← Ch.33 | Ch.35 → |
Ăn cơm xong, Tô Kiến Thụ thử thăm dò, hỏi: "Còn mấy ngày nữa là tới tết rồi, năm nay đến nhà bố cùng ăn tết được không?"
Tô Tiểu Đường lắc đầu: "Tôi muốn về quê thăm bà ngoại".
Tuy thái độ của cô đối với Tô Kiến Thụ có chút thả lỏng, nhưng vẫn có một số chuyện không thể chấp nhận được, bảo cô đi đến nhà ông ta và người đàn bà kia để đón tết, dù thế nào đi nữa cô cũng không cách nào làm được.
Tô Kiến Thụ vốn không ôm hy vọng quá lớn, nghe cô nói vậy cũng không ép cô nữa.
Ngồi được một lát, Tô Tiểu Đường tiễn ông xuống lầu, Thịt Viên cũng nhiệt tình theo sát, cùng đi xuống dưới tiễn người.
Sau khi tiễn bước Tô Kiến Thụ xong, Tô Tiểu Đường đang chuẩn bị đi lên, đột nhiên có cảm giác dường như ở phía sau có người đi theo mình, cảm giác kia càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng bỗng nhiên cơ thể bị người theo sau ôm lấy, Tô Tiểu Đường lập tức hung hăng giẫm lên chân người nọ một cái, sau đó nhấc chân đá...
Người nọ đau đớn mà bưng kín đũng quần: "Tiểu Đường là anh, Minh Huy...".
"...A". Vậy là không đánh nhầm người.
Lúc trước Phương Cảnh Thâm có dạy cho cô một số chiêu phòng thân, cô vẫn cảm thấy chắc chắn mình không cần dùng tới nó, không ngờ lại có lúc dùng tới.
"Tiểu Đường, anh đến giải thích với em. Chuyện lần trước thực sự rất xin lỗi, lần đó Lâm Tuyết say khướt anh nên ngăn cản cô ta...".
Thịt Viên vừa nhìn thấy người quen, là người vẫn hay cho mình đồ ăn ngon, mang mình đi ra ngoài chơi, nó vui vẻ mà phe phẩy cái đuôi đi vòng quanh Tống Minh Huy.
Tống Minh Huy thấy Thịt Viên khôi phục sự thân thiết với mình thì vui mừng khôn xiết: "Thịt Viên ngoan, ngày mai tao mang mày đi ăn đồ ăn ngon được không?".
"Gâuuuu Gâuuu".
Mặt của Tô Tiểu Đường lập tức đen lại: "Không được kêu, theo chị trở về".
Thế nhưng trước kia cô đã quen không buộc dây cho Phương Cảnh Thâm, lúc này Thịt Viên không có mang vòng, lại hoàn toàn bị thức ăn ngon hấp dẫn, Tô Tiểu Đường không có cách nào để kéo, căn bản gọi nó không đi.
Tống Minh Huy dùng vẻ mặt "Tình cảm nồng nàn" mà nhìn cô: "Tiểu Đường, chó còn như thế, người sao có thể vô tình, chuyện quá khứ là anh không đúng, bây giờ anh đã nghĩ thông suốt, trên đời này người đối với anh tốt nhất vẫn là em, anh vừa mới chia tay với Lâm Tuyết, Tiểu Đường, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?".
"Thịt Viên mày có đi hay không?" Tô Tiểu Đường thật sự nổi giận.
Thịt Viên quay đầu nhìn thoáng qua cô chủ, lại nhìn người ở phía trước hay cho thức ăn ngon, chơi đùa, do dự đi tới đi lui vài bước, cuối cùng nhìn thấy Tô Tiểu Đường làm bộ xoay người muốn đi, mới khổ sở chạy về hướng Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không thèm trả lời Tống Minh Huy, dứt khoát mang theo Thịt Viên đi lên lầu.
Sau khi về đến nhà, Tô Tiểu Đường tiến hành cuộc phê bình giáo dục cực kỳ nghiêm khắc với Thịt Viên, nhưng mà vẫn công cốc, ngày thường rất cưng chiều nó, thế cho nên trong tiềm thức của nó hoàn toàn không hề sợ cô, bị cô mắng cũng không cảm nhận được cơn tức của cô chủ, vẻ mặt ngu ngốc đi lên liếm liếm cô, làm nũng xin cho ăn.
Chuyện này giống như việc dạy dỗ trẻ thơ, ngay từ đầu không dạy dỗ tốt, trong nhà có người vừa đấm vừa xoa, về sau rất khó để uốn nắn lại đây.
Tô Tiểu Đường lại là người mềm lòng, hơn nữa vừa thấy nó liền nghĩ ngay đến Phương Cảnh Thâm, thấy nó ra sức lấy lòng so với quá khứ càng không có sức chống cự, cúi đầu buông tha cho công cuộc giáo dục, thỏa hiệp mà lấy ra một cây xúc xích cho nó ăn.
Cứ tưởng rằng chuyện này đến đây là xong, thế nhưng, Tống Minh Huy vậy mà không buông tha cho cô, mấy ngày tiếp theo luôn quấn lấy cô xin nối lại tình xưa.
Đầu tiên là đuổi theo tặng hoa hồng, đồ ăn vặt, dây chuyền, sau đó lại ở dưới lầu nhà cô bày biện ngọn nến tình yêu, rồi lại hát tình ca rất lãng mạn, điều đáng giận nhất chính là mỗi lần anh ta đều có ý đồ lôi kéo Thịt Viên, chỉ cần cô vừa ra khỏi cửa là có thể gặp anh ta, ngay ngắn chỉnh tề giống như là thần tình yêu...
Tô Tiểu Đường vốn chuẩn bị ngày mốt sẽ đi, bây giờ cô đã chán ghét đến mức dùng tốc độ nhanh nhất mua cho xong quà tết, sau đó rạng sáng liền thức dậy, lái xe về quê để thăm bà ngoại.
Càng đi vào vùng ngoại thành thì những ngôi sao trên đỉnh đầu càng sáng ngời, dần dần, bầu trời mù mịt cũng bắt đầu sáng lên, ở phía chân trời, vầng thái dương đã bắt đầu mọc lên, đợi đến lúc Tô Tiểu Đường chạy tới ngôi làng quê ngoại, mặt trời đã lên thẳng, bầu trời đã sáng hoàn toàn.
Trên đường có một vài cái hố, Tô Tiểu Đường cẩn thận lái xe đi vào, từ xa đúng lúc nhìn thấy bà ngoại đang khom lưng cho gà ăn.
Nhìn thấy từ xa xa có xe chạy đến trước cửa nhà mình, bà ngoại nghi ngờ mà đứng thẳng người lên, đi ra bên ngoài xem: "Ai vậy?".
"Mẹ, sao thế?" Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da từ trong nhà đi ra.
"Không biết là ai tới đây, con mau ra xem thử đi" Bà ngoại nói.
"Không phải là thằng khốn Tô Kiến Thụ kia chứ?" Người đàn ông vừa nói xong liền quơ lấy cái xẻng ở bên cạnh.
Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, một người phụ nữ ôm đứa bé từ trong phòng đi ra, kéo kéo người đàn ông đang xúc động lại."Làm gì đó, tới thì tới, ông ta đến đây không phải là điều nên làm sao, cả đời không qua lại với nhau để cho ông ta một mình một người phong lưu vui vẻ trải qua những ngày tháng tốt lành à!".
"Nhà của chúng ta không cần mấy thứ tiền dơ bẩn của nó!" Người đàn ông tức giận nói.
Người phụ nữ nói thầm: "Coi ông kìa, tính tình quá tệ...".
"Bà ngoại! Cậu, mợ!".
Cửa xe mở ra, phía trước xuất hiện bóng dáng của Tô Tiểu Đường.
"Ơ kìa! Là Tiểu Đường!". Bà ngoại quăng cái ki hốt rác trong tay, vui mừng đi lên nghênh đón: "Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, Tiểu Đường đã về kìa".
"Bà ngoại".
"Mau mau, vào nhà ngồi, bên ngoài lạnh lắm, con đứa nhỏ này, đến sao không báo trước một tiếng" Bà ngoại quên tính thời gian, sau đó chân mày cau lại: "Sáng sớm như vậy đã tới đây rồi, con thức dậy quá sớm rồi đó!".
"Muốn cho bà một bất ngờ thôi mà" Tô Tiểu Đường ôm bà ngoại, sau đó cười hì hì đùa với đứa cháu trai nhỏ bên cạnh: "Ồ, Thụy Thụy đã lớn như vậy rồi à, năm ngoái ở bệnh viện nhìn thấy rất nhiều nếp nhăn, bây giờ dáng vẻ thật là xinh đẹp, lại đây cô ôm một cái! Mợ, con mua cho Thụy Thụy mấy bộ quần áo, mợ xem xem mặc có vừa không, còn có sữa bột nhập khẩu con nhờ bạn mang về nữa!".
Mợ nhìn thấy cô cầm túi lớn túi nhỏ, cười tủm tỉm mà đi lên đón: "Tới là được rồi, còn mang nhiều quà như vậy làm gì! Sữa bột lần trước con mang về còn chưa uống hết đâu. Triệu Bân, còn không mau giúp Tiểu Đường cầm những thứ này".
Cậu vội vàng giúp đỡ, đỡ lấy đồ đạc: "Tiêu tiền bừa bãi quá, chúng ta cũng không thiếu thứ gì, lần sau đừng mua nữa!".
Tô Tiểu Đường rất thích con nít, ôm cơ thể mềm mại lại thơm ngào ngạt của cháu trai, trong nháy mắt cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nhưng lại phát hiện động tĩnh cách đó không xa, giây tiếp theo khuôn mặt lập tức đen lại: "Thịt Viên! quay lại cho chị! Không được làm càn!".
Con cún kia giống như bắt đầu nổi điên đuổi theo mấy con gà con vịt trong vườn vui đùa ầm ĩ, vốn dĩ đã dạy dỗ con cún này, từ lần hoán đổi đó trở về sau, có lẽ là bị kìm nén quá lâu hay là thế nào ấy, so với trước kia càng thêm trầm trọng, tinh lực vô cùng dồi dào.
Tô Tiểu Đường đem cháu trai giao cho mợ, sau đó vội vàng đi dắt Thịt Viên về, đuổi theo mấy vòng mới dùng chân giẫm lên dây thừng được.
Tô Tiểu Đường vừa thở hồng hộc mà lôi kéo Thịt Viên đang nhảy lên nhảy xuống, vừa hỏi: "Đúng rồi, anh họ và chị dâu họ đâu rồi?".
"Hai đứa kia lười như quỷ, còn ngủ đấy!" Mợ sẵng giọng.
"Ai, khó lắm mới có ngày nghỉ, còn không cho con ngủ thêm một lát" Người đàn ông với thân hình cao lớn mặc áo ngủ ở trong, bên ngoài là một chiếc áo khoác bước ra, vừa nhìn thấy một người một cún ở bên ngoài thì hoảng sợ: "Họ...Em họ? Tiểu Đường, sao em lại gầy như vậy? Còn có, đây là Thịt Viên sao? Hay là em đổi sang nuôi con cún khác?".
"Không có đổi, chính là Thịt Viên, em cũng đâu có gầy nhiều? Vẫn rất mập đó..." Tô Tiểu Đường sờ sờ mặt mình.
Bà ngoại bưng một bát hồ nhão nóng hầm hập lại đây đưa cho cô làm ấm tay, nhìn thấy cô thì vẻ mặt rất đau lòng: "Còn nói không ốm nhiều, gầy thành thế này, vừa rồi bà định hỏi con, đang êm đẹp sao lại gầy nhiều như thế? Có phải bị bệnh rồi hay không?".
Chị dâu Tần Xảo mặc xong quần áo liền đi ra: "Bà nội, bà lo cái gì, bây giờ con gái gầy ốm rất phổ biến, Tiểu Đường nếu tiếp tục béo nữa mới là sinh bệnh đó".
Nói xong ánh mắt ngó nhìn chiếc ô tô nhỏ màu trắng đậu ngoài sân: "Tiểu Đường, em mua chiếc xe kia à?".
"Vâng, vừa mới mua" Lý do mua xe làm cô khó tránh khỏi lại nghĩ đến người nào đó, sắc mặt cũng u ám một chút.
"Ba của em mua cho em sao?" Tần Xảo nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Tô Tiểu Đường lắc đầu: "Không phải, là em tự mua".
"Tiểu Đường nhà chúng ta có tiền, sao phải cần tiền của tên thối tha kia" Cậu thở hổn hển.
"Con cũng tùy tiện hỏi thôi mà..." Tần Xảo ngượng ngùng, không dám nhắc đến người kia nữa.
[align=center]***[/align]
Bữa ăn trưa của gia đình vô cùng náo nhiệt, bởi vì Thịt Viên đùa giỡn quá ầm ĩ, mới vừa ăn cơm xong Tô Tiểu Đường nhanh chóng dắt cún đi tản bộ.
Dọc đường đi con cún kia hết đá gà, lăn vịt, thì nhào đầu vào ao mò cá, không một phút nào yên tĩnh, Tô Tiểu Đường theo ở phía sau mệt gần chết.
Đột nhiên, trong bụi cỏ nhảy ra một con thỏ màu trắng, lỗ tai Thịt Viên run lên, biến sắc, sau đó con cún này như bị điên lên, nhấc chân lập tức đuổi theo, đến cuối cùng Tô Tiểu Đường đè kéo không lại nó, bước đi lảo đảo một chút làm cho nó giãy khỏi dây thừng, nhanh chóng chạy xa.
Tô Tiểu Đường sợ hãi, chạy nhanh đuổi theo.
Bóng dáng bỏ chạy của Thịt Viên rất nhanh đã không còn nhìn thấy tăm hơi đâu, Tô Tiểu Đường lo lắng tìm nửa ngày thì nghe thấy ở một góc rừng có thanh âm nức nở.
Đợi đến lúc tìm được nó, thì lập tức nhìn thấy con cún nào đó đang quỳ rạp trên mặt đất rất thảm thương, chân sau bị cái bẫy thú kẹp vào.
Trông thấy chân sau của Thịt Viên bị bẫy thú kẹp vào, Tô Tiểu Đường vừa tức vừa vội: "Cho mày chạy loạn này, cho mày mê chơi này, bây giờ thì tốt quá rồi! Sao mày cứ thích làm loạn lên thế hả?"
"Gâu... uuu.. uu.. u" Thịt Viên buồn bã ỉu xìu mà quỳ rạp trên mặt đất, liếm liếm ngón tay cô.
Tô Tiểu Đường nhìn thấy nó như vậy thì chút tức giận kia đều chuyển thành đau lòng, vươn tay định thử vặn cái kẹp thú kia văng ra, nhưng thật sự quá chặt, tay cô cũng bị trầy sướt, lại dùng lực thêm một chút nhưng chẳng sứt mẻ tí nào, không có cách nào khác cô định xuống núi gọi người giúp đỡ, nhưng sợ Thịt Viên ở một mình trong này sẽ gặp nguy hiểm.
Đang tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào, phía sau triền núi đối diện có một bóng người màu xanh biếc của quân đội đi ra, trong tay xách một con thỏ màu trắng, bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều ngẩn ra.
"Đội trưởng..." Đây không phải là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy mà cô hay gặp khi chạy bộ ở công viên sao.
Trang Nghị cũng nhận ra cô, chẳng qua không biết tên của cô, trực tiếp đi tới hỏi: "Chuyện gì thế này?".
"Con cún nhà tôi đuổi theo con thỏ, kết quả không cẩn thận bị bẫy thú kẹp phải...".
"..." Vẻ mặt Trang Nghị có chút phức tạp, tỏ vẻ không thể tưởng tượng ra một con cún có đặc tính giống mèo vui vẻ đuổi theo một con thỏ có bộ dạng gì nữa.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |