← Ch.04 | Ch.06 → |
Lục Thiền bị hồi chuông điện thoại ồn ào đánh thức. Cô đem chăn trùm kín đầu, coi như không nghe thấy cái gì. Bên tai truyền đến tiếng mèo kêu bất lực, mới hoàn toàn làm Lục Thiền thức tỉnh.
Lục Thiền ngồi bật dậy, đống lông xù trắng tinh bên cạnh tựa hồ đang run rẩy. Tiếng chuông phiền phức vẫn đang reo inh ỏi, Lục Thiền bực bội nhận điện thoại, ôm Cải Trắng ra khỏi phòng.
Tình cảnh của Tề Thiệu Diễn giờ phút này thực vi diệu, dù cho Lục Thiền có vuốt ve thế nào cả người hắn đều khó chịu, hắn cần phải đi giải quyết...
Làm một sinh vật trí tuệ cao cấp có tri thức có văn hóa có đạo đức, hắn làm sao có thể tiểu tiện không đúng nơi quy định? Vì thế hắn liền nhịn nhịn nhịn, ở trên giường Lục Thiền vặn vẹo nửa ngày, thiếu chút thì té xuống.
Bộ dạng Lục Thiền lúc ngủ say thật giống như đứa trẻ không hề phòng bị, nét mặt mang theo tươi cười không màng danh lợi. Nếu bình thường hắn còn có tâm tư thưởng thức một phen, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn một tát đập tỉnh cái đống đang ngủ say như chết kia. Thời điểm tiếng chuông di động vang lên, Tề Thiệu Diễn giật mình, lập tức nghĩ tới đây là biện pháp duy nhất có thể giải cứu hắn, hắn liền kêu theo. Thân thể của hắn hiện tại vẫn là con mèo mới sinh ba tháng, thanh âm tức giận nghe kiểu gì cũng khá non nớt, đáng tiếc bây giờ hắn không rảnh bận tâm, đành phải nhịn xuống cỗ thẹn thùng trong lòng ở bên tai Lục Thiền kêu gào.
Sau khi Lục Thiền tỉnh dậy, liền vươn tay ôm lấy Tề Thiệu Diễn, bộ dáng "Mặc người chà đạp "thường ngày bỗng biến thành "Điên cuồng giãy dụa "khiến Lục Thiền hoảng sợ, vội vàng cúi người buông hắn ra.
Tề Thiệu Diễn mặt đỏ lên, nhanh chóng phóng tới nhà vệ sinh.
Lục Thiền nhàn rỗi cầm điện thoại đứng ở cửa, nhìn Tề Thiệu Diễn chạy đi giải quyết, hai mắt phát sáng giống như phát hiện chuyện lạ trên thế giới: "A Giang, Cải Trắng nhà tôi thế mà tự biết vào nhà vệ sinh đi tiểu nha."
Ngữ khí muốn tự hào bao nhiêu liền có bấy nhiêu tự hào.
Tề Thiệu Diễn vừa mới giải quyết xong, nghe được lời cô, thân mình bỗng cứng đờ, máy móc quay đầu liền thấy ý cười toả nắng của Lục Thiền.
Này! Ở đâu ra loại người không biết xấu hổ rình coi người khác đi vệ sinh!
Cô gái à, liêm sỉ của cô vứt đi đâu rồi?
Đầu dây bên kia, giọng điệu của A Giang có vẻ không bình dị dễ gần như vậy, cô trầm mặc lúc lâu, cứng rắn nói câu tiếp theo: "Chiều nay ra ngoài bàn chuyện công tác, địa chỉ đã gửi vào weibo của cô." Nói xong liền lưu loát cúp điện thoại.
Lục Thiền ngơ ra nhìn thông báo ngắt điện thoại trên màn hình di động, nhất thời có chút không phản ứng kịp. Bàn chuyện công tác? Công tác gì? Công tác của cô chính là mỗi ngày ngồi viết tiểu thuyết, ngẫm lại chuyển thể thành phim hay gặp mặt ký sách đều không có, suốt ngày rảnh rỗi ăn chơi, lấy đâu ra công tác?
"Thật không hiểu ra sao cả." Lục Thiền tức giận ném điện thoại sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc ghé vào người Tề Thiệu Diễn, cười tủm tỉm nói: "Nào, chúng ta tắm rửa."
Đáy mắt Tề Thiệu Diễn dần dần bao phủ vẻ kinh hoảng, cho đến khi mặt không đổi sắc mặc kệ Lục Thiền ở trên người vò tới vò lui. Bộ lông dài trắng tinh xù lên lúc trước giờ phút này ướt sũng dính sát vào thân, Tề Thiệu Diễn nhìn hình mình phản chiếu trên gạch men bóng loáng tựa như bạch cốt tinh.
Còn là bạch cốt tinh ướt như chuột lột.
Mèo ta liền tuyệt vọng!
Sau khi bị bắt ăn xong thức ăn mèo, Lục Thiền thay quần đùi thể thao, buộc mái tóc dài mượt lên cao, song mang Tề Thiệu Diễn ra ngoài chạy bộ.
Lúc trước Tề Thiệu Diễn cũng rất thích vận động, đoạn thời gian còn học đại học, mỗi khi rảnh rỗi đều bắt Tề Tiểu Uyển chạy bộ, Tề Tiểu Uyển luôn ỷ lại khả năng ăn mãi không mập của bản thân, ngày nào cũng nằm ườn trước máy tính, mãi đến khi mỡ trên bụng chồng chất một đống mới khiến nó suy sụp, khóc nháo tới trời sụp đất nứt đòi chạy theo Tề Thiệu Diễn, thậm chí còn muốn theo hắn tới phòng tập thể thao. Tuy rằng sau đó thẻ VIP chỉ dùng quá một lần.
Mà hiện tại, Tề Thiệu Diễn mới sinh được ba tháng, tuy thân thủ coi như nhanh nhẹn, nhưng vẫn là bộ dáng mập ú, chạy lên hai bước dáng vẻ đều ngu ngốc đáng yêu, Lục Thiền thấy thân hắn tròn vo nhưng nhanh nhẹn thế, thiếu chút nữa cười đến ngừng thở.
Hiện tại đã hơn tám giờ, người tập thể dục trong tiểu khu cũng dần ít đi, ra khỏi nhà chủ yếu là các bác gái cần đi chợ mua thức ăn, dì Trương ở trên lầu tay cầm giỏ rau xanh, nhìn thấy Lục Thiền liền tới bắt chuyện, nhân tiện hỏi thăm Tề Thiệu Diễn một phen: "Ai, tiểu Lục, mèo này nhà cháu nuôi? Trắng trắng tròn tròn thực đáng yêu!"
Lục Thiền cười tủm tỉm nhìn Cải Trắng chạy đến vui vẻ, lên tiếng trả lời: "Ngày hôm qua nhặt được ở trên đường, cả người toàn là vết thương, thật sự rất tội nghiệp."
Dì Trương nghe vậy cũng cảm khái, nhìn Cải Trắng bây giờ sức sống căng tràn không khỏi vì hắn cảm thán vận mệnh trái ngang. Dì Trương dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hạ thấp giọng, lôi kéo Lục Thiền nói:" Đúng rồi, cháu bây giờ mới về còn chưa biết nhé, ông cụ họ Kiều ở cách vách nhà cháu vừa qua đời, phòng ở bị con ông ấy bán rồi, người hiện tại ở phòng đó là một tên rất giang hồ, thoạt nhìn không phải kẻ dễ ở chung, con dì lúc trước nói rằng chính mắt nó nhìn thấy người kia đem chó mèo lưu lạc quẳng đi, cháu cần phải coi chừng mèo nhà cháu a, như mua biển tên cho nó chẳng hạn. Đầu năm nay có người thích động vật nhỏ, có người lại cực kì chán ghét đấy."
Lục Thiền gật đầu liên tục, nhìn Cải Trắng đang chạy điên loạn, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.
Đây là địa phương cô cùng mẹ sống trước khi xuất ngoại, ra nước ngoài gần bảy tám năm, xung quanh quê nhà đều thay đổi, những người sống xung quanh năm đó bây giờ đều lớn tuôi, hẳn có người đã xuống dưới huyệt rồi, những gương mặt hiền lành đó không còn tồn tại nữa. ông lão hàng xóm ngày xưa hay ôm cô, cho cô kẹo ăn cũng không còn, thay vào đó là một tên động tí liền đá tường, giọng điệu hung thần độc ác.
Lại nói tiếp, Lục Thiền vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng tên con trai cách vách kia, bị dì Trương hình dung như vậy, nháy mắt não nặn ra hình tượng một ông chú vạm vỡ, thân cao mét tám, mang xích vàng quấn quanh cổ.
Lục Thiền lo sợ, liên tục hô vài tiếng Cải Trắng, vẻ mặt lo lắng. Tề Thiệu Diễn dừng chân một chút, nghĩ chính mình còn chưa chạy đủ đâu, rèn luyện thân thể phải bắt đầu từ cái nhỏ, có thân thể cường tráng mới có thể sống sót dưới ma trảo của Lục Thiền. Nhưng khi hắn quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô.
Tề Thiệu Diễn sửng sốt, giảo hoạt chạy tới
Lục Thiền một tay bế Cải Trắng đứng lên, vuốt vuốt long, nhỏ giọng nói: "Chạy một chút thôi, chúng ta về nhà."
Tề Thiệu Diễn mờ mịt liếc nhìn Lục Thiền một cái, cũng không giãy dụa, nằm trong lòng Lục Thiền, cùng cô lên lầu.
Vừa đi đến lầu hai, Tề Thiệu Diễn cảm giác được rõ ràng cơ thể Lục Thiền cứng đờ, thậm chí có chút phát run. Tề Thiệu Diễn ngẩng đầu thì thấy một người đang ông đứng ở cửa cầu thang gắt gao theo dõi hắn.
Gương mặt lạnh lẽo, cơ thể cường tráng cân đối, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn và Lục Thiền, thậm chí ánh mắt dừng ở trên người hắn càng lâu hơn một ít. Trên mày người đàn ông nổi bật một vết sẹo, ánh mắt hắn ngày càng lạnh, sắc mặt Lục Thiền có chút trắng bệch, vội vàng cúi đầu ôm chặt Tề Thiệu Diễn chạy lên lầu.
Đây là hàng xóm cách vách nhà cô? Bộ dáng kia đúng là hung thần độc ác.
Thời điểm vừa mới lên đến cửa lầu ba, cửa phòng cách vách đột nhiên mở toang, một cái đầu cấp tốc thò ra, Lục Thiền lập tức phát hoảng.
Là một cậu trai, gương mặt cũng âm nhu, có chút thanh tú, hắn nhìn qua thực gầy, bộ dáng cũng thực yếu đuối. Hắn nhìn thấy Lục Thiền, nhíu nhíu mày, giọng điệu khó chịu nói: "Nhìn cái gì?"
Lục Thiền thấp giọng vội vàng nói xin lỗi, ôm Tề Thiệu Diễn chạy nhanh vào phòng.
Tề Thiệu Diễn nghiêng đầu, trước khi vào cửa còn lơ đãng liếc nhìn tên kia kia một cái, lại nhìn đến khuôn mặt người đàn ông hồi nãy chợt lóe lên nụ cười quỷ dị.
Lục Thiền đóng mạnh cửa lại, tựa vào cửa thở hổn hển.
Nếu như cô không có nghe sai, người ở cách vách hẳn là người vừa mới nói chuyện mới đúng, hắn chính là người đạp tường bảo cô cút đi ngủ.
Khuôn mặt kia hoàn toàn không phù hợp vớ giọng nói.
Kì quái là, người mà dì Trương hình dung, rõ ràng là tên mình đụng phải ở cửa cầu thang. Chẳng lẽ hai tên con trai bọn họ ở chung cùng một chỗ?
Nha, vì sao trong đầu chợt lóe qua mấy chuyện không hay nhỉ?
Lục Thiền vỗ vỗ ngực, hai tay chắp trước ngực tạo thành hình chữ thập mang theo ý xin lỗi nói với Tề Thiệu Diễn: "Thực xin lỗi Cải Trắng nhỏ, chúng ta lần sau chạy vòng vòng nha, trong khu trọ có mấy người.... thoạt nhìn không thích động vật nhỏ."
Cải Trắng thì Cải Trắng, hắn đều nhận thức rõ, vì sao lại còn thêm chữ 'nhỏ' vào! Chạy bộ chính là chạy bộ không cần nói là chạy vòng vòng, hắn thoạt nhìn giống đứa trẻ con cần trông nom lắm sao?
Trên thực tế thật đúng là như vậy.
Tề Thiệu Diễn giơ móng vuốt hướng cô quơ quơ, tỏ vẻ bản thân không để ý những chuyện đó.
Nhưng thật ra tên con trai cách vách kia, làm người ta hết sức khó chịu, nhất là nụ cười quỷ dị, làm cho hắn không thể không chú ý.
Lục Thiền vốn nghĩ buổi chiều không nên mang Cải Trắng ra ngoài nhưng giờ đây lại thay đổi chủ ý, cô nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn cho A Giang: "Cách vách hình như có tên biến thái, tôi lo lắng cho Cải Trắng, buổi chiều có thể mang nó đi luôn được không?"
Không đến một phút, di động rung lên, Lục Thiền nhấn mở tin nhắn liền nhìn đến ba chữ cùng một đống chấm than thật dài đằng sau: "Không thể được!!!!!!"
Được rồi, ngày thường A Giang vốn là một người thận trọng (T/g: Cô xác định?), hiện tại không bình tĩnh như vậy, khẳng định thật sự có chuyện quan trọng muốn nói.
Lục Thiền chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Tề Thiệu Diễn, thay cát (cát trong bồn WC ấy), chuẩn bị đồ chơi đầy đủ xong, mới sửa soạn chuẩn bị ra ngoài. Đứng trước cửa, Lục Thiền nghiêm trang nhìn Tề Thiệu Diễn nói: "Tuyệt đối không được chạy loạn, không được leo cửa sổ cũng không được kêu bậy! Ngoan ngoãn ở nhà chơi chờ chị về biết chưa?"
Biết rồi biết rồi, đừng có dong dài thế. Tề Thiệu Diễn gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy tới khèo khèo giày Lục Thiền, lôi vào nhà, chạy tới giường ngủ rồi dừng lại, mở to đôi mắt chờ đợi nhìn Lục Thiền.
"Ồ, ý em là muốn mua đệm mèo?" Lục Thiền mắt sáng rực, lên giọng.
Tề Thiệu Diễn liên tục gật đầu, vẫy vẫy cái đuôi đến vui vẻ.
Vì sao Cải Trắng nhà cô lại có chỉ số thông minh cao thế? Quả thực giống như mấy bé đang đi nhà trẻ, hoàn toàn không có áp lực giao lưu a!
#mèo nhà ta vừa thông minh vừa đáng yêu, thân làm chủ nhân ta không thể kiềm chế được phải làm sao#
Nếu biết trong lòng Lục Thiền đang có ý nghĩ này, Tề Thiệu Diễn nhất định sẽ khinh bỉ nói: Đại gia ta đây là người trưởng thành, người trưởng thành cô hiểu không? Cô mới là bạn nhỏ đang đi nhà trẻ đấy!
Địa điểm A Giang hẹn cô gặp mặt ở trung tâm khu phố, Lục Thiền bất chấp lao vào dòng người chen chúc trèo lên xe buýt, lúc la lúc lắc đến mức buồn ngủ mới đến trạm. Quán cà phê cũng có tiếng tăm, trong lòng Lục Thiền mang theo nghi ngờ đẩy cửa ra, đi vào liền thấy trong góc phòng hai dáng người quen thuộc ngồi đối diện.
Đã lâu không gặp, A Giang lại đổi màu tóc mới. Khóe miệng Lục Thiền trừu rút, bước nhanh đến chỗ hai người, đi được nửa đường liền chậm lại.
Cô gái ngồi ở đối diện A Giang kia, vì sao thoạt nhìn quen mắt thế, hình như là..... buổi tối hôm trước vừa gặp qua một lần?
A Giang thấy Lục Thiền liền vội vàng đứng dậy vẫy tay, cô mặt tươi cười tiêu sái đến bên người Lục Thiền kéo kéo tay, ở bên tai cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô không được gây phiền toái cho tôi đấy, hiểu chưa?"
Bộ dạng Lục Thiền trông giống quần chúng thích gây nháo sao?
Cô gái đưa lưng về phía Lục Thiền kia chậm rãi đứng dậy, quay đầu, hơi xoay người, thanh âm trong veo, còn có một tia kích động: "Xin chào, tôi là tổng biên tập, xin chỉ giáo nhiều...... Ôi chao? Chị Lục?"
Lục Thiền chớp chớp mắt, nhìn cô gái có khuôn mặt tinh xảo thanh tú đẹp đẽ này, đột nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ khó hiểu, cô chậm rãi đáp: "Xin chào."
A Giang ngẩn người, đảo qua đảo lại trên người Lục Thiền cùng cô gái, kinh ngạc hỏi: "Hai người quen biết nhau?"
Cô gái nghiêng đầu cười nhạt nói: "Mới vừa quen biết."
".... ."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |