Vay nóng Tima

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 351

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 351
Ở lại chỗ này
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck -

Tô Song Song cắn ống hút sữa đậu nành, suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, nếu để cho tự cô trở về, cô thật sự không rộng lượng như vậy, định ở nhờ chỗ Tần Dật Hiên mấy ngày, coi như tạm thời tỉnh táo một chút, tránh cho trở về cũng cãi nhau, càng thêm không nói được.

Tần Dật Hiên vừa thấy Tô Song Song gật đầu, trong lòng cực kỳ cao hứng, lập tức lại có khẩu vị.

Anh cúi đầu uống một chén cháo, nhưng Tô Song Song lại không nói chuyện, yên lặng càn quét sạch sẽ bữa sáng của mình, xoay người lại đi mang thuốc cho Tần Dật Hiên bỏ lên bàn.

"Anh, anh uống thuốc đúng giờ, em đi làm, buổi trưa không trở lại, buổi tối anh muốn ăn cái gì, gọi điện thoại cho em, em đi mua!" Tô Song Song nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

Còn một giờ, cô phải nhanh chút, nếu không sẽ tới trễ rồi, chẳng qua khi cô định thu lại tầm mắt, lập tức nhớ tới đồng hồ đáng chết này là thứ Tần Mặc giám thị mình, tức giận muốn cởi nó ra.

Chỉ tiếc cổ tay cô đã mài đỏ, nhưng vẫn không gỡ được đồng hồ này. Tần Dật Hiên ngửa đầu uống thuốc xuống, cúi đầu để ly, trong nháy mắt đã nhìn thấy Tô Song Song đang tự làm khổ mình cởi đồng hồ đeo tay.

Anh vội vàng nắm lấy tay cô, nhìn vết đỏ trên cổ tay, trên mặt hiện vẻ giận dữ, giọng nói cũng không khỏi lớn thêm một phần: "Tô Song Song, em không muốn tay em nữa rồi hả!" die~nd a4nle^q u21ydo^n

Sức lực đến đầu óc choáng váng của Tô Song Song qua đi, cũng cảm thấy cổ tay đau rát, lai liếc nhìn dáng vẻ tức giận đùng đùng của Tần Dật Hiên, hơi chột dạ.

Cô lí nhí nói nghe không có sức: "Em chính là muốn gỡ nó ra."

"Không phải anh đã nói rồi sao, không có vân tay của Tần Mặc làm mật mã sẽ không gỡ ra được đâu! Chẳng lẽ em muốn bỏ tay của em đi sao? Em còn vẽ hay không!"

Tần Dật Hiên rất ghét Tô Song Song tự làm tổn thương bản thân, vừa mở miệng, giọng nói hơi nặng chút, âm thanh lớn bất ngờ khiến Tô Song Song bị sợ đến rụt cổ lại, lúc này Tần Dật Hiên mới cảm thấy mình quá mức.

"Xin lỗi, anh thấy em tự tổn thương mình nên hơi nóng." Tần Dật Hiên thở dài, vuốt vuốt cổ tay đỏ ửng của Tô Song Song, không quá yên tâm dặn dò một câu, "Nếu quả thật muốn lấy xuống, đến lúc đó anh đi tìm Tần Mặc với em."

Bây giờ Tô Song Song thật sự không muốn nhìn thấy Tần Mặc, hơn nữa cô cũng không biết nên nói gì vội vàng lắc đầu một cái: "Không... Không cần, trước cứ mang như vậy đi, dù sao em cũng quen rồi!"

Lời này nghe vào trong lỗ tai Tần Dật Hiên chính là mang ý khác, giống như Tô Song Song không bỏ được đồng hồ đeo tay này, anh khẽ gật đầu, không định nói gì, bởi vì anh sợ mình nổi giận, nói ra lời gì không nên nói, sẽ dọa đến Tô Song Song. die nda nle equ ydo nn

"Anh này, anh uống thuốc đúng giờ, em đi làm trước đây, nếu không sẽ không kịp giờ rồi!" Tô Song Song cũng cảm nhận được cảm xúc của Tần Dật Hiên không quá cao, biết nhắc tới Tần Mặc, anh khẳng định không vui, cũng không tiếp tục ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với anh.

Tô Song Song không muốn tiếp tục vấn đề này, định làm binh lính đào ngũ, trước chuồn đi làm việc, bản thân yên lặng chút.

Đợi đến khi Tô Song Song đi tới phòng làm việc, mở cửa, nhìn thấy bản thảo mới tô màu được một nửa tối hôm qua, mới giống như nhặt về được trí nhớ, luống cuống tay chân xông tới.

Cô nhìn thời gian, còn nửa giờ nữa đến giờ làm việc, cô luống cuống trong nháy mắt, một chút thời gian như vậy cô tuyệt đối làm không xong được!

Tô Song Song ảo não gãi gãi đầu, tối ngày hôm qua nhận được tin nhắn của Cô Tô Na, cô bị sợ đến cái gì cũng không kịp suy nghĩ trở về, trong đêm chịu đủ giày vò, cô đã quên luôn chuyện còn có bản thảo rồi.

Tô song Song càng gấp gáp càng loạn, cuối cùng tô nó thê thảm đến không nỡ nhìn, Tô Song Song nhắm mắt lại, dựa vào phía sau, dáng vẻ tự giận mình.

Cửa đột nhiên mở ra, Tô Song Song bị sợ đến giật mình, chợt đứng dậy, khi nhìn thấy là Cố Trọng thì hơi thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ mới sáng sớm đã bị Ôn Tiểu Khê oanh tạc!

Vừa nghĩ tới Ôn Tiểu Khê, sắc mặt Tô Song Song càng thêm khó coi, đời trước cô tuyệt đối giết cả nhà chị ta, nếu không đời này, sao chị ta có thể vô duyên vô cớ nhằm vào cô như vậy! d1en d4nl 3q21y d0n

Cố Trọng nhìn thấy Tô Song Song, vẫn là cảm giác thân thiết của cậu trai mới lớn nhà bên cạnh, anh cười cười với Tô Song Song, tầm mắt liếc nhìn bản thảo bị cô tô màu đến thảm không nỡ nhìn, hơi sửng sốt.

Tô Song Song thấy vẻ mặt này của anh, quả thật khóc không ra nước mắt! Cô cười ha hả đưa tay che bản thảo lại, rất vô lực giải thích một câu: "Tối ngày hôm qua đột nhiên có chút chuyện, em đi về trước, kết quả không làm, mới vừa rồi hơi gấp gáp, nên trở thành dáng vẻ này!" Nói đến đây, Tô Song Song vội vàng xin lỗi, thái độ nhận sai, "Xin lỗi, anh Trọng, có thể cho em thêm một cơ hội không!"

"Là anh trai em bị bệnh à? Như thế nào, bệnh cậu ấy có nghiêm trọng không? Thân thể cậu ấy vẫn luôn không được tốt lắm!" Cố Trọng vừa mở miệng đã có vẻ hơi gấp gáp.

Tô Song Song hoàn toàn không ngờ Cố Trọng lại là người đầu tiên nghe được vấn đề này, hơi sửng sốt, cũng không có ý tứ gì khác.

Cố Trọng lại có vẻ hơi lúng túng, tự nhiên giải thích một câu: "Anh và anh trai em là bạn học đại học, lúc ấy ở cùng một phòng ký túc, mặc dù cậu ấy không trọ lại trường, nhưng quan hệ của tụi anh coi như không tệ."

"Ồ! Ồ!" Tô Song Song tỏ vẻ vỡ lẽ hiểu ra, vội vàng gật đầu một cái, "Chỉ là cảm sốt, hiện giờ đã bớt sốt, nhưng mà hôm nay nghỉ ngơi!"

Tô Song Song rõ ràng nhìn thấy Cố Trọng thở phào nhẹ nhõm, cô hơi nghi ngờ, lại hơi hưng phấn.

Bạn cùng phòng đại học, kiểu nam soái ca, thật sự khó mà không khiến cho người ta YY! Tô Song Song đang YY vui vẻ trong lòng, vẫn không quên yên lặng nói xin lỗi với Tần Dật Hiên và Cố Trọng không biết tình huống.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, tối ngày hôm qua coi như tình huống của em đặc biệt, cho nên bản thảo này không tính, hôm nay em làm lại cái này, như thế nào?" Cố Trọng đã khôi phục bình tĩnh lúc trước, lại lấy ra năm bản thảo trên bàn của mình, đặt trên bàn Tô Song Song.

Tô Song Song không ngờ hạnh phúc tới nhanh như vậy, quả thật cảm động muốn khóc rồi, sao cô lại cảm thấy có vấn đề được, vội vàng gật đầu một cái, dáng vẻ vô cùng cảm kích nhìn Cố Trọng. dinendian. lơqid]on

Cố Trọng bị dáng vẻ nhị thứ nguyên này của Tô Song Song chọc cho nở nụ cười, giờ khắc này, không khí cả phòng làm việc cực kỳ hòa hợp.

Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tay Ôn Tiểu Khê vừa mới đẩy vào, chỉ nghe thấy cô cười hỏi, "Anh Trọng gặp chuyện gì, mà cười vui vẻ như vậy!"

Khi cô đi vào, nhìn thấy Cố Trọng đang cười dịu dàng với Tô Song Song đối diện thì cả người ngẩn ra, khựng một lúc, mới tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ có điều trên mặt Ôn Tiểu Khê đã không còn nụ cười ban đầu nữa, thay vào đó là khuôn mặt nặng nề hơi bảo thủ.

Tô Song Song vừa thấy Ôn Tiểu Khê, im lặng trong nháy mắt, chỉ cảm thấy nụ cười của chị ấy vô cùng quỷ dị, cảm giác rợn cả tóc gáy, cô vội vàng ngồi lại chỗ của mình, ngoan ngoãn làm công việc hôm qua chưa hoàn thành.

Ôn Tiểu Khê đi tới bên cạnh bàn làm việc của Tô Song Song, cúi đầu nhìn qua, thấy cô vẫn tô mấy tờ bản thảo ngày hôm qua, hơn nữa không có một chút tính tiến triển đột phá, trong nháy mắt liền nổi giận.

Cô dừng bước lại, đôi tay chống nạnh, nhìn Tô Song Song chằm chằm, bắt đầu quở trách: "Tôi nói Tô Song Song này, Tô đại tiểu thư, chẳng lẽ ngài thật sự tới đây chơi đấy hả!"

"Ngày hôm qua khi tan việc cô đã nói gì? Chẳng lẽ cô nói chuyện cứ không có chữ tín như vậy?" Ôn Tiểu Khê càng nói càng giận, vừa nghĩ tới sáng sớm Tô Song Song không làm việc, vẫn vừa nói vừa cười với Cố Trọng, càng thêm lên giọng.

Lần kích động này, nói cực kỳ khó nghe: "Chẳng lẽ lời của cô giống như rắm thúi, không nghe được?"

"Tiểu Khê!" Cố Trọng nghe được câu này, chợt đứng lên, trách cứ một câu.

Ôn Tiểu Khê vừa thấy Cố Trọng lại ra mặt cho Tô Song Song, càng thêm tức giận, cắn răng, dáng vẻ không chịu thua, tiếp tục nói: "Anh Trọng, em có chỗ nào không đúng?" diee ndda fnleeq uysd doon

"Em xem cô ấy có thể làm cái gì?" Ôn Tiểu Khê vừa cúi đầu, nhìn thấy bản thảo Tô Song Song vứt bỏ bên cạnh, cô cầm lên, khi nhìn thấy màu vẽ kỳ quái thì hừ lạnh một tiếng.

"Khi em là học sinh cấp ba tô còn tốt hơn cô ta! Tại sao cô ta ở đây! Cũng bởi vì cô ta là em gái của ông chủ lớn? Anh Trọng, anh biến thành như vậy từ khi nào, cứ theo lời ông chủ lớn nói vậy sao?"

"Chẳng lẽ ông chủ lớn hồ đồ, anh cũng theo ông ấy hồ..."

"Đủ rồi! Ôn Tiểu Khê, em đừng quá phận, hôm nay em nghỉ phép, đi về nghỉ ngơi đi!" Trong nháy mắt Cố Trọng xụ mặt xuống, sắc mặt hết sức khó coi, dáng vẻ kia cực kỳ hung dữ, so sánh với hình tượng cậu bé mới lớn nhà bên cạnh, trong nháy mắt cách xa.

Tô Song Song vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với việc Ôn Tiểu Khê gây khó dễ cho mình, là lỗi của cô, cô nhận, nhưng ngày hôm qua thật sự có nguyên nhân, nếu chị ta nói tới điểm dừng là ngừng, cô cũng nghe theo rồi.

Nhưng giờ phút này, Ôn Tiểu Khê rõ ràng vì tình yêu của mình, lợi dụng việc công để trả thù riêng, ở đây bới móc cô!

Cho tới bây giờ Tô Song Song đều không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt gì, cô chợt đứng dậy, vỗ bàn một cái, nói với Ôn Tiểu Khê: "Tôi làm không tốt công việc, nhưng chị có hỏi tôi lý do không?"

"Cứ coi như tôi có lỗi, cấp trên trực tiếp của chị không nói gì, tôi và chị đồng cấp, tại sao chị lại quở trách tôi như vậy, còn công kích thân thể."

"Ôn Tiểu Khê, không thấy rõ công và tư là chị, chẳng lẽ chị thật sự coi mình là bà chủ sao?" Tô Song Song nói xong nhìn về phía Ôn Tiểu Khê, ánh mắt không hề nhượng bộ chút nào.

Đầu tiên Ôn Tiểu Khê còn không phục, nhưng khi Tô Song Song nói đến một câu cuối cùng, sắc mặt của cô tái đi, theo bản năng nhìn về phía Cố Trọng đứng bên cạnh có sắc mặt rõ ràng cũng không quá đẹp mắt.

Cố Trọng cảm nhận được ánh mắt của Ôn Tiểu Khê, trực tiếp tránh ra, nhìn về phía khác.

Động tác nhỏ cố ý này, coi như hoàn toàn khiến Ôn Tiểu Khê hiểu ra, ở trong lòng Cố Trọng cô thật ra chẳng đáng là gì, chỉ là một trợ lý, một người được xưng tụng là bạn bè.

Trong nháy mắt mắt của Ôn Tiểu Khê đỏ lên, cô cắn môi, túm lấy túi xách khóc chạy ra ngoài.

Ôn Tiểu Khê vừa khóc, Tô Song Song giống như trái bóng cao su xì hơi rồi, vừa định đuổi theo chị ta, sợ chị ta xảy ra chuyện gì, Cố Trọng lại giữ cánh tay cô lại, lắc đầu một cái.

Tô Song Song không rõ chân tướng nhìn qua, Cố Trọng thở dài, rất bất đắc dĩ giải thích một câu: "Anh vẫn muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng với cô ấy."

Anh nói đến đây, thái độ càng thêm bất đắc dĩ, còn lộ ra chút áy náy: "Nhưng cho tới bây giờ cô ấy đều không rõ ràng biểu lộ phần tâm ý này với anh, anh cũng không thể chủ động làm rõ, hôm nay coi như để cho cô ấy hiểu, tránh cho cô ấy khỏi lãng phí thời gian trên người anh nữa."

Tô Song Song cũng trầm mặc, điều này khiến cho cô nghĩ đến Tần Dật Hiên, giống như quan hệ giữa bọn họ bây gờ cũng có thể trở về anh em bình thường rồi, nếu không thật sự không biết sau này sẽ phải làm sao.

"Nhưng em sợ chị ấy sẽ xảy ra chuyện gì!" Tô Song Song thấy Ôn Tiểu Khê chạy đi hơi mất lý trí, mặc dù cô không thích loại người công tư không phân biệt rõ này, nhưng chị ấy cũng thật đáng thương, cũng hơi lo lắng.

"Không có chuyện gì, anh vừa mới thấy Đồng Nhược đuổi theo." Cố Trọng nói xong lúng túng cười cười, buông lỏng tay kéo Tô Song Song ra.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-487 )