← Ch.02 | Ch.04 → |
"Tránh ra."
"Không cần."
"Ta cảm thấy nóng." Phi thường nóng.
"Có gió lạnh."
"...... Tay ngươi để chỗ nào?"
"Bộ ngực của ngươi."
"Có cảm giác bị đè nặng a."
"Ừm! Ta cúi mặt xuống một chút thì tốt lắm."
"Phía dưới một chút...... Ách, không phải vị trí tốt lắm đi! Ta sợ ngứa." Nhất là giữa hai chân.
"Ta không sợ ngứa."
"Ngươi...... Ngươi vì sao nhất định phải kề sát vào người ta ngủ?" Hại nàng ngay cả trở mình cũng không dám.
"Nha! Ta không có cảm giác an toàn." Thực thơm a, lại ôm chặt một chút.
"Không cảm giác an toàn......" Trời ạ! Nàng tìm cho mình cái cọc phiền toái gì thế này.
"Trong tủ quần áo có quái thú sẽ ăn tiểu hài tử không ngoan, cô cô ta nói."
"Ngươi năm nay mấy tuổi?"
"Mười chín."
"Được xem như là tiểu hài tử sao?"
"............"
Không có trả lời, có tiếng hít thở đều đều vang bên tai.
Giang Thùy Tuyết chưa từng nghĩ tới chuyện vớ vẩn như thế sẽ phát sinh ở trên người mình, cô mạc danh kỳ diệu thu lưu đứa nhỏ bỏ nhà đi bụi, còn bị ép đem giường của mình phân cho nàng một nửa, chỉ vì nàng thiếu cảm giác an toàn.
Cô một người ở trong một căn biệt thự, ít nhất còn có hai phòng dành cho khách cần phải có, một phòng sinh hoạt hằng ngày, nếu không thì thư phòng cũng có sô pha nằm, mà bất cứ nơi nào cũng có giường, đệm chăn sẵn sàng có thể ngủ, có tất yếu cùng nàng chen chúc như vậy không chứ?
Hơn nữa nàng phát hiện một chuyện tương đối đáng sợ, Đường Thần Dương này không chỉ bề ngoài xinh đẹp, mà lời nói ra còn cực kỳ có sức thuyết phục, làm cho người ta mỗi khi đụng tới nàng tựa như tảng đá rơi vào miếng bông vải, căn bản không có tác dụng, nàng đơn giản chỉ cần nói vài câu có thể đem đầu óc cô làm cho choáng váng, làm cho cô thực sự không có cách nào khác làm rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Đường Thần Dương rất dễ dàng xâm nhập vào thế giới của nàng, chúa tể cuộc sống của nàng, nàng có loại cảm giác bị quăng đến một không gian trong vũ trụ, bị tha đi một vòng rồi lại bị ném trở về, không quá vững vàng, ổn định cảm thấy như lơ lửng, bồng bềnh.
Nhìn chằm chằm ngọn đèn cầu vồng tạo hình thủy tinh, mơ mơ màng màng ngủ, khi ý thức thanh tỉnh trở lại, từng đợt hương khí tiến vào cánh mũi, nàng nhẹ nhàng hít một ngụm, thỏa mãn mỉm cười.
Đúng rồi, nàng đã muốn cùng cái kia kêu Đường Thần Dương "đứa nhỏ" Cùng ở năm ngày, còn cùng nhau chia xẻ giường ngủ, trừ bỏ tật xấu nàng yêu thích ôm người ra, quả thực là người hầu vạn năng, phàm là từ chuyện đổi bóng đèn đến sửa vòi nước cùng với thông bồn cầu tắc, thật sự là nhân sĩ chuyên nghiệp muốn gì được nấy.
Càng miễn bàn nàng có một bàn tay trù nghệ cực kỳ tuyệt diệu, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng đồng thời cũng chiếu cố dạ dày của nàng, làm cho nàng không chỉ có được sắc hương vị (sắc hương = sắc đẹp, vị-dạ dày) mỹ thực cầu toàn, còn có thể nhìn thấy căn nhà không nhiễm một hạt bụi nào.
Thậm chí ngay cả cửa sổ, phòng khách, phòng bếp, cùng với một số tiểu địa phương bình thường không chú ý đến, khắp nơi có thể thấy được những bồn hoa xinh xắn, bồn hoa cúc vàng lay động trong gió, làm đẹp cho thị giác.
Giang Thùy Tuyết không khỏi hoài nghi thời gian trước kia mời nữ giúp việc đến rốt cuộc là làm cái gì, cùng một công việc nhưng người làm khác nhau, có thể có sự biến hóa lớn như thế, làm cho người ta có cảm giác gia đình ấm áp, mà không chỉ là một căn phòng đơn điệu chỉ để trưng bày.
Không thể phủ nhận, nàng còn cực kỳ thích trong nhà có cảm giác thêm một người, nghe càng tiếng bước chân chạy lại càng gần, đáy lòng đều là cảm giác lo lắng, thở nhẹ ra đi vào trong mộng, hưởng thụ tư vị được gọi rời khỏi giường êm nệm ấm.
"Tiểu Tuyết công chúa, mau rời giường, ngươi không thể lại nằm mãi trên giường nha, thái dương công công phơi nắng đến tiểu mông đáng yêu của ngươi rồi nha."
Xoát, rèm cửa sổ bị kéo cao, ánh mặt trời sáng sớm bắn vào, chiếu sáng lên căn phòng hôn lờ mờ.
"Đừng ầm ỹ, ta còn muốn ngủ." Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy giấc ngủ không đủ, mỗi khi trời sáng lại ủ rũ mệt mỏi.
"Không được, sâu nhỏ lười, ngươi đã quên ngươi tám giờ có một bữa sáng đang chờ sao?" Nàng còn đặc biệt dặn dò hắn phải nhắc nhở nàng.
Trên giường ánh dương hắt lên một chút, một bên cất giọng kêu rên một bên vươn cánh tay xinh đẹp vẩy vẩy."Lại 10 phút, để cho ta ngủ thêm 10 phút là tốt rồi."
Vì sao mệt như vậy? Nàng rõ ràng leo lên giường liền ngủ, trong nhà có một "Bà quản gia", nàng ngay cả thức đêm xem văn kiện cũng không được phép, như thế nào so với bình thường còn muốn mệt hơn vài phần đâu?
Là vì quan hệ rất thả lỏng, lập tức đem áp lực đọng lại nhiều năm quăng đi, mới có thể mệt mỏi dị thường như vậy, ngủ nhiều vẫn không đủ?
"Được rồi! Dù sao đến muộn không liên quan đến ta, thời gian còn lại 30 phút, ngươi dùng 3 phút đánh răng rửa mặt, lại dùng 3 phút thay quần áo trang điểm, bữa sáng ăn ở trên xe, nhanh một chút hẳn là tới kịp." Chạy như bay.
"Nha! 30 phút...... A! Cái gì, chỉ có 30 phút, ta sắp muộn......" Chỉ rửa mặt đánh răng cũng mất hơn 3 phút, huống chi áo ngủ nàng còn chưa có đổi.
Giống như bà điên, Giang Thùy Tuyết vội vàng từ trên giường nhảy lên, nhảy xuống, thân hình vội vàng vọt vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, vội vàng tựa như lửa cháy tới nơi chạy về phía tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ trang phục, đồ trang sức trang nhã chưa kịp tu sửa, mang một đôi dép lê nhanh chóng bước nhanh ra khỏi phòng.
Công tác liên tục, động tác lưu loát mà nhanh chóng, hồn nhiên bất giác không hay biết có người dựa vào cạnh cửa thưởng thức nàng mặc thoát, trong lúc đó hiện ra thân thể duyên dáng, ngực với đôi cúp đầy đặn, non mềm càng thêm gợi cảm, ren lụa trong suốt khiến cho nụ hoa thoắt ẩn thoắt hiện lập loè trong bụi cây cối rậm rạp, sự phát dục này đối với mà nói nam hài thật sự rất đẹp mắt, thiếu chút nữa máu mũi mạnh mẽ phun trài.
"Tiểu Tuyết, bữa sáng còn chưa có ăn."
"Không ăn, ta sắp muộn...... A, ngươi làm chi kéo ta? Ta thật sự không kịp, không cần nháo ta......" Nếu không kịp, mấy nguyên lão trong công ty này khẳng định sẽ lại cậy già lên mặt ăn nói văn vẻ, nói cái gì mà người không có quan niệm thời gian thì không dễ mà đảm nhậm chức vị CEO.
"Ngoan, bữa sáng nhất định phải ăn, một ngày mới có sức, ngươi xem xem này một nửa trứng ốp lếp, lòng đỏ trứng vàng đặc sệt chảy ra, còn có một nửa bơ lạc thơm ngon, hơn nữa còn một ly sữa ấm áp, ân! Mỹ vị ~ quả thật rất ngon miệng, có nghe thấy ruột kêu cô lỗ cô lỗ hay không?"
Vai bị một đôi tay ngăn lại, Giang Thùy Tuyết mãnh liệt nuốt nước miếng, thật sự rất muốn ăn đến đòi mạng, nhưng là......
"Ta không thể muộn, mọi người đều đang đợi ta......"
"Hư! Đừng khẩn trương, ta cam đoan ngươi sẽ không muộn." Không ăn xong mà mơ tưởng rời đi, hắn không tha hứa cho việc bữa sáng tình yêu của hắn bị phá hư đâu.
"Nhưng là......" Nàng xem liếc mắt một cái đồng hồ báo thức, nhất thời cứng đờ."Bảy giờ mười tám phút"
"Đúng vậy, nữ sĩ, ngươi còn đủ thời gian để dùng một bữa cơm phong phú." Đường Thần Dương mồm to cắn bánh hamburger thịt heo, thỏa mãn nhấm nuốt.
"Ngươi gạt ta." Nàng bất mãn trừng mắt, buồn bực.
"Là, ta lừa ngươi, heo nhỏ lười yêu ngủ." Hắn không hề xấu hổ, hướng nàng cong mi lại nâng mắt.
"Ngươi...... Hừ! Quỷ chán ghét." Hai gò má ửng hồng, sắc mặt mất tự nhiên, ở trong chùm tia sáng giao nhau nàng nhìn thấy gương mặt của một nam hài~ai.
Là nhìn nhầm đi, khẳng định là nhìn nhầm, nàng như thế nào là nam hài đâu? Tiểu Dương nàng rõ ràng so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn nhiều, tựa như thiên sứ trong giáo đường, chung quanh là vầng sáng chói mắt.
Nàng lắc lắc đầu, muốn đánh bay đi hình ảnh lộn rộn bên trong đầu, nàng cảm thấy sai ở chỗ nào đó, nhưng tìm không thấy, cảm xúc phập phồng.
"Ai nha! Tiểu Tuyết chán ghét ta, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta nhảy một điệu con quạ đen chìm trong nước cho ngươi nguôi giận được không?" Chỉ thấy Đường Thần Dương thật sự kiễng mũi chân, sắp sửa nhảy thật a.
"Quạ đen chìm trong nước?"
Hắn tựa như hoa tiên tử xoay tròn một vòng."Ai ~ thiên nha, nữ nhân các ngươi nhìn thấy ta đều quăng chai nước ngọt có ga vào người ta, nói ta là một con quạ đen khi uống nước lại chết chìm ở trong đó."
"Không, ta cảm thấy ngươi rất đẹp." Xinh đẹp tựa như bức họa, làm người ta phải xấu hổ.
"Thật sự?" Hắn lập tức giống như chú cún nhỏ đôi mặt tròn xoe lấp lánh muốn vồ lấy miếng bánh bích quy, nhảy đến trước mặt nàng thả ra lời hay ý đẹp.
"Thật sự." Nàng nhịn không được chạm nhẹ vào gương mặt của hắn, lồng ngực bình bịch bình bịch con thỏ con chạy thật nhanh.
Tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, xinh đẹp không có chút tỳ vết nào. Giang Thùy Tuyết ở trong lòng thầm nghĩ.
Vừa nghe được người ta ca ngợi, hắn đắc ý dương dương tự đắc hất mặt lên, cười quyến rũ."Nhân gia vốn là thiên tiên xinh đẹp! Tiên tử hạ phàm có xinh đẹp được như ta sao? Ta nhất định là bị ông trời ghen tị, hận không thể đoạt đi ngọc dung thiên tư của ta."
"...... Tiểu Dương, khóe miệng dính bơ, lau đi." Nàng có phải rất tự kỷ hay không?
"Nha!" Hắn không lau, vươn đầu lưỡi liêm liếm.
Trời ơi! Thật sự muốn đòi mạng mà, rất gợi cảm a. Giang Thùy Tuyết nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm, làm bộ không nhìn thấy bộ dạng mê người của Tiểu Dương.
Nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được tâm chính mình, động một chút liền mặt đỏ tim đập, chỉ một động tác lơ đãng nhỏ của Đường Thần Dương cư nhiên cả người đều nóng lên, nàng rất muốn bổ nhào về phía trước muốn làm gì thì làm.
Đại khái là sinh bệnh, mới có thể lần nữa xuất hiện ý tưởng cổ quái như vậy, nàng là trăm phần trăm thích người khác phái a, không có khả năng đối với phương diện đồng tính kia sinh ra hứng thú, gần đây chắc vì công tác nhiều, tinh thần mới có thể không ổn như thế a~.
"Đúng rồi, Tiểu Tuyết, giữa trưa ta giúp ngươi đưa cơm, ăn đồ bên ngoài đối vơi thân thể không tốt." Hắn thật sự rất nhàn nhã, không tìm chuyện gì để làm cả người quả thật rất khó chịu.
"Nha! Được...... Ách, chờ một chút, ngươi không cần đi học sao?" Cô nhớ rõ nàng vẫn là sinh viên nha.
Đường Thần Dương ra vẻ kiều mỵ, nhẹ ngàng thơm cặp môi kia."Vì ngươi, ta lúc nào cũng có thể rảnh."
"Vì ta......" Nàng nổi cả da gà, sau lưng phát lạnh.
"Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Ta đương nhiên muốn làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngươi." Những bọn xấu cấu kết với nhau kia đã sớm thay hắn sao chép trọng điểm, hắn chỉ cần viết bản báo cáo giao lên là xong.
Khóe miệng rút một chút, nàng cười gượng lau lau môi."Ta nên đi ... đi làm."
"Đi thong thả, ta trước sẽ rửa chén bát, lau bàn......" Hắn đột nhiên dựa vào thật sự gần, hướng vào bên tai nàng thổi khí.
"Tiểu Tuyết, dép lê con thỏ nhỏ của ngươi ta cũng thực thích, bất quá nó có thể mặc đến công ty sao?"
"A! Dép lê......" Không thể nào! Nàng thế nhưng lại mơ hồ như vậy.
Giang Thùy Tuyết vẻ mặt ngạc nhiên đi trở về phòng thay quần áo, lấy ra một đôi giày xăng ̣đan màu lam đế thấp mang vào, lại ở trước gương kiểm tra dung nhan, vuốt sợi tóc rủ lên, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Cuối cùng, nàng giống như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi!
"Vì sao ban đêm ngủ thì ta cảm thấy có cái gì đó cứng rắn ở sau thắt lưng ta?" Làm cho nàng dịch đến lui đi, ngủ thật sự không thanh thản.
Một tia thẹn thùng hiện lên sâu trong đáy mắt, Đường Thần Dương không chút hoang mang trả lời: "Đó là đầu gối của ta, người có đôi chân dài chính là phiền phức thế đấy."
"Đầu gối......" Cũng đúng, chân hắn thật sự rất dài.
Không nghi ngờ, Giang Thùy Tuyết tin hắn bị mê sảng, đi ra gara mở cửa xe, tóc dài như tơ thân ảnh xinh đẹp ở cửa hướng hắn vẫy tay, gió thổi qua, làn váy bay lên.
Khi chiếc xe màu bạc bắn hệt như tên lửa, biến mất ở cuối con đường, Đường Thần Dương khuôn mặt tươi cười cũng mất tích theo đó, hé ra mặt lạnh thối như muốn đòi mạng, lấy di động ra.
"Này! Họ Trần, ngươi không biết ta trốn chạy cực kỳ rất cần dùng tiền nha! Còn không nhanh chân đưa tiền đến cho ta." Cái gì lạn đồng học, muốn hắn nhất thúc giục lại thúc giục.
"Chạy...... Trốn chạy?" Không phải rời nhà trốn đi chứ?
"Ngươi nếu hại ta trở thành con chó sói nhỏ bị bao dưỡng, ta liền đem bộ mặt trư mê luyến của ngươi rải rộng khắp mạng Internet trong trường, để cho tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt hạ lưu của ngươi."
Điện thoại đầu bên kia truyền đến thanh âm cầu xin tha thứ."Không cần nha! Đại ca, ta đã chịu khổ lắm rồi, đừng hại ta thêm nữa a."
"Tiền nha! Ngươi đừng có mà một người nuốt tiền của ta, bằng không...... Thịt người nướng ăn qua chưa? Cam đoan rất là ngon miệng." Hắn sẽ không rất tàn nhẫn, ít nhất lưu lại thi thể toàn vên để có thể tưởng nhớ đến nha.
"Ta nào dám nuốt tiền đầu tư của ngươi, cũng không có can đảm mà vay mượn, năm trăm bảy mươi sáu vạn, ngươi muốn lấy trước bao nhiêu?" Hắn là quý nhân để cho y phát tài, y nào có can tđảm đắc tội.
"Lấy hai mươi vạn đi, không đủ nói sau." Cô cô thật sự quá độc ác, cư nhiên ngừng thẻ hoàng kim của hắn, muốn biến hắn thành chú chó lang thang ăn thức ăn ôi tiu đây mà.
"Thành giao. Gặp mặt ở nơi nào?" Hắn vừa vặn có thể hỏi hắn thế nào có thể đi vào, trên tay cổ phiếu có thể hay không bán.
Hắn suy nghĩ một chút."Chỗ cũ, số 3 gian chàng cầu." Người Đường gia không thường lui tới nơi đó.
"Ok, không thành vấn đề."
Cắt đứt điện thoại, Đường Thần Dương bảo bối sờ sờ mái tóc dài dài tới thắt lưng, lấy một cái dây cột buộc lại, hàng lông mi dài mà cong cong làm nổi bật đôi mắt sáng ngời anh khí, trên khóe môi gợi lên nụ cười lãng (phóng túng).
Gương mặt này tuyệt đối là đẹp theo kiểu nam tính, mũi thẳng môi mỏng, ánh mắt hữu thần, trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu xuất hiện đường cong rõ ràng, nếu hắn mặc không phải váy mà là quần bò bên người, khẳng định là mỹ nam tử suất khí (anh tuấn) mười phần.
"...... Năm gần đây, sản lượng dầu mỏ giảm dần, khí thiên nhiên cũng không đủ, chiến tranh ở Trung Đông có dấu hiệu kéo dài, các nước nhỏ bên cạnh ngày càng khẩn trương, khiến cho chiến trường có xu thế lan rộng, có thể trở thành quy mô lớn dân chạy nạn triều......"
"Chờ một chút, Hứa quản lí, chúng ta hôm nay họp thảo luận nội dung không phải cái này đi!" Xả đông xả tây lại không nói đến trọng điểm.
Qua cái độ tuổi năm mươi, trán cao trọc quản lí phòng bán hàng Hứa Mậu Tài mắt cao hơn đỉnh hừ nhẹ một tiếng, "CEO, ngươi dù sao cũng là nữ hài tử tuổi còn quá trẻ, đối với xu thế toàn cầu không hiểu nhiều nhặn gì lắm, sự kiện chiến tranh liền ảnh hưởng tới nền tăng trưởng kinh tế, như thế nào có thể nói là không trọng yếu đâu!"
Bất quá là tiểu nha đầu mới ra đời, cũng những tưởng quản được chuyện này nọ hay sao, bọn họ vì công ty bán cả mạng già lại là những cán bộ kỳ cựu, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, nhớ ngày đó khi xưa bọn họ ở nơi này mở mang bờ cõi, nàng tại trong bụng mẹ còn chưa sinh ra đi.
"Hiện tại chúng ta thảo luận trọng điểm là việc nhập khẩu kim cương, cùng với những lộ tuyến tiêu thụ ở bên ngoài, Hứa quản lí có phải đề cập quá xa hay không?" Cố ý làm khó dễ, kéo dài thời gian.
Hắn lại khinh thường hừ hừ."Nói ngươi là kẻ mới bước chân vào ngươi còn không chịu nhận, nền kinh tế đình trệ phí tổn tự nhiên càng ngày một lên cao, ngươi không biết đầu năm nay cái gì đều ứ trệ hay sao? Nhìn chung, kim cương quốc tế giá cực cao không tưởng, nghĩ muốn có phương pháp mua hàng chiếm được nhiều tiện nghi, thì trước còn phải cùng quan viên địa phương tiết ra chút ít bỏ túi."
"Nhưng là theo ta được biết, công ty đối thủ cạnh tranh của chúng ta mua kim cương Nam Phi phí tổn chỉ có một nửa so với chúng ta, hơn nữa nguồn cung cấp cam đoan sẽ không cắt giảm, ngươi giải thích thế nào?" Giải thích hợp lý nàng có thể chấp nhận, nếu là vì tư lợi mà làm ra hành vi gây nguy hiểm cho công ty, nàng tuyệt đối không tha thứ.
Hứa Mậu Tài sắc mặt chợt chợt hồng, thập phần khó coi."Ngươi nói những lời này là ý tứ gì? Ngươi lên án ta động tay chân cái gì có phải hay không."
"Ta chỉ là đưa ra điểm ta khó hiểu, lại nói Hứa quản lí ngươi ở phòng tiêu thụ, không phải phòng thương mại, ta hy vọng ngươi chuyên tâm ở công tác tiêu thụ, mà không phải nhúng tay vào công việc mua bán." Hắn vượt quyền.
"Hừ! Ngươi nhóc con thì biết cái gì! Chuyện ta trải qua so với ngươi ăn muối còn nhiều hơn, nếu không người lãnh đạo không có phương hướng, không có biện pháp để cho công ty kiếm thêm đống tiền lớn, ta cần gì phải nhiều chuyện tìm đường ra" Dám dạy hắn, nàng thế nào cọng hành mà đòi dạy đời củ tỏi nha!
Nói đếnchuyện sử dụng tiền công làm việc tư, vàng đỏ bôi nhọ lẫn lộn, đem nhân tính tối lương thiện hoàn tan hầu như không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại cái dạng đáng ghê tởm, Hứa Mậu Tài dã tâm không phải là chuyện ngày một ngày hai, thứ hắn tối cảm thấy hứng thú chính là vị trí của nàng đang ngồi kìa.
Cái gọi là thậm chi khô thu, một công ty như thế nào lại có một quản lý như vậy, khó tránh khỏi chuyện sẽ xuất hiện một, hai con côn trùng có hại, như kén tằm ăn lên nuốt xuống, ý đồ vì chính mình thu càng nhiều lợi ích càng thống khoái.
Ngải Dale là ngoại công Giang Thùy Tuyết, công ty ngày nay là do một tay ông sáng lập, đến nay đã có lịch sử ba mươi lăm năm, hắn cả đời yêu thê tử, dùng tên "Ngải Dale" của nàng đặt cho công ty, truyền cho đời sau.
Đáng tiếc nữ nhi không theo nghành kinh thương (kinh tế- thương mại), thân thể lại yếu ớt nhiều bệnh, bởi vậy hắn mới không thể không đem tâm huyết suốt đời giao phó trên tay con rể, hy vọng hắn có thể phát dương quang đại.
Mà Giang Đông Sinh cũng không phụ sự nhờ vả, đem vốn dĩ một tiểu xí nghiệp hướng lên vũ đài quốc tế, lấy được khen ngợi không ngớt của các thương gia khác, Âu Mỹ chờ đợi để được đặt hàng, cuồn cuộn không dứt, đem công ty ngày một lên ngọn cao.
Hứa Mậu Tài là thân thích lão tổng tài Nhạc gia kia, lấy bối phận là cháu ngoại trai của Ngải Dale, là cậu bà con xa Giang Thùy Tuyết, bởi vậy hắn lão yêu cậy già lên mặt, một chút cũng không thèm nể mặt mũi của nàng.
Nhưng còn nếu thật sự muốn nói phải nói đến chuyện, hắn bất quá là một con rắn tốt, chân chính lợi hại chính là tổng giám đốc Đổng Thành Tâm, hắn mới là cáo già sài lang, bất động thanh sắc xem người khác chó cắn chó đầy lông mao trong miệng, một mình ngồi nơi mát mẽ nhìn những vị cán bộ cao cấp trọng yếu trong ngành đấu đá lẫn nhau, chờ đợi thời cơ tốt nhất rồi ra tay.
"Kinh nghiệm của ta có lẽ không nhiều như các vị ở đây, nhưng ta khẳng định sẽ luôn cần phải học hỏi nhiều hơn, tuy rằng công ty trưởng thành so với trong tưởng tượng có phần thong thả hơn, bất quá như quản lí đã nói, kinh tế toàn cầu đang đình trệ rõ ràng, chúng ta còn có thể từ trong mưa gió đứng vững vàng đã là chuyện đáng giá ăn mừng."
"Lấy cớ, một đống chứng từ giấy tờ thoái thác, làm không tốt thì đi xuống đài, đừng tìm lý do thoát tội." Hắn cũng không nghĩ nha đầu này không lừa đảo cấp dưới nói làm việc mà đi ngoạn.
Giang Thùy Tuyết ngữ khí trở nên có trọng lực liếc mắt một cái."Hứa quản lí, mời ngươi tự trọng, liên tục ba tháng kim ngạch tiêu thụ giảm xuống năm điểm, ngươi nên kiểm điểm lại chính mình còn có không có năng lực lãnh đạo ngành tiêu thụ hay không, đừng để người ta nói chuyện ngươi khôngcó khả năng là thật."
"Ngươi nói cái gì, ngươi dám can đảm nói ta không có năng lực!" Không thể nhận phê bình Hứa Mậu Tài tức giận chụp mặt bàn, đứng phắt dậy rống to.
"Làm cho ta xem, đừng lạm dụng phí quan hệ xã hội nữa, lại để cho ta nhận được biên lai ngoại giao của khách sạn hoặc phí thuê phòng khách sạn, ta liền khấu trừ trong tiền lương của ngươi." Chơi đùa nữ nhân lại dám dùng đến danh nghĩa công việc, rất bừa bãi.
"Ngươi dám ──" Nàng dựa vào cái gì mà dám quản hắn!
Cúi hạ mi, nàng nhẹ giọng nói: "Hứa phu nhân sẽ không thích nhận được biên lai ngươi cùng tiểu thư quan hệ xã hội thuê phòng, có lẽ ta nên thỉnh nàng trực tiếp quản thúc ngôn hành cử chỉ của ngươi?"
"Ngươi...... Hảo, xem như ngươi lợi hại, ta không tin tiểu nha đầu ngươi có thể chống đỡ bao lâu!" Hắn đỏ lên mặt bỏ lại văn kiện, thở phì phì đá bàn đi ra.
Mỗi một mọi người đang ngồi nơi này ai cũng hiểu được Hứa Mậu Tài tham tài háo sắc, nhưng là phi thường sợ vợ, quyền kinh tế của hắn nằm trong tay lão bà, cho nên hắn muốn ăn chơi đàng điếm, cười ủng mỹ nhân so với lên trời còn khí hơn, trừ phi lợi dụng danh nghĩa của công ty, nếu không căn bản không có khả năng thực hiện được.
Ta chống đỡ bốn năm, còn chưa đủ lâu sao? Nàng ở trong lòng cười khổ."Về hướng đi trong quý này, còn có ai muốn báo cáo thêm?"
Giang Thùy Tuyết nhìn nhìn mọi người tham dự hội nghị, thập phần may mắn nàng đã dùng qua bữa sáng, đối mặt với trường hợp giương cung bạt kiếm hỏa bạo như thế bày, mặc cho ai cũng không có khẩu vị nuốt xuống những món ngon năm sao trước mắt.
Lại lãng phí, ít nhất hơn mười vạn nguyên Nhật tiêu tốn trong những món ăn thượng hạng ấy, những vị chủ quản cao cấp này thật không bạc đãi áy náy chính mình một chút nào, bọn họ thầm nghĩ thỏa mãn dục vọng ăn uống lại không hề quan tâm đến việc nâng cao mức tiêu thụ của công ty.
"CEO, năm nay lưu hành phong cách phục sức cùng linh kiện Nhật Bản, quần áo mùa đông của chúng ta trong quý tới có khả năng tạo ra thành......"
Nàng một bên nghe một bên gật đầu, công ty không phải hoàn toàn là những kẻ muốn đối chống phá, còn có không ít người thật tình vì công ty trả giá, kỳ vọng cùng công ty cùng nhau trưởng thành, liên tiếp đưa ra ý kiến để hòa tan mùi thuốc súng, mọi người tích cực gia nhập trong cuộc thảo luận.
Hội nghị không đâu vào đâu, nhưng lại kéo dài đến giữa trưa, một tiếng tan họp vừa mới cất lên, đoàn người tan tác như ong vỡ tổ, vài thư ký cùng trợ lý lưu lại dùng bữa, thu thập văn kiện cùng cái vật linh tinh khác.
Vừa rồ giống như đánh một hồi chiến, thật sự là mệt mỏi không chịu nổi Giang Thùy Tuyết tựa đầu về sau dựa vào thành ghế, hai mắt khép hờ nhẹ thở ra một hơi, ứng phó với đám cán bộ nguyên lão tự cao tuyệt đối không thể khinh thường, bọn họ tùy thời tùy chỗ luôn có thể tróc da khiến chân của nàng bị thương, làm cho nàng khó khăn ứng phó.
Bỗng dưng, một đôi tay hữu lực nhu ấn đầu vai cứng ngắc, nàng khẽ khàng phát ra thanh âm thoải mái, tưởng là thư ký am hiểu ý người của mình.
"Ngươi vừa rồi thật sự không nên khiến cho Hứa quản lí khó nhấc chân xuống đài, hắn ở trong công ty tương đối có lực ảnh hưởng, sau này ngươi sẽ rất khó khăn."
Nam âm trầm thấp đau lòng như đang cần người an ủi, nàng phút chốc mở hai mắt ra, đứng tránh đi đôi mắt hàm chứa tình yêu của nam nhân kia.
"Đừng quá phận, Trang tiên sinh." Nàng vẻ mặt xa cách rõ ràng, hoàn toàn xuất ra khoảng cách.
"Tuyết nhi, chúng ta trong lúc đó còn cần phân chia lẫn nhau sao? Ta......" Vẫn là vẫn như cũ yêu ngươi.
"Thỉnh gọi ta Giang tiểu thư, còn có, thỉnh không cần nói loạn tên giao tình, ngươi là nhân viên trong công ty của ta, tốt nhất nhớ kỹ thân phận chính mình." Giang Thùy Tuyết biểu tình lạnh lùng, một bộ dáng giữ khoảng cách ngàn dặm.
Mắt lộ đau thương Trang Vũ Hãn thống khổ thấp giọng kêu, "Ngươi còn vì sự kiện kia trách ta đúng không? Ngươi biết rõ chuyện đó không phải là điều ta mong muốn, ta là bị thiết kế hãm hại."
"Thì tính sao? Sự thật chứng minh nam nhân không chịu nổi khảo nghiệm, cho dù chỉ có một chút dụ hoặc nho nhỏ liền phản bội cảm tình nhiều năm." Nỗi đau đớn nhức nhối, cảm tình trái tim nàng kia từ từ đã được phai nhạt.
"Không! Thật sự không phải là sai lầm của ta, nếu không khi Giang Mộ Hạ kê đơn ở trong rượu, ta căn bản chạm vào cũng sẽ không chạm vào nàng một chút, nàng là tỷ tỷ ngươi, mà ngươi là nữ nhân ta yêu nhất." [TNN: yêu nhất! Hừ. O. o]
Nàng nghe nói vậy bây giờ cũng chỉ cảm thấy buồn cười."Là ngươi cho nàng cơ hội kê đơn, nếu không ngươi muốn từ trên người kế mẫu ta tạo nên cái tuyến ranh giới kia, để cho ngươi rất nhanh leo lên chức trưởng thiết kế sư trong công ty, sự tình sẽ không phát sinh như nàng mong muốn."
Hắn như ý nguyện, cũng bức đi ra rồi ngay lúc đó được trọng dụng, hắn là người có tài, nhưng còn thiếu tôi luyện, ngồi trên vị trí này là chuyện không sớm thì muộn.
"Ta......" Hắn hối hận, nhưng cũng vãn hồi không được chú hạ lỗi sự.
Nhưng mà hắn phải làm như vậy cũng là bởi vì nàng, nàng là CEO, mà hắn một tiểu thiết kế sư không biết khi nào mới có thể hết khổ, nhìn như thế nào cũng đều là hắn trèo cao.
"Là nam nhân sẽ dũng cảm phụ trách, ta đều có thể chấp nhận bạn trai chính mình cùng tỷ tỷ trên giường, ngươi lại là người không thể biểu hiện như một nam nhân thực thụ hay sao?" Đừng để cho nàng phải xem thường.
Năm đó nàng thật sự bị tổn thương rất sâu sắc, nàng cùng Trang Vũ Hãn từ nhỏ đã quen biết, mẫu thân hai người cảm tình thân thiết như chị em ruột, bởi vậy bọn họ thường chơi đùa cùng một chỗ, phát triển tình yêu nam nữ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng là ghen tị nàng có một cuộc sống của nàng công chúa, Giang Mộ Hạ trong lòng cực thống hận nàng, cô ta cho rằng cùng là nữ nhi của phụ thân, vì sao có sự khác nhau một trời một vực như thế, một người cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, một kẻ như bần dân, xem sắc mặt người ta mới có cơm ăn.
Nàng có Giang Mộ Hạ đều muốn phải có được, ngay cả tên một lần muốn sửa đối thành Giang Cuối Hạ, tỏ vẻ nàng cũng là một phần tử của Giang gia, có thể cùng nàng cùng ngồi cùng ăn.
Vì muốn thắng nàng, Giang Mộ Hạ chơi bời lêu lổng cùng ca ca Giang Cuối Xuân liên thủ tính kế hãm hại nàng, lúc ấy khi nàng đang kết giao bạn trai, bố trí ngay tại trên giường hồng phấn của nàng để cho nàng tận mắt thấy một màn mây mưa thất thường của hai người.
Rất đau, như là có người đoạn xương cốt trên người, nàng đau đến ngay cả lệ đều không rơi được, mỗi lần sau khi thức tỉnh, toàn thân tri giác hoàn toàn chết lặng, nàng đã muốn quên đi cảm giác đau đớn là gì rồi.
Cùng một năm, phụ thân mất, đeo tang thế nhưng nàng cảm thấy không hề đau, tuân theo di chúc tiếp nhận quản lí công ty, lợi dụng công tác bận rộn quên mất đoạn tình cảm đau thương kia, cho tới bây giờ đã có thể thản nhiên đối mặt với tình nhân xưa đã kết thúc hồi lâu.
"Tuyết nhi......"
"Giang tiểu thư." Nàng sửa lại cho đúng.
Trang Vũ Hãn bi thương nhìn nàng, "Ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta sao?"
"Không, ta tha thứ ngươi." Coi như nàng thay mẫu thân trả lại phần sai lầm đoạt người yêu của người ta.
"Chúng ta đây......" Hắn mừng rỡ, nghĩ đến hai người có cơ hội hợp lại.
Nhìn nam nhân mình từng yêu, nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, "Không cần suy nghĩ nhiều quá, ta xem ngươi như là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Hắn cúi đầu chua chát nở nụ cười."Ngươi như thế nào có thể dễ dàng đã quên thời gian của chúng ta, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ yêu ta?"
Hắn yêu nàng nha! Một khắc cũng không quên.
"Là ngươi đã quên đi! Ta nhớ rõ ngươi trước mắt bạn gái vẫn là Giang Mộ Hạ, nếu theo như lời của ngươi nói là yêu ta, vì sao ngươi còn có thể cùng nàng một chỗ?" Nàng sẽ không lại ngốc nghếch quay lại với hắn, hợp thì quen không hợp thì phân ly.
Hắn hổn hển rống to, "Bởi vì nàng uy hiếp muốn tự sát, nếu là ta rời nàng đi, nàng sẽ nhảy lầu trước đây ta cùng nàng chụp ảnh chung với các tạp chí lớn, muốn làm cho ta thân bại danh liệt."
Giang Thùy Tuyết ngẩn ra, không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Tuyết nhi, ta yêu ngươi, không cần buông tha cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi nàng, chúng ta sẽ có khả năng giống như lúc trước, vui vui vẻ vẻ yêu nhau......"
"Không có khả năng."
Một đạo thanh âm bén nhọn từ cửa truyền đến, một thân tươi mát nhìn Giang Mộ Hạ với vẻ mặt ghen ghét, chạy nhanh tới tóm lấy cánh tay bạn trai không buông.
"Các ngươi vĩnh viễn cũng không khả năng cùng một chỗ, ngươi Trang Vũ Hãn cả đời này đều là của ta, người khác đừng mơ tưởng cướp đi, cho dù chết, ta cũng muốn lôi kéo ngươi chôn cùng."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |