← Ch.114 | Ch.116 → |
Những vết thương ghê người trên thân thể tôi được xử lý qua một lượt, thế nhưng bác sĩ nói sau này kiểu gì cũng sẽ có sẹo, mặc cho tôi dùng thần dược gì. Vết dao rạch, vết khắc sâu, những đường ngoằn ngoèo như từng đàn giun bò trên mặt đất vào sáng sớm..
Ôi, thật sự bị chút xíu thương tích ở tay chân ngực.. như thế này cũng chẳng có gì đáng nói so với vết sẹo bỏng của tôi trước đây. Cơ mà tôi nghĩ vậy không có nghĩa là Trung Kiên, Tuấn Anh và bố hờ cũng nghĩ như vậy!
Ba người bọn họ đều lo lắng sau vụ này tâm trí tôi sẽ bị tổn thương, rồi từ việc nhìn những vết sẹo mà sinh ra suy tư rồi trầm cảm, rồi tự kỉ, rồi đa nhân cách.. Vậy nên không chỉ tìm bác sĩ tốt nhất trị thương bên ngoài cho tôi mà còn mời thêm một tá bác sĩ tâm lý. Nói thật, tình trạng này tiếp diễn thêm chục ngày đảm tôi không điên cũng sẽ biến thành điên!!
Cuối cùng, khi đã kiểm nghiệm xong xuôi tâm lý của tôi không vấn đề gì, Hạ Vũ đã giúp bọn họ giải quyết vướng mắc cuối cùng: Đám sẹo lớn trên làn da của tôi.
Không hiểu cậu ta đi đâu tìm được một thợ xăm, và người thợ này không xăm theo trường phái bình thường mà theo đuổi một thứ nghệ thuật đích thực khác biệt: lột da tạo hình!
Ôi má, nghe đã thấy hãi rồi, giống hệt như hôm đó hai người bọn họ làm với tôi vậy!!
Nói thật tôi cũng không phải dạng con gái quá yếu đuối.. Thế nên để chứng minh mình thật sự không bị ám ảnh bởi chuyện kia, tôi đã quyết định để người đó xuống tay trên da mình!
Tất nhiên có sự can thiệp của thuốc gây tê và khi xăm hình tôi đã ngủ hoàn toàn. Tới lúc tỉnh lại thì hiệu quả quả nhiên rất tốt, những hình dạng xấu xí trên da đã bị thay thế bằng những hoa văn xinh đẹp lạ kì..
Quả nhiên thiên hạ nhiều người giỏi!
Quỳnh Chi chỉ bị thương nhẹ, mặc dù con dao hôm đó của Ngọc Nhi thật sắc, nhưng cô ta đâm không trúng chỗ hiểm, đã vậy vì mới trúng đạn nên lực tay không có nên sát thương cũng không lớn.
Gia đình Quỳnh Chi và cả nhà Trung Kiên thấy vậy thì ra sức nói tốt, vun vào cho hai người bọn họ. Gì mà: Nó tốt với cháu chưa? Nó dám hi sinh cả tính mạng để cứu cháu? Lúc đó Tịnh Nhi ở đâu? Xem, con gái người ta tốt như vậy... v.. v...
Mãi sau đó, tới tận khi bố tôi bực mình nói toẹt ra vụ này một phần có công Quỳnh Chi "góp sức" bọn họ mới thôi.
Cũng không thể trách, dù gì thì mong muốn ghép cặp Trung Kiên-Quỳnh Chi cũng đã tồn tại trong đầu bọn họ từ lâu. Thâm căn cố đế đâu phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được?
Vậy nhưng Trung Kiên lại chẳng vì chuyện cô ta xả thân vì mình mà vui vẻ. Mấy ngày Quỳnh Chi hôn mê anh ta còn thường xuyên tới thăm, sau khi cô ta tỉnh thì tuyệt không lui tới nữa. Anh ta nói sẽ nhân chuyện này làm Quỳnh Chi nghĩ anh ta tuyệt tình mà hết hi vọng vào anh ta đi.
Quả nhiên có lợi ích, vì sau đó không lâu Quỳnh Chi đã tự xuất viện. Lấy cớ cơ sở vật chất trong nước kém phát triển mà từ biệt đi ra nước ngoài để chữa trị.
Ngọc Nhi bị Đại Việt ôm đi, tôi biết dù thế nào thì anh ta cũng không nỡ để nữ chính rơi vào tay Tuấn Anh hay Trung Kiên. Bởi vì đảm bảo vào tay hai người này chỉ có đường thảm!
Mọi chuyện bấy giờ cũng coi như sóng yên biển lặng.. Chỉ trừ việc cô-bạn-thân nhất của tôi: Hạ Lam là biến mất không dấu tích suốt từ hôm tôi gặp nạn đến giờ. Nghe nói cô nàng và Đăng Khoa đã NẮM TAY nhau cùng xuất ngoại từ nửa tháng trước rồi.. Aiii~
"Đừng gây khó dễ cho tôi nữa!" Đại Việt bực bội đá cửa phòng, lớn tiếng quát lên.
Gì vậy má?
Đây là bệnh viện đó!
Trong bệnh viện không được làm ồn có biết không hả?
"Ô, cậu nói gì lạ vậy?" Trung Kiên và Tuấn Anh đồng loạt nhìn ra, hai con cáo già ngọt nhạt đáp lời "Sao có mấy ngày đã thật gầy rồi? Qua đây ôm ấp thăm hỏi cái coi!"
"Bày mặt Hồ Ly cho ai xem?" Anh ta đen mặt gắt, chuyện gì đã xảy ra giữa họ vậy? Đại Việt không phải boss lớn hắc đạo sao, tự dưng đám Trung Kiên và Tuấn Anh gây khó dễ được là thế nào??
Lắm chuyện khó hiểu quá..
"Khách sạn của tôi mới tẩy trắng được chút các cậu đã muốn phá?"
"Thích yên bình thì nôn người ra đây!" Tuấn Anh lạnh giọng "Đừng tưởng bọn này không biết cậu giả bộ hành hạ cô ta để giữ cô ta lại bên người!"
"Ngọc Nhi đã thành ra như thế, các cậu vẫn còn muốn tính sổ sao?"
"Đã nợ là phải trả cho đủ! Nếu cậu không muốn giao người, hay là chúng ta ra ngoài bàn chút chuyện trao đổi.."
"Ý cậu là gì??"
"Về việc xử lý vài tên đàn em của cậu và cô nàng tên Tường Vy đó.."
"..."
"Trung Kiên, mọi chuyện là thế nào?" Nhìn bóng dáng anh trai và Đại Việt khuất sau cánh cửa, tôi mờ mịt hỏi "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Nhi?"
"Cũng không có gì.." Anh ta gọt táo cho tôi ăn, ánh mắt sủng nịnh, yêu thương đong đầy "Chỉ là.. Trước đây khi bị bố chúng mình đuổi khỏi nhà đã có vài chuyện hay ho xảy ra.."
"Chuyện hay ho?" Hơ, bố chúng mình nữa cơ đấy...
"Mẹ kế của em thật sự rất chung tình nha~ Người tình nhỏ của bà ấy đã có gia đình, vậy mà bà ấy vẫn tới nhà người ta làm loạn, kết quả bị đánh đến nội thương. Số tiền còn lại của bọn họ đều dùng hết cho việc chữa bệnh của bà ta.. Nhưng sau đó tiền hết mà bệnh vẫn chưa khỏi nên là.."
"..."
"Ngọc Nhi nghe tin Tuấn Đạt tới khu thành Tây, 11h đêm đợi trong ngõ nhỏ tính cầu xin cậu ta giúp đỡ. Ai ngờ người cần thì không gặp, người gặp lại chẳng cần.. Cô ta thân gái dặm trường bị một đám đàn ông say rượu cưỡng hiếp.."
"Chuyện này.." Quá hoang đường rồi! Hào quang của nữ chính đâu?? Sao tự dưng thấy tắt ngấm vậy???
"Đúng đấy, sau đó để có tiền cô ta bắt đầu điên cuồng bán thân, bán đến mức dính bệnh lúc nào chẳng hay.."
"Bệnh??" Tôi sững sờ hỏi lại, Trung Kiên lập tức gật đầu khẳng định. Tác giả? Tác giả đâu? Chả lẽ người đã hoàn toàn quên mất cô nữ chính đó rồi?
"Có lẽ vì biết mẹ cô ta sắp chết, chính cô ta cũng chẳng còn sống bao lâu nên mới hận đời tìm cách lôi em đi cùng.." Anh ta nhún vai đoán già đoán non ".. Vậy nên mới bày ra cái kế hoạch đầy kẽ hở đó.. Có điều cô ta nói cũng có phần đúng.."
"Đúng gì cơ anh?" Tôi vẫn còn đang thẫn thờ, đột ngột bị Trung Kiên ôm lấy. Anh ta kề má sát má tôi, hơi thở thơm mát lan tỏa dịu dàng.
"Đến bảo vệ em anh còn không làm nổi thì lấy tư cách gì phê bình cô ta chứ?" Trung Kiên lẩm bẩm nho nhỏ, giọng nói có phần chua xót. Anh ta nắm lấy tay tôi, tay áo bệnh nhân vô ý trượt dài để lộ phần hoa văn được xăm tinh xảo "Tịnh Nhi.. Anh xin lỗi.."
"Sau này anh cố làm cho tốt là được rồi!" Tôi cười hì hì, quay lại ôm lấy cổ anh ta, ngọt ngào hôn lấy lòng. Trung Kiên, anh thật sự rất tốt, ít ra là đối với em!
"Được!"
Chỉ một từ "Được" đầy ý khẳng định của người đó là đủ làm hẹn ước cả đời. Cần gì lời hoa mỹ, cần gì những hứa hẹn suông, cần gì những hành động lãng mạn ngọt ngào... Yêu thương chẳng thể hiện ở nến hay hoa hồng mà nó được gọi tên từ những hành động nhỏ nhặt nhất bạn dành cho người ấy..
Chúng tôi không nói, im lặng nhìn nhau. Đôi mắt sâu thẳm và sóng sánh như nước hồ thu của anh ta cứ cương trực nhìn xoáy vào tâm can tôi thật lâu thật lâu..
Thời gian.. Ước gì cứ dừng lại mãi ở giây phút này.
-HOÀN-
← Ch. 114 | Ch. 116 → |