Boss và phó tổng
← Ch.051 | Ch.053 → |
Tô Song Song không quen không khí ở chỗ này, nên gọi điện thoại cho Tô Mộ, hai người hẹn gặp nhau ở đại sảnh lầu một, cô thu hồi điện thoại, trực tiếp hướng thang máy dành riêng cho tổng tài không có ai chờ đi tới.
Cả đoạn đường này, các 'bạch cốt tinh' đều đồng loạt quay đầu nhìn sang, Tô Song Song vốn là còn mỉm cười chào hỏi, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt của những người đó thật sự là quá kỳ quái
Cuối cùng cô rốt cục không cười nổi, tăng nhanh bước chân vào thang máy, thời điểm vừa đến lầu một, thang máy vừa mở, Tô Song Song đã nhìn thấy Tô Mộ, cao hứng khẽ hô một tiếng:
"Tô Tô!"
Tô Mộ đang đứng trông mòn con mắt nhìn xuyên qua hàng người nhìn thang máy công chức, khi nghe thấy thanh âm là từ sau lưng truyền tới, cô chợt hít một hơi, nhanh chóng quay đầu lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Song Song từ trong thang máy kim bích huy hoàng đi ra, cô trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì Tô Song Song hô lên, công nhân viên trong đại sảnh theo bản năng liền nhìn sang hướng Tô Song Song. Cái này vừa nhìn, khi xác định cô là từ thang máy riêng của tổng tài đi xuống, tất cả mọi người đều dừng lại bước chân, biểu cảm trên mặt khác nhau.
Tô Song Song bị trận thế này hù dọa, vội vàng đi tới bên người Tô Mộ, kéo kéo cánh tay cô, thấp giọng cẩn thận hỏi: "Tô Tô, đây là thế nào?"
Tô Mộ đột nhiên hồi thần, liền lôi Tô Song Song bước vào thang máy một bên mới vừa mở ra, nhấn lầu năm. Khi trong thang máy chỉ còn hai người các cô, Tô Mộ mới vuốt lồng ngực của mình, hít sâu một hơi, lập tức quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tô Song Song.
"Cô làm sao có thể dùng thang máy dành riêng cho tổng tài đi xuống?"
Tô Mộ cho dù ở trong thang máy nhưng cũng sợ người khác nghe được, hạ thấp giọng hướng Tô Song Song quát.
Tô Song Song không rõ chuyện gì nên càng thêm ủy khuất, cô nháy nháy đôi mắt: "Buổi sáng tôi không phải là ngồi nó đi lên sao? Chẳng lẽ nó chỉ được lên không được xuống?"
Tô Mộ lúc này mới nghĩ đến lúc buổi sáng cô quên dặn dò Tô Song Song một câu, nhưng nào ngờ chỉ quên một câu, lại có thể chọc tới phiền toái lớn như vậy. Cô ảo não thở dài, hướng Tô Song Song đơn giản giải thích.
"Đi thang máy này, thực ra cũng không có gì, cùng lắm thì coi như là được Boss cho phúc lợi, tương lai có thể sẽ một bước lên mây, nhưng Song Song a! Cho tới bây giờ không có công nhân viên nào sử dụng qua thang máy này a!"
"!"
Tô Song Song không nghĩ tới ngày thứ nhất mình đi làm đã đụng phải rắc rối, cô không khỏi lập tức khẩn trương bắt lấy cánh tay Tô Mộ, nuốt nước miếng một cái, che giấu sự khẩn trương của mình
Nhưng cô vừa mở miệng liền không cách nào giấu được kích động: "Sao ...... làm sao bây giờ? Có hậu quả gì không?"
Tô Mộ suy nghĩ một chút, hết sức nghiêm túc chăm chú nhìn Tô Song Song, cô vừa hé miệng, Tô Song Song liền khẩn trương toàn thân căng thẳng.
"Boss nếu không khai trừ cô, thì sẽ không có hậu quả gì đi, nhưng cô nhất định sẽ bị trách phạt a."
"......"
Tô Song Song thu tay về, híp mắt trợn mắt nhìn Tô Mộ một cái, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng rằng gây ra chuyện gì lớn chứ"
Tô Mộ liếc Tô Song Song một cái, hết sức khinh bỉ nói: "Suýt thì tôi quên mất, cô nha đầu này đảm nhiệm chỉ là chức vụ tay mơ, không sợ bị khai trừ."
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra, Tô Mộ lôi kéo Tô Song Song thận trọng đi ra, vừa thấy người của phòng ăn không có ai chú ý các cô liền thở phào nhẹ nhỏm.
Thật ra thì Tô Song Song trong lòng cũng có chút thấp thỏm, cô chẳng qua là tới đây làm trợ lý, cũng không muốn chọc phiền toái gì, vừa thấy không có việc gì, nội tâm đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông lỏng.
Sau một khắc, lực chú ý của Tô Song Song liền bị phòng ăn sang trọng ở đây hấp dẫn. Cả khu lầu năm là dành cho việc phục vụ ăn uống, chẳng những phân thành các khu thức ăn Trung, Tây, còn có khu đặc sản, nhìn thức ăn rực rỡ muôn màu, đôi mắt Tô Song Song nhanh chóng phát sáng.
"Tô tiểu thư?"
Thời điểm Tô Song Song tính toán phải ăn một bữa thật đã, thì sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng gọi trầm thấp, Tô Song Song theo bản năng xoay người nhìn sang.
"Phó ...... Phó tổng?"
Tô Song Song không tiền đồ cà lăm trả lời, mà Tô Mộ đứng ở bên người cô cũng trợn to cặp mắt không tin nổi tình hình trước mắt.
Âu Dương Minh khẽ mỉm cười, hắn mặc dù cho người ta cảm giác thành thục chững chạc, nhưng hắn vẫn chưa tới ba mươi tuổi, hết sức trẻ trung, cũng vì những yếu tố đó khiến toàn thân hắn tỏa sáng như ánh mặt trời, phá lệ hấp dẫn đối với cô gái hơn hai mươi tuổi.
Âu Dương Minh là Phó tổng phụ trách quản lý trang web mẹ cùng mảnh truyền thông, bình thường là người lễ phép, không kiêu ngạo phách lối, dáng dấp lại như minh tinh Âu Mỹ, hiển nhiên liền trở thành nam thần trong lòng các nữ đồng nghiệp của công ty.
"Gọi tôi là Âu Dương Minh được rồi."
Âu Dương Minh khi đang nói chuyện thì tháo xuống cặp mắt kiếng, cả người trong nháy mắt giảm bớt một phần cổ hủ nhiều một phần ánh mặt trời, hắn nhìn Tô Song Song khóe miệng câu khởi một tia cười yếu ớt, vô cùng mê người.
Tô Mộ đã hoàn toàn nhìn tới ngây người, một mực ở một bên nuốt nước miếng, Tô Song Song thì ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới một Phó tổng như vậy lại rất bình dị, hòa đồng.
"Chào...... chào ngài, Âu Dương Phó tổng."
"Phốc xuy ......"
Âu Dương Minh vừa nghe, không nhịn được cười khẽ đứng lên, vẻ đẹp trai càng thêm rạng ngời như ánh nắng, Tô Song Song bị cười cũng ngượng ngùng gãi đầu một cái, cười khẽ đứng lên theo.
"Đúng rồi, Song Song, tôi có thể gọi cô như vậy chứ?"
Âu Dương Minh khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, thấy công nhân viên bốn phía bắt đầu nhìn sang, hắn đưa ngón tay chỉ vào cái bàn cạnh cửa sổ đích, ý bảo các cô qua đó.
"Có thể! Dĩ nhiên có thể!"
Tô Song Song nói xong vội vàng lôi kéo Tô Mộ đang trồng hoa si đi theo Âu Dương Minh.
Ba người ngồi ở trên một cái bàn, Tô Song Song nhìn Âu Dương Minh với khoảng cách gần, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.
"Lần trước cô gặp phải phiền toái gì sao?"
Âu Dương Minh cười hỏi, giọng điệu tự nhiên, khiến người khác cảm thấy hắn giống như cùng Tô Song Song quen biết đã lâu, không có nửa điểm xa lạ.
Tô Song Song nháy nháy mắt, chợt nhớ tới lần trước cô đem Phó tổng đại nhân ném ở phòng cà phê, ngay cả một câu chào cũng không có.
Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa khẩn trương, vội vàng đứng lên giải thích: "Lần trước mèo của tôi xảy ra một chút chuyện cho nên mới phải gấp gáp trở về, bỏ ngài một mình ở đó, thật xin lỗi!"
Tô Song Song bởi vì đứng lên đột ngột khiến cái ghế bị đẩy ra "chi nha" một tiếng. Vốn là một số công nhân viên ngồi đằng xa nên không chú ý tới Âu Dương Minh, giờ thì hay rồi, hiện tại tầm mắt của mọi người tất cả đều hướng sang bên này.
Mặc dù các công nhân viên còn e ngại Âu Dương Minh, không dám lớn tiếng nghị luận, nhưng điều đó cũng không nghĩa lý gì khi mà nhiều người cùng một lúc nói nha! Ít nhiều gì Tô Song Song vẫn loáng thoáng nghe được nội dung các cô bàn tán a.
Phần lớn nội dung chính là Tô Song Song rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngày thứ nhất liền đi lên phòng làm việc tổng tài, trở thành trợ lý của tổng tài thần bí, bây giờ lại còn cùng soái ca đẹp trai nhất của Tần thị Âu Dương Phó tổng có dây dưa rễ má, xem ra thân phận chắc cũng không nhỏ a.
Tô Song Song cảm xúc đan xen lẫn lộn, nghe những người kia nhỏ giọng nghị luận, trong lòng liền buồn bực, cô rõ ràng rất oan uổng a! Cô thật ra chỉ là tay mơ chính cống, còn là một tay mơ hung hăng đắc tội đại tổng tài đang đợi hắn làm thịt!
Cô theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Mộ, khi nhìn thấy Tô Mộ trên mặt lộ ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong nháy mắt cô liền có chút ngượng ngùng, chà xát quần của mình, hốt hoảng ngồi xuống.
Âu Dương Minh bị bộ dáng như vậy của Tô Song Song chọc cười, hắn tựa hồ không thèm để ý việc Tô Song Song làm trò cười cho thiên hạ, cũng không để ý ánh mắt bốn phía, dù sao hắn đã tập thành thói quen loại cảm giác được vạn người chú ý này rồi.
"Con mèo không có chuyện gì chứ?"
Âu Dương Minh thái độ bình dị gần gũi khiến Tô Song Song theo bản năng liền nhớ tới gương mặt băng lãnh tê liệt của Tần Mặc, cảm thấy Âu Dương Minh cho người ta cảm giác như gió xuân tươi mới nhẹ nhàng, không khỏi gia tăng ấn tượng tốt đối với hắn.
Cô vội vàng gật đầu: "Cám ơn Âu Dương ...... Phó tổng quan tâm, Tứ gia không có chuyện gì."
Tô Mộ phản ứng kịp, lập tức cảm thấy giữa Âu Dương Minh cùng Tô Song Song không khí có gì đó không đúng lắm, cô ở chỗ này hoàn toàn chính là siêu cấp bóng đèn, kỳ đà cản mũi.
Cô vội vàng thức thời đứng lên, lấy đại lý do đi gọi thức ăn, sau đó tự cho là sáng suốt lưu lại Tô Song Song và Âu Dương Minh hai người ở chỗ này mập mờ.
"Lần trước cô làm rơi bản vẽ ở phòng cà phê, tôi vẫn muốn tìm một cơ hội trả cho cô, không ngờ lại kéo tới tận bây giờ, thật ngại quá."
Thân thể Âu Dương Minh hơi nghiêng về phía trước một chút, vui vẻ nơi khóe miệng càng sâu hơn.
"A! Thì ra là rơi ở phòng cà phê, tôi còn tưởng rằng mình tiện tay ném vào bọc rác rồi chứ! Cám ơn ngài."
Tô Song Song vừa nghe bản vẽ mình vẫn còn, nhất thời vô cùng cảm kích, hai mắt nhìn Âu Dương Minh cũng sáng hơn, dù sao tập phác thảo kia cô cũng tốn không ít tiền mua đấy!
Bàn trong phòng ăn không lớn, hai người lại ngồi nhìn nhau chỉ cách một cái bàn nho nhỏ, một bên trong mắt là ý tứ mỉm cười, một bên trong mắt là tinh quang, người ở bên ngoài đứng xem, nếu nói bọn họ không có gian tình thì quá không có khả năng rồi!
Tiếng nghị luận bên trong phòng ăn từ từ khuếch tán, đột nhiên có người hít sâu một hơi, thanh âm cực kỳ khoa trương, ngay sau đó thanh âm hít khí đồng loạt từ từ truyền tới.
Âu Dương Minh vốn là nhìn Tô Song Song, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía sau cô. Tô Song Song dù có phản ứng chậm nhưng cũng cảm giác được sau lưng tựa hồ xuất hiện một cỗ áp lực cực lớn.
Ngay sau đó một bóng ma kia lại gần, đem cô hoàn toàn bao phủ trong hơi thở bá đạo. Tô Song Song không biết tại sao cảm thấy mình sắp gặp xui xẻo.
Cô chậm rãi quay đầu, đập vào mắt là bộ âu phục đen nhánh, tầm mắt chậm rãi hướng lên trên, khi nhìn thấy gương mặt vạn năm băng hàn tê liệt của Tần Mặc, Tô Song Song đột nhiên có một loại cảm giác như bị bắt gian trên giường vậy.
Cô chợt nhận ra suy nghĩ của mình có phần lệch lạc, vội vàng lắc đầu một cái, đem ý tưởng khủng bố này xua tan khỏi đầu.
Cô nhìn Tần Mặc tâm tình tựa hồ không tốt lắm, thận trọng hướng hắn kéo ra một nụ cười, dù sao cô bây giờ vẫn là cấp dưới kiếm sống từ hắn, đại quyền sanh sát đều ở trong tay Tần Mặc, cô nên thời điểm cần lấy lòng thì phải lấy lòng.
Tần Mặc cúi đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Song Song, trong mắt lộ ra một chút thần sắc Tô Song Song nhìn không hiểu, mà cũng không đợi cô hiểu rõ đó là tức giận hay là khinh bỉ, Tần Mặc liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Âu Dương Minh ngồi ở đối diện Tô Song Song.
"Chúng tôi muốn cùng nhau ăn cơm."
Tần Mặc lãnh đạm mở miệng. Tô Song Song vừa nghe, theo bản năng cho rằng Tần Mặc là muốn cùng Âu Dương Minh thương lượng công chuyện, vội vàng đứng dậy.
Vừa muốn đi, Tần Mặc lại kéo cổ tay của Tô Song Song, liếc mắt nhìn Âu Dương Minh ngồi ở trên ghế. Mặc dù chỉ là một cái ánh mắt, nhưng ý tứ rất rõ ràng: Chú đi, hai người bọn tôi ở lại ăn cơm.
Âu Dương Minh nhìn Tần Mặc, đối với loại thái độ ngạo mạn này của hắn, khóe miệng vẫn mang theo ý cười. Hắn lễ phép đứng lên, hướng Tần Mặc khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.
Tầm mắt của hắn chuyển tới trên mặt Tô Song Song, lễ phép hỏi: "Song Song, đây là bạn cô sao?"
Tô Song Song sửng sốt quay đầu lại, quái dị nhìn Âu Dương Minh, thấy Âu Dương Minh vẻ mặt thản nhiên, cô lại nhìn quanh bốn phía.
Tô Song Song chợt nhớ tới, Tần Mặc mới vừa trở về nước, hơn nữa hắn làm người khiêm tốn có chút quá đáng, người trong công ty biết mặt mũi của hắn quả thực rất ít.
Chẳng qua Tô Song Song vạn vạn không nghĩ tới, ngay cả Âu Dương Minh cũng không biết Boss bọn họ có hình dáng gì!
← Ch. 051 | Ch. 053 → |