Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 069

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nếu có thời gian tìm sông, phá băng, tốt hơn hết nên giải quyết lớp băng ở trước cửa đi." Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Vấn đề nhà ở còn chưa giải quyết xong đã đi tìm thức ăn trước rồi."

Giọng điệu của Lệ lão đại có ý trách móc nhưng cũng có chút bất lực, nhưng phần nhiều vẫn là thông cảm. Dẫu sao trong hoàn cảnh này, bất kể là ăn hay ở đều là chuyện rất quan trọng.

"Lão đại, anh vào trong ngồi trước đi, ngoài này lạnh lắm." Phong Lăng chỉ về hai chiếc lều.

Lệ Nam Hành không nhìn cô mà đi tới vách đá phía trước nhìn xuống.

Phong Lăng nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến chuyện bản thân làm sai nên mới bị phạt đến đây làm nhiệm vụ. Lúc đó anh đã cho cô một cơ hội, nhưng cô lại không trân trọng, hiện tại không thèm để ý đến cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cô không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn đống tuyết và củi khô dưới đất.

Bảo đám người Tam Bàn đi ra ngoài bắt cá cũng là vì cô muốn yên tĩnh một chút. Bảy thằng đàn ông ngồi với nhau rảnh đến nỗi không thể rảnh hơn nửa, còn ồn ào, lảm nhảm hơn cả một đám con gái tụ lại, nói không ngớt miệng.

Cộng thêm thường ngày mọi người quen với việc bận rộn tập luyện, bây giờ, họ lại đột nhiên không cần luyện tập nữa, ngày nào cũng phải nghĩ đến chuyện ăn ở thế nào cho thoải mái, riêng chuyện này thôi cũng đủ loạn như một nồi cháo rồi.

Cô thà làm hậu cần ở đây một mình, nghiên cứu sao cho mọi người ăn ngon, ở thoái mái, còn hơn là ngồi nghe bọn họ ồn ào, láo nháo.

Phong Lăng đột nhiên đi thẳng vào trong tìm dụng cụ, lấy ra một cái xẻng chắc chắn, vạch một không gian hình vuông khoảng hai mươi mét vuông lên mặt đất phía đối diện của lều, sau đó lại xúc đống tuyết phía trên đi, rồi Phong Lăng dùng phần khá sắc bén ở đầu xẻng nện mạnh xuống nền băng.

Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy một mình Phong Lăng đang vùi đầu cực khổ làm lụng ở đằng kia, tiếp đó, anh lại thấy cô đứng đập cả nửa ngày cũng chỉ mới tạo ra được vài dấu vết màu trắng ở trên mặt băng.

Người đàn ông nhìn một lát rồi chắp tay sau lưng, dùng tư thế này đi một vòng quanh người Phong Lăng, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh nhìn cô vẫn miệt mài, không từ bỏ việc phá băng: "Có biết giờ cậu giống cái gì không?"

Phong Lăng nghe ra được sự chế giễu trong câu nói của anh, không thèm quan tâm, tiếp tục cúi đầu tiếp tục phá băng, vừa làm việc vừa nói: "Với loại băng lâu năm ở trên núi tuyết như này, tạm chưa nói đến nó có dày hay không, nhưng chắc chắn là vô cùng cứng, không thể dễ dàng đập vỡ nó ngay được. Lão đại, phiền anh tránh qua một bên, tránh cho mỗi lần tôi dùng lực vung xẻng lại trúng vào mặt anh." Truyenfull ăn cắp.

Lệ Nam Hành nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của cô, ánh mắt lạnh lùng dần dần được thay thế bằng ý cười: "Giống con gấu với tứ chi không cân đối."

Phong Lăng ngừng tay, quay ngoắt lại nhìn về phía anh. Bởi vì chiếc mũ trên đầu quá rộng nên che mất một nửa khuôn mặt cô, nhất thời cô không nhìn thấy được ý cười lóe lên trong mắt Lệ Nam Hành. Cô giật mạnh cái mũ xuống, nhìn gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của anh: "Chiếc áo chống rét này quá rộng, vốn chẳng phải để tôi mặc! Khó khăn lắm tôi mới mặc nó đi lại bình thường được! Lão đại, nếu như anh đến chỉ để cười nhạo người khác thì mời anh về lều nghỉ ngơi đi, đừng có ở đây cản trở tôi."

Lệ Nam Hành cười nhạt, giành lấy chiếc xẻng từ trong tay cô, hất cằm chỉ về phía chiếc xe địa hình mà bọn họ lái đến đây đang đậu cách đấy không xa: "Không phải trên xe có muối mà căn cứ chuẩn bị cho các cậu sao?"

Động tác của Phong Lăng ngừng lại, nhìn chiếc xẻng bị anh giành mất, rồi lại ngước mắt nhìn gương mặt không hề bị đỏ lên vì bị gió lạnh nơi này tạt vào, dáng vẻ anh vẫn giống như lúc anh mới đến đây. Cô không hiểu, hỏi: "Chỗ muối đó không phải là gia vị chuẩn bị cho bọn tôi ăn sao?"

"Gia vị mà nguyên muối mất nửa thùng xe? Không sợ mặn chết à?"

"..."

"... Vậy để làm gì?"

Lệ Nam Hành cắm chiếc xẻng xuống đất, tay chống lên cán, nhìn cô: "Phong Lăng, cậu gia nhập căn cứ từ năm mười ba tuổi đến bây giờ, căn cứ đã dạy cả môn văn hóa và huấn luyện ngoài thực địa theo đúng quy định, mà giờ kiến thức cậu học được bay đi đâu hết rồi?"

Phong Lăng rất bình tĩnh trả lời lại anh: "Huấn luyện dã ngoại không hề bao gồm địa hình núi tuyết và sông băng như này."

Đôi lông mày anh tuấn của Lệ Nam Hành hơi nhướng lên: "Vậy cậu chạy đi lấy muối lại đây, rải lên mặt băng, tôi sẽ đích thân làm mẫu cho cậu."

"..."

"Đừng lề mề nữa, đi nhanh." Lệ Nam Hành thấy vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của cô, vội đưa mắt thúc giục.

Phong Lăng không còn cách nào nên đành quay người, đi lấy muối ở trên xe. Sau khi cô đi tới đi lui để lấy hơn mười bao muối tới, Lệ Nam Hành vẫn nói không đủ, bảo cô đi lấy thêm nên cô lại đi tiếp. Sau đó anh bảo cô mở hết mấy bao muối, rải lên mặt đất, cô làm theo lời anh, rắc muối lên mặt đất.

Nhìn mặt đất đầy muối và người đàn ông vẫn luôn chỉ đứng đó nhìn mình rải muối, Phong Lăng đứng sang bên cạnh, anh không động đậy, cô cũng đứng im.

Lúc này đang là hơn một giờ chiều, xem như là thời gian hiếm hoi có thể nhìn thấy được mặt trời ở trên ngọn núi tuyết này, nhưng nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có thể tăng lên được vài ba độ. Ở cái nơi lạnh khủng khiếp âm ba mươi, bốn mươi độ, thậm chí còn có thể thấp hơn như ở đây thì cô chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào cả.

Tuy nhiên, số muối trên mặt đất lại dần dần hòa vào trong tuyết, cho đến khi nhìn thấy lớp tuyết có dấu hiệu từ từ tan ra, vẻ mặt Phong Lăng mới hơi biến đổi.

Lệ Nam Hành thấy lớp tuyết trên mặt đất đã tan, mới ném cây xẻng cho cô, đôi chân dài bước về phía chiếc lều một mình Phong Lăng ở. Trước khi vào trong, anh không quay đầu nói: "Sau một tiếng nữa hãy đục tiếp lớp băng phía dưới, giờ thì chờ đi."

Tận mắt chứng kiến cảnh tuyết tan, Phong Lăng không còn dị nghị gì nữa. Chỉ là sau khi nhìn đống tuyết tan cùng hỗn hợp muối và nước tuyết ẩm ướt trên mặt băng, cuối cùng Phong Lăng cũng nhớ ra đúng là có cách này trong kiến thức sinh tồn dã ngoại mà căn cứ đã dạy.

Nhiệt độ đóng băng của nước là 0 độ C, nếu như rắc thêm muối thì nhiệt độ kết băng sẽ giảm xuống. Với mười phần trăm dung dịch muối sẽ khiến nhiệt độ đóng băng giảm xuống âm sáu độ C; hai mươi phần trăm sẽ giảm nhiệt độ đóng băng của nước xuống tận âm mười sáu độ C. Điều này có nghĩa là nếu rắc muối trên con đường đóng băng, băng có thể bị tan chảy, muối sẽ được hòa tan ở phần nước của băng, làm giảm nhiệt độ đóng bănkg.

Phong Lăng giơ tay chà xát hai má bị lạnh đến đỏ bừng, hít sâu một hơi, cô biết rằng sau một tiếng nữa, dù lớp băng ở dưới tuyết không dễ tan nhưng chắc chắn nó sẽ dễ phá hơn trước rất nhiều. Vậy nên cô chẳng đứng ngây ra đó nữa, nhanh chóng đi theo vào trong lều.

Cô vừa vào bên trong đã thấy Lệ Nam Hành đang ngồi trên chiếc giường duy nhất ở đó. Chiếc giường rộng khoảng một mét năm, hai ngày qua, đó là nơi cô ngủ, ở bên cạnh còn chất một đống chăn mền, thảm sưởi ấm và một đống thứ khác.

Cô định đi qua, đột nhiên thoáng liếc thấy chiếc vali để dưới gầm giường, bên trong còn để vài tấm vải quấn ngực mà cô thường dùng.

Trong nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt cô đột nhiên cứng đờ lại.

Toi rồi!

*****

Bởi vì cô ở đây một mình, cộng thêm việc quần áo cô mặc rất dày vì vậy không cần phải quấn vải ngực. Dù gì cũng không có ai để ý nên cô không dùng thứ đồ đó.

Cô liếc mắt nhìn chiếc vali dưới giường một lần nữa, bước nhanh lại chỗ đấy. Ngay khi Lệ Nam Hành đứng dậy rót một cốc nước ấm, cô giơ chân đá chiếc vai vào bên trong.

Lệ Nam Hành quay đầu lại đúng lúc Phong Lăng thi chân về, cô bình tĩnh nhìn anh: " Lão đại, nếu lượng muối kia đủ dùng thì có thể để cho bọn Tam Bàn mang theo sử dụng khi bắt cá được không, như thế sẽ đỡ tốn thời gian hơn."

Lệ Nam Hành cầm cốc lên, nhấp một ngụm nước ấm, cười lạnh: "Vẫn còn muốn bắt cá? Mới mấy ngày rời căn cứ mà các cậu đã thèm thịt rồi hả?"

Phong Lăng nhìn thấy chiếc cốc anh đang dùng là của mình nhưng không nói gì, chỉ đáp: "Tôi thì không thấy gì, ăn đại món gì đó no bụng là được nhưng bọn họ thì rất muốn ăn."

"Bọn họ muốn dùng thì cứ để bọn họ dùng, không đủ thì nói người tiếp tế để lần sau họ tới thì sẽ nhớ mang thêm cho các cậu." Anh nói xong thì lại uống thêm một ngụm nước.

Phong Lăng gật đầu: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với họ sau."

"Giờ này rồi mà bọn họ vẫn chưa về?"

"Ừm, để đi bộ xuống núi tuyết cũng rất mất thời gian, sớm nhất cũng phải đến chạng vạng thì họ mới quay lại."

"Gọi điện thoại gọi bọn họ về."

"Không gọi được, trong khoảng thời gian này không có tín hiệu, phải tầm từ bảy đến mười giờ tối mới có sóng."

"..."

Lệ Nam Hành không nói gì, đặt cốc nước xuống, nhìn Phong Lăng một cái, sau đó liếc mắt ra ngoài lều.

"Trong này chỉ có một chiếc giường?" "Phải, bảy người bọn họ ở trong lều kia, không nhét nổi chiếc giường thứ tám nên tôi để nó ở đây, cũng may là tôi quen ở một mình, vả lại cũng bớt ồn ào." Phong Lăng vừa nói vừa đi tới cạnh giường, mặc dù không cố ý nhưng trong tiềm thức, cô vẫn không muốn để anh phát hiện mấy món đồ để trong vali.

Mấy món đồ quấn ngực đều ở trong đó hết, lỡ bị phát hiện thì...

Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, khi nghe nói cô đang ở một mình thì cặp mày của người đàn ông hơi nhướng lên. Tâm trạng anh có vẻ đang vui, lại cầm chiếc cốc của cô lên uống một ngụm nước ấm.

Khi cô nhìn kỹ thêm lần nữa thì người đàn ông đã quay người đi kiểm tra độ che phủ của bốn phía xung quanh căn lều, không hề để mắt đến cô.

...

Một tiếng sau, quả thật lớp băng ở ngoài lều đã tan được một chút, nhưng dù sao đây cũng là lớp băng dày theo năm tháng nên không thể dễ dàng tan được, vẫn cần người đục. Nhưng lúc Phong Lăng cầm dụng cụ đi đục thì cô lại phát hiện lớp băng không còn cứng như trước nữa mà dễ vỡ hơn rất nhiều, đập một cái là vỡ cả mảng lớn, dùng xẻng là có thể nhẹ nhàng nạy nó lên.

...

Xế chiều, bảy người đám Tam Bàn quay lại, tay người nào người nấy trống không, mặt mày ủ dột.

Không cần đoán cũng biết bọn họ không tìm thấy sông, chỗ này rộng như thế, băng tuyết lại dày, ai mà biết là ở dưới lớp băng nào có sông chứ.

Tam Bàn đi đầu tiên, đang định về lều uống ngụm nước thì đột nhiên nhìn thấy đống tuyết trên phần đất đối diện lều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Anh ta kinh ngạc ngó vào trong, vừa định gọi Phong Lăng ra hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, kết quả mới hé miệng lại thấy một người đàn ông đi từ trong lều ra. Anh ta hoảng hốt, miệng lắp bắp: "Lão... Lão... Lão... Lão... Lão đại..."

Khi nhìn thấy mặt mày mấy người bọn họ xám xịt của, Phong Lăng định ra ngoài nhưng lại nghĩ chắc Lệ lão đại sẽ suy xét đến tâm trạng của bọn họ mấy ngày qua rồi nói vài câu gì đó, nên cuối cùng cô ở lại trong lều, đợi một lát rồi sẽ ra sau.

Khoảng hai mươi phút sau, Phong Lăng thấy hội Tam Bàn quay người đi ra phía sau, đoán chừng đã nói chuyện xong, lúc này cô mới đi ra.

Kết quả vừa đi ra lại nghe thấy tiếng Lệ lão đại: "Khuân hết mấy thứ đó qua đây."

Khuân đồ?

Khuân cái gì?

Phong Lăng khó hiểu nhìn theo bóng lưng của người đàn ông rồi lại nhìn các thành viên khác, họ cũng đang thi thoảng ngoảnh đầu lại nhìn cô. Cô chỉ thấy họ đi theo Tam Bàn, chạy hộc tốc về phía chiếc xe địa hình cỡ lớn mà Lệ lão đại lái tới.

Đúng, là chạy hộc tốc, dáng vẻ rất vui sướng.

Cô chỉ nhìn một lúc, không hỏi nhiều, vừa định quay lại lều đun nước thì nghe thấy tiếng hét rung trời động đất của Tam Bàn: "A a a a a a! Bếp nướng thịt!"

Phong Lăng dừng bước, đưa mắt nhìn qua bên kia.

Sau đó, Tam Bàn và những người khác đồng thanh hô lớn: "Aaaaaaaa, thịt! Nhiều thịt quá! Aaaaaaaa... Còn có cả tôm nữa... !"

"Aaaaaaaaaaa nhiều thịt quá... Aaaaaaa..."

Phong Lăng: "..."

"Anh có mang theo bếp nướng?" Cô hỏi.

Anh quay đầu nhìn cô, không trả lời, sau đó đi vào trong lều trước.

Phong Lăng: "..."

Làm việc tốt thì cứ đường đường chính chính mà làm, kênh kiệu cái gì chứ...

Nhưng khóe miệng cong lên một cách vô thức mà chính cô cũng không nhận ra.

Đợi đám người Tam Bàn khuân hết những thứ mà Lệ Nam Hành mang tới vào trong lều, Phong Lăng nhìn mà nghệt cả mặt ra.

"Đây là mấy chục cân thịt đấy! À, không đúng, chắc cũng hơn cả trăm cân chứ chẳng đùa! Ban nãy tôi mở xe của lão đại ra mà giật cả mình, không ngờ cốp xe lại chứa đầy thịt đông lạnh! Nếu như chúng ta ăn cơm với thịt như bình thường thì cũng đủ cả đám dùng cả một tháng đấy."

"Đúng vậy! Không ngờ lão đại lại nhân từ như thế, biết chúng ta ở đây nhịn đói chịu rét, đích thân đem thịt đến cho chúng ta... Ái chà chà, thật sự kích động quá đi mất..." Truyenfull ăn cắp.

"Nhiều thịt như này cứ để luôn ở ngoài trời đi. Dù sao nhiệt độ ở đây còn lạnh hơn tủ đông nhiều, sẽ không bị hỏng đâu! Cứ để đông vậy, khi nào ăn thì lấy vào rã đông rồi rửa sạch là được!"

"Đúng đúng đúng, mới nghĩ đến cuộc sống sau này không còn thiếu thịt nữa, nỗi thất vọng khi không bắt được cá hôm nay cũng bay hết rồi."

"Lão đại, 'em' yêu anh chết đi được." Tam Bàn kích động lao về phía Lệ Nam Hành.

Lệ Nam Hành ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa lều, khi Tam Bàn xông đến, anh giơ chân đạp anh ta qua một bên: "Tránh ra, yêu gì mà yêu, ông đây không có hứng thú với nam giới."

"Ế? Lão đại, anh như vậy là không thật lòng rồi nhé, sao tôi lại nghe nói..." Tam Bàn cười hí hí, đột nhiên tỏ ra mờ ám nhìn sang Phong Lăng đang đứng đun nước ở bên cạnh: "Nghe nói lão đại rất có hứng thú với nam giới chứ..."

Sắc mặt Lệ Nam Hành không hề thay đổi, anh lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn từng chữ một hỏi: "Cậu. Nghe. Nói?"

"Đúng thế, mà chẳng phải một mình tôi nghe nói, mọi người trong căn cứ của chúng ta đều biết, lão đại đối với... Ai đấy..." Tam Bàn không hề chỉ mặt gọi tên những ánh mắt lại hướng về phía Phong Lăng, sau đó cười he he: "Thì là... Dù sao mắt của mọi người cũng không mù đúng không... Hơn nữa, lão đại anh vất vả chạy từ Los Angeles đến nơi khỉ ho cò gáy này không thể nào chỉ đơn giản là vì muôn quan tâm tới chúng tôi được..."

Nhất thời, mấy người họ nửa tin nửa ngờ, nhìn theo ánh mắt của Tam Bàn, hướng về phía Phong Lăng.

Phong Lăng đuun nước xong, vừa quay người lại thì bất ngờ đối diện với ánh mắt của bọn họ: "..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)