Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 038

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 038
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Anh thường xuyên làm nhiệm vụ với lão đại à?" Phong Lăng hỏi.

Tiểu Hứa suy nghĩ một lát: "Gần như là thế. Tôi đi theo bên cạnh lão đại nhiều năm rồi, hồi đó tôi cũng chỉ mới mười mấy tuổi giống như cậu thôi. Lăn lộn trong căn cứ nhiều năm như vậy, không bao lâu nữa là tôi cũng phải rời khỏi căn cứ, chuyển sang làm việc bên cục cảnh sát Hoa Kỳ. Nói thật là tôi cũng rất lưu luyến, dù sao nơi này cũng không khác gì gia đình của tôi cả."

"Trong tình huống đối mặt với phần tử khủng bố khủng bố giống như hôm nay, cộng thêm nhà kho ở bên dưới bị nổ sập, thời khắc nguy hiểm như vậy, nếu lão đại bảo các anh nhảy khỏi máy bay để xuống cứu viện, anh sẽ nhảy chứ?"

"Nhảy." Anh ta không hề do dự.

"Cho dù nhảy xuống phải vùi thân vào biển lửa, hoặc có thể sẽ bị nổ chết, bị thương nặng, thậm chí là tàn phế cả đời thì anh cũng sẽ nhảy sao?"

"Vậy cũng phải nhảy."

Vẻ mặt Phong Lăng dịu lại: "Cho nên chuyện cứu phu nhân và con của thị trưởng Ritter trên du thuyền là nhiệm vụ phải làm, bất luận là vì nhiệm vụ hay vì lòng người. Tôi cũng đã làm việc nên làm, tôi cũng không do dự khi không nên do dự, hiện tại có thể giữ được mạng sống đã là kết quả tốt nhất rồi. Các anh cũng không cần chăm sóc đặc biệt, tôi không sao."

Không ngờ Phong Lăng hỏi nhiều câu như vậy, cuối cùng lại chỉ để bọn họ không áy náy chuyện cô bị thương nữa.

Thằng nhóc này còn nhỏ mà tác phong làm việc vững vàng, không ngờ thái độ làm người cũng cực kỳ có trách nhiệm và tuân thủ nghĩa vụ, khiến người ta không thể ghét nổi, thậm chí trong lòng anh ta còn khá thích cậu nhóc này nữa.

Dĩ nhiên đã có Lệ lão đại, "thích" của Tiểu Hứa đối với Phong Lăng cũng chỉ giới hạn trong chữ "thích" của đàn anh đối với đàn em, tuyệt đối không dám có suy nghĩ gì khác.

Hơn nữa Tiểu Hứa thề rằng mình hoàn toàn là trai thẳng, ở trong căn cứ nhiều năm rồi không hề có chút xíu cảm giác nào với gã đàn ông nào hết, nhưng với Phong Lăng, anh ta giống như một người đang theo dõi quá trình trưởng thành của một đứa nhỏ vậy.

Nghe thấy Phong Lăng nói như thế, Tiểu Hứa cảm thấy rất vui mừng.

Ngoài cửa sổ phòng bệnh, trời đã tối, Phong Lăng ăn một ít cơm do Tiểu Hứa mua về.

Lệ lão đại vẫn chưa trở lại, suốt quá trình đều là Tiểu Hứa ở lại bệnh viện chăm sóc cô.

Ở căn cứ có rất nhiều việc đang đợi lão đại về sắp xếp và giải quyết, đặc biệt anh còn để người tín nhiệm nhất bên cạnh mình là Tiểu Hứa ở lại đây, Phong Lăng cũng biết anh xem trọng cô. Lão đại cũng rất quan tâm tới tình trạng của thành viên trong căn cứ bị thương khi thi hành nhiệm vụ, điều này đủ để chứng minh rằng anh quả thật không phải là người lạnh lùng quá mức.

Tất cả những gì xảy ra trong nhiệm vụ lần này cũng là một bước trưởng thành đối với Lăng Phong.

Trong thời khắc nguy nan, Huấn luyện viên Kiều đã nói rõ ràng, rành mạch rằng bọn họ là chiến sĩ từng trải qua trăm trận chiến.

Còn cô vẫn chỉ là một người mới còn non nớt, được xem như là xuất sắc trong đám người mới, nhưng trong những tinh anh và người cũ của căn cứ, cô vẫn là người cần được huấn luyện nhiều, cần trưởng thành hơn.

Buổi tối Tiểu Hứa sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi Phong Lăng uống thuốc xong lại làm trị liệu xông thuốc một lần nữa theo lời dặn của bác sĩ. Lần này sau khi làm xong, cô cảm thấy lồng ngực và phế quản không còn đau rát nữa, chỉ không biết mình có thể ngủ ngon hay không. Trước khi ngủ, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa, xin một vài tài liệu điện tử của căn cứ.

Sau đó, cô nằm trên giường đọc.

Trong quá trình đọc, cô thấy rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và mô tả chi tiết liên quan đến nhiệm vụ tiêu diệt và nhiệm vụ cứu viện của căn cứ.

Cô lại xem thêm khả năng chịu nhiệt của trực thăng và cả tài liệu mọi vấn đề về điều khiển.

Còn cả vài thuật ngữ ám hiệu đặc biệt mà chỉ có thành viên trong căn cứ mới có thể biết được.

Cô vừa đọc vừa cầm bút mới mượn của bác sĩ ghi chép lại, ngòi bút sột soạt trên giấy. Cô lại cố gắng nhớ lại những lời Lệ lão đại từng nói qua điện thoại trong đại sảnh căn cứ. Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa lần nữa, hỏi về mệnh lệnh của Lệ lão đại trong những thời điểm nguy hiểm và một số phương diện khác mà người trong căn cứ cần phải biết.

Chín giờ tối, Phong Lăng vẫn đang xem tài liệu trên điện thoại, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

Cô vừa xem vừa ghi chép, ngòi bút khựng lại, Phong Lăng ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn thì thấy Lệ Nam Hành đã quay lại bệnh viện.

Người đàn ông dừng lại ở trước cửa trong giây lát, nói một câu đơn giản: "Bị thương vậy mà còn chưa chịu ngủ à?"

Giọng nói của anh trầm ấm giống loại nhạc cụ êm tai nào đó.

Nghe giọng điệu và nhìn vẻ mặt này của anh, phỏng chừng đã giải quyết xong xuôi chuyện bên căn cứ và bên quân đội Mỹ rồi, không cần bận tâm, dốc sức trù tính kế hoạch tác chiến gì để đối phó với phần tử khủng bố nữa.

Không biết có phải vì cô bị thương hay không mà hôm nay giọng điệu của người đàn ông này khi nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều, không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến lòng cô cảm động.

Phong Lăng đặt giấy và bút trong tay lên bàn cạnh giường, cũng đặt điện thoại sang một bên.

Lúc này Lệ Nam Hành cũng mở toang cánh cửa, trong phòng bệnh vốn chỉ bật một bóng đèn ở đầu giường để dùng lúc cần thiết. Bây giờ, nhờ có ánh đèn ngoài hành lang mà trong phòng sáng hơn rất nhiều. Anh mượn ánh sáng mờ ngoài cửa, đứng ngược sáng, thân hình dong dỏng, cao ráo. Phong Lăng nhìn về phía anh, đã trễ thế này rồi mà Lệ lão đại đột nhiên đến đây, cô cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Cô hỏi anh: "Lão đại, sao anh lại tới bệnh viện vậy? Có chuyện cần tìm tôi sao?"

Lệ Nam Hành nhìn sắc mặt người trên giường bệnh vẫn hơi tái nhợt, thuận tay bật đèn lớn. Ngay khi đèn sáng lên, anh đi thẳng tới đứng cạnh giường, nhìn người đang ngồi trên giường với tư thế từ trên xuống, rồi lại nhìn bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt rộng thùng thình mà Phong Lăng đang mặc. Thường ngày, trong căn cứ, bọn họ đều quen mặc đồng phục chiến đấu màu đen, ai cũng mặc một bộ đen thui, hiếm khi anh nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ sáng màu, để lộ ra làn da thiếu sức sống lại trắng nõn đến mức gần như trong suốt khiến người ta rất muốn chạm vào.

Anh bình tĩnh nhìn cô, nói ra một câu không hề có chút cảm xúc nào: "Căn cứ không có chuyện gì cả, cậu lại bị thương, dù sao tôi cũng không thể bỏ cậu ở đây như vậy."

Phong Lăng ngập ngừng: "Nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi, nếu anh lại về căn cứ nữa thì phải lái xe rất lâu, không mệt sao?"

Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu ra, thuận tay ném lên ghế sofa giản dị cạnh cửa sổ, trên người chỉ mặc áo thun đen, hờ hững nói: "Tối nay tôi ở đây, sáng mai rồi về."

Phong Lăng: "... Ở đây? Lão đại, anh muốn ở lại bệnh viện sao? Ở lại phòng tôi?"

"Sao? Không được à?" Lệ Nam Hành không quay đầu lại, đi về phía phòng tắm đơn giản trong phòng bệnh, máy móc trả lời: "Đổi lại là bất cứ thành viên nào của căn cứ bị thương thì tôi cũng sẽ đến xem thử. Theo như lời cậu nói, bây giờ đã quá muộn rồi, còn lái xe về nữa cũng phiền phức, không bằng cứ ở lại đây, phòng bệnh này không thiếu gì hết, ghế sofa cũng đủ cho một người ngủ, tôi ở lại có vấn đề gì?"

"..."

Khi đi qua chỗ cuối giường anh liếc nhìn giấy bút cô vừa mới để trên bàn cạnh giường: "Tôi nghe Tiểu Hứa nói cậu đang cố gắng bổ sung tất cả những kiến thức về nhiệm vụ nguy hiểm trong căn cứ thông qua nhiệm vụ hôm nay, bị thương rồi mới chịu cuống quýt tạm thời ứng phó, cậu có triển vọng thật đấy!"

*****

Kết quả là lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia, bước chân của Lệ Nam Hành khựng lại, đột nhiên anh lại đi vòng qua giường bệnh, đi tới cầm tờ giấy kia lên.

Không ngờ Phong Lăng đã viết lại toàn bộ những lời anh từng nói.

Thấy anh đang xem thứ mình viết, Phong Lăng căng thẳng, vội vàng giải thích: "Tôi muốn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống thường xuyên phải đi thực hiện nhiệm vụ có mức độ nguy hiểm cao. Nếu lần này lão đại đã dẫn tôi theo, vậy thì lần sau tôi nhất định sẽ có cơ hội tiếp tục thực hiện kiểu nhiệm vụ này cùng các anh. Hơn nữa, tôi cũng cần phải tìm hiểu những thuật ngữ chuyên ngành mà lão đại đã nói trên máy bay trực thăng. Nếu không tôi sợ là lúc nào đó, vì không hiểu hết sẽ trở thành chướng ngại của mọi người, dù sao thì bản thân tôi cũng phải làm quen với hoàn cảnh toàn ngôn ngữ nhiệm vụ thế này."

Lệ Nam Hành im lặng, đặt tờ giấy xuống, tiếp tục đi đến phòng tắm.

Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, chứng tỏ người đàn ông đang tắm, Phong Lăng mới nhận ra khi lão đại đến, anh vẫn còn mặc đồng phục lúc thực hiện nhiệm vụ ban ngày. Sau khi anh trở về căn cứ để giải quyết tất cả mọi chuyện, ngay cả quần áo cũng chưa thay, tắm cũng chưa tắm đã vội vàng quay lại bệnh viện.

Phải biết rằng thói quen sạch sẽ được Lệ lão đại rất coi trọng, bình thường, vừa trở về căn cứ, anh luôn lập tức đi tắm rửa sạch sẽ.

Thế nhưng lần này anh lại gấp gáp trở lại bệnh viện như vậy.

Mặc dù mấy năm nay Phong Lăng luôn ở trong căn cứ, thường xuyên ở chung một chỗ với đám đàn ông nhưng cô chưa từng ở chung phòng với một người nào, ngay cả khi tắm cũng toàn là một mình một phòng.

Lúc này nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, vừa nghĩ tới việc lão đại đang tắm trong đó là vẻ mặt của Phong Lăng cứng đờ. Cô lại cầm giấy bút và điện thoại trên bàn lên, cố gắng nhớ lại những lời mà lão đại đã nói vào ban ngày, dùng nó để phân tán tư tưởng, không muốn chú ý tới tiếng động trong phòng tắm nữa.

Hai mươi mấy phút sau, cửa phòng tắm mới mở ra. Phong Lăng nghe thấy tiếng động nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngước mắt lên nhìn về phía bên kia theo bản năng.

Kết quả cô nhìn thấy Nam Hành không mặc quần áo, thậm chí còn có giọt nước chảy xuống dưới theo mái tóc ngắn, nửa thân dưới của anh chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng đã được khử trùng, anh đi thẳng ra ngoài với dáng vẻ này.

Phong Lăng nào ngờ sau khi tắm xong có người đàn ông sẽ không mặc quần áo, cứ đi ra ngoài như thế, ánh mắt của cô tập trung lên phần thân trên hoàn mỹ để trần của anh. Lúc huấn luyện bình thường, không phải cô chưa từng thấy đám người AK cởi trần ra trận, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đàn ông quấn cái khăn tắm lỏng lẻo có thể rơi xuống bất cứ lúc nào kia, trong đầu cô có tiếng nổ tung. Phong Lăng ngồi bật dậy khỏi giường, bước nhanh qua đó, chạy tới cạnh anh, dùng sức mở cửa phòng tắm phía sau lưng anh, mắt nhìn vào trong, kết quả là cô nhìn thấy quần áo vừa thay ra của Lệ Nam Hành đã bị ném vào chậu nước, nếu không giặt thì không thể nào mặc lại lần nữa.

Cô không thể làm gì khác hơn là đóng cửa phòng tắm lại, vừa chuyển mắt thì lại chạm phải ánh mắt của Nam Hành, anh đang quay đầu lại nhìn cô, phòng bệnh lập tức rơi vào bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái.

"Cậu đang tìm gì thế?" Người đàn ông thấy cô đột nhiên nhảy xuống giường, lại vội vàng chạy qua đây, ánh mắt khó hiểu.

Phong Lăng: "... Lão đại, anh không mang theo quần áo để thay à?"

Lệ Nam Hành lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, tiện tay buộc chặt cái khăn tắm trên hông liền quay lưng về phía cô, đi đến chỗ ghế sofa, cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Hứa: "Cậu kiếm chỗ nào đó gần đây, mua một bộ quần áo vừa người về đây cho tôi." Sau khi tắt máy, anh liếc nhìn kẻ đang đứng như trời trồng ở cửa phòng tắm: "Ngây ra đó làm gì? Đều là đàn ông cả, việc tôi tắm rửa đã chạm trúng sợi dây thần kinh bất thường nào của cậu à?"

Phong Lăng: "..."

Anh lại thuận tay cầm áo khoác tác chiến bị ném trên ghế sofa lên, lấy gói thuốc lá trong đó ra, đang định hút một điếu nhưng khi bật lửa vừa sáng lên thì động tác của anh khựng lại rồi ánh lửa bị dập tắt. Lệ Nam Hành quay đầu liếc nhìn người đã trở về giường bệnh, nhớ ra hiện tại phổi của Phong Lăng gặp vài vấn đề vì bị sặc khói đặc, anh hút thuốc trong phòng thì chẳng khác nào lại làm tổn thương phổi của Phong Lăng lần nữa.

Anh đành cất thuốc lá và bật lửa trở lại áo khoác chiến đấu, thản nhiên nói: "Không cần nhìn tôi với ánh mắt lo lắng như vậy! Tôi không hút nữa, cậu nên nghỉ ngơi đi, không cần ở đó nhìn tôi."

Phong Lăng thầm nghĩ: Lão đại à, anh ở đây thì làm sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ. Chỉ cần có mặt anh là cô sẽ căng thẳng như lên dây cót theo thói quen, theo bản năng chỉ nghĩ chắc là sắp phải nhảy cóc năm mươi cái rồi.

Nhưng mà cô không nói ra câu này, chỉ nghe lời anh trở về giường, đắp kín chăn, sau đó lại nhìn người đàn ông đang đứng cạnh ghế sofa, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào và ánh đèn yếu ớt trong phòng, vào thời khắc yên tĩnh như thế này Phong Lăng mới có cơ hội nhìn kỹ đường nét góc mặt nghiêng của người đàn ông này.

Lệ Nam Hành thật sự rất đẹp trai, còn là kiểu đẹp trai không hề mất đi vẻ nam tính, vo cùng hấp dẫn, nhưng cũng không phải hình mẫu cực kỳ to con khiến người khác nhìn vào đã thấy sợ, trái lại là kiểu đẹp trai anh tuấn. Lúc anh cười giống như cả thế giới đều có thể sáng bừng lên, khiến tất cả các thành viên đi theo thoải mái hơn, mà lúc anh nghiêm túc lại khiến người khác căng cứng cả người, lúc lạnh lùng lại càng khiến người khác cảm thấy giống như thần chết tới vậy.

Nhưng chính người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã vô tình chọc phải khi còn ở cô nhi viện, Phong Lăng thật sự không ngờ mấy năm sau mình sẽ lại tiếp xúc với anh nhiều như vậy. Cô trưởng thành trong căn cứ XI, cũng giống như lớn lên dưới đôi cánh hùng mạnh của người đàn ông này vậy.

Dường như nhận ra ánh mắt hơi "khác lạ" của cậu trai trẻ, Lệ Nam Hành đứng bên cửa sổ hơi dừng động tác lại, quay đầu nhìn cô: "Cậu nhìn gì?"

Phong Lăng: "Lão đại, bên cạnh có phòng nghỉ, Tiểu Hứa nói trong phòng có hai cái giường, để anh ngủ trên sofa có vẻ thiệt thòi cho anh quá. Hay là anh sang phòng bên cạnh ngủ với Tiểu Hứa đi."

Lệ Nam Hành nheo mắt lại: "Trong phòng nghỉ đó còn gì khác ngoài giường không?"

Phong Lăng: "Chắc là có phòng vệ sinh."

"Câu bảo tôi ngủ cạnh phòng vệ sinh?"

"..."

Phong Lăng ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nếu lão đại thật sự muốn ngủ ở đây, chắc chắn tôi không thể để anh chịu thiệt được, anh ngủ trên giường này đi, tôi ngủ ở sofa."

Giọng của Lệ Nam Hành lạnh lùng: "Tôi đang khỏe mạnh thế này, cậu bảo tôi ngủ trên giường bệnh, muốn trù ẻo tôi à?"

"... Tôi chỉ không thể nhìn lão đại ngủ trên ghế sofa mà thôi, nếu không thì bảo bệnh viện sắp xếp cho anh một phòng nghỉ riêng sang trọng một chút? Hoặc là gần đây chắc hẳn có khách sạn, lão đại đến ở một đêm đi."

"Không cần lằng nhằng như thế, chỗ này rất tốt rồi." Người đàn ông xoay người lại ngồi xuống ghế sofa, tư thế ngồi xuống khiến cho cặp chân thon dài rắn chắn của anh hơi mở rộng ra, cái khăn tắm nhỏ như vậy gần như đã sắp che không được quang cảnh tượng trên đùi anh nữa rồi.

Phong Lăng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh mà dời ánh mắt đi. Cô không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm trên giường, ánh mắt lại càng không dám liếc nhìn nửa người trên của Lệ Nam Hành thêm nữa, rất sợ nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)