Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 336

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 336
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


Lúc Lệ Nam Hành hỏi cô làm gì thế, cùng lúc đó muốn ôm cô, Phong Lăng đã cầm lấy tay anh, cúi đầu khẽ hôn vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo ấy.

Cô hôn từ lòng bàn tay lên tới ngón tay, khi Lệ Nam Hành nghĩ là cô đã dừng lại, thì chỉ trong một giây do dự, nhưng cô vẫn cắn nhẹ lên đầu ngón tay của anh.

Răng của Phong Lăng vừa trắng vừa đều, nhưng vẫn có hai chiếc răng nanh mọc lệch ra, lúc này cô đang cắn anh bằng răng nanh của mình, thậm chí đầu lưỡi còn không cẩn thận mà cạ vào, mềm mềm. Cảm giác từ các ngón tay lập tức chạy thẳng vào khu thần kinh nhạy cảm, Lệ Nam Hành run lên một cái theo phản xạ. Anh đang định rụt tay lại thì cô đã nắm chặt tay anh không buông, còn cắn ngón tay anh mạnh hơn. Lúc buông ra, trêи đầu ngón tay đã hằn rõ dấu răng của cô.

"Phong... ưm..."

Lệ Nam Hành còn chưa nói xong đã bị làn môi mềm mại của cô hôn lấp, cô ngồi trêи đùi anh, áp sát vào cơ thể anh, tuy hai người vẫn ngồi trêи sofa, nhưng nửa thân dưới lại ở tư thế áp sát, thân mật đến mức nguy hiểm.

Cách một lớp quần áo mỏng, chưa đến hai giây, Lệ Nam Hành đã không thể giấu nổi dáng vẻ muốn lau súng cướp cò.

Phong Lăng càng không thích ứng được với tư thế như thế này, cô cố gắng khép chân lại, nhưng lại khiến anh cảm thấy kϊƈɦ thích hơn.

"Lệ Nam Hành, hôm qua sinh nhật em mà anh vẫn chưa tặng quà." Phong Lăng dán chặt vào người anh, sau khi hôn anh đến mức khiến anh sững người, chưa kịp nói gì, cô lại khẽ nói vào tai anh.

Hai hàng lông mày của Lệ Nam Hành giật giật: "Hôm qua các ông đến ầm ĩ cả buổi, sau đó anh định đưa em ra ngoài đi dạo, nhưng mỗi lần cơm xong em đều không muốn ăn đồ ngọt hay bánh kem, tối muốn ra ngoài em lại bảo gió to quá không đi được, nên anh..."

"Không sao, nếu không phải anh nhắc em cũng không nhớ là hôm qua, cũng không sợ hụt mất ngày này."

"Vậy em muốn thế nào?"

Trước cái nhìn chăm chú của Phong Lăng, dù Lệ Nam Hành không nhìn thấy mặt cô lúc này đã đỏ đến mức nào, bao căng thẳng thấp thỏm đều đang được giấu dưới gương mặt bình tĩnh kia, nhưng anh có thể đoán được lần đầu cô chủ động một cách mãnh liệt như thế, chắc chắn trong lòng đang hoảng loạn lắm. Vậy nên anh cũng không cố tình muốn kϊƈɦ động cô, chỉ bình tĩnh hỏi một câu, tránh lỡ lời khiến Tiểu Phong Lăng chủ động vào hang cọp rồi lại chạy mất. Dù sao giờ anh cũng không thấy gì, cô mà chạy thật chưa chắc anh đã bắt được cô.

Thấy Lệ Nam Hành có vẻ bình tĩnh, Phong Lăng cũng bình tĩnh hơn: "Vậy hôm nay anh tặng em một món quà nhé."

Lệ Nam Hành vẫn rất thản nhiên: "Ừ, tặng gì?"

Phong Lăng chưa nói gì vội mà cúi xuống nhìn yết hầu của anh, nhớ lần trước lúc ở trong bể nước nóng của khu resort, cô từng cắn vào đó, về sau không biết tại sao lúc nào cô cũng muốn cắn anh. Lần ấy lúc cắn vào yết hầu của anh, người đàn ông này còn rêи lên mấy tiếng, rõ ràng đây là chỗ cực kỳ nhạy cảm của anh.

Cô cúi xuống, bất ngờ cắn vào cổ Lệ Nam Hành, rồi lại khẽ gặm cắn nơi yết hầu. Quả nhiên, người đàn ông đang bị cô ngồi đè trêи sofa bỗng cứng đờ cả người, gần như chưa đến một giây các cơ bắp của anh đã căng lên, bàn tay đang giữ eo cô cũng bỗng siết chặt.

Phong Lăng hơi nghiêng đầu qua, áp lên chiếc cổ đang dần nóng lên của anh: "Em cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến anh thoải mái, nhưng em..."

Phong Lăng chưa nói hết đã bị Lệ Nam Hành ấn chặt vào lòng, môi cô chạm vào cổ anh, ngay sau đó người đàn ông bỗng bế thốc cô dậy, đi mấy bước là về phía phòng ngủ, không hề dừng lại mà đi thẳng vào trong, móc chân đá cửa đóng sầm lại. Anh đặt cô lên giường, để cô nằm tử tế trêи tấm chăn mềm mại, rồi lại phủ lên người cô.

Với sức khỏe của Lệ Nam Hành, có khi anh đã hồi phục từ lâu rồi, nhưng cô vẫn chăm sóc anh như một bệnh nhân yếu ớt, trói gà không chặt bao lâu nay. Chắc vì cứ có tâm lý chăm sóc cho anh hết mực cho nên cô tự nghĩ rằng anh yếu hơn cô. Nhưng ngược lại, người đàn ông này chưa bao giờ yếu hơn cô, kể cả bây giờ, cô vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh trêи khuỷu tay của anh, nó đang giữ chặt lấy cô, cứng rắn như vùng ngực vững chãi của anh vậy.

Cô biết rõ, tối nay mình đã hoàn toàn xông vào lãnh địa của anh, giờ có muốn kêu dừng chắc cũng không thể dừng lại được.

Chính vì thế cô cũng đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ từ trước.

Người đàn ông khóa chặt cô trêи giường, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ cô, cô buộc phải đối mặt với anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tại sao tự dưng lại muốn?"

"..."

"Không phải hôm qua em vẫn còn liều mình chạy trốn, hết lần này đến lần khác cảnh cáo anh phải kiềm chế sao?"

Bờ môi Phong Lăng khẽ động, rồi lại mím chặt, dù anh không thấy gì, nhưng cô vẫn hơi quay đi theo phản xạ: "Bác sĩ nói thật ra làm được rồi, chỉ là không thể để anh mệt mỏi quá độ, rồi còn phải khắc chế, không được... không được quá lâu..."

"Không được quá lâu?" Lệ Nam Hành như bị chọc cười: "Vậy được, với tình trạng hiện tại của anh, nín nhịn lâu như thế, có khi đến sáng chưa chắc đã đủ, giờ nể tình bác sĩ, chúng ta kết thúc trước khi trời sáng nhé?"

Phong Lăng: "... Lệ Nam Hành, anh chú ý sức khỏe của anh một chút đi."

"Sức khỏe anh làm sao?" Nói rồi, người đàn ông lại ác ý húc mấy cái: "Lâu rồi anh không được chạm vào em, mấy tháng trời ở trước mặt em lúc nào cũng có vẻ yếu ớt nên em thật sự coi anh là mấy tên ẻo lả đấy à? Tối nay nếu không làm cho em phát khóc, ba chữ Lệ Nam Hành sợ là phải viết ngược lại rồi."

Mặt Phong Lăng nóng bừng, cô vẫn muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến đầu môi lại bị người đàn ông thúc mấy cái, khiến cô lại không thốt thành lời.

"Nói đi." Lệ Nam Hành từ từ phủ người xuống, tiến lại gần. Lúc anh nói, môi anh cũng gần như dán vào môi cô: "Ai cho em cái gan không mặc đồ lót mà dám ra ngoài dụ dỗ anh thế này?"

Phong Lăng đang định trả lời là do được mấy người ở trêи mạng gợi ý, nói đàn ông thích kiểu này, cho nên tắm gội xong cô mới không mặc quần.

Nhưng còn chưa kịp đáp, tiếng nói của cô đã bị chặn lại.

*****

Mỗi một nụ hôn của Lệ Nam Hành đều khác nhau, trong cơn triền miên quấn quýt đến phát sợ, thậm chí khiến con người ta cảm thấy nghẹt thở, ẩn chứa bao ɖu͙ƈ vọng mà người đàn ông đã phải nhẫn nhịn trong khoảng thời gian dài. Lúc này tất cả đều trút hết vào các giác quan của cô, cơ thể cô cũng bất giác nóng dần lên.

"Đừng nhúc nhích, để em." Phong Lăng muốn mình chủ động, cô đưa tay lên muốn cởi áo anh, người đàn ông chỉ nói một câu nghe không rõ rồi nắm lấy tay cô, nhanh chóng cởi bỏ từng chiếc cúc áo, sau đó mới kéo tay cô để cô áp lên ngực mình.

Bình thường nơi đó đã toàn cơ bắp, nhưng sau khi bị thương nặng ở Israel, ở đó lại có thêm nhiều vết sẹo lồi lõm, hơn nữa mới lành mấy tháng nay nên giờ vẫn chưa có thời gian đi phẫu thuật làm mờ sẹo. Những vết sẹo này ít nhất còn phải trêи người anh tầm vài ba năm nữa, lúc sờ thấy những vết sẹo đó, Phong Lăng cảm thấy rất chua xót. Cô chủ động vòng tay qua người Lệ Nam Hành, ôm chặt lấy tấm lưng của anh.

Cảm nhận được hành động của Phong Lăng, anh sốc, cười hỏi: "Mấy vết sẹo đó hấp dẫn lắm hay sao mà em cứ sờ tới sờ lui vậy?"

Nào chỉ hấp dẫn.

Cứ nghĩ đến việc người đàn ông này gần như đã bên vờ vực cái chết mà vẫn cố chống đỡ, giữ được mạng sống để đi được đến ngày hôm nay, có thể sống trước mặt cô, cơ thể vạm vỡ đè cô lên giường khiến cô cảm thấy hấp dẫn không chịu nổi.

Cô không nói gì, chỉ nhướn lên hôn một cái vào cằm anh, rồi lại hôn lên môi anh. Tất cả những hành động đáp trả chủ động đều khiến cho sức khống chế của người đàn ông căng lên đến cực điểm.

Anh đè chặt cô xuống, giọng khàn gằn từng câu từng chữ: "Dám quyến rũ anh như thế này, lúc khóc thì nhớ chú ý cổ họng, đừng có gào khản cổ đấy..."

...

"Yêu anh không? Hửm? Trả lời đi?"

"..." Trong lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong cơn tình ái trào dâng, chỉ có thể dựa vào chút ý thức của bản năng, lạc giọng nói ra một chữ mơ hồ: "... Yêu."

Phản ứng đầu tiên của Lệ Nam Hành là không tin vào tai mình. Mấy giây sau, niềm vui sướиɠ ập đến như cuồng phong bão vũ, anh bỗng nhấc bổng cô lên, đi thẳng vào nhà tắm.

Phong Lăng bị anh khiêng trêи vai, linh hồn của cô gần như đã tan rã, miễn cưỡng nói một câu: "Chậm thôi, Lệ Nam Hành, anh chậm thôi... đằng trước có sofa... anh không nhìn thấy... cẩn thận va vào bây giờ..."

Nhưng người đàn ông đã sớm quen đường quen lối, biết rõ khoảng cách và vị trí của đồ vật trong nhà từ lâu, anh vòng qua sofa một cách chính xác, rồi đi vào đúng cửa nhà tắm.

Phong Lăng bị anh tì mạnh lên tường nhà tắm, chỉ có thể thấy người đàn ông đứng dưới vòi sen ấm áp lặp đi lặp lại câu nói: "Anh yêu em, Phong Lăng, anh yêu em..."

...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến cuối cùng, Phong Lăng bị người đàn ông giày vò đến mức gần như mất cả ý thức, điều duy nhất mà cô có thể nhớ được là may mà mình không cho anh ăn mấy cái thứ đồ bổ kia, nếu không, chắc cô đã mất mạng ở đây rồi.

Anh bị thương chỗ nào kia chứ?

Rõ ràng trêи người chỉ có thêm vài vết sẹo thôi! Những chỗ khác, HOÀN TOÀN KHÔNG ẢNH HƯỞNG GÌ!"

...

Sáng hôm sau, mặt trời từ từ ló dạng, bắt đầu chiếu từng tia sáng lọt qua khe cửa sổ.

Trêи chiếc giường kingsize, quần áo, chăn nệm lộn xộn chất đống, cuối cùng người đàn ông thở hổn hển và cô gái đã không còn sức lực, chỉ phát ra được những tiếng rêи như mèo kêu cũng từ từ yên tĩnh lại.

Lệ Nam Hành vẫn đang ở trêи người cô, giữa chừng họ có tắm một lần, sau đó không biết lại tiếp tục thêm mấy lần, anh không muốn nằm sang bên cạnh, như thể chỉ khi thân thể kề sát cô như thế này mới có thể khiến anh ngủ được một giấc thoải mái.

Phong Lăng mệt mỏi mở hờ mắt, cau mày.

"Sao thế?" Lệ Nam Hành khẽ hỏi.

Cô không đáp lại anh, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi nơi đây mà đánh giá người đàn ông đang ở trêи người mình từng chút một. Những lúc Lệ Nam Hành không tỏ ra sắc sảo, thật ra trông anh cũng giống kiểu đẹp trai, ít nói; lúc tỏ ra dịu dàng cũng đẹp đến nỗi khiến người ta muốn đến gần, nhưng thường này khi đối diện với người khác, anh luôn trưng ra dáng vẻ "đừng có đến làm phiền ông". Và đặc biệt, đẹp nhất chính là đôi mắt và sống mũi thẳng đuột của anh.

Cô quan sát kỹ lưỡng, chăm chú, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ lên mặt Lệ Nam Hành.

"Thấy trời sáng, anh định tha cho em ngủ một lúc rồi..." Người đàn ông cúi xuống cắn lên môi cô một cái, dằn lòng nói tiếp: "Nhưng rõ ràng là chính em không muốn ngủ..."

...

Lệ Nam Hành như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày cuối cùng mới được ăn một bữa thịt, cả đêm từ đầu đến cuối anh đều rất kịch liệt, cảm xúc biến đổi từ ɖu͙ƈ vọng dâng trào mạnh liệt dần chuyển thành những thương yêu tha thiết.

...

"Không chịu nổi nữa à? Chẳng phải em nói anh yếu đến mức không đánh lại được cả em sao? Anh mà lại yếu như em á?"

"..."

Phong Lăng vô thức túm lấy ga giường, muốn chạy nhưng vừa nhúc nhích đã bị người đang ông kéo hông ấn trở lại, phủ lên một nụ hôn cuồng nhiệt.

...

Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào chiếc giường hỗn loạn trong phòng ngủ.

Hàng lông mi của Phong Lăng khẽ động, cô từ từ mở mắt, sau mấy giây mờ mịt ngắn ngủi, cuối cùng mắt cũng có tiêu cự trở lại, cảm thấy có một vật nặng trêи người, cô cúi đầu nhìn thử, quả nhiên là cánh tay quen thuộc.

Phong Lăng đang định trở mình lại bị người đàn ông đang ngủ say kéo vào lòng. Nửa người trêи Lệ Nam Hành trần trụi hở ra ngoài chăn, anh vẫn nhắm mắt, đưa tay lên vỗ đầu cô, tay còn lại ôm chặt lấy hông cô: "Ngủ thêm một lát..."

Phong Lăng không kịp đề phòng, va vào lồng ngực của người đàn ông, cả gương mặt lao về phía anh, cô vội giãy ra: "Sắp trưa đến nơi rồi còn chưa ăn uống gì, mắt anh còn chưa đắp thuốc, tối qua cũng quên không chườm..."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-351)