Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 067

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 067
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô trực tiếp quay lại, lần này cũng không tránh ánh mắt của Lệ Nam Hành nữa mà nhìn thẳng vào anh không chút cảm xúc.

Lệ Nam Hành nhìn thái độ của cô mà nheo mắt lại: "Muốn rời khỏi căn cứ sao?"

Nhìn thấy người đàn ông làm như không có chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua, thậm chí còn coi mọi chuyện là tất lẽ, hai bàn tay thõng bên hông lại siết chặt.

Nhưng suy cho cùng, cô vẫn là đàn ông, đúng không nào, không thể õng ẹo quá, cũng không được buông thả bản thân dù rất muốn bóp cò bắn tan "dục vọng" ngày hôm qua của anh vậy nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

"Lão đại, xin hãy cho tôi rời khỏi đây một thời gian." Sau một lúc im lặng, Phong Lăng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Tôi cần thời gian ở một mình."

"Cần thời gian ở một mình hay cần tránh né tôi?"

Móng tay vốn được cắt rất gọn gàng của Phong Lăng thoáng chốc cắm mạnh vào lòng bàn tay, ánh mắt luôn duy trì vẻ bình tĩnh cũng lạnh đi trong khoảnh khắc ấy. Cô lạnh lùng nhìn anh: "Tôi không muốn nói nhiều nữa, nhưng cho dù anh là người phụ trách căn cứ XI, là lão đại ở đây, cũng không có nghĩa tôi có thể mặc cho anh..."

"Ông đây thích cậu, chuyện này không có gì phải giấu giếm, cũng chẳng có gì xấu hổ cả." Lệ Nam Hành cắt ngang lời cô.

Ánh mắt của Phong Lăng thoáng đờ ra, đột nhiên chỉ vì sự thẳng thắn của anh mà không hiểu sao không thể nào bộc phát cơn giận đã ủ trong lòng suốt một đêm, đành nhìn anh với vẻ không thể tin nổi: "Lão đại, tôi là nam..."

"Nam hay nữ chẳng có gì khác biệt, mấu chốt là ông đây ưng cậu rồi. Chấp nhận hay không là chuyện của cậu, thích cậu hay không là việc của tôi." Lệ Nam Hành không buồn giấu giếm, thậm chí thái độ thẳng thắn và chân thành khiến người ta không thể nào tránh né được: "Đừng quên, tối qua cậu chủ động đưa mình tới cửa."

Phong Lăng thoáng chốc nghẹn lời, lập tức nhíu mày: "Tôi mang rượu cho anh thôi!"

"Mục đích của việc mang rượu đến không phải là chuốc cho tôi say rồi moi tin từ miệng tôi à?"

Phong Lăng: "..."

Ánh mắt của người đàn ông kia có vài phần lạnh nhạt, cũng có vài phần châm chọc: "Cho dù tôi uống say rồi, điều duy nhất mà cậu có thể moi được là chuyện tôi rất ưng cậu. Nếu cậu đã mong được biết đến thế, vậy chi bằng nhân lúc còn tỉnh táo, tôi nói luôn cho cậu biết."

Phong Lăng: "Lão đại, đừng đùa như vậy."

"Phản ứng sinh lý của tôi tối hôm qua chắc không hề giống đùa cợt đâu nhỉ, cậu nghĩ tối qua tôi vào phòng tắm để làm gì?"

Phong Lăng: "..."

Cô có phải đàn ông đâu, làm sao cô biết được anh vào đó làm gì!

"Căn cứ XI được quản lý theo chế độ quân sự hóa hoàn toàn, mỗi người ở đây đều tương đương với một quân nhân, điều quan trọng nhất trong quy tắc của căn cứ là thành thật." Người đàn ông nhìn thiếu niên thấp hơn mình hơn một cái đầu đang cúi thấp đầu: "Nếu đã không kiểm soát nổi trái tim mình, vậy cũng không cần phải nói dối. Tôi cứ nói trước như vậy, không hề ép buộc cậu, chỉ đang nói với cậu một cách rõ ràng, ông đây thích cậu một cách nghiêm túc, cậu không cần thiết phải tránh né như vậy, không thích thì cứ thẳng thừng từ chối, trốn với tránh làm gì?"

Câu này được người đàn ông kia nói ra quá thản nhiên, dường như anh chẳng làm sai gì cả.

Phong Lăng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn thấy nơi bị mình cắn rách trên môi người đàn ông, trái tim vốn cố tỏ ra bình thản bỗng chốc như có một lọ ngũ vị hương bị đổ ở bên trong, cảm giác gì cũng trào ra hết.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy, tuy rằng anh thẳng thắn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không ngang ngược. Nếu giống như anh nói, nếu cô không thích hay không có ý định chấp nhận thì hãy thẳng thừng từ chối, vậy tối qua cô đã vùng vẫy đến mức nào rồi? Anh có chịu buông tha cho cô không?

Nhưng cũng không thể nói là không tha cho cô, tuy rằng đối với cô mà nói, những thứ này quá khác thường, thậm chí... Thậm chí lòng bàn tay của cô bây giờ vẫn thấy nóng...

Nhưng dường như anh cũng không làm chuyện gì không nên làm, ít nhất là quần áo còn chưa cởi.

Phong Lăng không dám tin rằng trái tim vốn bình tĩnh của mình có thể thay đổi khó lường như vậy chỉ vì vài câu nói của một người, từ trạng thái phẫn nộ đến mức sắp sụp đổ vào tối qua biến thành mâu thuẫn cực kỳ khủng khiếp của lúc này, khiến cô không biết làm thế nào mới tốt.

"Ngẩng đầu lên." Người đàn ông kia nhìn cô.

Phong Lăng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô trong giây lát, rồi nhìn xuống khẩu súng dưới chân cô, giọng nói không có một chút độ ấm nào: "Nhưng cậu dám phạm vào nguyên tắc của căn cứ trước mặt mọi người, chuyện này quả thật không thể cho qua như vậy được."

Phong Lăng biết chuyện mà mình vừa làm sẽ mang đến hậu quả như thế nào, trong lòng cũng không ôm quá nhiều suy nghĩ. Cô chỉ nghĩ, bất kể thế nào, bây giờ có thể cho cô tạm thời rời khỏi căn cứ, ra ngoài giải tỏa, hoặc làm công việc khác, đều tốt cả.

Dù sao thì một chuyện gì đó dường như đã bị đảo lộn, khiến cô thấy rất hỗn loạn.

"Một nơi có tên là núi Rogers, nằm ở ranh giới của bang Montana, hiện là nơi rất lạnh khi so sánh với mặt bằng chung của nước Mỹ, quanh năm giá rét. Quân đội Mỹ dự định xây dựng một con đường vận tải ở đó, nhưng khu vực lân cận bang Montana có không ít băng đảng tội phạm thường xuyên lui tới, đội làm đường do quân đội cử tới rất có khả năng sẽ bị mai phục, cần một nhóm người qua đó đóng quân ít nhất ba tháng, đợi khi nào việc xây dựng con đường vận chuyển hoàn thành mới được rời khỏi."

"Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn rằng những băng đảng kia có ra tay với họ hay không, bởi nếu như con đường vận chuyển này được xây dựng, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của một nhóm người, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới một nhóm khác. Vì không chắc chắn những kẻ kia có dính dáng lợi ích nào hay không, cho nên thời gian đóng quân kéo dài qua ba tháng, quá lãng phí nhân lực và sức chiến đấu, tạm thời sẽ không cắt cử đội ngũ tinh nhuệ của căn cứ tới đó. Thân thủ của cậu thuộc hàng tốt nhất, chọn thêm vài người mới từ các đội đi cùng cậu đi."

Phong Lăng vẫn tuân theo như những lần giao nhiệm vụ trước mà không dị nghị gì: "Vâng."

Nhìn biểu cảm như thể được phái đi đâu làm nhiệm vụ gì cũng chấp nhận của cô, Lệ Nam Hành bình thản: "Đó là nơi lạnh nhất của nước Mỹ, cậu có thể chịu nổi không?"

"Tố chất sức khỏe của tôi chắc không có vấn đề gì, hai năm trước cũng từng trải qua huấn luyện chịu lạnh suốt nửa năm ở căn cứ, thể chất và cường độ chịu lạnh vẫn ổn." Phong Lăng giữ biểu cảm như đang làm việc công: "Mong lão đại cứ yên tâm."

Quả nhiên chỉ cần không nói đến chuyện tình cảm, Phong Lăng vẫn là Phong Lăng điềm tĩnh và thản nhiên.

"Tự đi chọn mấy người đáng tin, chỉ cần nằm trong danh sách mà cậu quyết định, có thể bảo Hàn Kình đi sắp xếp rồi thông báo xuống."

"Vâng."

"Hai hôm nữa xuất phát."

"Vâng."

"Trước khi xuất phát chuẩn bị đầy đủ quần áo chống rét, có nhu cầu gì cứ nói người phụ trách của căn cứ, họ sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của cậu."

"Vâng."

"Không có điều gì muốn nói à?"

Từ trước đến giờ, Phong Lăng luôn có khả năng chuẩn bị đầy đủ cho các nhiệm vụ và thách thức, bao gồm cả chuẩn bị tâm lý. Dù gì hậu quả của việc này là do chính bản thân cô xúc tiến, cô cũng không có gì để xin được bỏ qua, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cảm ơn lão đại."

Lệ Nam Hành cứ nhìn cô như vậy một hồi lâu, sau khi chắc chắn cô thật sự không cầu xin dù chỉ một câu, anh khẽ nheo mắt.

*****

Hàn Kình nhận được danh sách mà Phong Lăng mang đến, sau khi xem qua những cái tên trên đó, anh thở dài: "Suy nghĩ của Phong Lăng khá giống tôi. Những người này thường thể hiện rất tốt trong đội, nhưng luôn nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi, quả thật cần phải đi ra ngoài như vậy để rèn luyện thêm, mới có thể trân quý cuộc sống trong căn cứ. Phong Lăng bình thường ít nói nhưng lại là một người rất có chủ kiến.

Tiểu Hứa mang danh sách này tới, ngồi bệt xuống chiếc ghế bên cạnh, liếc mắt nhìn danh sách trong tay Hàn Kình: "Tôi cứ thấy tò mò, không hiểu sao lão đại lại muốn Phong Lăng đến núi Rogers. Chỗ đó chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả một thiết bị điện tử cũng không có, điện thoại cũng có khi mất tín hiệu. Quân đội Mỹ không muốn phái người tới đóng quân, bởi có chết cóng ở đó cũng không ai biết, sao lão đại lại phái Phong Lăng qua đó cơ chứ?"

"Ai biết được, cậu dám hỏi không?" Hàn Kình liếc anh ta một cái.

Khóe miệng Tiểu Hứa run run: "Tôi không dám đâu. Hai ngày nay Lệ lão đại cứ như áp thấp nhiệt đới ấy. Tôi đi cách anh ấy một thước mà vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng tôi nghe đội bắn tỉa nói, hôm trước hình như giữa Phong Lăng và Lệ lão đại đã xảy ra chuyện gì đó."

Hàn Kình nhướng mày: "Ý cậu là chuyện Phong Lăng chĩa súng vào lão đại?"

Tiểu Hứa vỗ đùi cái đét:" Đúng rồi, chính là chuyện này. Mồm miệng mấy thằng cha bên đội bắn tỉa kín như bưng, chả chịu nói với tôi chuyện gì. Lúc ăn cơm ở nhà ăn Lâm Thành với Tam có nói mấy câu, tôi ngồi bên cạnh không nghe rõ nên cũng không hỏi nhiều."

Hàn Kình nhướng mày, đặt tờ danh sách trong tay xuống, cười cười.

Xem ra tối đó anh ta bảo Phong Lăng đi kiếm vài món nhắm đưa cho lão đại, quả thật đã "đưa" chuyện tới, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên ầm ĩ đến vậy.

Hàn Kình biết rất rõ tửu lượng của lão đại thế nào.

Cho nên chắc chắn Phong Lăng không thể nào dễ dàng chuốc say anh được.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, tối hôm đó... Chẳng lẽ lão đại "làm" Phong Lăng ngay tại chỗ sao?

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hai ngày hôm nay, anh ta thấy Phong Lăng trong căn cứ, tư thế đi đứng của cậu ấy rất bình thường, không giống người bị... Bị cái đấy đấy... Chắc không có khả năng này...

Chậc, rõ ràng mình muốn giúp cho quan hệ của hai người họ hòa hoãn, không còn cứng nhắc như trước nữa, thế mà bây giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không biết, lòng dạ vô cùng ngứa ngáy mà không biết nên hỏi từ đâu.

Phong Lăng trước giờ kín miệng, có muốn hỏi gì cũng không hỏi được, còn nếu hỏi lão đại... Trừ khi anh ta muốn chết, nếu không làm sao có chuyện dám đi hỏi được.

Mấy tên nhóc ở đội bắn tỉa chắc cũng không biết chuyện, vì tối hôm đó bọn họ đều ra ngoài cả.

A, rõ ràng nguyên một vở drama bày ngay trước mặt mà không thể hít được một cách sảng khoái, đúng là phải nín nhịn đến mệt lòng...

...

"Phong Lăng, cô phải nghĩ cho kĩ, điều kiện ở núi Rogers vô cùng khắc khổ, thậm chí có khả năng đi rồi sẽ không thể quay về nữa." Sau giờ tập huấn buổi sáng, Kiều Phỉ kéo Phong Lăng ra ngoài, nhíu mày, nhìn cô với vẻ nghiêm túc: "Nhân lúc chưa xuất phát, vẫn có thể thương lượng với lão đại. Ba tháng này, không nói đến việc cô sẽ lỡ mất bao nhiêu buổi huấn luyện của đội bắn tỉa, mà lỡ như bị cóng bị thương ở nơi đó, có lẽ cả một thời gian dài sau này không thể cầm súng bắn tỉa nữa đâu."

"Huấn luyện viên Kiều, chuyện này đã được quyết định rồi, không thể nào cứu vãn được nữa, đây là sự trừng phạt mà tôi phải chịu sau khi phạm sai lầm, cũng không có tư cách xin sửa đổi."

"Nếu như cô không muốn đi, tôi có thể đi nói chuyện với lão đại, cho dù ở căn cứ này anh ấy đứng trên tôi, nhưng dựa vào quan hệ của nhà họ Kiều và nhà họ Lệ ở bên ngoài, ít nhiều gì vẫn sẽ giữ thể diện cho tôi." Kiều Phỉ nhìn cô: "Đừng bồng bột, mấy nơi có khả năng một đi không trở lại ấy, cô không được đi."

"Mọi người đều là thành viên của căn cứ, tại sao người khác đi được mà tôi không được?" Phong Lăng hỏi vặn: "Không phải trước giờ căn cứ đối xử với mọi người luôn bình đẳng sao? Khi gặp nguy hiểm, Lệ lão đại có thể bất chấp tính mạng mà lao lên trước, tôi là thành viên của căn cứ, lẽ nào nên làm một kẻ trốn trong căn cứ để được bảo vệ mãi hay sao?"

Kiều Phỉ hơi bất đắc dĩ: "Cô cứ coi như tôi tâm tư riêng cũng được, tóm lại tôi không muốn cô đến những chỗ như thế."

"Huấn luyện viên Kiều, ở bên ngoài căn cứ các anh có quan hệ, có bối cảnh gia đình, có chỗ dựa, nhưng tôi không có gì cả. Tôi chỉ có một ngôi nhà là căn cứ XI này thôi. Bây giờ căn cứ có nhiệm vụ, cử tôi ra ngoài, tôi không có bất cứ ý định nào muốn rút lui. Mong huấn luyện viên Kiều đừng áp đặt suy nghĩ riêng của anh lên người tôi." Phong Lăng nói rồi lùi về sau một bước: "Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi tự có chừng mực."

Kiều Phỉ sững người, nhìn biểu cảm xa cách của cô, biết ban nãy vì cuống lên mà mình đã nói một câu nghe rất ích kỷ. Ở căn cứ này, Phong Lăng trước giờ luôn là người vô tư, e là cô rất khó chấp nhận kiểu tâm tư này của anh ta.

Không mong cô mạo hiểm, không mong cô xảy ra chuyện, suy nghĩ ích kỷ này, chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.

Đến mức anh ta từng nghĩ đến việc xin được điều chỉnh, cho dù để mình phải thay Phong Lăng, bảo anh ta phải tới núi Rogers cũng được.

Nhưng thái độ của Phong Lăng rất rõ ràng, cô ấy thật sự muốn đích thân đi.

Anh ta thở dài: "Nếu như nhất định phải đi, bên phía đội bắn tỉa nên suy xét đến tình hình của cô, tạm thời điều hết tất cả mọi người về đội Một. Dù gì năm người các cô vẫn luôn được huấn luyện cùng nhau, có lẽ sẽ đợi cô quay về mới tiếp tục huấn luyện. Thời gian này tôi cũng không có việc gì, tôi có thể xin tới núi Rogers với cô."

"Danh sách đã được nộp lên trên rồi, ngày mai bắt đầu rời khởi hành. Huấn luyện viên Kiều không cần đi cùng tôi. Người không có gì vướng bận như tôi, nếu thật sự có đi không về cũng đành vậy. Người được gia đình gửi gắm nhiều hi vọng, thậm chí chuẩn bị rời khỏi căn cứ, quay về thừa kế sản nghiệp bất cứ lúc nào như anh, người gửi gắm phía sau lưng anh quá nhiều, anh mới là người thật sự không thể đi."

"Phong Lăng." Kiều Phỉ thở dài: "Tôi thật sự không yên tâm được."

"Tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt." Phong Lăng gật đầu với anh ta, không định nói gì thêm, tiến vào sân huấn luyện lần nữa, chẳng buồn quay đầu lại.

Đây là ngày huấn luyện cuối cùng trước khi cô xuất phát tới núi Rogers. Cô vẫn nghiêm túc y như thường ngày, chỉ khi sẩm tối, quay về chỗ ở mới bắt đầu thu dọn những thứ mà ngày mai cần mang đi.

Mỗi thành viên xuất phát làm nhiệm vụ lần này sẽ được phát cho hai vali sức chứa lớn, về cơ bản họ sẽ bỏ vào trong vài cái chăn dày, thêm quần áo chống rét, bao gồm cả thuốc chống rét.

Chỉ vậy thôi mà có thể nhét đầy hai vali.

Bình thường Phong Lăng cũng không dùng nhiều đồ đạc mà nghe nói thiết bị liên lạc điện tử ở bên đó không dùng được, điện thoại phải mất một thời gian mới có thể bắt được tín hiệu, internet càng không có, cho nên cô không cần mang máy tính, chỉ mang theo một chiếc điện thoại bên mình là đủ rồi.

Xuất hành cần gọn nhẹ, nhiệm vụ mới quan trọng, chỉ cần đủ giữ ấm là được rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)