có, lúc nói chuyện yêu đương đều cảm thấy không đủ, làm sao bây giờ nhỉ?

Thế nên mới nói ngày nghỉ là quý giá nhất, Chu Nịnh Nịnh cũng luyến tiếc hôn mãi, chao ôi đêm mai không có bạn trai sưởi ấm giường rồi. (/▽╲)

Thu dọn xong hành lý, Lục Cận Thâm đi tắm, Chu Nịnh Nịnh leo lên giường trước, kéo chăn mỏng lên chỉ lộ ra một cái đầu, suy nghĩ một chút lại tắt đèn, kéo rèm cửa sổ phòng ngủ xong, mọi thứ lập tức trở nên mờ tối, chỉ có ánh sáng nhạt lộ ra từ cửa phòng tắm.

Cô cảm thấy rất căng thẳng.

Tiếng "lạch cạch" từ cửa phòng tắm mở ra.

Tim Chu Nịnh Nịnh cũng "bịch bịch" nhảy dựng lên, cô vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Mang theo một cơ thể khoan khoái đầy mùi đàn ông nằm xuống bên trái, Lục Cận Thâm đưa một tay ra ôm, Chu Nịnh Nịnh liền rụt vào lòng anh, thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn ôm lấy vừa vặn, vô cùng thoải mái. Lần sau... Không biết bao lâu nữa mới có thể ôm như vậy.

Lục Cận Thâm xoay người trong lòng mình lại, để cô nằm đối diện anh, ngón tay vén tóc cô, cuối cùng nhéo nhéo khuyên tai nhỏ của cô, hơi ngứa, Chu Nịnh Nịnh không nhịn được rụt cổ lại.

Anh cứ giống như tổng tài thích chọc cô ngứa rồi mới bắt đầu động tác tiếp theo...

Ban nãy cô rụt cổ lại, Lục Cận Thâm liền xoay người đè lên người cô, từ miệng đến phần cổ mảnh khảnh, bàn tay cũng ngày càng xấu xa thò vào áo ngủ của cô, thật sự ước gì có thể hòa lẫn cô vào trong thân thể mình, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn giống như sinh ra để hoà hợp với anh... Mấy hôm nay anh đã nhịn rất cực khổ, mỗi buổi tối chỉ có thể nếm "đồ ăn vặt", bên trong thân thể kia đã có đốm lửa hừng hực thiêu đốt mấy đêm rồi, vừa nghĩ tới đêm mai không thể ôm cô nữa, đốm lửa kia càng không có chỗ để giải tỏa...

Chu Nịnh Nịnh hơi giật mình, mấy buổi tối trước anh không mất bình tĩnh như vậy, nghe tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của anh, cô đưa tay đẩy anh ra, nhỏ giọng kêu cái tên đêm trước anh muốn cô gọi: "Thâm..."

Lục Cận Thâm không hề bị lay động, đêm khuya vắng lặng, buổi tối đầu thu yên tĩnh, anh khàn giọng hỏi bên tai cô: "Ngày đó đã hết rồi, không phải sao?"

Hình như là hết rồi... Nhưng cũng không hoàn toàn sạch sẽ... Buổi tối khi tắm cô vẫn còn dùng "Thiên sứ nhỏ", Chu Nịnh Nịnh không chắc chắn lắm, nhưng cô có hơi sợ, sợ điều gì thì cô cũng không rõ, cắn môi không biết trả lời thế nào, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Em không biết..."

Cô cứ yên lặng như vậy, thời gian dần qua, Lục Cận Thâm từ từ lấy lại chút lý trí nhưng cũng chưa hoàn toàn phục hồi, vẫn dùng sức ôm cô như cũ, thở gấp gáp dồn lên cơ thể cô, hơi nóng phả vào cổ cô, trêu chọc Chu Nịnh Nịnh ngứa ngáy, nhưng cô không dám động đậy... Cô tưởng rằng cứ kết thúc như vậy là xong, bỗng nhiên lại bị anh dẫn dắt đi xa hơn...

_______________

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng Chu Nịnh Nịnh thẹn thùng cầm đũa trên tay, chỉ muốn giấu bàn tay sau lưng cho xong...

Biểu hiện của Lục Cận Thâm từ đầu đến cuối đều rất bình thản, anh hỏi: "Sao lại không ăn, không đói à?"

Chu Nịnh Nịnh vội vàng bưng bát lên, khuôn mặt ửng đỏ: "Không, rất đói."

Vài phút sau, Lục Cận Thâm cuối cùng nhịn không được hỏi thẳng: "Mỏi tay à?" Tay cô gắp thức ăn cũng run đến mấy lần...

Chu Nịnh Nịnh: "..." Này này, có thể đừng hỏi thẳng như vậy được không, bây giờ da mặt của cô đã rất mỏng rồi...

Lục Cận Thâm nhìn cô một cái, không nói nữa, tùy cô vậy.

Buổi trưa Chu Nịnh Nịnh trở về nhà mình, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, lại nằm trên giường nhìn tay mình đến ngẩn người, đột nhiên cầm gối che kín mặt của mình, ngượng ngùng qua lộn lại trên giường.

A a a, thật xấu hổ mà, không đành lòng nhìn thẳng vào bàn tay đã bị phá hoại của mình...

Hơn tám giờ tối, ông Chu và Mạc Tú Trân đã tắm nắng trở về, khuôn mặt hai người đều vui vẻ, vừa nghỉ phép xong nên cảm thấy thích thú dễ chịu.

Chu Nịnh Nịnh đã làm xong thức ăn, ba món đơn giản, mấy hôm nay ở cùng Lục Cận Thâm nên tay nghề cũng được rèn luyện thêm, cô nghênh đón giúp hai người cất hết hành lý, kéo họ ngồi vào bàn cơm.

"Ba mẹ ơi, đến ăn cơm nào." Cô cao hứng kêu lên.

Đồng chí Chu vừa về nhà đã được thiết đãi thức ăn do chính tay con gái làm, thực sự cảm động muốn khóc, xoa xoa đầu cô, cảm động nói: "Đi chơi vài ngày trở về, con gái đã ngoan ngoãn đến vậy, tốt quá."

Chu Nịnh Nịnh không hiểu sao lại hơi chột dạ, cười hì hì trả lời: "Ba càng ngày càng đẹp trai, xem màu da của ba giống Cổ Thiên Lạc (1) chưa kìa." Nói xong lại quay sang nói với Mạc Tú Trân: "Mẹ, mẹ cũng càng ngày càng xinh đẹp."

(1) Cổ Thiên Lạc: Sinh ngày 21 tháng 10 năm 1970 ở Hồng Kông là một diễn viên. Anh từng là gương mặt nổi bật và diễn viên chủ chốt của đài truyền hình TVB. Cổ Thiên Lạc là một trong những diễn viên nổi tiếng và được yêu thích nhất của điện ảnh Hoa ngữ (Điện ảnh Hồng Kông), là gương mặt đại diện cho các thương hiệu quảng cáo như: Pepsi, Osim, Tag Heuer, Lotte, Zero Eyewear, Lay's, và những sản phẩm nội địa khác.

Ba mẹ đều ở đây, không thể chỉ khen một người, nếu không người còn lại sẽ ghen tị, từ nhỏ Chu Nịnh Nịnh đã biết đạo lý này.

Đồng chí Chu hừ một tiếng: "Ba mẹ có mua quà cho con đấy, ở trong hành lí, túi lớn nhất ấy."

Chu Nịnh Nịnh không thèm ăn cơm, vội vàng đi mở túi, sau đó lấy quà từ trong túi lớn nhất... Cô yếu ớt hỏi: "Ba, ba nói mấy thứ này sao..."

Đồng chí Chu gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chính là cái đó."

Chu Nịnh Nịnh khóc ròng... Tại sao ba cô và Trịnh Thiến Thiến lại giống nhau thế chứ! Tích góp các loại đặc sản thuộc bộ dừa mang về cho cô! Hình như cô chưa từng nói là mình đặc biệt thích ăn dừa mà...

Ngoại trừ cái dừa và quả dừa... TaT!

Sáng hôm sau, ông Chu kỳ quái hỏi Chu Nịnh Nịnh: "Sao tối qua Lucky lại không gặm lồng sắt? Sáng sớm hôm nay cũng rất ngoan."

Khụ khụ, vẻ mặt Chu Nịnh Nịnh nghiêm túc: "Mấy ngày nay con dạy dỗ nó rất tốt, bây giờ nó rất ngoan ngoãn, không dám gặm đồ lung tung nữa, bình thường có thể thả nó ra đi dạo một tí."

Thật ra là bị ai kia "Gậy gộc giáo dục", dựa theo lời Lục Cận Thâm mà trả lời câu hỏi của ông Chu: "Không làm gì hết, chỉ đánh cho một trận." Khụ khụ, quả thật, sau khi Lucky bị "đánh", mấy ngày sau quả nhiên nghe lời hơn hẳn, anh nói vật nuôi cũng có linh tính, phạm sai nên phạt, về sau nó sẽ nghe lời.

Sau đó Chu Nịnh Nịnh cũng hỏi thử: "Vậy sau này anh có đánh con của chúng ta không?"

Lục Cận Thâm nhàn nhạt trả lời: "Tuỳ tình huống."

"Tình huống gì?"

"Xem em sinh con trai hay con gái."

"Vậy nếu là con trai thì anh sẽ đánh sao?"

"Lớn lên giống anh thì không đánh."

Chu Nịnh Nịnh che miệng cười... Trong lòng thật vui.

Chu Nịnh Nịnh nhớ tới liền không nhịn được cười một tiếng, chỉ có điều không thể nói chuyện này cho đồng chí Chu biết.

Đồng chí Chu còn rất cao hứng: "Thật không? Vậy bây giờ ba thả nó ra thử."

Lucky được thả ra, chậm chạp đi tới, trưng ra kiểu phong cách cao sang, sau khi đi lại vài vòng, liền gục xuống trong phòng khách, tiếp tục giả vờ lạnh lùng.

Ông Chu kinh ngạc: "Con thỏ nghịch ngợm nhà chúng ta có thể thay đổi tính cách như thế sao?"

Chu Nịnh Nịnh luýnh quýnh hỏi: "Ba, ba không thích sao?"

Ông không thích! Loài thỏ vốn hiếu động mà! Ông Chu sợ con gái tự ái, vội vàng nói: "Tốt tốt, cảm giác giống như con gái biến thành con trai vậy..."

Sinh con gái lại trở thành con trai... -_-###

Chu Nịnh Nịnh hơi xấu hổ, đồng chí Chu sử dụng ví dụ này... Thật khôi hài... (¬_¬)

Ha ha, đợi lát nữa cô nhất định sẽ gọi điện thoại nói cho Lục Cận Thâm biết chuyện này, không chừng anh sẽ rất hứng thú, dù sao đồng chí Chu cũng có thể nhận ra người nghiêm khắc dạy dỗ được Lucky phải là đàn ông.

À, Chu Nịnh Nịnh đang suy nghĩ có nên tiện thể công khai yêu đương luôn không? Trước kia cô có hỏi đồng chí Chu về yêu cầu đối với con rể, lúc đó ông nói: "Quan trọng nhất là phải đối xử tốt với con, nhân cách tốt và có ý chí cầu tiến trong sự nghiệp, tốt nhất là có thể ở trong vùng này, như vậy sau này khoảng cách hai nhà gần nhau, ba mẹ còn có thể thường xuyên đến thăm con."

Lục Cận Thâm hoàn toàn phù hợp!

Chu Nịnh Nịnh thử dò xét một câu: "Hì hì, vậy ba có muốn con dẫn về 'một nửa con trai' hay không?"

Đồng chí Chu đang muốn cứa vãn cho con thỏ thì sững sờ một lúc, chậm chạp hỏi: "Thật không? Ở lớp nào? Ban nào?"

Chu Nịnh Nịnh: "..." Tại sao đồng chí Chu lại cho rằng bạn trai của cô là nam sinh chứ?

"Khụ khụ, đâu có liên quan gì đến lớp hay phòng ban, con chỉ hỏi vậy thôi, hơn nữa... Ai nói bạn trai con phải là học sinh cùng trường thế." Bất cứ giá nào, cứ nói ra thôi!

"Không phải là học sinh? Vậy thì làm nghề gì? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi?" Ông Chu bám sát vấn đề, một đống câu hỏi được đưa ra, tên nhóc con nhà nào lại có ý xấu với thỏ trắng nhà ông chứ! (╰_╯)#

Nhiều câu hỏi như vậy... Chu Nịnh Nịnh lập tức yếu đi: "Không có, không có... Con chỉ hỏi vậy thôi."

Đồng chí Chu bán tín bán nghi: "Có bạn trai thì nhớ dẫn về cho ba mẹ xem, con đỡ phải chịu thua thiệt."

Chu Nịnh Nịnh gật đầu: "Dạ..."

Có câu nói này của ông đã đủ rồi, nếu như bất ngờ xảy ra vấn đề gì, ví dụ như bạn trai đi ngoại tình, cô sẽ trực tiếp dẫn anh về nhà, ông Chu sẽ lên tiếng giúp cô mà, đúng không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-50)