Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 085

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 085
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lệ Nam Hành định đi vòng qua người Kiều Phỉ đế lôi Phong Lăng phía sau lên, nhưng khi chuẩn bị hành động, lúc này anh lại liếc thấy mấy thành viên của đội Ba đúng lúc đi qua cửa trại huấn luyện của đội bắn tỉa.

Dường như ánh mắt của mấy thành viên trong đội Ba đang lơ đãng nhìn về phía này, đồng thời liên tục liếc về phía Phong Lăng. Sau đó, khi nhìn thấy Lệ Nam Hành và Kiều Phỉ giống như đang giằng co vì Phong Lăng, họ lập tức quay đầu lại xì xào, bàn tán với nhau: “Xem ra lần trước, bọn họ nói không sai đâu! Cậu Phong Lăng này quả thực có vấn đề, không chừng cậu ta là con gái thật đó. Lẽ nào lão đại lại che giấu một cô gái trong căn cứ chúng ta để có thể ấy ấy bất cứ lúc nào?”

“Tôi thấy chắc chắn là thế rồi! Lúc trước, chẳng phải phó huấn luyện viên Kiều này ở đội Hai à, anh ta thân thiết với Phong Lăng được phân từ đội Một sang đội bắn tỉa như vậy từ lúc nào thế? Vừa rồi, có người đi ngang qua đây còn nhìn thấy anh ta rót một cốc nước nóng riêng cho Phong Lăng nữa cơ, mấy người khác hình như không nhận được sự sự chăm sóc chu đáo đến thế đâu. ”

“Chậc chậc, nếu Phong Lăng là đàn ông thì chắc xu hướng tình dục cũng có vấn đề, còn nếu là con gái thì... Vấn đề còn lớn hơn... Nội quy của căn cứ đã nói rõ là không cho phép nữ giới tham gia huấn luyện, cũng không cho phép nữ giới trở thành thành viên của căn cứ. Nếu Phong Lăng thật sự là con gái... Ây da, thật là khó tưởng tượng mà... ”

“Không phải lần trước họ đã nhìn thấy thứ đó trong căn tin sao? Tôi thấy chuyện này tám phần là thật rồi, bà cô trong căn tin cũng đột ngột thôi việc, thoáng chốc đã không còn ngọn nguồn để điều tra chân tướng của chuyện này nữa. Có khi nào... Lệ lão đại sợ chuyện mình lén giấu một cô gái ở bên cạnh bị phát hiện cho nên mới... ”

“Suỵt, đừng nói linh tinh. Suy đoán Phong Lăng có phải là con gái hay không còn được, mấy năm trước, Lệ lão đại không ở trong căn cứ, không phải anh ấy đã về nhà họ Lệ hay sao? Chắc anh ấy cũng chẳng hề hay biết gì đâu. ”

“Ai mà biết được lão đại có từng hoài nghi hay không, tất nhiên chúng ta cũng chỉ là nghỉ ngờ thôi. Nhưng tôi thấy Phong Lăng kia thật sự rất giống con gái, từ vóc dáng đến gương mặt, hay các phương diện khác, cậu ta có điểm nào giống con trai đâu chứ? Đúng ra thì bây giờ, Phong Lăng cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi, mấy năm trước yết hầu không thấy được thì bây giờ cũng nên có rồi mới phải, các cậu có từng chú ý nhìn xem cậu ta có yết hầu hay không lần nào chưa?”

“Tôi có bao giờ đến quá gần cậu ta đâu, đúng là không chú ý thật... ”

“Không phải là con gái thì sao lại dùng mấy thứ như băng vệ sinh. Không lẽ đàn ông chúng ta lại đi dùng nó lót mông buổi tối hay sao?”

“Ha ha ha ha ha... ”

“M* nó, nói nhỏ thôi, đừng để bị nghe thấy... Đến lúc đó, cả bọn sẽ bị ăn hành hết đấy... ”

“Điều quan trọng nhất rốt cuộc cậu ta là trai hay gái?”

Mấy người họ thừa dịp đi xa khỏi cổng doanh trại huấn luyện, vừa đi vừa nói: “Không biết, tôi cảm giác khả năng rất cao cậu ta là con gái, tìm địp kiểm tra cậu ta xem sao.

Dù mấy người đó đã đi xa, nhưng Lệ Nam Hành vẫn có thế đoán đại khái nội dung của câu chuyện thông qua khẩu hình miệng.

Vì mấy người của đội Ba đi ngang qua nên Lệ Nam Hành không bước lên trước nữa. Anh đút một tay vào túi quần, lãnh đạm nhìn Phong Lăng: “Gần đây, Cục Cảnh sát đang truy bắt tội phạm của một vụ án hình sự nên cần nhân lực, hơn nữa càng cần một tay súng bắn tỉa đến giúp. Nếu huấn luyện của cậu đã đạt tiêu chuẩn thì không cần lo đợt khảo sát của phía trên mấy hôm tới nữa, đến Cục Cảnh sát hỗ trợ mấy hôm đi. ”

Khi nghe Lệ Nam Hành nói như thế, Kiều Phỉ đang định lên tiếng thì Phong Lăng đã đáp: “Vâng, tôi biết rồi. ”

“Sáng sớm ngày mai, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và mang theo súng bắn tỉa đến Cục Cảnh sát. Trong đám tội phạm có mấy tay súng bắn tỉa, đến lúc đối đầu trực diện, cậu cứ phối hợp với bên cảnh sát, tạm thời căn cứ sẽ không phái thêm ai khác nữa. ”

“Vâng. ” Phong Lăng vẫn không hề nghỉ ngờ.

Hôm nay lúc ở trong căn tin, đù cô luôn thấy lo lắng vì chuyện của dì Cherry nhưng không phải cô không để ý thấy ánh mắt như săm soi, đánh giá của vài thành viên căn cứ khi đi ngang qua mình.

Có lẽ chuyện về miếng băng vệ sinh đó đã bị thành viên của đội Ba lan truyền ra ngoài. Dù dì Cherry đã giải thích về thứ đồ dùng của phụ nữ ấy nhưng vì đã có các tin đồn nhảm từ xưa đến giờ, không ai là kẻ ngốc cả, bao nhiêu sự trùng hợp kết hợp lại, họ cũng không thể không hoài nghi.

Ban đầu, họ cũng chỉ nghi ngờ, nhưng trước giờ, cô luôn không quá quan tâm tới cái nhìn và lời nói của người khác về mình.

Một người đã truyền đạt mệnh lệnh về việc chấp hành nhiệm vụ, một người đã đồng ý, dù Kiều Phỉ định nói gì thì đến cuối cùng anh ta vẫn không thể can thiệp. Dẫu sao anh ta cũng chỉ là một sĩ quan, không phải là người phụ trách của căn cứ.

Kiều Phỉ lại quay đầu nhìn Phong Lăng, dùng ánh mắt dò hỏi cô về việc một mình cô đảm nhiệm tay súng bắn tỉa cho bên phía cảnh sát thì có thể ứng phó được không, Phong Lăng lại dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh ta cứ yên tâm.

Lệ Nam Hành trông thấy hai người giao lưu bằng mắt trước mặt mình, mắt tối lại nhưng anh không nhiều lời, không biểu lộ cảm xúc gì mà đã quay người đi. Lúc ấy, Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng mấy người đội Ba đã đi xa, giọng nói của anh lạnh như băng: “Sáng sớm mai đi luôn đi, cho phép cậu về trước để thu dọn đồ đạc đi đến Cục Cảnh sát trình diện, có thể miễn buổi huấn luyện tối. ”

Vì hiện tại bụng đang khó chịu nên Phong Lăng thật sự lo lắng cho buối huấn luyện tiếp theo vào buổi tối. Cô sợ mình không gắng gượng nổi, có lẽ vì thể lực tiêu hao và vận động quá mức nên khiến lượng máu chảy ra càng ngày càng nhiều hơn.

Kiều Phỉ bảo vệ cô quá rõ ràng, vào lúc này, anh ta không thể lại hành động rõ ràng như thế nữa, vì vậy không thể để cô nghỉ được. Nhưng không ngờ Lệ Nam Hành đột nhiên lại cho phép cô nghỉ buổi huấn luyện tối.

Đây là vì Lệ lão đại rất quan tâm tới chuyện bên phía Cục Cảnh sát sao? Không ngờ một người máu lạnh, điên cuồng, luôn có yêu cầu cực cao với thể lực của cô như Lệ Nam Hành lại có thể bảo cô kết thúc huấn luyện một ngày trước mọi người?

Phong Lăng cầm cốc nước nóng, đứng dậy: “Tôi biết rồi, lão đại. ”

Lệ Nam Hành đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại. Bóng lưng thản nhiên, như thế vừa rồi anh chỉ đột nhiên đi vào trại huấn luyện để truyền đạt một nhiệm vụ, chỉ có vậy mà thôi.

Nhân lúc lão đại đã đi xa, Kiều Phỉ nhỏ giọng nói: “Như vậy cũng tốt, cô có thể miễn huấn luyện hai, ba ngày, cường độ hoạt động trong nhiệm vụ bên ngoài không nhiều như ở đây, nhưng cô nhất định phải chú ý an toàn đấy nhé. ”

Hơn nữa, những tin đồn về Phong Lăng trong căn cứ đột nhiên xuất hiện khá nhiều trong hai ngày nay. Rất nhiều người đều đang vô cùng chú ý đến cô, họ còn đứng trong góc cố tình quan sát. Đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, Phong Lăng nên rời khỏi căn cứ mấy hôm, đợi đến khi đám người này không còn bàn tán về mấy chủ đề không liên quan này nữa, mọi chuyện sẽ dần lắng xuống. Dẫu sao, ở đây cũng toàn là đàn ông, họ sẽ không soi mói sâu.

Phong Lăng trả lại cốc nước nóng vào tay cho Kiều Phỉ: “Vậy tôi xin phép về thu dọn đồ đạc trước, phó huấn luyện viên Kiều, cảm ơn cốc nước nóng của anh. ”

Kiều Phỉ nhận lấy cốc nước, vừa rồi, cô chỉ cầm chiếc cốc trong tay, vẫn chưa kịp uống ngụm nào.

Anh ta gật đầu không nói gì.

Phong Lăng trực tiếp rời đi.

Kiều PhÏ như suy nghĩ gì đó, đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng đang nhanh chóng rời đi, sau đó lại liếc nhìn về hướng Lệ lão đại đã đi xa.

Dựa vào sự hiểu biết giữa đàn ông với nhau, dựa vào cảm giác nào đó, anh ta cảm thấy hình như Lệ lão đại đã biết chuyện gì đó rồi thì phải?

*****

Nhưng Kiều Phỉ không nói gì cả.

Bây giờ đúng là lúc thích hợp nhất để phân công nhiệm vụ bảo Phong Lăng đi ra ngoài, như vậy chẳng khác nào để cô nhân cơ hội này tránh khỏi mấy lời đàm tiếu đó.

Lê nào Lệ lão đại chẳng những không định đuổi cô đi, mà còn đang âm thầm bảo vệ cô?

Nhưng anh ta vẫn cảm thấy khả năng này không lớn, từ trước tới giờ nhà họ Lệ luôn tuân thủ quy định và chế độ của căn cứ rất nghiêm khắc, tư tưởng trọng nam khinh nữ của mấy ông cụ nhà họ Lệ cực kỳ nặng. Nếu để mấy ông cụ ấy biết chuyện, không biết căn cứ sẽ bị họ oanh tạc thành cái dạng gì nữa. Với lối tư duy đầy lý trí của Lệ lão đại, chác hản anh sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để bảo vệ một mình Phong Lăng, huống chỉ bây giờ lời đồn đại đã nổi lên khắp nơi.

Nhưng nếu không vì bảo vệ... Thì rõ ràng đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ ở Cục Cảnh sát, sao anh lại phái một mình Phong Lăng đến đó...

Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Lăng vác súng bắn tỉa lên vai, rời khỏi căn cứ, đi đến Tổng Cục Cảnh sát ở thành phố Los Angeles hỗ trợ.

Nhiệm vụ truy bắt tội phạm lần này rất đơn giản, cô chỉ cần đến địa điểm được chỉ định là trên nóc của một tòa nhà cao sáu mươi tầng, bắn lén, giết tên thủ lĩnh đám tội phạm khi hán xuất hiện ở cửa sổ của tòa nhà đối diện. Thử thách của nhiệm vụ này chỉ là độ thuần thục, sự chính xác trong kỹ thuật bắn súng và thao tác với súng bắn tỉa mà thôi.

Bởi bên trong cửa sổ của tòa nhà đối diện là người của bên cảnh sát được phái ra, mạo hiểm tính mạng để dụ dỗ đối tượng vào ngay vị trí thích hợp. Vì thế, cô chỉ được phép thành công, tuyệt đối không thể thất bại, bằng không, sẽ có rất nhiều cảnh sát phải hi sinh vì sai sót của cô.

Mấy người cảnh sát không quá tin tưởng vào kỹ thuật bắn súng của Phong Lăng, nhưng dù gì, cô cũng là người do căn cứ XI phái đến, họ chỉ có thể mạo hiểm phối hợp, đánh cược một lần.

Kết quả cuối cùng, Phong Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Từ tòa nhà đối diện cách chỗ của tên tội phạm hơn ba trăm mét, cô bắn trúng sau gáy tên đầu sỏ đám tội phạm. Sau đó, Phong Lăng lại bắn một phát trúng đầu tên trợ thủ đắc lực nhất ở bên cạnh hắn, giảm bớt mối phiền phức rất lớn cho cảnh sát.

Hai phát súng đã kết thúc nhiệm vụ này, Phong Lãng thu súng, trực tiếp rời đi, không nói một lời thừa thãi với ai.

Trước lúc Phong Lăng chuẩn bị quay về căn cứ XI, Tiểu Hứa đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói mấy hôm nữa, trong căn cứ sẽ tiếp đón vài vị khách quý phía trên phái xuống nhưng họ vẫn còn vài thứ cần chuẩn bị mà chưa mua được. Anh ta liệt kê ra một đanh sách những thứ cần mua rồi nhờ cô tiện đường mua luôn sau khi kết thúc nhiệm vụ ở bên ngoài, mua sắm đầy đủ xong hãy quay về căn cứ.

Sau khi nhận được danh sách mà Tiểu Hứa gửi đến, Phong Lăng nhìn danh sách không biết bao nhiêu là thứ, hơn nữa, không chỉ có những thứ có thể mua được ở Los Angeles mà còn có những món phải lái xe đến mấy thành phố lân cận để mua. Cứ như vậy, dù dùng tốc độ nhanh nhất, cô cũng phải tốn ít nhất là hai, ba ngày mới có thể mua đủ đồ về.

Tại sao lại đột nhiên đúng ý cô vậy?

Vừa hay hai hôm nay, bụng cô hơi khó chịu, đồng thời cô cũng không muốn quay về căn cứ vì không thích phải hứng chịu những ánh nhìn soi mói của bao nhiêu người ở đó.

Phong Lăng cong môi, cầm tờ danh sách, vác súng bắn tỉa lên vai, quay về xe. Cô ném súng lên xe, sau đó lái xe thẳng đến địa điểm mua đồ đầu tiên.

Tại một trung tâm thương mại lớn nào đó ở Los Angeles, trên tầng là khu chuyên bán các loại gia vị cao cấp.

Phong Lăng bước vào, cảm giác về phương hướng của cô rất tốt, đi thằng đến vị trí có gia vị cần mua, yêu cầu nhân viên cửa hàng lấy mười cân gia vị. Đây là loại gia vị mà căn cứ nhất định phải dùng đến để làm những món ăn đặc sắc, sang trọng chiêu đãi các vị khách tới thăm căn cứ. Nghe nói tên của loại gia vị này là Miss, rất ít người từng ăn thứ này và cũng rất ít người biết nó là gì.

Mùi vị của loại gia vị này rất đặc biệt, thường chỉ có các đầu bếp hàng đầu có tiền mới mua được, hoặc vài quốc gia nào đó thường rắc lên thức ăn lúc chiêu đãi khách quý vì nó tạo nên sự thơm ngon cho món ăn. Nhưng Phong Lãng cần mua số lượng lớn trong một lần nên sẽ không thể mua ở các nơi bình thường, nhất định phải đến đây mua, hơn nữa hình như mỗi ngày cửa hàng này chỉ bán ra mười cân, nếu vượt quá số lượng này thì chỉ có thể chờ đến hôm sau.

Sau khi Phong Lăng nói yêu cầu của mình, nhân viên cửa hàng gật đầu rồi đi vào trong. Cô đợi ở ngoài một lúc, chờ khoảng mười phút sau, Phong Lăng ngửi thấy một mùi nước hoa tao nhã nhàn nhạt bay đến, cô quay đầu lại thì thấy một cô gái trẻ đeo kính râm đang uyển chuyển bước đến.

Phong Lăng không biết nhiều đồ hiệu và túi xách trên người cô gái, chỉ nhìn thấy trên mặt chiếc túi có một chữ H, đôi giày đưới chân cô gái có một chữ J, những chữ cái khác thì cô không nhìn rõ, nhưng có vẻ giá không hề rẻ.

Vả lại, cô mơ hồ cảm thấy hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu đó, nhưng ấn tượng lại không mấy rõ ràng.

Nhân viên ở bên trong vừa định đưa mười cân gia vị cho Phong Lăng thì đột nhiên nhìn thấy cô gái đó bước vào, người nhân viên vội bước lên chào hỏi.

Không biết đối phương đã nói gì, nhân viên cửa hàng do dự một lát, xoay người quay lại kho hàng bên trong. Không bao lâu sau nhân viên đã đi ra, khách sáo nói:

"Cô Phong, đây là mười cân Miss mà cô cần, chác là đủ để vị đầu bếp đẳng cấp mà cô mời sử dụng rồi đấy ạ! Thường thì các món ăn trong buổi tiệc thượng lưu như thế sẽ rất phong phú, nếu có thêm loại gia vị có mùi vị như Miss thì còn ngon hơn nữa, không ngờ cô Phong cũng hiểu biết những điều này."

Phong Lăng đứng một bên quan sát, ban đầu lúc người nhân viên gọi một tiếng cô Phong, cô còn tưởng người ta gọi mình nên đang thắc mắc sao người này biết mình là con gái.

Kết quả... Hóa ra là cô gái bên cạnh.

Phong Lăng bước đến: "Xin hỏi, không phải mỗi ngày cửa hàng các chị chỉ bán mười cân loại gia vị này thôi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa rồi, tôi đến trước, hơn nữa chị đã đi vào trong lấy hàng, cũng chuẩn bị đưa cho tôi rồi, bây giờ thế này là sao, bị giành mất ư?"

Giọng nói của cô nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt rõ ràng không hề có ý định để cô nhân viên tự ý quyết định.

Cô nhân viên ngây ra một lát, đảo mắt nhìn sang cô gái được gọi là cô Phong ở bên cạnh, lập tức có hơi khó xử, nhỏ giọng nói với Phong Lãng: "Ngại quá, cô Phong này là con gái lớn nhà họ Phong, cô ấy là khách VIP của cửa hàng chúng tôi. Huống hồ một vị tiểu thư như cô ấy xuất hiện ở khu gia vị cao cấp vốn đã quá gây chú ý, nếu đắc tội với cô ấy, chúng tôi cũng không được yên thân. Thế nên, phiền cậu đợi thêm một ngày nữa, hôm nay hãy nhường cô ấy lấy chỗ gia vị này trước, có được không?"

Phong Lăng mỉm cười, nhưng ánh mắt không có chút kiêng nể nào: "Tôi có thể hiểu cho chị, nhưng tôi tin cửa hàng cũng hiểu luật đến trước đến sau. Dù cô ấy có là phu nhân tổng thống đi chăng nữa cũng nên tuân thủ quy định."

"Chuyện này..." Cô nhân viên nhất thời hơi khó xử.

Cô Phong bấy giờ mới đảo mắt nhìn Phong Lăng một lượt, sau đó cô ta tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, lại đánh giá Phong Lăng từ trên xuống dưới, tiếp theo đó nghỉ hoặc hỏi: "Có phải tôi từng gặp cậu ở đâu rồi không?"

Sau khi Phong Minh Châu tháo chiếc kính râm xuống, Phong Lăng mới nhìn rõ gương mặt của cô ta, nghe thấy câu nói này cô mới nhớ ra.

Lần trước ở bệnh viện, lúc bà Phong và Tần Thư Khả đang ở trong phòng bệnh của cô, cô tiểu thư Phong Minh Châu của nhà họ Phong này cũng đi vào theo họ.

Lúc đó Phong Lăng không hề chú ý đến cô ta, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã gặp mặt một lần, nên cô mới có chút ấn tượng.

Phong Lăng đã nhận ra cô ta, nhưng dẫu gì cũng chẳng thân quen, cô không đổi sắc mặt, đi thẳng vào chủ đề chính, nói: "Cô Phong, tôi vừa mua mười cân Miss này mất rồi."

hấy Phong Lăng nói thẳng ra như vậy, Phong Minh Châu lập tức nhíu đôi lông mày thanh tú lại. Sau khi liếc nhìn Phong Lãng mấy lần, cô ta khẽ mỉm cười nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt vẫn không giảm đi: "Tôi nhớ ra rồi, lần trước, ở phòng bệnh mà Thư Khả dẫn tôi vào... À, đúng rồi, cậu là người của căn cứ XI đúng không?"

Phong Lăng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn về phía cô nhân viên, trực tiếp đặt tấm thể ngân hàng ở một bên: "Đây là tiền của mười cân gia vị, nhanh lên, tôi đang bận."

Cô nhân viên không biết có nên nhận hay không, liếc nhìn Phong Minh Châu: "Cô Phong, chuyện này..."

Phong Minh Châu vẫn mỉm cười: "Cậu bạn này, tối nay chúng tôi có một buổi tụ họp giữa các tiểu thư thượng lưu rất quan trọng. Tôi đã mời một vị đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nên rất cần loại gia vị này, vừa hay, tôi tình cờ đi qua đây nên tiện đường ghé vào mua một ít. Hay là thế này đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, phần còn lại cậu hãy đợi đến sáng mai quay lại mua sau, cậu thấy sao? Coi như là tôi tặng cậu."

Ánh mắt của Phong Lăng rất lãnh đạm: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi với cô Phong chẳng thân thiết gì, cũng chẳng cần cô phải tặng. Mặt khác, thứ nhất lý do tôi mua những thứ này không cần phải nói rõ ràng với cô; thứ hai, ai đến trước thì được trước mới là đúng quy tắc, tôi chỉ quan tâm đến quy tắc, không để ý đến thân phận hay giá cả."

Phong Minh Châu bị nghẹn lời một lúc, tính kiêu ngạo từ nhỏ tới lớn đã khiến cô ta quen với việc bố thí cho người khác. Dẫu sao, trên đời này, không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền. Cô ta đã rất khách sáo nhưng cậu thanh niên này vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí còn không hề nể mặt cô ta.

Lúc trước, Phong Minh Châu từng nghe Thư Khả kể hình như em ấy rất thích cậu thanh niên này?

Tính cách tệ như vậy, hơn nữa, cả ngày chỉ mặc kiểu đồng phục chiến đấu màu đen nghèo kiết hủ lậu, rốt cuộc mắt nhìn người của Thư Khả ra sao vậy?

Nhưng bộ đồng phục chiến đấu trên người của cậu ta...

Ánh mắt Phong Minh Châu hơi ngưng lại một chút, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi: "Cậu có tiện sang bên này nói chuyện một lúc không?"

"Không tiện."

Phong Lăng không muốn tranh luận nhiều.

Cô nhân viên đứng một bên lúng túng, cảm thấy tính cách của cậu thanh niên này không phải kiểu người đễ chọc. Dù nhìn cậu ta rất tuấn tú, nhưng chắc không phải kiểu người chịu để yên, còn cô Phong thì càng không dễ dây vào, vậy cứ để cho hai người họ tự bàn bạc giải quyết thôi. Vì vậy, cô nhân viên nhanh chóng quay người đi vào trong kho hàng, để không gian cho bọn họ có thể nói chuyện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)