Ở lại làm thêm giờ
← Ch.341 | Ch.343 → |
Editor: Puck
Tô Song Song suy nghĩ một chút, trong lòng giãy giụa, cuối cùng nhấp một ngụm nước ấm, đưa hộp cà này trở về cho Cố Trọng, chỉ sợ anh nghi ngờ mình không biết tốt xấu, còn tặng thêm một câu: "Gần đây em đang giảm cân, cà này cho em ăn lãng phí!"
Cố Trọng nhìn Tô Song Song một cái, cũng không nói gì, gật gật đầu, trong đầu buồn bực ăn cả gà xào cay siêu cay và cà tím có mùi cá.
Thật ra thì Tô Song Song vốn không ăn no, sau khi ngồi trở lại chỗ của mình, ánh mắt nhìn Cố Trọng ăn cà tím có vị cá, bụng của mình lại co quắp một trận.
Khi nhìn thấy anh ăn gà xào cay siêu cay, sau lưng mình lại dâng lên từng trận khí lạnh, có thể rõ ràng cảm nhận thấy ánh mắt kia của Ôn Tiểu Khê giống như dao nhọn vèo vèo đâm vào sau lưng mình, thật lòng như đứng đống lửa!
Tô Song Song mím môi, vốn định nghiêm túc tô màu lên, nào biết một tay chống cằm, chống chống, lại ngủ thiếp đi!
Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã nhìn thấy Cố Trọng, Ôn Tiểu Khê, Đồng Nhược vây quanh ba mặt bàn làm việc của mình, cô theo bản năng đưa tay lau khóe miệng mình, còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Ôn Tiểu Khê thật sự không nhìn nổi, vỗ mạnh bàn, khinh thường hừ nói: "Mặc dù cô từ trên xuống, nhưng mà Tô Song Song, cô cũng nên có dáng vẻ đi làm chứ, nếu như muốn ngủ thì về nhà ngủ!"
"!" Tô Song Song lập tức hoảng hốt, cô vẫn luôn là một nhà vẽ tranh châm biếm tự do, quen ngủ ngày, thức đêm, mới vừa rồi không khống chế được, lại ngủ thiếp đi!
Tô Song Song hối hận trong lòng! Biết mình đã làm sai, đối mặt với Ôn Tiểu Khê tức giận mắng cũng không dám thốt ra một tiếng, vội vàng đứng lên, cúi đầu, dáng vẻ thái độ tốt nhận sai.
Cố Trọng ngược lại không có cảm xúc đặc biệt gì, cả người có vẻ cực kỳ buông lỏng, cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng của mình.
Khuôn mặt cười như thế nhìn khiến trong lòng Tô Song Song cũng chột dạ! Chẳng lẽ gần đây sức quyến rũ của cô thẳng tắp lên cao, là đàn ông nhìn thấy cô liền thích rồi hả?
"Cái đó... Em..."
"Cô câm miệng! Tô Song Song, bây giờ đã mấy giờ rồi! Đến giờ tan việc rồi! Cô lại không hề làm gì cả, buổi sáng ngẩn người, buổi chiều ngủ, cô thật sự giỏi lắm!" d1en d4nl 3q21y d0n
Ôn Tiểu Khê vẫn luôn nhìn Tô Song Song không vừa mắt, lúc này ngây ngô đến ra chỗ sơ hở rồi, đổ ập xuống chính là mắng một trận liên thanh.
Tô Song Song tự biết đuối lý, cúi đầu khiêm tốn nghe mắng, vẫn không ngừng gật đầu, rất phối hợp, cuối cùng Ôn Tiểu Khê mắng không nổi nữa, đôi tay chống nạnh, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Song Song, rõ ràng cho thấy nói quá nhiều, mệt rồi.
Tô Song Song thật lòng biết mình làm sai, ngày đầu tiên tới đây trình diện, lại lẫn lộn như vậy trôi qua, thật sự rất không nên, cô vội vàng cúi đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi! Xin lỗi! Em làm thêm giờ, nhất định sẽ vẽ xong rồi về!"
"Làm thêm giờ?" Ôn Tiểu Khê hừ một tiếng, nhìn Tô Song Song từ trên xuống dưới, giọng nói càng thêm khinh thường, "Tôi nghĩ cô nhất định ngả ra đất mà nghỉ ngủ ở đây đi!"
"Không, sáng sớm ngày mai em nhất định nộp lên!" Tô Song Song cam đoan, nếu làm không xong, trong lòng cô cũng không thoải mái!
Cố Trọng muốn khuyên Tô Song Song trở về, nhưng đối mặt với cặp mắt nghiêm túc của cô, vẫn gật đầu một cái, anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ, anh còn có hẹn, không thể lỡ được.
"Song Song, em vẽ xong rồi về sớm một chút, nếu như quá muộn thì gọi điện thoại cho anh, anh trở lại đón em!" Cố Trọng nói xong đặt chìa khóa lên bàn của Tô Song Song, vẫn không quên dặn dò một câu, "Một mình đừng quên khóa trái cửa lại!"
Thật sự không phải Tô Song Song suy nghĩ nhiều! Ánh mắt Cố Trọng nhìn cô thật sự quá cưng chiều rồi, trước kia Tô Song Song có thể không hiểu, nhưng cùng Tần Mặc thân thiết lâu như vậy, nhìn ánh mắt này, vốn có vấn đề! dinendian. lơqid]on
Tô Song Song vội vàng nhìn sang Ôn Tiểu Khê bên cạnh, lúc này ánh mắt Ôn Tiểu Khê nhìn cô không phải chứa dao găm nữa rồi, mà là chứa thuốc nổ!
"Anh Trọng, hôm nay không phải anh có cuộc hẹn quan trọng sao, em thấy nếu như Tô Song Song về quá muộn, thì để cho Đồng Nhược tới đón cô ấy đi!" Ôn Tiểu Khê nói xong đẩy Đồng Nhược một cái, Đồng Nhược giống như nhanh chóng nhớ tới bước kia, xung phong nhận việc!
Cố Trọng liếc nhìn Đồng Nhược, vừa nhìn về phía Tô Song Song, giọng hơi gấp gáp: "Vậy được, Song Song về nhà gửi tin nhắn cho anh, quá trễ cũng phải gửi!"
Tô Song Song vội vàng gật đầu, Cố Trọng nói ngày mai gặp với mọi người, rồi xoay người sải bước rời đi, Cố Trọng vừa đi, trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy không khí nặng nề.
Cô lập tức ngồi trên ghế, làm bộ như rất nghiêm túc suy nghĩ, nhờ vào đó tránh né ánh mắt vô cùng có tác dụng uy hiếp của Ôn Tiểu Khê.
Ôn Tiểu Khê nhìn Tô Song Song một cái thật sâu, không nói gì, đạp giày cao gót của mình, cộc cộc rời đi.
Ôn Tiểu Khê vừa đi, Đồng Nhược mới như tuyết tan một nửa, cười nói chuyện với Tô Song Song hòa hoãn không khí lúng túng: "Tiểu Khê chính là chỗ này..."
"Em biết rõ, chị ấy chính là tính khí như vậy, hôm nay là lỗi của em, chị ấy tức giận cũng là việc nên làm!" Tô Song Song không phải người không nói lý, là cô làm sai trước, bị người ta nói, cũng là việc nên làm.
Đồng Nhược nghe xong, ngược lại ngượng ngùng cười cười, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người ra bàn làm việc của mình lấy tờ thực đơn tới, đặt ở trên bàn Tô Song Song.
"Nếu em đói bụng, thì đặt bữa, lát nữa anh đến nhà ga tiễn một người, cho nên không thể cùng em, chỉ có điều sau tám giờ thì không có việc gì rồi, nếu tám giờ em còn chưa trở về, thì gọi điện thoại cho anh, anh trở lại tiễn em về!" diee ndda fnleeq uysd doon
Tô Song Song vội vàng khoát tay, cám ơn ý tốt của Đồng Nhược: "Không sao, nếu em về trễ, em kêu ông xã em tới đón, không cần làm phiền anh! Anh mau đi đi!"
Tô Song Song còn không quá quen gọi Tần Mặc là ông xã trước mặt người khác, nói xong, mình ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đồng Nhược vừa nghe, sửng sốt một chút, quan sát Tô Song Song từ trên xuống dưới, không xác định chắc chắn hỏi: "Song Song, em mới hai mươi đúng không?"
"Hả? Ừm!" Tô Song Song không hiểu vì sao Đồng Nhược hỏi thế, ngây ngốc gật đầu một cái.
Đồng Nhược tỏ vẻ không tin, nói tiếp: "Hai mươi tuổi đã kết hôn, là trạch nữ sao có thể làm ra chuyện này!"
"..." Thật ra thì Tô Song Song cũng không nghĩ tới mình gả đi vào năm hai mươi tuổi, cô hết sức trịnh trọng nói, "Thật ra thì em đã qua sinh nhật, phải là hai mươi mốt tuổi rồi!"
"..." Đồng Nhược nghe xong cười ha ha, còn định nói điều gì, điện thoại của Tô Song Song reo rồi, cô cúi đầu nhìn, hiển thị cuộc gọi đến: tiểu cầm thú yêu quý.
Tô Song Song vội vàng quơ quơ điện thoại di động với Đồng Nhược, cười nói: "Anh xem em không lừa anh, thật sự là chồng em, anh đi nhanh đi, em không sao! Anh nhất định yên tâm, khi em về cũng sẽ gửi một tin nhắn cho anh!"
"Vậy được!" Đồng Nhược thật sự bị kinh sợ, anh chỉ nghe nói trợ thủ mới tới rất trẻ tuổi, mới hai mươi tuổi, là một học bá * thiên tài, để cho bọn họ để ý một chút, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, cô nhóc chừng hai mươi tuổi này lại kết hôn rồi.
(*) học bá: chỉ học sinh chỉ tập trung cho học tập, rất ít tham gia hoạt động xã hội, học đặc biệt giỏi, điểm rất cao.
Khi anh đi ra ngoài, không khỏi cảm thán, anh đã hai mươi lăm, không biết đến khi nào mới có thể cưới được bà xã mình đã yêu thầm từ lâu!
Đồng Nhược vừa xoay người ra ngoài, Tô Song Song liền nghe điện thoại, chỉ sợ Đồng Nhược không ghê tởm, cô còn ỏn ỏn ẻn ẻn kêu một tiếng, "Ông xã! Em phải làm thêm giờ!" di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Tô Song Song thấy Đồng Nhược chạy ra ngoài mà thân thể còn run lên bần bật, biết anh nghe thấy, hài lòng gật đầu một cái, nhưng Tần Mặc ở đầu điện thoại bên kia lại rất lâu không có âm thanh.
Tô Song Song cho rằng Tần Mặc không nghe thấy, lại ỏn ỏn ẻn ẻn kêu lên: "Ông xã?"
Lúc này đầu điện thoại bên kia rốt cuộc có phản ứng, Tần Mặc lạnh lùng hỏi, "Em làm chuyện gì trái với lương tâm vậy?"
"?" Tô Song Song sững sờ, không biết có phải do hôm nay ăn chưa no không, sao mới bắt đầu đã không nghe hiểu tiếng người rồi? Cô chớp chớp mắt, đáng yêu hỏi câu, "Tại sao?"
"Em đột nhiên làm nũng giống như uống nhầm thuốc?" Mặc dù Tần Mặc rất thích Tô Song Song gọi anh như vậy, nhưng kinh nghiệm sống chung với Tô Song Song nói cho anh biết, cô đột nhiên khác thường như thé, tuyệt đối không phải phường gian trá chính là trộm cắp!
Tô Song Song nheo mắt lại, hừ hừ, rất không hài lòng Tần Mặc nói cô như vậy, chỉ có điều nghĩ lại, mới vừa rồi cô đúng là hù chạy Đồng Nhược, cũng không nói gì, vội vàng nói sang chuyện khác.
"A Mặc, tối nay em làm thêm giờ, em tăng ca xong, anh qua đón em đi!" Tô Song Song nói xong bắt đầu lục lọi hộp dụng cụ của mình, tổng cộng có năm bản thảo, theo tốc độ nhanh như rùa bò của cô, không biết trước mười hai giờ có thể tô màu xong không.
"Ngày đầu tiên đã làm thêm giờ?" Tần Mặc đã lái xe chạy tới chỗ Tô Song Song rồi, đột nhiên nghe nói Tô Song Song phải làm thêm giờ, liền đậu xe ở ven đường, tập trung nghe điện thoại.
"Chuyện này... Bởi vì buổi sáng em ngẩn người, buổi chiều ngủ thiếp đi, cho nên không làm xong công việc cần làm, em đã nói rồi, không làm xong không đi về, ha ha.. Ha ha..."
Tô Song Song càng nói càng chột dạ, hiện giờ cô có thể tưởng tượng đến sắc mặt của Tần Mặc có bao nhiêu khó coi, nhưng mà hôm nay cô hạ quyết tâm rồi, không làm xong, kiên quyết không đi về, bằng không về sau cô làm thế nào ngây người trong phòng làm việc này!
Tần Mặc không lập tức đáp lại Tô Song Song, hình như bị lý do hung hãn này của cô dọa sợ, một lát sau, anh mới chậm rãi "Khích lệ" từng câu từng chữ nói: "Giỏi lắm!"
"Ghét!" Tô Song Song nghe Tần Mặc lại còn học nói ngược trên internet, muốn sinh động một chút không khí xấu hổ, ỏn ỏn ẻn ẻn làm nũng.
Tần Mặc nhíu mày trong nháy mắt, rõ ràng hơi không thích ứng với việc Tô Song Song đột nhiên dịu dàng, anh cúi đầu nhìn đồng hồ.
"Trước dẫn em đi ăn cơm, sau rồi đưa em về làm việc!" Tần Mặc vừa định cho xe chạy, Tô Song Song vội vàng mở miệng ngăn cản anh.
"A Mặc, em đặt đồ ăn rồi, anh về nhà đi, đặt cơm cho tiểu Na, nếu không hai chúng ta đều không trở về, con bé nhất định không ăn cơm!" Trong lòng Tô Song Song còn nhớ thương Cô Tô Na này.
Theo ý cô, cô bé kia thật sự quá hướng nội, nếu trong nhà không có ai, cô bé nhất định sẽ không vào phòng bếp nấu ăn, một khi đói sẽ đói bụng đến sáng sớm hôm sau.
Tần Mặc vốn ghét Cô Tô Na chiếm đoạt chỗ trong nhà của anh, vừa nghe mình còn phải chuẩn bị cơm cho cô ta, mặc dù chỉ tùy tiện đặt cơm, nhưng vẫn không hài lòng.
Tô Song Song nghe phía Tần Mặc không lên tiếng, cũng biết anh tức giận, vội vàng mở miệng dụ dỗ: "A Mặc, anh tốt nhất! Tiểu Na ở chỗ chúng ta, không thể để cho em ấy đói bụng đúng không, nếu để cho ông nội biết, có thể sẽ bệnh thêm..."
Tô Song Song còn chưa dài dòng xong, Tần Mặc đã chụp tay lái, coi như thỏa hiệp: "Em chờ anh đi đón em." Anh nói xong, một cước đạp chân ga, quay đầu chạy về phía nhà trọ.
Tô Song Song cúp điện thoại, hơi lộ vẻ tươi cười, trong lòng ấm áp vì Tần Mặc thỏa hiệp, chỉ có điều cúi đầu nhìn bản thảo của mình, liền bắt đầu buồn rầu, hiện giờ cô vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc phải lên màu như thế nào!
← Ch. 341 | Ch. 343 → |