Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 064

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 064
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng đặt hai chiếc túi ni-lông lên chiếc bàn trong phòng anh, sau đó bắt đầu dọn đồ ra ngoài, vừa lấy đồ ăn vừa báo cáo cho anh nghe.

"Đây là món ăn sở trưởng của dì Cherry đứng bếp trong nhà ăn căn cứ, tôi cố ý gói về một phần, thêm cả cái này, là gà rán của chú Hàn."

"À phải rồi, có cái này nữa, là dì Cherry bảo tôi mang cho anh. Dì bảo bình thường lão đại không mấy khi xuống nhà ăn, nhưng lần nào tới cũng ăn món này nên tôi mang qua cho anh. Dì ấy bảo mấy năm trước đã học được món thịt hầm này từ một đầu bếp phía Bắc Trung Quốc, rất khó nếm được hương vị chính tông như thế này ở Los Angeles..."

"Có cả bít tết nữa!"

Sau khi kể hết tên món, Phong Lăng hài lòng bày từng hộp đồ ăn lên bàn, sau đó lấy mấy chai rượu đặt lên, quay người định nói gì đó.

Nhưng vừa quay người, cả cơ thể cô đụng phải lồng ngực của người đàn ông kia. Động tác của Phong Lăng đột ngột khựng lại, cô vội vàng lùi một bước, lưng va phải mép bàn, không còn đường lui nữa.

Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Lệ Nam Hành, không biết anh đột nhiên áp sát từ bao giờ.

Người đàn ông kia nhìn xuống, thấy được biểu cảm có vẻ hoảng hốt trong thoáng chốc của cô.

Bình thường Phong Lăng luôn giữ lớp mặt nạ bình tĩnh và điềm nhiên, vẻ mặt thất thố như thế này khá hiếm gặp, thế nhưng lần nào cũng khiến tim gan anh ngứa ngáy như bị muỗi đốt.

"Lấy nhiều đồ ăn với rượu như thế làm gì?"

"Hôm nay là sinh nhật Tam chứ gì nữa? Nhưng họ bảo hôm nay anh không ra ngoài, vừa đúng lúc tôi cũng không đi, nghĩ tới việc hiếm có dịp yên tĩnh, tôi mới xuống nhà ăn gói ít đồ nhắm lên đây, đánh chén cùng lão đại." Phong Lăng vừa nói vừa tránh ra sau, cánh tay cô chống lên mặt bàn phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn với người đàn ông tràn ngập vẻ áp bức trước mặt.

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn một bàn đồ ăn ngon sau lưng cô, thản nhiên hỏi: "Mấy chai rượu này là sao?"

"Tôi vừa nói rồi đấy thôi, là huấn luyện viên Hàn bảo tôi..."

"Cậu ta nói gì với cậu?"

"Không nói gì hết, huấn luyện viên chỉ bảo tôi tới chỗ anh ấy lấy mấy chai rượu..." "Lấy rượu?" Người đàn ông kia cúi đầu nhìn động tác vẫn luôn tránh né nhưng dường như không tránh đi đâu được của chàng trai trẻ, lạnh lùng bảo: "Cậu ta đang nghĩ cái gì, tưởng tôi không biết chắc? Muốn chuốc say tôi, hửm?"

Phong Lăng: "..."

Cảm giác áp bức của người đàn ông này càng lúc càng rõ rệt, Phong Lăng định giơ tay đẩy anh ra nhưng không kịp, bàn tay cứng đờ dừng lại trên người người đàn ông kia, sau đó cứng ngắc buông xuống: "Lão đại, tôi chỉ có lòng mang cho anh mấy chai rượu với mấy món nhắm thôi, không phức tạp đến vậy đâu!"

Nói rồi, cô siết chặt nắm đấm, quyết tâm đẩy mạnh anh ra. Khi đẩy người đàn ông kia ra được khoảng một cánh tay, cô nhanh chóng quay người thoát khỏi phạm vi nguy hiểm.

Thế nhưng trong chớp nhoáng, cánh tay anh siết lại, người đàn ông này đã giữ được cô, dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn cô: "Không phải muốn ăn cùng nhau à? Chạy gì mà chạy?"

Phong Lăng sững người, định rút tay ra khỏi bàn tay anh, nhưng giãy giụa hai lần mà không được, đành nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Ăn thì ăn, nhưng lão đại, có thể thả tôi ra đã được không."

Khi nói câu này, cô liếc mắt nhìn cánh tay anh: "Bác sĩ đã bảo trong thời gian ngắn anh không được dồn sức quá nhiều vào cánh tay này mà? Nếu không sẽ để lại di chứng."

Nhưng cũng chính vì anh vừa dùng cánh tay bị thương nên Phong Lăng không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể mặc anh nắm chặt cứng lấy cổ tay, đứng đờ ra một bên.

Vốn dĩ người chủ động chạy tới là cô, nhưng vì Lệ Nam Hành chỉ dùng một câu đã bóc trần động cơ của cô, biết cô muốn tới chuốc anh say, dẫn đến việc lúc này cô không còn can đảm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Lệ Nam Hành liếc nhìn cô, anh buông tay, Phong Lăng nhanh nhẹn lùi sang một bên, nhẫn nhịn cảm giác muốn xoa cổ tay mình, chỉ giơ tay lên chỉnh lại quần áo và cổ áo hơi lệch do động tác kéo tay ban nãy.

"Ngồi xuống, ăn thôi." Người đàn ông kia nói.

Bầu không khí này... hoàn toàn không phải bầu không khí mà cô dự đoán, rõ ràng cô mới là người chủ động, tại sao chưa được vài phút đã biến thành người bị động rồi?

Hơn nữa còn bị động đến mức lý do để trốn chạy cũng không có.

Cô vẫn đứng yên tại chỗ.

Lệ Nam Hành cũng không thúc giục thêm, tiện tay cầm một chai rượu trên bàn với hai cái ly cô để trong túi giấy, bày lên bàn, rót đầy.

"Tiền đề để cậu chuốc được tôi là tửu lượng của cậu phải qua được tôi đã." Người đàn ông cầm ly lên, quay sang đưa cho cô, trong đôi mắt anh là màn đêm lành lạnh thăm thẳm sâu không thấy đáy cùng hai đốm sáng buốt giá ẩn mình trong đó.

"Lão đại, anh thật sự hiểu lầm rồi." Phong Lăng bỏ bàn tay vừa chỉnh cổ áo xuống, đưa mắt nhìn anh: "Nói thật lòng thì tôi chỉ muốn nhờ bàn rượu này để giải quyết tình trạng chiến tranh lạnh căng thẳng giữa anh và tôi, tôi không muốn tiếp tục lạnh nhạt như thế này nữa, hơn nữa về việc lão đại nói tôi không đủ chân thành, bất kể do hiểu lầm hay lí do gì khác, vẫn nên nói cho rõ ràng."

Cô ngập ngừng trong giây lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, giống như lão đại đã nói, có mấy chai rượu thế này đã định chuốc anh, quả thực hơi khó, không có chuyện tôi không biết cả tửu lượng của anh."

Lệ Nam Hành vẫn đưa rượu tới trước mặt cô, giọng điệu anh lạnh như băng, nói không nhanh không chậm: "Vậy thì uống đi."

Phong Lăng liếc mắt nhìn ly rượu đầy ắp kia: "Lão đại, tửu lượng của tôi không tốt lắm, anh biết mà..."

"Không phải muốn nhờ bàn rượu này để nói chuyện với tôi à? Không uống lấy một hớp, lẽ nào cả bốn chai này đều chuẩn bị cho tôi? Tôi uống còn cậu nhìn? Ai cho cậu can đảm với tự tin thế hả?" Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo hiển nhiên vẫn dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của cô.

Ánh mắt của Phong Lăng sững lại, cô giơ tay đón lấy ly rượu, chần chừ trong giây lát rồi mới nhấp một hớp; sau một hớp đã định đặt ly xuống, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt vừa thâm trầm vừa tràn ngập ý tứ thăm dò của Lệ Nam Hành, tâm tình cô cuộn trào, đành phải uống hết toàn bộ ly rượu đầy ắp kia.

Rượu này rót ra từ chai có nồng độ cao nhất trong bốn chai trên. Chẳng biết Hàn Kình kiếm được chai rượu này từ đâu, trên thân chai viết rượu trắng sáu mươi lăm độ, nơi sản xuất là Trung Quốc.

Ở Mỹ, rượu Phong Lăng uống đa phần là rượu vang đỏ hoặc một ít loại rượu khác của bên này, nồng độ cao hay thấp đều có cả, nhưng cùng lắm cũng chỉ được hai ba ly đã không thể uống thêm được nữa.

Ly rượu trắng này trôi xuống bụng, ban đầu sẽ thấy cay xé họng, sau đó là cảm giác nóng rát trong bụng.

Phong Lăng cầm cái ly rỗng trong tay, vì cảm giác nóng bừng bừng trong bụng mà nhất thời không kịp thích ứng, dù gì cô cũng chưa từng uống loại rượu nào mạnh đến vậy.

Thế này có được gọi là tự bê đá đập chân mình không nhỉ? Biết rõ mấy chai rượu này không chuốc nổi Lệ Nam Hành, thế mà còn lấy mấy chai hơi mạnh một tí, kết cục mình là người thử rượu trước.

Lệ Nam Hành không nhìn chằm chằm vào cô nữa, anh cầm một ly đã rót đầy rượu khác, dốc một hơi cạn đáy, sau đó đặt ly rượu lên bàn, âm thanh vang dội khi thân ly chạm vào mặt bàn khiến Phong Lăng bất giác ngước mắt lên.

*****

Mới chỉ một ly rượu trắng thôi, cái ly này không quá to cũng không quá nhỏ.

Nhưng chưa đầy một phút, cô đã thấy váng đầu, tầm nhìn mơ hồ, cơn nóng hầm hập ở bụng thoáng chốc vọt lên tận óc.

Cô nhìn mấy món nhắm và vài chai rượu trên bàn, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục ở chỗ anh thì người thiệt thòi nhất chắc chắn là mình, Lệ Nam Hành căn bản không bị lừa. Đừng nói đến chuyện gài bẫy, nếu tình trạng này cứ tiếp tục thì muốn chuốc say anh còn khó hơn lên trời.

Phong Lăng nhất thời không đủ kiên nhẫn đấu trí đấu dũng cùng anh, giơ tay đặt lên khóe miệng đầy mùi rượu của mình mà nói: "Lần đầu tiên tôi uống rượu trắng, không quen lắm nên bụng dạ hơi khó chịu, anh cứ ăn đi, tôi xin phép về trước."

Nói rồi cô định bỏ đi luôn.

Lệ Nam Hành cười mà như không cười, nhướng đôi lông mày nghiêm nghị, liếc mắt nhìn cô, biểu cảm thâm trầm. Trong khoảnh khắc Phong Lăng đã quay người và đi được hai bước, anh giơ tay ngăn cô lại.

Khoảnh khắc người đàn ông kia giơ cánh tay ra, Phong Lăng nhanh chóng lùi về sau một bước, quay đầu nhìn anh, thấy ý cười lạnh lẽo nơi đáy mắt anh, hiển nhiên anh không dễ gì thả cho cô đi như vậy được. Cô thầm mắng mình nửa đêm nửa hôm rảnh rỗi chạy tới đây như con dê béo rơi vào miệng cọp làm gì, khi người đàn ông kia định túm lấy cánh tay cô, Phong Lăng nhanh chóng dùng chiêu thức cận chiến mà anh từng dạy để tránh thoát, sau đó giơ tay lên ngăn cản.

Nhưng chỉ qua vài chiêu thức, tất cả ngón đòn của Phong Lăng đều bị hóa giải hết. Người đàn ông dễ dàng túm được vai cô, dồn sức ấn chặt ngay khi cô định vùng ra, trở tay đẩy cô lại khung cửa bên cạnh.

Phần lưng đập mạnh lên cánh cửa, tuy khá mạnh, nhưng không đến mức đau đớn lắm. Phong Lăng ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông đột nhiên áp sát tới, vội vàng muốn ra tay, nhưng ngay thời khắc giơ tay lên đã đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của anh: "Dùng thứ mà tôi đã dạy để đấu với tôi? Giữ thành tích xuất sắc trong các bài sát hạch của căn cứ quá lâu rồi, cậu thật sự tưởng mình có thể coi trời bằng vung sao?"

Ánh mắt của Lệ Nam Hành rất lạnh, anh giữ chặt vai cô bằng một tay. Chỉ với động tác đơn giản như vậy thôi đã đủ khiến cô không thể động đậy được nữa, thậm chí có cảm giác tất cả vị trí trên cơ thể đều nằm trong lòng bàn tay anh. Bất cứ một động tác nào từ cô, anh cũng có thể dễ dàng đoán biết được; hơn nữa cô càng nhúc nhích, sức lực anh dồn lên phần vai cô càng tăng thêm, sau cùng chỉ có mình cô đau đớn thôi.

Phong Lăng tựa người lên cửa, không dám ra tay thêm, chỉ buồn bực cất tiếng: "Lão đại, tôi có lòng tốt tìm anh ăn cơm uống rượu, chắc không cần để mọi thứ tiến triển đến mức này chứ?" Lệ Nam Hành dời mắt, hướng về mấy món ăn trên bàn: "Chuẩn bị đồ ăn rất chu đáo, rượu cũng rất ngon, nhưng mới uống một ly đã chạy, có phải vẫn qua loa quá không?"

Dạ dày Phong Lăng nóng đến mức khó chịu, cô dần mất kiên nhẫn. Thân thủ hiện tại của cô do anh dạy thì đã sao? Cũng không phải chưa từng đánh đấm trên sân huấn luyện, chẳng qua giờ cô đuối lý trước nên không muốn đánh cùng anh thôi.

"Buông tay." Cô đã mất hết kiên nhẫn.

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia nhìn thẳng vào cô, bàn tay giữ trên vai cô không chịu buông, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay, giống như một người đứng bên ngoài lồng nhìn chú thỏ xinh xinh bị nhốt ở bên trong đang vùng vẫy trong vô vọng.

"Lão đại, tôi nể anh là lão đại, bất kể anh nói gì hay làm gì, tôi đều tôn sùng và coi đó là kim chỉ nam. Tôi tự cho rằng mình rất chân thành và trung thực với căn cứ, tuyệt đối không hai lòng, cho nên về vấn đề chân thành, tôi không thấy thẹn với lương tâm." Cô nhìn anh, vô cùng nghiêm túc: "Bao gồm cả lúc này, tôi đến đây thật sự vì muốn hóa giải trạng thái căng thẳng với anh, nhưng nếu như anh cứ ép buộc quá đà như vậy, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì khác."

Người đàn ông kia lạnh nhạt liếc nhìn cô, chiếc áo ba lỗ màu trắng ôm gọn lấy hình thể hoàn hảo, gợi cảm đến mức khiến phụ nữ không thể kháng cự được, nhưng sắc mặt vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng, giọng nói đều đều không cao không thấp: "Tôi ép cậu làm gì chưa?"

Có lẽ anh không hề ép uổng gì cô.

Nhưng có ai đó lại chột dạ, càng phức tạp hóa mọi chuyện lên, càng dễ dàng rơi vào cảm giác bế tắc và khủng hoảng.

Cho nên, vấn đề nằm ở chính bản thân cô thôi.

Phong Lăng im lặng trong chốc lát, đột nhiên ra tay vỗ mạnh vào lồng ngực của người đàn ông kia, dùng khuỷu tay giãn khoảng cách giữa mình và cơ thể anh, sau đó cúi người định chuồn đi từ phía dưới cánh tay anh.

Lệ Nam Hành hơi rướn người, nhìn Phong Lăng vẫn còn dám ra tay, anh chẳng buồn nhíu mày, hoàn toàn không cần xuất chiêu, cứ túm cổ áo sau của cô mà lôi ngược trở lại. Phong Lăng lảo đảo, khi phần lưng một lần nữa đập mạnh vào cánh cửa, người đàn ông kia cúi xuống, ghé lại gần hơn; mà khi cô vội vàng quay đầu lẩn tránh, một tay anh bấu chặt lấy eo khiến cô không còn cơ hội ngọ ngoạy, tay còn lại dùng ngón tay nâng cằm cô lên, đồng tử đen thẫm lạnh nhạt thẳng thừng đánh giá gò má hơi ửng hồng vì hơi men của cô.

Động tác này của anh khiến Phong Lăng ngước lên nhìn với vẻ khó tin, khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, trái tim cô chợt thắt lại, cô cất giọng nhắc nhở: "Lệ Nam Hành!"

Giọng nói của thiếu niên mang vài phần phẫn nộ và thẹn thùng, nhưng vì bị anh nâng cằm mà không thể không ngẩng đầu lên, cô nhíu mày: "Mới có một ly thôi mà, lão đại đã có vẻ quá chén rồi à?"

Màu sắc trong đôi mắt của Lệ Nam Hành còn thẫm hơn cả đêm đen bên ngoài cửa sổ, anh nhìn cô, rồi nhìn xuống đường cong nơi cần cổ xinh đẹp vì ngửa cổ lên của cô, ánh mắt tối sầm lại. Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên làn da mịn màng tinh tế dưới cằm khiến người cô cứng đờ trong thoáng chốc."Cậu gọi tôi là gì?" Không biết là vì hơi men hay vì thứ gì khác mà giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn khiến người ta khó hiểu.

Phong Lăng muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng vì sức lực trên ngón tay của người đàn ông kia nên không tiện làm việc này. Cô bám chặt lấy khung cửa, trong phút chốc, các ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.

"Lão đại." Cô đành thu lại biểu cảm có vẻ hung dữ của mình, giọng nói cũng trầm hơn: "Tôi chỉ đến để mang cho anh mấy chai rượu thôi, anh đừng đùa nữa, tôi biết mình đánh không lại anh, có thể cho tôi quay về uống ít nước ấm không? Dạ dày tôi thật sự rất khó chịu."

Thiếu niên ban nãy vẫn còn biểu cảm như con thú nhỏ phẫn nộ, chớp mắt đã thu bớt vài phần, hiển nhiên không muốn dùng cứng đối cứng.

Lệ Nam Hành nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh: "Vừa uống được một ly đã đi rồi, mất hứng quá nhỉ?"

Phong Lăng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tửu lượng của tôi kém thế, uống nhiều vào lỡ như nôn ra ở chỗ anh còn mất hứng hơn. Rượu này coi như tôi thay huấn luyện viên Hàn kính lão đại..."

Người đàn ông kia hừ một tiếng, chẳng nóng chẳng lạnh, đột nhiên buông lỏng bàn tay đang giữ chặt trên vai cô.

Phong Lăng được thả tự do, vội vàng quay người định đi, trước khi đi vẫn không quên mục đích tới đây để cứu vãn quan hệ của mình, cô nói thêm một câu "cảm ơn lão đại" rồi định bỏ đi luôn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)