Thật sự muốn rời xa anh
← Ch.422 | Ch.424 → |
Tần Mặc nhất thời vẫn chưa ổn định lại tinh thần sau tin sốc này, đôi tay của anh vỗ về an ủi Tô Song Song gần như sụp đổ, vốn dĩ anh chẳng biết nên nói gì.
Một lát sau, Tô Song Song dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, cố gắng cầm lấy tay Tần Mặc nói: "A Mặc, hãy để em đi, chúng ta tạm thời hãy dừng lại đi..."
Câu nói này khiến Tần Mặc lấy lại tinh thần, bỗng chốc lại như nhảy ngược cả lên, anh nhấc bổng Tô Song Song lên, ghé sắt mặt cô, hung dữ nói: "Tô Song Song, có một điều chắc chắn không thể thay đổi! Em không thể rời xa anh!"
Tô Song Song nhìn thấy từ trong ánh mắt của Tần Mặc hiện lên đầy những tia máu xuất hiện bóng hình của mình, trong lòng cô càng khó chịu hơn, ngoảnh đầu không nhìn hắn nữa, thái độ cực kỳ dứt khoát: "Tạm thời... hiện giờ em thực sự không có cách nào đối mặt với anh, cầu xin anh đó! A Mặc..."
"Tô Song Song, em đừng mơ!" Tần Mặc nói xong, trước khi Tô Song lại kích động trở lại, một nhát đập xuống cổ cô, Tô Song Song nhìn lướt qua Tần Mặc trước lúc người cô dần khụy xuống.
Tần Mặc ôm lấy Tô Song Song đi ra ngoài. Anh vừa ra đến cổng, Bạch Tiêu đang ngồi xổm vội vàng đứng dậy, nhìn lướt qua Tô Song Song trong lòng Tần Mặc, không mấy đồng ý với cách làm này của Tần Mặc.
Chỉ là Bạch Tiêu vẫn còn chưa kịp nói gì, Chiến Hâm đã vội vọt lên với tay đòi bế Tô Song Song đi, Tần Mặc nghiêng cười một cái, Chiến Hâm liền ôm hụt vào không khí.
Chiến Hâm biết bản thân không tranh nổi với Tần Mặc, ngoảnh lại nhìn hai tên vệ sĩ ở phía sau, Tần Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn Chiến Hâm một cái, mở miệng nói câu nghiêm túc:
"Nếu cô không sợ tôi phá cái nhà cũ của nhà họ Chiến, thì cô cứ mang cô ấy đi."
Chiến Hâm bỗng chốc dừng tay lại, cô bị biểu cảm này của Tần Mặc dọa khiếp vì cô cảm thấy Tần Mặc không giống đang đùa, vả lại Tần Mặc cũng không biết đùa.
Bạch Tiêu vừa nghe thấy những lời quả quyết này của Tần Mặc, sắc mặt cũng không dễ coi lắm, cuối cùng có thể đến phiên anh nói, anh bước lên một bước, chỉ vào Tô Song Song ở trong lòng Tần Mặc: "Tần Mặc, làm như vậy chỉ là cách tạm thời, hai người vẫn nên bình tĩnh..."
"Tại sao cậu không nói với tôi sớm hơn!" Tần Mặc ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Tiêu gầm nhẹ một tiếng, khiến cho Chiến Hâm sửng sốt.
Trên mặt Bạch Tiêu xuất hiện chữ áy náy cùng bất đắc dĩ, cúi đầu nói: "Vậy nên tôi với lão gia mới dối lòng ngăn cản hai người đến với nhau, người đứng sau tất cả chuyện này chắc chắn là một người không tử tế, Tần Mặc, hai người hiện giờ thực sự nên tách ra một thời..."
"Không thể có chuyện đó được! Dù chết tôi cũng không để Tô Song Song rời xa tôi, tôi xuống địa ngục cũng sẽ kéo theo cô ấy!" Ánh mắt của Tần Mặc quả thực giống như phun ra lửa, tràn ngập sự quyết đoán.
Anh nhìn Bạch Tiêu gằn từ chữ: "Chuyện lần này, tôi sẽ tự mình ra tay, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ."
Đây là lần thứ hai Bạch Tiêu nghe thấy Tần Mặc nói tự mình xử lý chuyện gì đó, lần thứ nhất là vụ xe cộ của bố mẹ anh, khi đó Tần lão gia đã sống chết ngăn lại, không để anh làm càn làm bậy, nếu không cái thế giới này sẽ đều bị anh đảo lộn, gây tổn thương cho cả hai bên.
Lần này, tim Bạch Tiêu đập nhanh hơn, anh luôn cảm thấy sau lưng có một mạng lưới vô hình, nếu muốn thâu tóm tất cả bọn họ, thì phải đợi Tần Mặc nổi giận, đảo lộn tất cả.
Bạch Tiêu liếm môi, yết hầu vì căng thẳng quá mà khô rát, anh ta kéo Tần Mặc, không để anh rời đi.
Anh ta hạ giọng: "Tần Mặc, chuyện này không đơn giản đâu, cậu bình tĩnh lại đi, chúng ta bàn bạc kĩ hơn đã, cậu với Song Song chắc chắn sẽ không xa cách đâu, chắc chắn! Chỉ là tạm thời, tạm thời thôi..."
"Tôi có chừng mực nhưng chỉ có một điều, cô ấy không thể đi!" Tần Mặc nói xong giãy khỏi tay Bạch Tiêu, ôm lấy Tô Song Song đi về hướng phòng trọ của bọn họ.
Bạch Tiêu ngưng lại, dậm chân một cái, vội vàng đuổi theo Tần Mặc, sợ nếu anh cứ như vậy sẽ làm tổn thương đến Tô Song Song, làm ra điều gì không thể cứu ván được.
Chiến Hâm không cam lòng, nếu lần này không thể mang Tô Song Song về, cô sẽ không thể ngẩng đầu với gia tộc được nhưng cô mới đi tiến lên hai bước, liền bị Bạch Tiêu đuổi về rồi.
"Cô đừng phá nữa, nếu thật sự muốn bức chết Tô Song Song thì cô đi góp vui đi!"
Chiến Hâm suy nghĩ một hồi, nhìn Tô Song Song như vậy quả thật không tốt lắm, cô dừng chân, định quay về hỏi Chiến lão gia rồi tính tiếp, dù sao Tần Mặc cũng không phải người cô có thể động vào.
Tần Mặc vào trong phòng trọ nhỏ, mặc kệ Bạch Tiêu đứng ở ngoài cửa, Bạch Tiêu nhìn cửa phòng đóng lại, hơi mơ hồ, anh ta muốn gõ cửa đi vào nhưng mà chắc chắn Tần Mặc sẽ không mở cửa cho anh ta vào.
Anh ta dựa vào cửa, định chờ cả đêm, ngộ nhỡ tối nay có xảy ra chuyện gì.
Tần Mặc cũng không đánh mạnh, nên anh vừa mới đặt cô xuống giường, Tô Song Song đã mơ màng tỉnh dậy.
Lúc cô mở mắt, hoảng hốt một hồi, tất cả ký ức đều dâng lên, Tô Song Song vừa giận vừa chán nản, liền bước xuống giường, giống như muốn ra ngoài.
Tần Mặc lại giữ chặt cánh tay cô lại, ném cô về giường, Tần Mặc đứng cạnh giường cúi đầu nhìn Tô Song Song, hung tợn nói: "Anh nói rồi nếu em muốn rời xa anh, cho dù có phải đánh gãy chân em anh cũng phải giữ em lại."
Tô Song Song nhớ lại lời Tần Mặc nói lúc trước, không ngờ anh đang nói nghiêm túc, Tô Song Song nhìn đôi chân của mình, không biết từ khi nào tràn ngập phẫn nộ.
Cô duỗi chân ra, hướng Tần Mặc quát: "Vậy anh đánh đi, đánh không gãy tôi sẽ đi!"
Tô Song Song biết trong lòng Tần Mặc cũng khó chịu vô cùng, nên cô muốn để Tần Mặc căm ghét cô.
Cô cố gắng tỏ ra hung hăng kiêu ngạo nhất mà ôc có thể, làm khó Tần Mặc, cô muốn hai người bọn họ tạm thời tách nhau ra, anh cũng không cần đến mức tự trách mình đến khổ sở, chỉ cần oán hận một mình cô là được rồi.
"Tô Song Song, em thực sự phải quyết liệt đến như vậy sao?" Tần Mặc cắn răng, anh làm sao nỡ đánh gãy chân của Tô Song Song chứ nhưng bảo anh để cho Tô Song Song đi, cũng là điều không thể.
Hai người ở đây giằng co, Tô Song Song nhìn về cổ tay của mình, cô đưa tay ra, nhìn Tần mặc không thèm thương lượng: "Gỡ chiếc đồng hồ này ra!"
"Tô Song Song!" Tần Mặc chỉ có thể cắn răng gọi tên cô, anh chỉ vừa nguôi giận trong lòng, Tô Song Song liền giơ tay ra như vậy, một chút cũng không nhường.
"Em đừng mơ!" Cuối vùng vẫn là Tần Mặc mở miệng trước, Tô Song Song nhìn Tần Mặc, cô bước thẳng xuống giường. Tần Mặc vừa muốn nắm lấy tay cô, thấy Tô Song Song không đi về hướng cửa mà đi vào bếp, nắm chặt tay để Tô Song Song dẫn mình đi vào bếp.
Anh đi vào liền nhìn thấy Tô Song Song để con dao vào cổ tay trái, nhìn mình hung tợn nói: "Anh có tháo nó ra không?"
Tần Mặc nhìn con dao trong tay Tô Song Song, câu nói này của cô giống như một con dao cắm vào người anh, đau tới hức anh không hít thở được nữa.
"Tô Song Song, bố mẹ anh không cố ý, chỉ là ngoài ý muốn, cho dù như vậy em vẫn muốn đi sao?" giọng nói của Tần Mặc lộ ra một chút cầu xin.
Tô Song Song bỗng hít vào một hơi, nếu như đúng là ngoài ý muốn, cô có lẽ sẽ trở lại bình thường nhưng đó là lỗi lầm của Tần Mặc, cô làm sao có thể nói ra được!
Hiện giờ Tô Song Song chỉ cần vừa nhìn thấy Tần Mặc thì trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng thảm thiết năm đó, cảm giác mất mát lại vây lấy cô, Tô Song Song cảm tháy bản thân giống như lâm vào cảnh tượng ngày đó, chẳng thể nào thoát ra được.
Không khí dường như tràn ngập mùi máu ngai ngái buồn nôn, khiến cô căng thẳng sợ hãi, đột nhiên bên tai vang khẽ lên một tiếng.
Cô lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra không biết từ khi nào, cô đã chặt vào tay của mình, mùi máu tươi ngai ngái này chính là từ cổ tay mình chảy ra.
Tần Mặc vừa muốn bước lên, Tô Song Song định lại tinh thần, cô vội vàng cầm dao ấn xuống, làn da nhẵn mịn lại bị chém một vết, máu không ngừng chảy ra.
Ánh mắt Tần Mặc đã đỏ cả lên, anh nhìn chằm chằm cổ tay Tô Song Song, cắn răng gằn ra từng chữ: "Em thật sự muốn đi sao?"
Tô Song Song nói không nên lời, gật gật đầu, cô tạm thời không vượt qua nổi quan điểm của mình, mỗi lần nhìn thấy anh, cô sẽ lâm vào khủng hoảng ngày ấy. Cơn ác mộng này đã quấn lấy cô hơn một năm nay, làm thế nào cũng không thoát ra được.
"Tô Song Song, em từng nói sẽ ở bên cạnh anh, mãi mãi ở bên anh mà." Giọng nói của Tần Mặc mặc dù là âm thanh nhưng ý trong câu đã trở thành lời khẩn cầu.
Tô Song Song suýt nữa bị những lời nói này của Tần Mặc bức đến phát điên, anh không nên hèn mọn như vậy, không nên.
Đột nhiên hai đầu gối Tần Mặc mềm nhũn, khụyu xuống đất, anh hơi còng lưng, có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Anh ngẩng đầu nhìn Tô Song Song, chậm rãi nói: "Song Song, anh mang ba mẹ của anh ra đền tội, người chết không thể sống lại, người còn sống là chúng ta đừng nên bỏ lỡ mất nhau, có được không?"
Ba chữ cuối cùng Tần Mặc nói rất chậm rất chậm, ngữ khí lộ ra sự cầu xin khẩn thiết, từ trước tới giờ anh chưa từng cầu xin ai, Tần Mặc cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình hèn mọn đến như vậy.
Anh là người mình muốn cái gì thì nhất định sẽ có cái đó nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy sợ hãi, từ trước tới giờ chưa từng sợ hãi đến vậy, anh cảm thấy anh sẽ mất đi Tô Song Song, mất đi người anh yêu thương nhất.
Tay của Tô Song Song lại run lên, vết đau ở cổ tay khiến cô tỉnh táo, cảnh Tần Mặc quỳ ở đây trùng với cảnh cùng cô trong nhà xác.
Trong đầu vừa bình tĩnh hon thì cảnh đen tối nhất đó lại dâng lên, trong đêm tối đen, đâu đâu cũng là máu, cô nhìn thấy ba cô bị rơi đầu, đôi mắt mở to chừng lên nhìn cô, trong mắt tràn đầy thủy tinh lấp lánh, ông chết không nhắm mắt...
Cảm giác lạnh lẽo đó chợt dâng lên khiến Tô Song Song cảm thấy bản thân thật sự điên rồi, cô lại thở dốc vài cái, gầm nhẹ đè nén xuống dần dần từ miệng thở ra:
"Không! Không! Em làm sao có thể ở cùng kẻ đã giết chết ba mẹ tôi chứ! Không thể được! Không thể được!" Tô Song Song vừa đặt con dao xuống lại cầm lên chém vào cổ tay mình, càng cự tuyệt hơn: "Anh đứng dậy! Anh đứng dậy đi! Em không cần anh như vậy... em không cần!"
Hai mắt cô đỏ ngầu, dần mất đi lí trí, lâm vào cảnh ma quỷ, cô nhìn Tần Mặc gầm nhẹ: "Anh có gỡ nó ra không? Ba! Hai! Một!"
Mỗi lần đếm một số, dao của Tô Song Song lại gần thêm một chút, đợi đến khi cô đếm đến số cuối cùng, cô bỗng giơ dao lên, có vẻ sẽ chặt xuống.
Tần Mặc bỗng vươn tay ra, dùng cánh tay của mình ngăn lại, Tô Song Song không có nhiều sức lực nên cũng chém vào không sâu, máu hai người hòa vào nhau, căn bếp nhỏ dày đặc mùi máu tươi.
Tô Song Song chỉ cảm thấy bản thân hai chân mình mềm nhũn, dao trong tay lập tức rơi xuống đất, cô hoảng loạn muốn nhìn vết thương của Tần Mặc nhưng hai chân thật sự mềm nhũn ra, lùi về sau vài bước, dựa vào bàn mới ổn định lại được tinh thần.
Tần Mặc lại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào, cánh tay bị thương của anh bỗng giơ ra, nắm lấy cổ tay đeo đồng hồ bị thương của cô.
"Em thật sự muốn rời xa anh sao?"
← Ch. 422 | Ch. 424 → |