Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 071

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 071
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trời càng ngày càng tối, bên ngoài tuyết cũng càng ngày càng lớn, rất may là độ vững chắc và ấm áp của căn lều này rất chắc chắn, không hề bị ảnh hưởng.

Phong Lăng đặt miếng thịt để dành cho hai người họ ra ngoài và nướng lại trong một phút, làm nóng nó, sau đó gắp từng miếng vào đĩa của Lệ Nam Hành.

Sau khi gắp xong cô chỉ chừa cho mình vài miếng, ăn mấy miếng, định đặt đĩa xuống nhưng thấy đĩa bên cạnh mình vẫn chưa được động vào.

Cô nhìn Lệ Nam Hành yên lặng ngồi bên cạnh: "Lão đại, sao anh không ăn?"

"Đi một ngày rồi, tôi không có cảm giác ngon miệng." Anh nói xong rồi đặt đĩa thịt trước mặt cô: "Cậu ăn đi."

Tam Bàn, Đại Bân và những người khác: "............"

Đây là "bồn thức ăn cho chó" siêu to khổng lồ của cặp đôi nam - nam à?

"Khụ, lão đại, cũng sắp chín giờ rồi, tôi về lều sát bên trước nhé, anh với Phong Lăng ăn trước đi."

Một người trong số họ vừa nói xong thì mấy người khác cũng tìm cớ, chưa đầy vài phút, tất cả đều lủi đi mất.

Phong Lăng nhìn mấy con tôm đã nướng chín trên lò rồi lại nhìn cái đĩa trước mặt mình. Cô gắp một miếng thịt lên, bỏ vào miệng nhai, sau đấy lại lia mắt nhìn về người đàn ông đang ngồi bên cạnh: "Lão đại, bình thường tôi cũng không ăn nhiều thịt, hiện tại lại có bao nhiêu thế này thì tôi ăn không hết. Chỗ này rất lạnh, nhất là nửa đêm về sáng còn lạnh hơn nữa, nếu anh không ăn chút gì đó thì khả năng chịu lạnh sẽ kém đi rất nhiều, anh vẫn nên ăn một chút thì hơn."

Thấy Phong Lăng thật sự không thích ăn, Lệ Nam Hành dứt khoát cầm lấy đôi đũa trong tay cô, rồi nhận cái đĩa, sau khi anh dùng đũa của cô để ăn khoảng chừng năm, sáu miếng thịt thì trả đũa và đĩa về lại trong tay cô.

Phong Lăng: "..."

"Ăn hết đi." Anh liếc nhìn mấy miếng thịt còn thừa lại ở trong đĩa.

Phong Lăng nhìn đôi đũa vừa bị anh dùng xong, suy nghĩ một lát, cuối cùng cô bỏ đũa xuống. Phong Lăng định đi sang bên cạnh lấy đôi đũa mới, nhưng lại hơi do dự, trong đĩa cũng chỉ còn vài miếng thịt, nếu cô tự dưng lấy thêm một đôi đũa nữa thì hình như không cần thiết cho lắm. Hơn nữa, bộ dạng không để ý chuyện vặt vãnh này của Lệ lão đại mới đúng là dáng vẻ của đàn ông chân chính, cô cũng xem bản thân là đàn ông thì không cần phải để ý đủ điều như thế.

Thế là Phong Lăng lại cầm đôi đũa vừa nãy lên, vừa ăn vừa gắp tôm trên lò nướng ra một chiếc đĩa khác trước mặt anh.

Lúc này, Lệ Nam Hành không từ chối nữa, dùng tay lột tôm. Ngay lúc Phong Lăng vừa ăn xong mấy miếng thịt còn dư lại, đang định đặt đĩa xuống thì bỗng nhiên có vài con tôm đã được lột vỏ bị ném vào trong đĩa cô đang cầm, rơi ngay vào vị trí chính giữa chiếc đĩa.

"Ăn luôn mấy cái này đi." Sau khi nói xong, người đàn ông kia đứng dậy, đi tìm nước dội tắt than hồng đã sắp tàn trong bếp nướng.

Phong Lăng không lên tiếng, chỉ yên lặng ăn tôm và nhìn người đàn ông đang đứng dọn dẹp lò nướng kia.

Nhìn cô ngoan ngoãn ngồi một chỗ ăn tôm, tâm trạng Lệ Nam Hành khá tốt, anh bắt đầu dọn dẹp. Lệ Nam Hành cầm bếp nướng vừa bị dập tắt không bao lâu ra ngoài rồi tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trên mặt đất.

Vừa chớp mắt một cái, Phong Lăng đã thấy Lệ Nam Hành cởi hết, chỉ còn mặc một chiếc áo thun màu đen ở bên trong. Phần eo thon gọn, mạnh mẽ ở dưới lớp áo thun đột nhiên khiến người nhìn có cảm giác muốn phạm tội. Phong Lăng lập tức dời mắt, nhìn ra bên ngoài.

"Nghe Tam Bàn nói tuy chỗ này rất lạnh nhưng trên đất toàn là tuyết, hòa tan thành nước rồi đun lên để tắm rửa rất tiện lợi nên không ảnh hưởng gì đến việc vệ sinh cá nhân. Tôi lái xe cả một ngày nên giờ muốn tắm ở chỗ cậu một chút, cậu không để bụng chứ?" Tuy miệng thì nói thế nhưng anh đã đứng lên đi đến góc trong cùng được ngăn cách ra trong lều.

Thấy lão đại chủ động dọn dẹp giúp họ, Phong Lăng lẳng lặng đứng dậy, thu dọn với anh.

Mãi đến khi dọn dẹp sạch sẽ trong lều, Lệ Nam Hành đi vào lần nữa thì Phong Lăng mới nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

"Lão đại, anh định ở lại qua đêm ở núi tuyết này à?"

Lệ Nam Hành vừa phủi tuyết đọng trên người xuống vừa dùng ánh mắt "hỏi thừa" liếc cô một cái.

Lúc này Phong Lăng nhìn về phía lều sát vách rồi nói: "Lều có nhiều người sẽ ấm hơn, anh nghĩ cách để mọi người nằm dồn lại một chút, có lẽ vẫn còn dư ra được một giường, tôi đi bảo bọn họ chuẩn bị chăn cho anh."

Nói xong Phong Lăng định đi thẳng ra ngoài.

Lệ Nam Hành lại lạnh lùng liếc cô một cái: "Trong lều của cậu chẳng phải vẫn còn chỗ sao?"

"..."

Quả nhiên.

Vẫn không tránh được việc anh ở lại lều của cô.

Phong Lăng lo lắng nhìn chiếc vali ở dưới gầm giường.

"Thế lão đại chờ một chút, tôi đi lấy một cái giường xếp khác cho anh." Phong Lăng nói xong lại định đi ra ngoài.

"Dời hết mấy thứ trên giường của cậu xuống thì đỡ mất công hơn là chạy đi tìm giường xếp khác, giường rộng một mét năm mà không đủ chỗ cho hai người ngủ à?"

Bước chân của Phong Lăng khựng lại.

Chẳng mấy chốc, Lệ Nam Hành đã đi đến bên giường, chuẩn bị vươn tay lấy đống đồ cô chất đống ở trên giường xuống.

Cô giật thót tim, vải quấn ngực thì cô để trong vali nhưng hình như băng vệ sinh của cô có xen lẫn trong đống đồ trên giường.

"Lão đại!" Phong Lăng bỗng nhiên nhào tới, lùa hết đống đồ trên giường vào trong lòng: "Đồ của tôi cứ để tôi tự dọn, lão đại đứng bên cạnh chờ một lát đi, tôi dọn sạch ngay thôi."

Lệ Nam Hành thấy bộ dạng vừa chủ động vừa niềm nở hiếm có này của cô thì nhíu mày, sau đấy anh cũng rất nể tình mà lui về phía sau một bước.

Phong Lăng vừa ôm đống đồ trên giường xuống thả lên bàn, vừa thầm mắng bản thân sao không nhớ đến việc cất băng vệ sinh ở dưới gầm giường luôn. Mấy người khác đều bất cẩn nên hẳn là sẽ không phát hiện được gì, cũng sẽ không có ai đụng vào đồ của cô. Nhưng cô không ngờ rằng Lệ lão đại bỗng nhiên lại đến, thậm chí còn muốn ở lại đây rồi muốn ngủ trên giường này nữa. Truyenfull ăn cắp.

Vừa rồi cô chưa kịp nói ra câu từ chối ngủ chung giường thì sự chú ý đã bị dời đi rồi.

Sau khi sắp xếp gọn gàng đống đồ linh tinh, Phong Lăng ngẩng đầu lên đã thấy Lệ Nam Hành ngồi ở mép giường, cởi áo khoác ra. Phong Lăng rũ cái đầu đang đau xuống, day day trán.

"Đau đầu à? Khó chịu ở đâu?" Giọng nói của người đàn ông bỗng truyền đến.

Phong Lăng nhanh chóng bỏ tay xuống: "Không có, vừa nãy trán có hơi ngứa nên tôi gãi chút thôi."

Nói xong, cô lại đứng lên, bởi vì vừa rồi phải chạy ra chạy vào để chuyển đồ nên cô vẫn mặc bộ quần áo chống rét dày cộm, nhìn động tác có hơi vụng về.

Chỗ đó là một phòng tắm đơn giản, bởi vì một mình Phong Lăng sử dụng nên rất sạch sẽ, có đủ loại đồ dùng vệ sinh, cái gì cũng không thiếu.

Lệ Nam Hành bước vào còn ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng, rất giống với mùi của Phong Lăng.

Anh cởi áo sơ mi ra sau đó đi tìm khăn tắm, chỉ thấy Phong Lăng nằm sấp trên sàn bên cạnh giường, tay chuẩn bị sờ vào vali dưới giường, tựa hồ rất lo lắng.

Nhìn thấy cô nằm trên mặt đất, Lệ Nam Hành liếc nhìn chiếc vali bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

*****

Phong Lăng giật mình, đảo mắt thì thấy người đàn ông cởi trần đang đi tới.

Cô cứ nghĩ anh sẽ vào đó tắm luôn, không ra đây...

Cô nhanh chóng buông vali ra, nhìn người đàn ông đang cởi trần, ho khụ khụ rồi nói: "Lão đại, tôi đang tìm quần áo cho anh thay."

"Khỏi cần, tôi có mang theo." Người đàn ông xoay người đi đến cạnh bàn, cầm lấy một cái túi vải đen không biết đựng gì bên trong, anh lấy ra một bộ quần áo mới gồm một cái áo thun mới cùng chiếc quần đùi rộng rãi, thoải mái.

Mí mắt Phong Lăng giật giật, hóa ra trong cái túi mà anh nhờ bọn Tam Bàn tiện tay lấy giùm khi họ đi lấy lò nướng, đựng quần áo anh dùng để thay sau khi tắm rửa.

"Lão đại..." Cô chậm rãi đứng lên, nhìn quần áo trong tay anh hỏi: "Không phải anh chỉ ở đây một đêm rồi đi sao... Anh định ở lại... Bao lâu?"

Lệ Nam Hành vừa đi về phía nhà tắm vừa lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Sau khi phái các cậu đến đây, quân đội Mỹ mới gửi thông báo đến, số lượng đám Mafia đóng quân ở gần đây không ít. Tuy rằng hiện tại, chúng chưa có động tĩnh gì nhưng để tránh chuyện tám người các cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ đến đây ở cùng các cậu một khoảng thời gian."

Dứt lời, người đàn ông kia cũng không giải thích gì thêm mà đi thẳng vào phòng tắm đơn sơ của cô.

Đến đây ở cùng các cậu một khoảng thời gian...

"Một khoảng thời gian", nói cách khác, rốt cuộc Lệ lão đại ở đây bao lâu đều phụ thuộc vào tâm trạng của anh, ngắn thì dăm ba ngày, lâu thì hai, ba tháng; tất cả đều dựa vào tính toán của anh.

Phong Lăng âm thầm hít vào, lại nhìn cái giường thật sự đủ rộng để ngủ hai người, mí mắt giật liên hồi.

Nếu như lão đại thật sự định ở đây một khoảng thời gian thì cô phải nghĩ cách mang thêm một cái giường xếp vào đây, bằng không, cứ ngủ chung giường thế này thì thật sự không an toàn chút nào.

Dù sao cũng từng có vết xe đổ, lúc cô mang rượu vào phòng lão đại, rõ ràng anh vẫn đang tỉnh táo nhưng lại có thể làm này làm nọ với cô được. Nếu như anh cứ ở lại chỗ này, dù trong mắt Phong Lăng, Lệ lão đại không phải là kẻ háo sắc, nhưng cô chắc chắn hai người vẫn sẽ xảy ra chuyện.

Cô không thể ở chung với bảy người khác, nếu không họ sẽ dễ phát hiện ra cô không giống họ, nhưng nếu cô ở chung với lão đại thì càng nguy hiểm hơn. Trước mắt không thể đổi chỗ ở, cô cũng không thể quá trắng trợn đuổi lão đại sang bên kia...

Phong Lăng cảm thấy tim mình mệt quá, cô lại cúi người xuống, thế nhưng không còn dám âm mưu lấy chiếc vali dưới gầm giường ra nữa. Bởi vì vừa rồi, có lẽ Lệ lão đại đã để ý đến động tác của cô, đợi đến lúc anh ra lại thấy chiếc vali này đã bị dời khỏi vị trí cũ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, không bằng cứ để yên dưới đó đi.

Cho dù cô muốn quấn băng nịt ngực thì cũng phải chờ lúc anh ra khỏi lều vào ngày mai.

Cô lại nhìn bộ đồ chống rét ở trên người mình, đứng sững cạnh giường một hồi. Khi nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm đơn sơ, cô lại nhớ đến câu nói của Lệ Nam Hành hôm đó: "Cậu nghĩ tôi vào phòng tắm để làm gì?"

Vành tai Phong Lăng bỗng dưng đỏ lên, cô xoay người đi ra ngoài. Sau khi chạy vòng quanh lều bốn, năm vòng, Phong Lăng ngồi bệt xuống nền tuyết trắng xóa, tiếp đó, cô nằm ngửa ra, nằm trong đống tuyết, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Tuy đây là biên giới nào đấy của bang Montana thuộc Mỹ, tuy có rất nhiều sườn núi dựng đứng, vách núi cheo leo, tuy ở đây rất lạnh, rét buốt nhưng chung quy vẫn là dưới cùng một bầu trời. Cho dù là ở Los Angeles hay ở đây, những vì sao trong đêm đen vẫn chẳng hề thay đổi.

Cô nằm rất lâu, nhưng giá rét ngập trời khiến người ta không tài nào ngủ được. Phong Lăng chỉ nhìn những làn khói trắng do cô thở ra, chẳng hề nhúc nhích gì.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ở bên tai, đó là tiếng bước chân cô đã nghe quen ở chỗ này mấy ngày nay.

Phong Lăng còn chưa kịp quay mặt sang sang nhìn thì Lệ Nam Hành đã lọt vào tầm mắt của cô.

Anh đã tắm xong, cũng đã thay quần áo, chỉ mặc đồng phục chiến đấu màu đen hơi dày, không mặc đồ chống rét. Hai tay đút túi quần, chân đạp lên nền tuyết tràn đầy mặt đất, từ từ đi đến cạnh cô. Lệ Nam Hành nhìn "cậu" thiếu niên đang nằm dưới đất: "Sao thế? Ngại tôi chiếm giường nên cậu muốn lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu à?"

Phong Lăng ngồi bật dậy, đưa tay phủi phủi tuyết trên tay áo và đùi xuống, sau đó cô ôm quần áo dày nặng trên người, cựa quậy đứng dậy khỏi nền tuyết. Cô phủi hết tuyết trên người xuống rồi ngửa đầu nhìn Lệ Nam Hành hỏi: "Lão đại, anh tắm xong rồi à?"

Lệ Nam Hành liếc cô: "Ừ, cậu không vào tắm à?"

"Tôi không tắm đâu." Phong Lăng vừa nói vừa tránh né ánh mắt của anh. Cô đi về phía lều, giọng nói có chút lúng túng: "Điều kiện ở miệng núi Rogers này không thể tốt bằng trong căn cứ. Cho dù không thiếu nước, tắm rửa cũng rất thuận tiện nhưng mỗi ngày tắm hai ba lần thì xa xỉ quá. Hơn nữa, ở chỗ thế này, thân thể cũng không đổ mồ hôi, người hoàn toàn sạch sẽ, không tắm một, hai lần cũng không sao."

Lệ Nam Hành nhìn con gấu đen nhỏ đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa lều, ậm ờ vài câu rồi đi thẳng vào trong, thì buồn cười. Sau khi đảm bảo tối hôm nay Phong Lăng sẽ không muốn tắm, anh cũng không nói gì, xoay người trở vào.

Nhiệt độ trong lều vẫn được coi là ấm, Lệ Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen ra, chỉ mặc chiếc áo phông màu đen và quần đùi rồi nằm xuống giường, lưng vừa chạm giường, anh lại thử độ cứng của chiếc giường dưới lưng, cảm thấy cũng không tệ lắm. Để chống lạnh và nằm ngủ thoải mái, giường đệm này cũng khá dày, nằm lên rất thích. Trước mắt không thể đổi chỗ ở, cô cũng không thể quá trắng trợn đuổi lão đại sang bên kia...

Phong Lăng cảm thấy tim mình mệt quá, cô lại cúi người xuống, thế nhưng không còn dám âm mưu lấy chiếc vali dưới gầm giường ra nữa. Bởi vì vừa rồi, có lẽ Lệ lão đại đã để ý đến động tác của cô, đợi đến lúc anh ra lại thấy chiếc vali này đã bị dời khỏi vị trí cũ thì chắc chắn sẽ nghi ngờ, không bằng cứ để yên dưới đó đi.

Cho dù cô muốn quấn băng nịt ngực thì cũng phải chờ lúc anh ra khỏi lều vào ngày mai.

Cô lại nhìn bộ đồ chống rét ở trên người mình, đứng sững cạnh giường một hồi. Khi nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm đơn sơ, cô lại nhớ đến câu nói của Lệ Nam Hành hôm đó: "Cậu nghĩ tôi vào phòng tắm để làm gì?"

Vành tai Phong Lăng bỗng dưng đỏ lên, cô xoay người đi ra ngoài. Sau khi chạy vòng quanh lều bốn, năm vòng, Phong Lăng ngồi bệt xuống nền tuyết trắng xóa, tiếp đó, cô nằm ngửa ra, nằm trong đống tuyết, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Tuy đây là biên giới nào đấy của bang Montana thuộc Mỹ, tuy có rất nhiều sườn núi dựng đứng, vách núi cheo leo, tuy ở đây rất lạnh, rét buốt nhưng chung quy vẫn là dưới cùng một bầu trời. Cho dù là ở Los Angeles hay ở đây, những vì sao trong đêm đen vẫn chẳng hề thay đổi.

Cô nằm rất lâu, nhưng giá rét ngập trời khiến người ta không tài nào ngủ được. Phong Lăng chỉ nhìn những làn khói trắng do cô thở ra, chẳng hề nhúc nhích gì.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ở bên tai, đó là tiếng bước chân cô đã nghe quen ở chỗ này mấy ngày nay.

Phong Lăng còn chưa kịp quay mặt sang sang nhìn thì Lệ Nam Hành đã lọt vào tầm mắt của cô.

Anh đã tắm xong, cũng đã thay quần áo, chỉ mặc đồng phục chiến đấu màu đen hơi dày, không mặc đồ chống rét. Hai tay đút túi quần, chân đạp lên nền tuyết tràn đầy mặt đất, từ từ đi đến cạnh cô. Lệ Nam Hành nhìn "cậu" thiếu niên đang nằm dưới đất: "Sao thế? Ngại tôi chiếm giường nên cậu muốn lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu à?"

Phong Lăng ngồi bật dậy, đưa tay phủi phủi tuyết trên tay áo và đùi xuống, sau đó cô ôm quần áo dày nặng trên người, cựa quậy đứng dậy khỏi nền tuyết. Cô phủi hết tuyết trên người xuống rồi ngửa đầu nhìn Lệ Nam Hành hỏi: "Lão đại, anh tắm xong rồi à?"

Lệ Nam Hành liếc cô: "Ừ, cậu không vào tắm à?"

"Tôi không tắm đâu." Phong Lăng vừa nói vừa tránh né ánh mắt của anh. Cô đi về phía lều, giọng nói có chút lúng túng: "Điều kiện ở miệng núi Rogers này không thể tốt bằng trong căn cứ. Cho dù không thiếu nước, tắm rửa cũng rất thuận tiện nhưng mỗi ngày tắm hai ba lần thì xa xỉ quá. Hơn nữa, ở chỗ thế này, thân thể cũng không đổ mồ hôi, người hoàn toàn sạch sẽ, không tắm một, hai lần cũng không sao."

Lệ Nam Hành nhìn con gấu đen nhỏ đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa lều, ậm ờ vài câu rồi đi thẳng vào trong, thì buồn cười. Sau khi đảm bảo tối hôm nay Phong Lăng sẽ không muốn tắm, anh cũng không nói gì, xoay người trở vào.

Nhiệt độ trong lều vẫn được coi là ấm, Lệ Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu màu đen ra, chỉ mặc chiếc áo phông màu đen và quần đùi rồi nằm xuống giường, lưng vừa chạm giường, anh lại thử độ cứng của chiếc giường dưới lưng, cảm thấy cũng không tệ lắm. Để chống lạnh và nằm ngủ thoải mái, giường đệm này cũng khá dày, nằm lên rất thích."Cậu ngủ ở trong hay ở ngoài?" Người đàn ông gối hai tay lên đầu, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, anh liếc mắt nhìn Phong Lăng giống như con gấu đang đóng cọc ở cạnh cửa.

"Sao?" Lúc đầu, Phong Lăng còn tưởng anh hỏi mình là ngủ ngoài hay trong lều, cô đang định đáp nhưng khi lời đến đầu môi, cô mới nhận ra câu hỏi của anh là hỏi ngủ ở trong hay là ngoài rìa giường. Cô nhìn cái giường: "Để tôi ngủ ở ngoài đi, nếu không, lúc đi vệ sinh buổi tối, tôi sợ mình sẽ làm phiền giấc ngủ của lão đại."

Lệ Nam Hành lập tức nhích người vào phía trong giường nhưng chân người đàn ông này dài, người lại cao, hiện tại chiếc giường rộng một mét năm, dài một mét tám ở bên dưới người anh lại trông khá nhỏ. May là ở đuôi giường có kê một cái bàn cao bằng giường, nếu không khi Lệ lão đại nằm thẳng, có lẽ anh sẽ không có chỗ mà gác chân.

"Không còn sớm nữa đâu, cậu mau đi ngủ đi." Người đàn ông gối hai tay sau đầu, thản nhiên nói một câu rồi nhắm hai mắt lại.

Anh đi cả một ngày, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.

Phong Lăng không lên tiếng, chỉ đi vào bên trong lều. Tuy cô không tắm rửa, nhưng vẫn cởi đồ chống rét ra, vào trong phòng tắm rửa mặt đánh răng qua loa. Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, cô lại mặc đồ chống rét vào.

Thấy Lệ lão đại đã nằm trên giường, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, Phong Lăng cũng không biết là anh đã ngủ hay chưa. Hơn nữa, lúc trước cô làm nhiệm vụ với A K, hai bọn họ từng ngủ chung trong một cái rãnh bùn cả đêm, cô từng nghe tiếng ngáy vang dội tận trời xanh của A K, nhưng Lệ lão đại lại không hề phát ra âm thanh khiến người khác cảm thấy phiền đó khi ngủ.

Cô đi đến bên cạnh giường, nghe tiếng hít thở đều đặn của Lệ Nam Hành, lại nhìn chiếc chăn bị anh quăng ở một bên, không thèm đắp. Phong Lăng vươn tay lấy chăn, định đắp lại giúp anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)