Lại khổ nhục kế
← Ch.269 | Ch.271 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Song Song tỉnh lại, cảm giác bên người hơi lạnh, không nhịn được đưa tay sờ sờ, vừa sờ, Tô Song Song cảm thấy hơi kỳ quái, nên đưa hai tay ra cùng sờ.
Sờ tới sờ lui, đột nhiên sờ thấy giốn như sống múi và đôi mắt, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nhìn thấy Tần Mặc đang khẽ cau mày nhìn cô.
Vừa mới sáng sớm bị mỹ nam đột kích, bị sợ đến Tô Song Song thét lên một tiếng, trực tiếp lăn về phía sau giống như sẽ ngã nhào xuống giường, may mà Tần Mặc tay mắt lanh lẹ, một phát vớt cô lên.
"Sao vậy?" Tần Mặc có tức giận lúc rời giường, vào lúc này chân mày nhíu lại thật sâu, anh tựa vào đầu giường, nói xong một câu này, lại nhắm mắt dưỡng thần, giống như còn muốn ngủ bù.
Tô Song Song xếp bằng ngồi trên giường, nhìn Tần Mặc không biết xấu hổ trên người trần truồng, tự nhiên ngủ, đầu ngây ngốc, chỉ có điều chuyện tối ngày hôm qua cũng rất rõ ràng.
Tối ngày hôm qua sau khi cô đi ra, hình như Tần Mặc tiến vào phòng tắm, cho đến khi cô ngủ thiếp đi, Tần Mặc còn chưa đi ra, sao lại biến thành như vậy vào sáng nay.
Tô Song Song giật giật, bụng lại đau, cô vội vàng nhảy xuống giường, định đi đổi băng vệ sinh, đợi đến khi cô đi từ toilet ra, phát hiện trên giường đã không có bóng dáng của Tần Mặc.
Tô Song Song chớp mắt mấy cái, hơi kỳ quái, chẳng lẽ cầm thú nhỏ ghét bỏ mình ầm ĩ, chạy đến phòng khác đi ngủ rồi hả? Chuyện này nếu để ông nội nhìn thấy Tần Mặc từ trong phòng khác ra ngoài, không biết có kích thích bệnh tình của ông cụ không.
Tô Song Song vừa nghĩ, trong lòng @ hoảng hốt, vội vàng mặc bộ quần áo rồi định ra ngoài tìm Tần Mặc, khi cô tính toán thay quần áo khác ra ngoài tìm Tần Mặc thì cửa phòng ngủ mở ra.
Tô Song Song quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy trong tay Tần Mặc bưng một ly nước màu đỏ đỏ, thấy Tô Song Song ra ngoài, anh đi tới, đặt cái ly cầm trong tay vào tay cô.
"Chuyện này..." Thật ra thì Tô Song Song đã đoán được, nhưng vẫn sững sờ hỏi một câu, ở trong ấn tượng của cô, cầm thú nhỏ thần kinh có vẻ hơi thô, hình như không phải tỉ mỉ dịu dàng như vậy, khiến cho cô trong nháy mắt có cảm động hơi muốn khóc.
Tần Mặc thấy Tô Song Song cúi đầu nhìn cái ly trong tay không nói chuyện, không khí rất lúng túng, anh đưa tay vuốt ve đầu Tô Song Song, xoay người đi đổi đồ mặc nhà rồi.
Từ lần trước ở bệnh viện Bạch Tiêu làm sai, Tần Mặc rất đương nhiên giao toàn bộ công việc cho anh ta, bản thân tính toán ở nhà bên cạnh Tô Song Song hai ngày, coi như là trăng mật đã nói trước đó, cho nên giờ phút này anh rất thanh nhàn.
Tô Song Song đang cầm cái ly, nhấp từng ngụm nhỏ một, Tô Song Song có thể khẳng định ly nước đường đỏ này nhất định do Tần Mặc pha, bởi vì cho hơi nhiều đường đỏ, ngọt mà hơi mặn, nhưng cô cảm thấy ý nghĩ ngọt ngào vẫn lan tràn vào trong lòng, ngọt mà không ngán.
Ăn điểm tâm xong, ông cụ Tần vừa nghe Tần Dật Hiên muốn tới, bất ngờ đứng lên, giơ gậy lên khua loạn, tư thế kia giống như nếu Tần Dật Hiên đứng trước mặt ông cụ, ông cụ có thể trực tiếp đánh chết luôn, bị sợ đến Tô Song Song cũng không dám nói đỡ cho Tần Dật Hiên rồi.
Tần Mặc thì cực kỳ bình tĩnh, nhìn lướt qua ông cụ Tần, mặc dù là nói thật, nhưng vẫn mang đầy ý châm chọc: "Người cháu duy nhất của người anh em của ông, giống như ông thật sự có thể ra tay vậy."
Ông cụ Tần vừa nghe, ôi chao thở dài, thu gậy lại, vẻ mặt ảo não, nói lầm bầm: "Vậy ông cũng phải thay ông ấy giáo dục tốt cháu của ông ấy!"
Tần Mặc không lên tiếng, ngồi trên ghế sa lon, lật xem tạp chí kinh tế. Tô Song Song thấy ông cụ Tần không làm lộn xộn, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngồi bên cạnh Tần Mặc, thật ra trong lòng rất thấp thỏm.
Ông cụ Tần làm ầm ĩ một lát cũng mệt mỏi, vừa nghĩ tới ở lại đây sẽ thấy Tần Dật Hiên, ông cụ liền hừ lạnh định đi lên lầu, bởi vì nếu vừa nhìn thấy Tần Dật Hiên, ông thật sự không thể bảo đảm có thể ra tay đánh chết con thỏ nhỏ dám giành cháu dâu của ông không.
"Ông đi, Tần Mặc, nếu con thỏ nhỏ này lại dám đánh chủ ý lên cháu dâu của ông, cháu lập tức gọi ông! Ông lập tức xuống, xem ông có đánh chết nó không!"
Ông cụ Tần nói xong thở phì phò lên thẳng trên lầu rồi, Tô Song Song nhìn dáng vẻ ông cụ không nhịn được buồn cười, ông cụ thành con thú, hễ kêu là tới rồi!
Tô Song Song ngồi trên ghế sa lon, đưa tay chống cằm mình, đang nghĩ loạn, Tần Mặc thấy Tô Song Song đột nhiên trầm mặc như vậy, để tờ báo xuống, đưa ngón tay chọc chọc trán Tô Song Song.
Tô Song Song lập tức hồi hồn, chớp mắt nhìn dáng vẻ Tần Mặc đưa ngón trỏ lên có vẻ hơi ngây ngô đáng yêu, hỏi một câu: "Làm gì vậy?" Những lời này chính gốc hai lúa, thật sự phá hư không khí ấm áp này.
Tần Mặc thu ngón tay lại, đột nhiên không muốn để ý đến cô, nhưng vẫn hỏi một câu: "Nghĩ cái gì?"
Tô Song Song trề môi, thở dài nặng nề, hết sức buồn bã nói: "Em đang nghĩ công việc của em lại bị trễ, mới đi làm một ngày đã bỏ bê công việc."
Tần Mặc không xem là quan trọng, nhưng nghĩ đến hình như Tô Song Song không phải người không biết làm ở nhà ngồi ăn rồi chờ chết, rất cứng rắn an ủi một câu: "Không sao, hôm nay là chủ nhật."
"..." Tô Song Song rất muốn nói một câu, hôm nay không phải là chủ nhật có liên quan gì đến mấy ngày trước cô bỏ bê công việc sao? Chỉ có điều lời còn chưa kịp nói ra, quản gia đã tiến vào, mặt nghiêm túc, nói một câu: "Thiếu gia, Hiên thiếu gia tới."
"Ặc..." Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên tới, không khỏi hơi khẩn trương, tay nắm váy siết chặt, sau khi buông ra, trên váy vải bông lưu lại một đống nếp uốn.
Tần Mặc gật gật đầu với quản gia, ý bảo ông để Tần Dật Hiên đi vào, quay đầu đã nhìn thấy nếp uốn trên váy Tô Song Song, đôi mắt hoa đào trong trẻo lạnh lùng hơi híp lại, tỏa ra khí lạnh.
Anh đứng thẳng dậy, Tô Song Song di@en*dyan(lee^qu. donnn) thấy anh đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn anh, còn tưởng rằng Tần Mặc phải đi, trong lòng hơi sợ, nào ngờ Tần Mặc vòng quay khay trà, ngồi vào bên cạnh cô, vẫn còn rất ngây thơ khoác tay lên vai cô.
Tần Mặc vòng tay nắm cả hai đầu vai Tô Song Song, lại giống như ảo thuật, lấy giấy chứng nhận màu đỏ đặt trên khay trà bên cạnh, lúc này mới hài lòng cúi mắt xuống, cảm giác tất cả công tác chuẩn bị đều làm xong.
Tô Song Song nhìn tờ giấy chứng nhận màu đỏ ở trên bàn trà, thật sự không có cách nào châm chọc kiểu ngây thơ này của Tần Mặc, chỉ có điều trong lòng lại ấm áp, cô đưa tay sờ giấy chứng nhận màu đỏ trên bàn trà, Tần Mặc lập tức quay đầu nhìn cô chằm chằm.
"A Mặc, thật ra em cảm thấy để cái này ở đây rất ngây thơ, sẽ rớt xuống, chuyện chúng ta lĩnh giấy chứng nhận, có thể trực tiếp nói cho... Anh em, anh không phải làm..."
"Hạng người như cậu ta, không cho cậu ta nhìn, cậu ta sẽ không tin tưởng." Hình như Tần Mặc rất hiểu tính tình của Tần Dật Hiên, nói xong lại đặt giấy chứng nhận màu đỏ Tô Song Song định lấy lên bàn trà, còn bày ở vị trí dễ thấy nhất.
Tô Song Song vô lực nâng trán, cuối cùng cũng theo anh, dù sao mất thể diện cũng là bọn họ cùng mất thể diện, mất thành thói quen.
"Song Song... Tô Song Song vẫn còn rối rắm chuyện giấy chứng nhận màu đỏ mất mặt, Tần Dật Hiên đã tiến vào, đứng cách đó không xa, khẽ gọi một tiến.
Giọng Tần Dật Hiên rất khàn, cho dù không nhìn thấy anh cũng có thể cảm thấy mệt mỏi trong giọng nói của anh, cảm giác mệt mỏi phát ra từ trong lòng vốn không thể giả bộ ra.
Tô Song Song ngẩng đầu nhìn qua, quả thật vẻ mặt Tần Dật Hiên tiều tụy, chỉ có vài ngày không nhìn thấy anh, anh giống như già thêm mấy tuổi, kinh người nhất chính là, bên thái dương của anh lại thoáng hiện vài sợi tóc màu bạc, nhìn thấy khiến lòng Tô Song Song cực kỳ khó chịu.
Tần Mặc nhíu mày nhìn dáng vẻ tiều tụy của cậu ta, trong lòng hết sức ghê tởm hành động giả vờ yếu đuối này của cậu ta, hình như lúc này đã thật sự quên mất, lúc trước cậu ta đã làm ra chuyện không tốt gì.
"Anh... Anh làm sao..." Tô Song Song đứng lên, định nói điều gì, nhưng lúng túng giữa mình và Tần Dật Hiên vẫn còn, trong lúc nhất thời không tìm được lời thích đáng để nói.
Tần Dật Hiên lại cười mỉa một tiếng, đi về phía trước mấy bước, khi đi đến bên cạnh ghế sa lon, đã nhìn thấy giấy chứng nhận màu đỏ sáng loáng trên khay trà, bước chân của anh hơi chậm lại, trên mặt càng lộ vẻ già nua tiều tụy.
Tô Song Song thấy tầm mắt Tần Dật Hiên rơi lên giấy chứng nhận đỏ trên khay trà, vội vàng giải thích một câu: "Em và a Mặc lĩnh chứng nhận rồi, hôm nay tìm anh chính là muốn nói chuyện này, sau đó nếu như... Buổi tối anh có thời gian rảnh, cùng nhau ăn mừng..."
Lời này của Tô Song Song thật sự khó nói ra khỏi miệng, mặc dù cô không đồng ý với ý tưởng của Tần Dật Hiên về mình, nhưng vẫn cảm thấy lời này giống như đâm một dao găm vào trong ngực anh.
"Được, em gái của anh kết hôn, anh đương nhiên phải ăn mừng với hai người, anh còn phải đưa một món lễ vật lớn cho em gái duy nhất của anh." Tần Dật Hiên đột nhiên thu lại vẻ khổ sở trên mặt, cố sức nặn ra vẻ tươi cười, chỉ có điều nụ cười kia lại có vẻ cực kỳ khó coi.
Tần Mặc vừa nghe Tần Dật Hiên muốn đưa lễ, lại là lễ lớn, trong nháy mắt cảnh giác lên, quay đầu nhíu mày nhìn cậu ta, dáng vẻ mày dám chơi trò xảo trá mày sẽ biết tay.
Tần Dật Hiên cảm thấy tầm mắt của Tần Mặc, nhìn dáng vẻ che chở thức ăn của anh ta, khó có được giải thích một câu: "Khoảnh khắc khi nhìn thấy Tô Song Song ngã xuống, tôi đã hiểu."
Tần Dật Hiên nói đến đây quay đầu lại nhìn Tô Song Song, trong đôi mắt nhỏ dài trong nháy mắt dính vào một tầng hơi nước.
Anh nói tiếp: "Khoảnh khắc kia, anh chỉ nghĩ nếu như có thể để cho em sống sót, anh sẽ không bao giờ đi tranh đoạt nữa, chỉ cần em có thể sống thật tốt, chỉ cần có thể để cho em hạnh phúc, như thế nào die ennd kdan/le eequhyd onnn cũng có thể... Cho dù anh chỉ là một người ngoài cuộc."
Nói đến đây, hình như anh nhớ tới tuyệt vọng khi đó, gương mặt cau lại khổ sở, chậm một chút mới lên tiếng.
"Bây giờ em mạnh khỏe sống tốt, còn sống rất hạnh phúc, anh trai cũng không cầu xin gì, chỉ cầu có thể thỉnh thoảng nhìn thấy em, khi em gặp khó khăn, khó chịu làm... Người nhà..."
Hai chữ cuối cùng Tần Dật Hiên nói hết sức trịnh trọng, ngay cả Tần Mặc cũng cảm thấy hơi rung động, còn Tô Song Song khiếp sợ không biết nên nói gì cho phải.
Cô đứng thẳng lên, chui vào trong ngực Tần Dật Hiên, ôm anh khóc: "Anh... Xin lỗi... Thật lòng xin lỗi..."
Tần Dật Hiên muốn cô không cho được, mà cô đương nhiên muốn Tần Dật Hiên tiếp tục làm anh trai của cô, việc này làm khó cách nghĩ của Tần Dật Hiên, bản thân Tô Song Song cũng rất khinh thường, cho nên anh mới lựa chọn hai người cả đời không qua lại với nhau.
Tô Song Song vốn cho rằng, sau lần này, cô và Tần Dật Hiên thành cầu về cầu, đường về đường, cô lại khôi phục tình huống không có một người thân, không ngờ...
Tần Mặc cau mày nhìn Tần Dật Hiên ôm Tô Song Song, chỉ có điều trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn dáng vẻ Tần Dật Hiên không giống như giả vờ, không biết lần này có phải cậu ta dùng khổ nhục kế không.
"Tần Dật Hiên, cậu còn muốn sử dụng khổ nhục kế lần hai?" Tần Mặc thản nhiên nói một câu ra miệng, thân thể Tô Song Song lập tức run lên.
Lần trước Tần Dật Hiên đúng là nói muốn làm anh trai của cô, cô tin, nhưng cuối cùng... Tô Song Song nghĩ được như vậy, lui ra từ trong ngực Tần Dật Hiên, trừng tròng mắt, trong mắt tràn đầy hoài nghi nhìn Tần Dật Hiên.
Không phải Tô Song Song không tin Tần Dật Hiên, mà là vết xe đổ, thật sự quá đau rồi, tin tưởng lại thất vọng, còn đau hơn chưa bao giờ tin tưởng nhiều.
← Ch. 269 | Ch. 271 → |