Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!! - Chương 027

Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!
Trọn bộ 121 chương
Chương 027
0.00
(0 votes)


Chương (1-121)

Siêu sale Shopee


Xin thề với chúa, bạn Tịnh Nhi chính là đang vô cùng sững sờ nên không thể nhắm mắt chứ không phải do bạn Tịnh Nhi lần đầu thấy cảnh xxoo nên tò mò đứng xem!

Tôi nói thật đó..

Làm ơn hãy tin đi mà...

Tác giả đại nhân! Tôi đã quá coi thường bàn tay của em rồi!!

Nhìn xem kìa, nam chính vừa đến các nam phụ chưa lăn giường với nữ chính lập tức có việc phải đi để không thể chứng kiến cảnh tượng đau-lòng đến quặn thắt này!

Trời ơi, em ấy mới có 15 tuổi thôi đấy!

Tiếng rên rỉ ngọt lịm, còn thân hình nóng đến bốc lửa kia nữa chứ.. Không biết đây là đặc thù của nữ chính thịt văn hay do em ấy học trong JAV nữa??

Phòng của Ngọc Nhi nằm ở ngay đầu hành lang, cách phòng tôi hai phòng nên muốn đi về chỗ của mình nhất định tôi phải đi qua đây. Và không hiểu là tính toán của em ấy hay do sức mạnh của tình tiết truyện mà dù muốn hay không tôi cũng phải chứng kiến cảnh này..

Nhớ lại coi..

Đem nhà này biến thành chiến-trường của hai anh chị thì hẳn là tình cảm cũng khá tiến triển rồi đây.

Chứng tỏ là trong lúc tôi làm việc của mình, nữ chính cũng chẳng để thời gian chết, liên tục đi công thành đoạt đất với nam chính!

Tôi đã quá coi trọng mình rồi!

Nghĩ rằng nữ chính rảnh dỗi mà chạy theo nhìn tôi cả ngày à?! Em ấy còn bận bịu đối phó với cả tá nữ phụ khác và giằng co với cả dàn nam chính phụ.. Còn nữa, hình như nữ chính còn được bố dượng đầu tư cho đi học mấy lớp lễ nghi rồi cắm hoa, võ thuật.. Các kiểu nhằm đào tạo cô nàng trở thành đứa con gái xuất sắc nữa..

Đó, bảo sao Tịnh Nhi đây giảm đi mấy chục cân thịt mà nữ chính còn chẳng hay biết.. Ngọc Nhi thân yêu, chị trách nhầm cục cưng rồi!!!!

Nhưng bấy lâu nay tôi đâu có đi theo kịch bản, đâu có tìm cách gặp mặt Cậu-Đạt rồi vo ve trước mặt anh ta đâu mà nữ chính lại cố ý để cửa mở hờ cho tôi thấy cảnh này??

Chậc, nói giờ mới để ý nha.. Sao em ý tính toán hay vậy?? Nhỡ lúc này người đến không phải là tôi mà là bố hoặc tên người làm biến thái có sở thích quay phim kia thì sao?

Thế chẳng phải tập xác định là đời tàn à??

Hay em ấy có bàn tay vàng rồi nên tự tin khoe cá tính? Đảm bảo mình chẳng bao giờ gặp vận xui??

"Khoan.. Ahhhh.."Đang mải miết suy nghĩ tự dưng bị tiếng rên của Ngọc Nhi làm cho tỉnh hẳn.

Tôi lén lút nhìn qua cánh cửa gỗ nửa đóng nửa mở, Đạt đang dây dưa phía trên Ngọc Nhi, từng cú thúc mạnh đưa đẩy làm nữ chính như nảy lên khỏi chiếc giường lớn hồng rực.

Ánh sáng cuối chiều xuyên qua cửa kính, chiếu lên từng đường nét khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh ta, làm những giọt mồ hôi do vận động mạnh toát ra chưa kịp chảy xuống trở nên lấp lánh.

Đôi mắt sắc sảo nhuốm màu mê hoặc, thân thể luật động ra vào không tiết chế, sự thỏa mãn và hài lòng chất chứa khắp không gian.

"Đạt.. Cửa.. Em sợ có người..."

"Tập trung vào việc của em đi!" Đạt cúi xuống tóm lấy gáy Ngọc Nhi, ép cô vào một nụ hôn sâu như biển cả.

Mãi cho đến tận lúc nữ chính xụi lơ vì thiếu khí anh ta mới buông tha cho cô thở. Nhưng Ngọc Nhi cũng chẳng thể thở bình tĩnh được lâu, chỉ vài giây sau, Đạt đã lật người cô lên, bắt cô quỳ úp trên chiếc giường nữ tính mà đâm mạnh vào từ phía sau.

Tiếng róc rách va chạm dâm mỹ vang vọng khắp căn phòng, Ngọc Nhi điên cuồng rên rỉ, từng tiếng từng tiếng một.. ngọt ngào như đường mật...

Nóng quá!

Vẫn biết đây là phản ứng rất bình thường khi xem JAV nhưng tôi cũng không nhịn được mà lui lại vài bước. Quái quỷ thật, sao mình không đi??

Mình phải đi khỏi đây mới được!!

Cứ xem xuân cung đồ sống thế này đảm bảo ngày mai báo sẽ đưa tin thiếu nữ chết vì chảy máu mũi!!

Đúng lúc quay người muốn chạy, đôi mắt chim Ưng của nam chính đã đuổi tới. Anh ta không hề kiêng dè, cũng chẳng dừng việc cày cấy mình đang làm lại. Cứ vừa thúc từng cú mạnh mẽ vào tấm thân kiều mị của Ngọc Nhi vừa nhìn tôi bằng ánh mắt đánh giá và xét đoán.

Tên biến thái!!

Ít ra bị người khác thấy mình trần như nhộng cũng phải biết xấu hổ mà quay đi chứ!!!

Trời ơi!

Trung Kiên!!

Tôi chửi nhầm anh rồi!!

Thế giới này toàn bộ đàn ông đều mặt dày! Chỉ có mặt dày hơn, không có mặt dày nhất!!!

Ừm.. Lau máu mũi cái đã..

.

.

.

Đợi cú sốc tinh thần qua đi, tôi tắm rửa thay đồ rồi chuẩn bị xuống nhà làm bữa tối với sư phụ đầu bếp.

Khốn thật, không biết hai người này đã "làm" xong xuôi chưa, nghe tác giả kể mỗi lần anh chị ý đại chiến là mất cả vài tiếng đồng hồ! Rồi thì nam chính sức khỏe hơn người, mỗi khi làm phải vài cái mới đã.. Chậc, phi lí quá mà.. Người chứ trâu bò cần lấy giống đâu mà hùng hục thế được? Chưa kể đây còn là nhà của người khác và anh chị ấy còn không thèm đóng cái cửa chết tiệt kia lại!!!

Nam chính nhìn thấy tôi đang lén xem bọn họ rồi..

Kiểu này mà chạm mặt chắc xấu hổ chết mất! Xin lỗi hai người vì tôi đã xem chùa.. Nhưng cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi được, ai bảo hai người lười khép cửa cơ!

Có thấy đứa ngốc nào nhìn wifi 5 vạch lại còn free mật khẩu mà không bắt để dùng không??

Hiển nhiên là không rồi..

Ai da ~

Khổ cực quá.. Quần áo lại rộng thình ra nữa rồi. Không sao, tôi vẫn còn đang là chủ sở hữu của em thẻ Vip đen sì. Hôm nào rảnh lại đi trung tâm mua sắm một chuyến mới được!

Dạo này ăn chực nằm chờ nhiều quá, khả năng tự lập của tôi bị hao mòn đi mất rồi! Nguy hiểm quá!!

.

.

.

Tối nay phòng ăn chỉ có bốn người trẻ tuổi chúng tôi, nghe nói bố và dì đã đi dự tiệc sinh nhật của một ông quan chức cấp cao nào đó ở tỉnh khác, phải đến sáng mai mới quay trở về.

Đấy, thế chứ!

Bảo sao mà em Ngọc Nhi và bạn Đạt dám liều mạng xxoo để cửa mở và đợi tôi về như thế!

"Chứng cuồng em gái của cậu bao lâu nay vẫn không thuyên giảm nhỉ?" Đạt vừa tao nhã cắt đồ ăn vừa liếc qua tôi và Tuấn Anh một cái.

Hai người bọn họ có vẻ vừa mới "chiến đấu" xong, mái tóc cả hai vẫn còn hơi ẩm ướt và trên khuôn mặt của Ngọc Nhi vẫn còn vương niềm hân hoan chưa tắt hẳn.

Không biết hai người này có chơi trò gì tình thú trong nhà tắm không ta?? Ây, lại tưởng tượng rồi! Tôi phải bình tĩnh! Chú tâm vào bữa ăn mới được!!

Nam chính anh ta vừa nói cái gì vậy ta??

"Sao cơ?" Tuấn Anh mỉm cười hỏi lại, ánh mắt đưa qua phía tôi không giấu được vài phần cưng chiều.

"Thì đó.." Anh ta nhún vai ".. Chọn bạn gái cũng phải giống cô em cậu.. Mắt xanh da trắng, mỗi tội.."

"Anh Đạt.. Đó là chị..."

"Haha, giống Tịnh Nhi không??" Tuấn Anh phá ra cười cắt ngang câu nói của Ngọc Nhi. Hay rồi, tôi giảm béo đến mức nam chính cũng không nhận ra, còn nghĩ tôi là bạn gái mới của Tuấn Anh nữa chứ!

Mà cũng có thể ông anh trai này biến thái đến mức chọn bạn gái phải có đặc điểm giống em mình cho đỡ cơn cuồng..

"Ừm.." Đạt không kiêng dè, thản nhiên nhìn thẳng vào mặt tôi. Này, tự trọng chút đi! Anh vừa xxoo với một cô xong giờ lại ngắm một cô khác là thế nào?? "Khá giống.."

"Nhưng xinh hơn chứ, đúng không??" Tuấn Anh cười hớn hở "Xinh hơn rất nhiều ấy!"

"Cậu có bệnh à?" Đạt trợn mắt nhìn Tuấn Anh cuồng em gái đang khen một cô gái khác xinh hơn em mình "Hay cậu tính thử tôi??"

"Không phải đâu anh!" Ngọc Nhi nửa hậm hực nửa đắc ý liếc qua tôi "Đây chính là chị Tịnh Nhi đấy!"

"..."

Có gì đáng ngạc nhiên mà anh cứ phải trợn mắt lên mới nhìn được tôi vậy?? Chả lẽ cứ là nữ phụ thì tôi mãi mãi phải giữ cái thân hình ục ịch béo mầm ấy, và khi nhìn thấy nam chính nhà anh thì phải phát cuồng lên mới đúng à??

Đừng có mơ nữa!

Đây là thời đại nữ phụ lên ngôi rồi!

Anh yên tâm mà ở đó chơi bời với nữ chính của anh đi!!

"Xinh đẹp đúng không??" Tuấn Anh cười vui vẻ liếc qua hai chúng tôi một lượt. Anh trai tốt chắc đang nghĩ tôi vẫn thích nam chính điên cuồng và muốn gán ghép đây mà!

Chậc, giá như anh về sớm hơn vài tiếng thì đảm bảo anh sẽ hối hận vì đã quen được ông bạn quý thế này!

"Không tệ.."

"Mà này.. Món đồ mà tôi nhờ cậu sửa giúp thế nào rồi?" Anh trai dừng dao nĩa lại quay qua hỏi Đạt, câu hỏi này hiển nhiên làm dấy lên sự tò mò của cả tôi và Ngọc Nhi. Cả hai đều đồng loạt dừng lại quay ra nghe ngóng cuộc nói chuyện của bọn họ "Đã xong chưa?"

"Xong rồi!" Đạt lấy khăn lau miệng "Chính vì đem nó cho cậu nên mới đến đây hôm nay!"

Ế, thế không phải là vì muốn xxoo với nữ chính nên mới đến hả??

Hình như em Ngọc Nhi cũng có cùng thắc mắc với tôi thì phải, xem cách em ấy nhìn Đạt nam chính bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn oán trách kia thì biết..

Hmm, phải chấp nhận thôi em gái à! Đàn ông trong thế giới ngôn tình cẩu huyết này thằng nào chả thế, chỉ biết bản thân và biến thái cực kì!!!

"Thứ gì vậy anh trai??" Ngọc Nhi khôi phục vẻ đạm mạc bình thường rất nhanh, cũng thanh nhã đưa khăn ăn lên lau qua khóe miệng, thản nhiên hỏi Tuấn Anh.

Anh trai tiểu thụ biết bộ mặt của nữ chính nhưng chưa vạch trần được nên cũng ngại trở mặt. Tuấn Anh hơi nhíu mi, nhưng cuối cùng vẫn cố tỏ ra bình thường với nữ chính. Thế nhưng thay vì trả lời em ấy anh ta lại quay sang phía tôi. Đôi mắt hoa đào ngập nước của tiểu thụ đong đầy cảm xúc yêu thương, Tuấn Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: "Anh có quà tặng cho em!"

*H nhẹ nhàng, H dịu dàng, H vội vàng ~~

Đừng trách ta ~ Ta không biết viết H a a a a a a

~~


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-121)