← Ch.02 | Ch.04 → |
"Khụ... !" An Hòa ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở mọi người rằng cô đã trở lại.
Một đám ông lớn vội vàng thu lời, chỉ sợ ở trước mặt "chị dâu" xinh đẹp ăn nói bậy bạ gì.
"Các đồng chí đặc chủng, xin hỏi.... Các cậu là từ đâu đánh tới đây vậy?" An Hòa nhướng mày nhìn đám người trong phòng.
"Đến từ bộ đội đấy chị dâu!" Cuồng Phong cười toe toét gãi đầu: "Đám nhóc này vừa nghe nói Lão đại ở bệnh viện che giấu bạn gái xinh đẹp, nói gì cũng không chịu ngồi yên một chỗ, nhân lúc rảnh rỗi liền chạy tới đây xem một chút!"
"Đúng vậy, chị dâu!" Cậu lính có khuôn mặt tròn đứng bên tiếp lời: "Đội trưởng thật không phúc hậu, quá không phúc hậu.... . Lính đặc chủng tìm được bạn gái là một chuyện hiếm hoi cỡ nào chứ, anh ấy thì hay rồi, giấu mọi người cứ như là bí mật quân sự vậy, phong tỏa miệng lưỡi chặt chẽ y như tấm thép hợp kim!"
Một đám người cứ mở miệng là một tiếng "chị dâu", một câu "chị dâu", An Hòa thật có chút buồn bực, nhưng bởi vì có bạn bè chiến hữa của Hứa Úy ở đây nên cũng không tiện vạch trần anh, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp bọn họ mồm năm miệng mười thừa lời mà hung hăng trừng mắt cái kẻ đang nằm trên giường bệnh cười đến mức khiến người ta muốn đánh đòn kia.
Chỉ chốc lát, trong phòng bệnh trừ Hứa Úy và An Hòa chỉ còn lại Đại đội trưởng Lý Viêm và Phó đại đội trưởng Trương Thân đi cùng.
"Bác sĩ An." Lý Viêm vừa thở dài, vừa quay đầu nhìn An Hòa đứng bên: "Đám hỗn đản kia không hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho cô rồi."
"Ngài nói quá lời rồi ạ!" An Hòa cung kính gật đầu: "Ngài nói chuyện với đội trưởng Hứa, tôi không quấy rầy nhiều. Nếu có chuyện gì hãy cho gọi tôi!" Dứt lời, An Hòa liền xoay người.
"Một đám trẻ ranh nghe tiếng gió đoán trời mưa, miệng không có chừng mực, đợi tôi trở lại sẽ cân nhắc dọn dẹp bọn chúng, bác sĩ An không cần phải để ý nhiều." Lý Viêm lại bồi thêm một câu.
"Đã phiền ngài lo lắng." Khóe miệng An Hòa khẽ cong, vẻ lúng túng trên mặt không tự chủ bớt đi vài phần.
Cô xoay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, sau khi đi thật xa mới thở phào một hơi dài.
Tay phải bất giác khẽ vuốt ngực, nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh rối loạn.
Cô bị làm sao vậy.......
Vừa nãy, lúc trở lại phòng bệnh, gặp phải đám lính đặc chủng trẻ tuổi, sôi nổi mà nhiệt tình kia, mấy lời định giải thích đến khóe miệng lại chậm chạp không nói ra.
Là bọn họ không cho cô cơ hội mở lời sao? Hay là nói, căn bản là cô sợ phải nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cái người đang ngồi trên giường bệnh kia?
An Hòa cô từ xưa tới nay không phải được mệnh danh là nữ thần Charlie"s Angle sao?
An Hòa cô không phải mang tiếng là một bà cô thẳng thắn, quả quyết nhất tổng viện quân khu này hay sao?
Làm sao mới gặp phải chút chuyện có liên quan đến Hứa Úy, cô đã không nắm chắc trong tay rồi?
Năm năm trước đã như thế, đến giờ, cái tật xấu này vẫn không thay đổi.
An Hòa theo bản năng cắn chặt môi dưới, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, phiến môi mỏng hơi trắng bệch, lộ ra vẻ quật cường khiến người ta hoảng sợ.
....
"Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi!" Trương Thân cười trêu ghẹo Hứa Úy đang ngẩn người nhìn về phương hướng An Hòa vừa rời đi.
Hứa Úy nhìn Trương Thân một cái, đầu không ngẩng mắt không nhắm nằm thẳng đơ ở trên giường giả chết.
"Nằm ngay đơ ra đấy làm gì? Dù chết cũng ngồi thẳng dậy cho tôi!" Trong bụng Lý Viêm còn đang nhịn một đống câu hỏi, vừa quay đầu nhìn thấy Hứa Úy như vậy liền bộc phát.
"Tôi còn đang bệnh đấy! Ngài có thể nhẹ tay một chút không!" Hứa Úy bị bàn tay to khỏe của Lý Viêm đập cho, đau đến gào khóc. LQĐ@June
"Thằng nhóc cậu nếu không muốn bị Lão tử đập nát thì mau thành thật khai báo!" Vừa nói, Lý Viêm vừa trừng mắt nhìn Hứa Úy một cái: "Nói, mới vừa nãy, trong phòng cậu và bác sĩ An đã xảy ra chuyện gì? Hai người có quan hệ gì?"
"Không xảy ra chuyện gì cả." Hứa Úy chậm rãi nâng mí mắt, rất hiển nhiên nói: "Mấu chốt là quan hệ."
"Thối lắm!" Lý Viêm nổi giận mắng: "Tôi ở đây cùng cậu chơi trò giải đố chắc? Mau mau khai ra, chớ ép tôi phải tự mình đi hỏi nữ bác sĩ kia!"
"Tôi nói ngài quả thực là đủ bát quái đấy!" Tròng mắt Hứa Úy khẽ đảo: "Tôi và An Hòa là chỗ quen biết cũ."
"Đã nhìn ra. Vừa rồi chẳng phải là người ta giữ mặt mũi cho cậu hay sao, ở trước mặt đám ranh con kia không vạch trần bộ mặt thật của cậu." Lý Viêm nhìn binh lính ưu tú nhất của ông nói: "Tiếp!"
"Anh họ cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi, cùng nhau lớn lên, Thiết Từ. Năm năm trước lần đầu tiên gặp cô ấy." Hứa Úy chậm rãi mở miệng.
"Con mẹ nó cậu nói không có trọng điểm?" Tính nôn nóng của Lý Viêm mới vừa dịu xuống lại hướng Hứa Úy gào lên: "Hỏi một câu, nói một câu, định phỏng vấn hả? Trả lời đến nơi đến chốn cho tôi!"
"Năm năm trước tôi thật có ý định kia với cô ấy, chờ đến lúc tôi định đi gặp cô ấy giải thích rõ ràng thì trong đội lại có nhiệm vụ lớn, tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở lại nhận lỗi với cô ấy...." Tầm mắt Hứa Úy không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói không còn vẻ lưu manh như trước kia: "Mà trên đường làm nhiệm vụ xảy ra chút chuyện.... Sau, cô ấy lại không có ý định kia, tôi cũng không miễn cưỡng nữa."
Nhìn vẻ mặt Hứa Úy không giống ngày thường, Lý Viêm và Trương Thân liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói gì.
"Từ đó đến giờ, tôi cũng chưa từng gặp lại cô ấy lần nào. Cô ấy trốn tránh không chịu gặp tôi." Âm thanh của Hứa Úy dần trở nên ảm đạm: "Hoặc là nói.... Cô ấy vốn không muốn gặp tôi."
"Cho nên?" Giọng nói Lý Viêm vừa thoáng qua liền chậm lại.
"Trước khi quân diễn kết thúc vài ngày, tôi bị thương được đưa đến đây. Sau khi tỉnh lại thấy cô ấy đến đây kiểm tra phòng, mới biết cô ấy được điều đến đây làm việc." Hứa Úy dời tầm mắt trở lại bình thường, nhìn hai vị lãnh đạo của mình: "Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy... Tôi rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi!"
Trương Thân nhìn vẻ mặt Hứa Úy như có mấy phần bất đắc dĩ, mở miệng, âm thanh như mang theo vài phần vui vẻ: "Thằng nhóc cậu... Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này phát ra từ miệng cậu."
Hứa Úy nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến.
"Nhìn dáng vẻ cậu không cần nói cũng biết đi? Sao rồi, bị từ chối đúng không?" Lý Viêm không có ý tốt, đá mắt nhìn Hứa Úy.
"Nói thật!" Tròng mắt Hứa Úy khẽ giương lên: "Hiện tại cô ấy còn chịu nhìn tôi đã là may rôi."
"Ai... ôi!" Trương Thân kinh ngạc kêu lên, "Lời này không giống như lời cậu nói nha....... Có ai lại không biết Trung đội trưởng Hứa Úy của đại đội đặc chủng quân khu X nổi tiếng là Tiểu Bá Vương phong vân?! Lúc còn là tân binh, người dám cùng Lý đội trưởng hô hoán trừ cậu làm gì có người thứ hai?" Trương Thân trêu chọc nói.
"A...." Hứa Úy cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười kia cũng không có tới đáy mắt.
"Tiểu tử, cậu vừa nói lần đó có nhiệm vụ....... Tôi đại khái cũng biết chính là lần kia." Không giống như Trương Thân, nụ cười vừa mới hiện lên trên mặt Lý Viêm chợt biến mất toàn bộ, giờ phút này, sắc mặt ông thoạt nhìn cũng có mấy phần âm trầm.
Trương Thân nghe vậy, huyệt thái dương cũng nhảy lên một cái, giật mình, đột nhiên bật thốt ra một cái tên.
"An Vũ?"
Hứa Úy không nói gì, hốc mắt thâm thúy bỗng dương có chút khô khốc.
"Tôi là muốn hỏi......... Các cậu không phải đi từ cửa chính tới?" Giọng nói của An Hòa bỗng trở nên nghiêm túc.
"Báo cáo chị dâu!" Cuồng Phong động tác lưu loát, thực hiện một cái chào quân lễ: "Chúng em...." Âm thanh đã nhỏ đi mấy phần: "Chúng em đi vòng từ phía sau vào....... hắc hắc."
"Nhảy cửa sổ vào thì nói là nhảy cửa sổ, còn nói cái gì mà đi vòng!" Âm thanh hùng hồn, uy nghiêm từ phía sau lưng An Hòa truyền đến, An Hòa cùng mọi người trong phòng bệnh đồng thời quay đầu, liền thấy một vị Thượng tá trung niên bước vào.
"Chào --- ---- Chào thủ trưởng!!" Nhìn thấy Đại đội trưởng vào phòng, đám binh lính còn đang nhao nhao trong phòng bỗng biến thành một hàng bạch dương cao ngất, thẳng tắp.
"Ranh con.... ." Đại đội trưởng - Đại đội đặc chủng quân khu X - Bộ binh Trung Quốc - Lý Viêm vừa vào liền chửi một tiếng, đồng thời đập một cái lên ót Cuồng Phong đang đứng nhe răng nhếch miệng gần đó: "Một đám cháu rùa không chịu huấn luyện cho tốt, chạy tới đây làm gì?! Thật con mẹ nó tăng thể diện cho lão tử, không cho đến thăm còn đòi học trèo cửa sổ?! Lúc huấn luyện sao không thấy các cậu bán sức như vậy?!"
"Ngài xem, còn không phải ở cửa trước không cho chúng tôi vào hay sao..."Tống Nham đứng bên phụ họa thêm: "Các anh em không yên lòng cho Đội trưởng Hứa, nên rủ nhau tới xem một chút......."
"Hồ nháo!" Lý Viêm vừa vểnh râu vừa hung hăng trợn mắt: "Đem bệnh viện người ta làm sân diễn tập đúng không?! Tôi thấy các cậu trèo tường cũng rất có thứ tự đấy! Để cho người khác nhìn thấy, còn không phải nói Lý Viêm tôi dẫn binh vô tổ chức vô kỷ luật hay sao! Các cậu có bạn lĩnh rồi muốn trèo thì trèo sao! Được, bây giờ, leo lên thế nào thì bò xuống như vậy cho tôi! Không phải thích trèo như vậy sao? Bò đi!!!"
"Đừng mà thủ trưởng....... . Không hay...." gương mặt Cuồng Phong méo xệch, ngũ quan vốn hài hòa chặt chẽ lúc này lại càng giống như tập hợp khẩn cấp.
"Mới vừa rồi đám người các cậu nhảy từ cửa sổ vào sao lại không cảm thấy không hay?" Lý Viêm hừ lạnh một tiếng: "Ít con mẹ nó nói nhảm đi, mau chóng lăn xuống cho Lão tử!"
Đầu óc Tống Nham xoay chuyển thật nhanh, vội vàng hướng An Hòa cầu cứu:
"Chúng tôi là vì đến thăm người bệnh mà bị thủ trưởng phê bình, chị dâu xem có thể nói giúp chúng tôi một tiếng được không? Chị dâu!"
Hai chữ cuối cùng dường như là cắn răng nặn ra, người này tuyệt đối là cố ý!
An Hòa nhìn lực chú ý rõ ràng đã chuyển dời từ đại đội trưởng Lý Viêm đến trên người mình, liền cảm thấy đau đầu.
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Viêm nhanh chóng quét mắt nhìn qua bảng tên trước ngực An Hòa, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Úy trên giường bệnh.
"Bây giờ không còn thịnh hành đánh báo cáo yêu đương nữa." Hứa Úy nhìn Lý Viêm nhe răng.
"Chớ con mẹ nó vòng vo, có rắm mau thả!" Bạo khí của Lý Viêm vừa mới bình ổn được một chút, lại bị chọc giận, rống lên.
"Thế nào lãnh đạo, tôi theo đuổi vợ, trước đó còn phải xin chỉ thị của ngài sao? Tôi còn tưởng đến lúc đó trực tiếp đánh báo cáo kết hôn là được chứ!" Vẻ mặt Hứa Úy bình tĩnh, tự nhiên.
Thủ trưởng đúng là thủ trưởng, không giống đám người chỉ biết náo loạn đấm đá kia, Lý Viêm tinh ý bắt được trọng điểm trong câu nói của Hứa Úy: "Theo đuổi vợ? Ha ha, nhìn dáng vẻ của cậu, tôi còn tưởng sáng mai cậu sẽ làm tiệc rượu luôn đấy! Thì ra một tiếng "chị dâu" mà Tống Nham gọi kia là do da mặt cậu ta dày mới tùy ý gọi như vậy, cô gái đó còn chưa có đồng ý có phải không?"
Hứa Úy không đếm xỉa đến Lão đại nhà mình, cười lạnh, kéo kéo khóe miệng, anh kiên định mà kiêu ngạo, trước mặt tất cả mọi người trong phòng gằn xuống từng chữ: "Hiện tại không đồng ý, không có nghĩa là sau này không đồng ý. Hứa Úy tôi hôm nay dám nói ra lời này, ai cũng khỏi cần đánh chủ ý lên người An Hòa, khỏi cần nhớ thương, cô ấy sớm muộn cũng là người của tôi!"
Từng chữ như châu như ngọc, rõ ràng mà kiên định.
Gia trưởng, quá con mẹ nó gia trưởng! Đám cấp dưới của Hứa Úy ngưỡng mộ lão đại nhà mình không thôi.
"May mà Lão tử không phải là phụ nữ, nếu không gặp phải một tiểu gia hỏa như lão đại nhà mình, dù có gào khóc sống chết cũng nhất định phải gả cho bằng được!" Cuồng Phong ghé vào bên tai Tống Nham nhỏ giọng nói.
"Hả, vậy cậu đánh giá bản thân cao quá đấy!" Tống Nham khinh bỉ nhìn Cuồng Phong một cái nói: "Bộ dáng "dầu mỡ, rách bươm" của cậu, tôi sợ đội trưởng không tiêu hóa được!"
"Này, cái tên teo tóp nhà cậu một ngày không cùng tôi tranh cãi liền thấy khó chịu phải không?" Cuồng Phong híp mắt, đổi sang bộ dáng nũng nịu, nịnh hót nói: "Nếu lão tử là phụ nữ, đây tuyệt đối là một em gái mềm mại, uy vũ hùng tráng nha!"
"Ọe..." Mấy người lính đứng bên nghe được lời Cuồng Phong nói, không hẹn mà gặp đều phát ra một âm thanh buồn nôn giống nhau.
"Aigo....... "em gái mềm mại" cái cọng lông á......" Tống Nham liếc mắt, nghĩ thầm sợ là tối nay anh phải ăn ít đi hai phần cơm cũng không chừng.
"Ít làm trò thì thầm to nhỏ trước mặt Lão tử đi!" Lý Viêm vừa mới đảo mắt qua, Cuồng Phong và Tống Nham lập tức ngậm miệng.
"Đừng ở chỗ này làm ngứa mắt Lão tử, mau cút trở về bộ đội cho tôi, sau khi trở về, mỗi người năm cây số việt dã, hai giờ hít đất, tôi sẽ cho người đi giám sát, ai dám nhân cơ hội "mò cá", chờ lão tử trở lại quất chết hắn!" Lý Viêm vừa nhìn chằm chằm vừa ra lệnh.
"Rõ!!!"
Tiếng hô soàn soạt rầm rầm, đám lính đặc chủng trong phòng trong nháy mắt rút lui toàn bộ.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |