Ch.2 → |
Đánh đổ mọi chướng ngại vật trong phòng phẩu thuật, Nghiêm Quân Nghiêu leo lên giường anh mới vừa giải phẩu xong cho bệnh nhân nằm ngủ. Làm cho mấy đồng nghiệp xung quanh đều líu lưỡi khi nhìn thấy cảnh đấy, mọi người tuyệt đối không dám nghĩ đến chuyện đấy huống chi là hành động như anh.
Liên tục 56 giờ chưa được chợp mắt dù chỉ một lần, ba ca mỗ phức tạp yêu cầu kỹ thuật thật cao, khiến anh ngay cả một giờ nghĩ ngơi cũng đều không có, Nghiêm Quân Nghiêu cảm giác sức lực bản thân dần dần cạn kiệt..
Nếu không phải ba ca Giải phẩu đều bắt buộc phải hoàn thành liên tục thì anh cũng không đến nổi phải mệt như vậy...
Hung hăng uống xuống 3 ly cà phê đen, cảm giác chua xót làm cho anh thoáng chốc khôi phục lại tinh thần, mở cửa chiếc Ferrari mới vừa đổi tháng trước, đêm khuya, vắng người, anh chạy như bay về nhà.
Kim đồng hồ vừa chỉ 4h 15 phút, cho dù anh đã quen theo cách sống về đêm của những người tại Newyork, vào giờ này, phần lớn mọi người đều nằm trên chiếc giường mềm mại của mình mà yên giấc. Trên con đường rộng lớn, chỉ có thấp thoáng những ánh đèn làm bạn cùng anh.
Mặc dù đã uống mấy ly cà phê đen, nhưng cũng không làm Nghiêm Quân Nghiêu thanh tĩnh được bao nhiêu.
Cho tới bây giờ, Nghiêm Quân Nghiêu vẫn luôn là một nam nhân cực kỳ quý trọng bản thân, lúc anh cảm giác được cơn buồn ngủ không ngừng tập kích, anh quyết định nhanh chóng thắng xe lái vào lề, ấn xuống của kính, lấy một hộp thuốc lá, anh chuẩn bị hút vài điếu để nâng cao tinh thần.
Trong giờ làm việc, anh không bao giờ đụng đến thuốc lá dù chỉ một chút. Vì nghề nghiệp của anh chính là Bác sĩ, hơn nữa anh lại là một Bác sĩ cực kỳ tài giỏi, nổi tiếng. Anh biết rất rõ về tác hại của thuốc lá đối với cơ thể. Bất quá, ngẫu nhiên hút một hai điếu chắc sẽ không ảnh hưởng gì.
Không khí vào buổi sáng sớm thật huyền diệu, hít thở một chút thôi cũng đủ làm cho anh có cảm giác cực kỳ thoải mái.
Hai bên đường đều là những hàng cây cao lớn, vào mùa hè, dù chỉ mới 4h 30 phút sáng nhưng ánh mặt trời nhàn nhạt lộ ra những tia sáng đầu tiên. Bầu trời, bắt đầu từ màu lam chuyển sang màu hồng nhạt, tầng tầng ánh sáng lan tỏa khắp nơi, nhìn cảnh vật xung quanh đẹp giống như một bức tranh hài hòa.
Nghiêm Quân Nghiêu nhẹ nhàng dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, nhìn điếu thuốc đang kẹp trên tay mỗi lúc một ngắn dần cho đến khi hoàn toàn biết mất, anh cảm thấy thực sự thú vị.
Có lẽ, đây là giờ khắc yên tĩnh bình thản nhất của anh, nghĩ ngơi một chút xem ra cũng không được tính là quá mức?
Gió nhẹ thổi qua, những chú chim đang líu lo đứng hót trên cành cây... anh thì... đang chìm vào giấc mộng. Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, anh cũng dần dần thanh tĩnh lại, đôi mắt Nghiêm Quân Nghiêu còn chút mông lung chưa tỉnh ngủ, chớp mắt thêm vài cái, đập vào mắt anh là một đôi chân thon dài, tinh tế, xinh đẹp của một cô gái.
Đôi mắt đen của anh bổng chốc sáng ngời, đây thật sự là kinh hỉ đối với anh.
Điềm đạm hồn nhiên, giống như những tinh linh, vừa đạp xe vừa ca hát trên đường.
Ánh mắt Nghiêm Quân Nghiêu nhìn cô cực kỳ thưởng thức, nhìn từ dưới chân một đường từ từ hướng lên trên.
Cô gái có một đôi chân dài xinh đẹp bất khả tư nghị, cô đang ngồi trên chiếc xe đạp, một chân chống trên mặt đường, một chân khác để trên bàn đạp. Bởi vì ra sức đạp xe nên người cô đổ rất nhiều mồ hôi, chảy dọc từ trên mặt xuống cổ nhìn vào có cảm giác thật phong tình hấp dẫn, dụ hoặc làm cho anh rất muốn trực tiếp sờ vào làn da ấy, xem có thật sự bóng loáng trắng noãn như vậy hay không?
Tuổi của cô chắc còn rất nhỏ, trên người mặc một chiếc quần cụt ngắn ngủn nóng bỏng, thậm chí có thể nhìn thấy một chút " quần lót " bên trong lộ ra. Phía trên, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nữa lưng, hơi ôm sát vào người. Một mái tóc đen bóng được cột thành dạng đuôi ngựa ở phía sau lưng, trông cô có vẽ hoạt bát đáng yêu.
Vì ngồi trên xe nên, Nghiêm Quân Nghiêu bị hạn chế tầm nhìn của mình, anh chỉ có thể nhìn thấy nữa bên mặt của cô mà thôi.
Nguyên nhân Uông Diểm dừng xe lại, tất cả cũng chỉ vì một cuộc điện thoại. Nhưng cô không có nghe nó, cô chỉ cầm trên tay cuối đầu nhìn số gọi đến.
Nghiêm Quân Nghiêu rất có hứng thú khi nhìn cô, anh có thể tưởng tượng được lúc này chân mày cô khẳng định đang nhíu chặt.
Xem ra, đây là một cuộc điện thoại không được hoan nghênh.
Lúc này vừa đúng 6h sáng, anh lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào của kính chiếu hậu, nhìn Uông Điềm cách đó không xa.
Ánh sáng mỏng manh nhàn nhạt chiếu vào hai người bọn họ, đẹp giống như một bức tranh.
Rốt cuộc điện thoại di động cũng ngừng reo, xem ra trận này phân cao thấp về sự chịu đựng, cô đã chiến thắng.
Uông Điềm cất điện thoại đi, hơi hơi quay đầu lại nhìn về chiếc xe hơi phía sau, một lần nữa cô tiếp tục chạy đi, ra sức đạp xe về phía trước.
Trời sinh Nghiêm Quân Nghiêu thị lực rất tốt, cho nên dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt, anh cũng có thể thấy rất rõ gương mặt của cô.... xinh đẹp, khả ái, mang theo một chút ngây thơ, rất thanh thuần..
Nghiêm Quân Nghiêu nhếch miệng cười yếu ớt, khởi động xe, không đến 2 giây anh lại xuất hiện trên đường rộng lớn, một lần nữa khôi phục bộ dáng minh mẫn hằng ngày.
Ch. 2 → |