Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh - Chương 303

Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Hiện có 487 chương (chưa hoàn)
Chương 303
Sẽ phải làm mèo con
0.00
(0 votes)


Chương (1-487 )

Siêu sale Shopee


Editor: Mẹ Bầu

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói ra câu này, biết tính tình của cô vốn quật cường, nên anh cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái, coi như là chấp nhận. Tô Song Song thấy Tần Mặc không hề cự tuyệt mình liền nở nụ cười.

Gần đây bệnh tình của ông nội Tần được giữ gìn vô cùng tốt, nhìn thấy hai người bọn họ tới, sửng sốt không muốn để cho bọn họ đi, bảo là muốn chuẩn bị cho bọn họ đi nghỉ trăng mật gì đó.

Đối với sự nhiệt tình của ông nội Tần, Tần Mặc vẫn luôn luôn cảm thấy không được thích thú lắm. Hiện tại thấy bệnh tình của ông nội đã có thể kiểm soát được rất tốt, cho nên anh càng cảm thấy không thích thú gì. Anh hoàn toàn không sao chịu nổi giọng nói đầy sự ma mị như rót vào tai người khác của ông nội nữa, dứt khoát lôi kéo Tô Song Song chỉ muốn bỏ đi.

Lúc này ông nội Tần lại trở nên thông minh, dứt khoát sẽ ra tay bắt đầu từ Tô Song Song. Vừa thấy hai đứa cháu mình đang dự định ra đi, ông cụ Tần liền đứng ở cửa, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn bộ dạng nhìn Tô Song Song vẻ rất tội nghiệp, dáng vẻ tựa như đã sắp khóc đến nơi.

Ông vừa vẫy tay vừa nói với dáng vẻ đáng thương: "Ai... Cái thân thể này của ta giống như người đã bị đưa vào trong đất một nửa rồi! Cũng không biết đến lúc nào thì sẽ không còn trên thế gian này nữa... Chỉ nghĩ muốn sẽ được nán lại cùng cháu nội cháu dâu được nhiều thêm một lát nữa mà thôi! Người đời lại có chút ác nhân cũng không muốn cho ta nữa!"

"..." Tô Song Song càng nghe càng cảm thấy trong lòng chua xót, lôi kéo tay Tần Mặc, dừng lại. , Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn ông nội Tần.

Ông nội Tần sau khi bắt được Tô Song Song chính là cái xương sườn mềm rồi, ông sẽ không bao giờ còn phải sợ bị đứa cháu Tần Mặc kia uy hiếp nữa, đôi mắt ông liền hơi híp lại một chút, đắc ý cười lên một tiếng.

Ông nội Tần thấy Tô Song Song quay đầu lại, lại vội vàng lại bắt đầu giở ra cái dáng vẻ đáng thương, nói những gì đâu đâu: "Ai... Ta đây cũng chỉ muốn hưởng thụ một ngày được sống vui vẻ bình thường cùng cháu nội cháu dâu mà thôi... dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ta làm sao lại đáng thương như vậy chứ!"

Cuối cùng Tần Mặc cũng vẫn không sao chịu nổi cái bộ dạng thật ghê tởm kia của ông nội Tần, liền lôi kéo Tô Song Song quay trở lại, khi đi lướt qua bên cạnh ông nội Tần, anh liền nói một câu lạnh như băng: "Chỉ một ngày thôi đấy!"

Làm sao Tô Song Song không biết ông nội Tần lúc này là đang giả bộ đáng thương, nhưng thấy Tần Mặc nói năng chua ngoa, trái tim cô lại trở nên mềm như miếng đậu hũ.

Cô liếc nhìn ông nội Tần le lưỡi một cái, ông nội Tần cũng chớp chớp mắt vẻ rất nghịch ngợm. Hai người cùng một dáng vẻ đã thực hiện được gian kế, coi như là đã một lần ngấm ngầm thực hiện mưu kế đối với con người vốn dĩ tinh nhanh như Tần Mặc kia.

Buổi tối nhàn rỗi không chuyện gì, Tô Song Song an vị trước máy vi tính đọc truyện manga, Tần Mặc ngồi ở bên cạnh, đọc các tài liệu mấy bản đồ án thiết kế của công ty một chút. Cả hai người đều không một ai lên tiếng, nhưng không khí lại đặc biệt hài hòa.

Đột nhiên Tô Song Song như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu định hỏi Tần Mặc, đúng lúc này Tần Mặc cũng quay đầu nhìn về phía cô.

"Chúng ta sẽ đi..."

"Em nghĩ muốn đi..."

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời im tiếng.

Ánh mắt của hai người bọn họ giao nhau ở trên không trung. Ánh mắt của Tần Mặc lộ ra vẻ thâm trầm khác thường, cái nhìn của anh lộ ra một chút sắc xanh của sự lẳng lơ mê hoặc lòng người. Tô Song Song nhìn lại Tần Mặc có chút ngây người.

Tần Mặc nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu lại trong đôi mắt trong veo tinh khiết của Tô Song Song, theo bản năng anh liền cúi đầu xuống, đôi môi mỏng chậm rãi ghé đến gần cái miệng nhỏ của Tô Song Song.

Khi môi mỏng của anh vừa dán lên cái miệng nhỏ của Tô Song Song, cả hai người vừa định nhắm mắt nhắm lại, thì chợt nghe thấy từ phía cửa ra vào vang lên "rầm!" một tiếng, cánh cửa chợt bị đá văng ra.

"Cháu dâu, mau nhìn xem, ông nội chuẩn bị cho các cháu những gì này, cháu có thích không... Hay không... Hay không... Hay không?" Ông nội Tần mặt mũi vốn dĩ đang hăng hái bừng bừng, vừa xông tới vừa rống lên ầm ĩ. Phải một lúc lâu sau ông mới phát hiện ra cháu nội của mình đang định tiến công cháu dâu của mình.

Chuyện này đã làm cho ông nội Tần, người có đến hơn nửa đời người vốn oai phong một cõi kia, trong nháy mắt liền cảm thấy bối rối. Ông muốn lui trở về, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại, coi như xem mình cho tới bây giờ cũng chưa hề tới nơi này.

Nhưng mà cho dù ông vừa mới lui về phía sau một bước, Tần Mặc liền quay đầu lại nhìn ông, trong ánh mắt thăm thẳm nhuốm sắc xanh lam kia, lúc này nhìn có chút giống như ánh mắt của loài sói vậy.

Nhất thời ông nội Tần liền nuốt nước miếng một cái! Tần Mặc kia, cho dù đó là cháu nội của ông, cho dù ông chính là ông nội của nó đấy, nhưng nếu như thằng cháu này thật sự tức giận lên, thì cái người làm ông nội như ông cũng phải nhường nó ba phần.

Nói đến chuyện ông nội Tần đã tiến vào phòng không phải lúc, trong lòng cũng cảm thấy đuối lý! Ông cười cười vẻ xấu hổ, sau đó tiến vào, đi về phía bên trái một bước.

Ông đưa ra một đống đồ vật vẫn luôn giấu ở phía sau mình kia, nói với Tô Song Song giống như đang hiến vật quý vậy: "Cháu dâu à, mau nhìn xem, ông nội đã tỉ mỉ chuẩn bị đồ tốt cho cháu đi nghỉ trăng mật đây này!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song đỏ rực lên, cô hận không tìm g được một cái lỗ để chui vào trong đó. Nghe những lời ông nội Tần vừa nói, cô giống như một con chim nhỏ cố hít vào một hơi, gắng sức để cho mình trở nên trấn tĩnh, sau đó cười lên ha ha một tiếng.

Tô Song Song đã phát huy đến mức tận cùng kỹ năng thể hiện biểu cảm trên gương mặt của mình, cô nở một nụ cười làm bộ như rất hưng phấn nhảy xuống giường, sau đó bất kể ra sao, cô nhảy nhót tưng tưng tưng tưng đi tới bên cạnh ông nội Tần, vẻ mặt hưng phấn nhìn vào cái đống đồ mà ông nội Tần đã giấu ở đằng sau lưng kia.

"A! Ông nội, những đồ mà ngài chuẩn bị đều là cực kỳ dễ thương..." Tô Song Song vươn tay cầm lên một bộ quần áo, cô còn đang định tiếp tục nói một câu tán thưởng để khích lệ ông nội Tần một chút, nhằm hóa giải bớt cái bầu không khí đang tràn đầy sự lúng túng, bởi có người thứ ba xen vào giữa hai người bọn họ như thế.

Ai biết được, khi cô vừa cầm lấy bộ quần áo kia, vừa giơ lên nhìn bộ quần áo kia đang cầm trên tay, thì thật sự cô không có cách nào để thốt ra nổi một lời tán dương trái lương tâm như vậy.

Giờ phút này, trong nội tâm của Tô Song Song nội tâm đang ra sức gầm thét. Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc số tuổi của ông nội Tần hiện nay là bao nhiêu vậy, tại sao ông lại có thể giống như đang đùa nghịch mà mua nhiều bộ nội y sexy như vậy!

Lần trước coi như xong, lần này ông lại muốn làm náo loạn đến thế nào nữa đây!

Thật ra thì ông nội Tần cũng có một chút ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ hạnh phúc của cháu nội và cháu dâu của mình, cho nên ông mới buộc lão quản gia tìm hiểu giúp ông xem, hiện tại loại áo ngủ mà người trẻ tuổi thích nhất là loại như thế nào.

Chỉ tiếc một điều, ông thật sự đã đánh giá cao tài nghệ sử dụng máy tính của lão quản gia. Lão quản gia đã thể hiện kỹ năng dùng đầu ngón tay gõ mổ cò lên trên bàn phím, cho nên đã không cẩn thận mà gõ từ áo ngủ đã ghép thành cụm từ áo ngủ tình thú.

Lúc này thì hay rồi, hai ông lão mắt mờ tất cả mọi thứ đều nhìn không rõ, trực tiếp cầm bản thiết kế mẫu áo ngủ đó đi ra ngoài, cướp sạch tất cả những đồ nội y ở trong các cửa hàng. Trải qua bao nhiêu gian truân, hai ông lão đã mua được rất nhiều bộ quần áo với đủ kiểu đủ sắc màu khác nhau.

"Thế nào? Cháu không thích cái con mèo con này sao?" Ông nội Tần hỏi xong, nhìn thấy gương mặt của Tô Song Song cũng sắp biến thành màu quả cà tím đến nơi rồi.

Trong nháy mắt ông nội Tần liền đập cây quải trượng một cái, tức giận hò hét một câu: "Con bé nhân viên bán hàng ở cái shop đó lại dám gạt ta! Còn dám nói cái gì mà đây là mẫu mã mà hiện tại người trẻ tuổi ưa thích nhất!"

Nói xong Ông nội Tần còn chưa hết giận, lại gõ cây quải trượng một cái nữa, hơi cúi đầu phun ra một câu đầy năng lực: "Ta đã nói trước rồi mà, cái loại quân áo gì mà có ít vải như kiểu đồ chơi thế này làm sao có thể có người thích được chứ! Nhất định là con bé nhân viên bán hàng ở cái shop đó đã gạt ta, ta phải dẫn người đến đó giải quyết cái shop đó mới được!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-487 )