Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!! - Chương 068

Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!
Trọn bộ 121 chương
Chương 068
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Lazada


Nhà hàng 6h tối đèn hoa rực rỡ..

Phía ngoài cửa hiệu, tấm biển đã được thay thế bằng cổng chào kết hoa Tú Cầu điểm thêm hoa Hồng Pháp đỏ rực diễm lệ. Những bậc thang xa hoa được trải thảm đỏ sạch sẽ, tinh tế. Bên trong là một hội trường nhỏ để chụp ảnh, sau đó mới đến phòng tiệc đứng rộng lớn.

Ngày hôm nay quán không mở cửa phục vụ khách thường. Tất cả bàn ghế đều đã được cất gọn lên tầng hai, chỉ có vài chiếc bàn lớn đựng đầy những đồ ăn ngon lành, thơm ngát, những hàng dài ly tách chứa đầy thức uống, từ rượu đỏ đến cooctail, đều là loại đắt đỏ cực kì.

Đèn trần được thắp sáng, từng hàng dài họa tiết được vẽ trên đó sống động cực kì. Phía bên cạnh tường và cửa sổ đều được điểm hoa tươi, chỉnh thể tạo thành giống như vườn hoa nơi thiên giới thu nhỏ lại. Thanh nhã mà không kém phần cao quý, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.

Giữa gian phòng là một khán đài, trên đó có đặt mấy cái kệ nhỏ và một chiếc phông chữ có in dòng chữ: "Tạm biệt *%$;u4du&;k4" gì gì đó. Nói thật cái tên ấy là tiếng nước ngoài, một đứa dốt đặc cán mai như tôi nhìn hoài cũng không hiểu được.

Tiệc chia tay à??

Người này quan trọng đến đâu mà đích thân Đăng Khoa lại sắp xếp một buổi tiệc hoành tráng thế này?? Còn đích thân vào bếp nấu nướng toàn bộ nữa chứ???

Lẽ nào??

"Hôm nay em thật xinh đẹp!" Đăng Khoa đứng dựa vào tường, tay vẫn còn cầm chiếc muôi lớn dùng để đảo đồ ăn. Thân thể hoàn mỹ của anh ta không mặc trang phục thường ngày mà thay vào đó là bộ đồ đầu bếp trắng với chiếc mũ bếp trưởng trên đầu.

Người đàn ông vừa biết lăn lộn thương trường, khí thế cường đại, lại vừa biết vứt bỏ đao kiếm thân chinh vào bếp như anh ta đúng là bảo vật hiếm có!

Đáng tiếc, mị là người bình thường không có duyên với bảo vật!

Hoặc là nếu có duyên, tôi cũng sẽ dùng chính đôi tay này bóp chết cái nghiệt duyên đó đi!! Nói chuyện tình cảm với Đăng Khoa?? Kẻ đó bị cuồng ngược là cái chắc rồi!!!l

"Tôi sẽ đón nhận lời khen này giúp Tịnh Nhi!" Trung Kiên đứng phía sau thấy Đăng Khoa xuất hiện liền tiến tới chặn ngang "Cậu không phiền chứ?"

"Aiii~" Đăng Khoa nhíu mày, nhếch môi ngao ngán thở dài "Người ta nói đúng là không sai.. Yêu vào rồi, ai cũng như kẻ ngốc!"

"..."

"À không đúng!" Chúng tôi chưa kịp phản biện, thầy giáo hắc ám đã nhảy ngay miệng vào "Chỗ này chỉ có cậu mờ mắt vì yêu thôi, vì Tịnh Nhi vốn đã ngốc đến cực hạn rồi!"

"Thầy có thể nói thế với học sinh của mình sao??" Tôi bực bội lườm anh ta, xoay người muốn đi, tên Trung Kiên thối tha dám vì câu đùa nhạt thếch kia mà quay lưng với tôi, nhảy ra đồng tình với Đăng Khoa, đứng cười ngặt nghẽo!

"Thầy?" Trung Kiên cười xong trận, níu tôi lại không cho phép rời đi "Cũng phải, Đăng Khoa đi dạy ở trường em mà nhỉ?"

"Chúng tôi còn hơn cả quan hệ thầy trò bình thường!" Đăng Khoa cũng tiến tới kéo tay tôi qua phía anh ta.

Tự dưng mị trở thành con cờ giữa hai người bọn họ. Tôi tất nhiên không chịu để Đăng Khoa nắm tay, hất mạnh anh ta để giữ gìn trinh tiết cho mình. Ai ngờ anh ta quá mạnh, muốn thoát cũng không được!

CMN! Anh ta đúng là trái tim băng đá, không biết thương hoa tiếc ngọc cái khỉ gì hết! Đảm bảo tay tôi đã in vết 5 ngón tay của anh ta rồi!

Trung Kiên thấy tôi nhăn mày vì đau, liền lưu luyến buông tay. Không còn sự giằng co, tôi lập tức ngã về phía Đăng Khoa chết tiệt.

"Trung Kiên, tôi nghĩ cậu nên cẩn thận một chút!"

"Cẩn thận?" Ăn đau đến bực bội, tôi đứng vững sau đó nhìn thẳng anh ta cáu gắt cao giọng "Chẳng có gì phải cẩn thận hết! Dù có cướp được thân thể, nhưng trái tim thì không bao giờ!"

"Cậu cứ thử xem!" Trung Kiên nhăn mày, cơn giận dưới đáy mắt tràn lên như sóng biển.

Anh ta sợ tôi bị tổn thương nên không dám tranh chấp sao? Nhưng nhỡ chuyện đó xảy ra thật, liệu Trung Kiên có dám đứng ra tranh giành không? Hay anh ta sẽ yên lặng đứng bên cạnh vì sợ tôi đau lòng, sợ tôi bối rối.. sau đó chúc phúc cho tôi với kẻ khác?

"Tôi tin tưởng ở Tịnh Nhi!"

"Lòng tin đó đáng giá thế nào?"

"Thế này!!!" Không chờ Trung Kiên trả lời, tôi dùng gót giày cao gót vô ý đạp mạnh một cái vào mũi giày Đăng Khoa. Lập tức trên màu da đen bóng của đôi giày đắt tiền hiển hiện một vết xước. Đăng Khoa đảm bảo đau đến tóe mồ hôi rồi, nhưng vì sĩ diện của bang chủ nên không dám thể hiện.

Anh ta buông tay, mày thì nhíu chặt nhưng miệng vẫn cười, gật đầu nhìn tôi âu yếm: "Em được lắm!"

"Vì tôi là học trò của anh mà lại!" Tôi cười khẩy đứng lui lại ngay lập tức "Chúng ta đi thôi!"

"Em thật ghê gớm!" Trung Kiên sợ hãi nép vào tôi như chim nhỏ "Anh sợ quá nha~~ Sau này không được bắt nạt người ta đâu đấy!"

Này!!

Sao cái tình trạng này nó cứ sai sai thế nào vậy hả?????

.

.

.

Đúng giờ, khách đến nườm nượp từng đoàn. Những chiếc xe sang trọng lần lượt dừng ở thảm đỏ cho chủ nhân của chúng xuống, sau đó lập tức rời đi để chiếc xe khác chạy tới.

Từng hàng người theo nhau vào nhà hàng đông như kiến cỏ, những bộ đồ đắt tiền, những bộ trang sức lấp lánh, những đôi giày lịch lãm... tất cả đều là công cụ giúp chủ nhân của chúng phô bày sự giàu có với toàn thể thiên hạ.

Họ đứng quây lại thành từng nhóm nhỏ, bề ngoài là vui vẻ bàn luận từ chuyện kinh tế đến chuyện xã hội, nhưng thực chất phía dưới là những lớp sóng xô dài, những câu chuyện gia tộc bị vạch trần, những sự lôi kéo đồng minh kinh tế..

Phục vụ đi lại tấp nập, lịch sự bê trên tay những khay đựng đồ ăn, đồ uống đầy ắp nóng hổi.

Tiếng nhạc nhẹ tao nhã vang vọng khắp căn phòng.

Tôi đứng trên ban công tầng hai, chậm rãi thở phào. Cuối cùng thì cũng chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, chỉ cần đợi chủ trì bữa tiệc đến nữa là xong!!

Đăng Khoa này đi đâu không biết, chả lẽ anh ta vẫn còn dưới bếp nấu đồ ăn hay sao?? Còn nữa, cái người mang tên nước ngoài dài dằng dặc kia đâu? Đã xuất hiện chưa ta? Thật sự tò mò không biết đó là ai mà lại quan trọng đến vậy..

Nhìn chán, tôi xoay người muốn trở lại phòng làm việc của mình một chút. Muốn giải quyết nỗi buồn mà giải quyết ở chỗ công cộng như này thật sự xấu hổ vô hạn ~~ Tốt nhất vẫn nên trở về chỗ của mình! Trên đó không chỉ là phòng làm việc mà còn kiêm luôn chỗ nghỉ ngơi, phòng ăn, tắm rửa.. các thứ. Mấy hôm nay ở trên đó càng cảm thấy thán phục khả năng thiết kế mang tính chất lo xa của bạn Đăng Khoa.

Được rồi.. Coi như anh ta giỏi!!

Trung Kiên khi nãy đã bị một số khách quý kéo đi mất. Vốn anh ta cũng định lôi tôi theo để kéo mối quan hệ cho nhà hàng, nhưng sau đó do tôi vướng một số chuyện nên đã để lỡ mất. Cuối cùng thành ra hai đứa bị chia tách, mỗi người một nơi.

Mở cửa căn phòng lớn, không khí ấm áp trong phòng tràn ra êm đềm như lụa. Tôi liếc qua điều hòa, thấy nó vẫn đang cố sức chạy hết công suất. Má.. lẽ nào lại quên tắt điều hòa?? Để nó chạy từ hôm qua đến giờ?? Tốn điện chết tôi rồi!!!

Mà.. Hôm qua mình có bật điều hòa không ta???

*Cạch!

Đang tự chửi mình đang trí không thể nhớ được cái gì, tự dưng cửa phòng tắm mở bật ra, hơi nước mù mịt lan tỏa, ẩn sau đó là bóng người cao lớn, cường tráng..

ĐĂNG KHOA!!!

ĐĂNG CMN KHOA!!!!!

ANH LÀM GÌ Ở PHÒNG TÔI VẬY HẢ!!???

ĐÃ VẬY.. TRÊN NGƯỜI CÒN QUẤN MỖI CÁI KHĂN BÉ TÝ XÍU!!!

"Không ngờ.. Em lại có cái sở thích này!" Đăng Khoa mở cửa thấy tôi ngồi phía ngoài, không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt, tự động coi tôi thành kẻ đột nhập mà cười dịu dàng nói "Nhìn không ra đấy!"

Mẹ nó!

Anh đứng trong phòng tôi.. tự tiện dùng nhà tắm của tôi.. Xong bây giờ còn dám nói ý rằng tôi biến thái???

Ực.. Không thể nhìn!

Trung Kiên nhà tôi còn đẹp hơn gấp vạn!!!

Này! Cất hàng của anh đi!!

Thân thể tinh mỹ, cơ bắp cường tráng có gì hay mà khoe chứ? Muốn quyến rũ chụy đây à?? Đừng mơ! Chụy chính là tiêu biểu của con người hiện đại có ý thức, tôn vinh cuộc sống vợ chồng thủy chung 1x1!!!

"Mượn phòng người khác cũng không chịu nói trước.." Tôi nhắm mắt, nhếch môi quay mặt đi, cố gắng giả vờ ung dung ".. Anh cố ý để quyến rũ tôi đúng không?"

"Em nghĩ vậy à?" Đăng Khoa không biết xấu hổ, bình thản đi đến bên cạnh tôi, ngổi xuống rót trà nóng ra tách "Thân thể này có đủ quyến rũ được em không?"

"Chiêu này anh nên dùng với người khác!" Tôi đứng phắt dậy, đi nhanh ra cửa "Tôi đã có chồng rồi!!"

"..."

"Nếu anh xấu hổ, tôi sẽ xuống dưới giúp anh quảng cáo mặt hàng!" Trước khi đi, còn cố quay lại nói nốt câu "Đảm bảo các tiểu thư phía dưới có không ít người chạy lên phục vụ anh đâu!!"

Sau đó, đóng sập cửa lại chạy ngay xuống tầng dưới trốn vào một phòng vệ sinh mà gào thét thảm thiết!!!

Trời ơi! Bổ mắt cho đã, nếu Trung Kiên mà biết tôi lén dòm hàng của kẻ khác liệu anh ta có điên tiết lên không nhỉ?? Nhưng sự thật là mị không có cố ý, lúc đó cũng đã quay mặt đi N độ rồi.. Đâu có thấy gì mấy đâu!!

Nhưng mà.. ai go~~ Áy náy chết đi được!!!

Trung Kiên Sama!! Nhất định em sẽ đền bù cho anh!!!

Bình ổn một lúc mới chợt nhớ ra là mình sắp sửa tè ra váy dạ hội, tôi dùng tốc độ nhanh hết cỡ nhấc chân váy bồng xòe xinh đẹp nà lên, sau đó an tọa...

Các cụ đã nói không gì thoải mái bằng...

"Tôi còn chưa nói rõ với cô sao??" Giọng nữ phía bên ngoài vang lên cùng tiếng giày cao gót và chốt cửa "Chuyện đó cũng không phải do tôi, là cô nóng vội nên mới để cho con nhỏ đó ăn mất Trung Kiên!!"

Gì?

Gì nữa đây???

Lại có chuyện HOT chuẩn bi được khai mở!!!!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-121)