Vay nóng Tima

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 314

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 314
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


"Không tin thì cô tự đi hỏi anh ấy đi, nhưng tôi không cho cô bước qua cánh cửa này đâu. Không phải cô cũng nghe được anh ấy đang nghỉ ngơi ở chiếc giường sát cửa sổ hay sao? Tự cô đến cạnh cửa sổ đó mà hỏi đi!" Calli lườm Phong Lăng một cái với vẻ mất kiên nhẫn: "Cô cứ đứng đấy đi, tôi cũng đâu thể cho anh ấy uống thuốc mê gì, bảo không quen thì chính là không quen, tôi cần gì phải lừa cô!"

Trái tim Phong Lăng bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, cô xoay người đi đến phía trước khung cửa sổ, đưa tay lên chạm vào thành cửa, lại nhìn tấm vải bố ố vàng bịt kín ô cửa che hết mọi thứ ở bên trong, ngón tay dần dần dùng sức miết lên thành cửa: "Lệ Nam Hành, có phải là anh không?"

Bên trong không có tiếng động gì cả.

"Em là Phong Lăng." Giọng nói của cô khàn khàn: "Em đến tìm anh."

Bên trong vẫn không có ai lên tiếng, thế nhưng một lát sau lại truyền đến tiếng ho khan bị kìm nén lại.

Là tiếng ho nghe có vẻ không mấy thoải mái, nhưng lại ra sức kiềm chế và nén lại để không phát ra tiếng ho to quá mức.

Chứng minh rằng anh thật sự đang tỉnh, cũng nghe được giọng nói trước cửa sổ của cô.

"Lệ Nam Hành!" Tay Phong Lăng dùng sức ấn lên cánh cửa sổ, giọng nói cũng nâng cao lên rất nhiều: "Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh cũng không thể không nhận ra em! A K mất một chân rồi, em có thể đưa anh ta về Los Angeles! Còn anh, cho dù anh có bị mù, điếc hay gì đi chăng nữa thì cũng vẫn là Lệ Nam Hành. Cho dù có ra sao đi nữa anh cũng không thể đẩy em ra, đây là lời cam kết anh từng nói! Lúc trước khi xóa tên em ra khỏi căn cứ, anh từng nói đó không phải là đẩy em ra mà, thế bây giờ thì sao hả? Anh không nhận ra em sao?"

Bên trong rất yên tĩnh, lần này đến cả tiếng ho khan cũng không có.

Calli mất sạch kiên nhẫn, nói thẳng luôn: "Nghe đi, anh ấy không trả lời cô, cũng không quen biết cô, bây giờ hết hy vọng chưa? Có thể đi được chưa? Tôi ở một mình trong căn nhà nhỏ này chính là vì yêu thích một cuộc sống yên tĩnh. Bà nội, bà dẫn cô gái này đi đi, đừng để cô ấy đến đây thêm lần nào nữa!"

Nói xong, Calli lập tức đóng sập cửa lại, bấy giờ cô không khóa trái lại nữa, nhưng nhìn cánh cửa đã đóng chặt trước mắt, bà Mạch do dự một lát rồi lại nhìn về phía Phong Lăng.

Phong Lăng vẫn đứng yên không nhúc nhích trước cửa sổ: "Em chỉ muốn biết bây giờ anh bị thương nặng nhẹ ra sao thôi, anh không gặp em, cũng bảo không quen em, thế tức là vết thương rất nghiêm trọng, để em nhìn qua một chút cũng không được sao? Lệ Nam Hành, em chạy từ New York đến đây, thậm chí còn không có lấy một khẩu súng trong người mà đã xông đến Israel này rồi, mấy chiếc máy bay rơi trước mặt, em cũng không có cảm xúc gì. Em chỉ muốn tìm anh, muốn dẫn anh về, mọi người ai cũng nghĩ rằng anh chết rồi, ngay cả đội cứu viện được căn cứ phái ra đi tìm cũng rút lui về hết. Vì muốn tìm các anh mà Tam và Lâm Thành đã cố ý trốn khỏi căn cứ, vì để đến được Israel này em cũng bỏ mặc cả Phong thị, nhưng anh đang làm gì vậy? Anh còn sống nhưng anh không chịu gặp em?"

Giọng nói của người phụ nữ đứng bên ngoài vẫn luôn bình tĩnh, cũng không có những tiếng trách móc hay gào thét giày vò tâm can.

Sau khi đóng cửa, Calli vẫn nghe thấy tiếng nói kia, cô nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng, ngồi dựa vào đầu giường ở phía trước cửa sổ. Anh quả thật không hề lên tiếng, hai mắt không có tiêu cự nào mở to, thỉnh thoảng vì cơn ho ập đến mà phải đưa tay nắm hờ lại thành quyền rồi đặt bên miệng để đè nén tiếng ho khan của mình.

Lúc này bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì, Calli nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng bây giờ lại tái nhợt của người đàn ông kia, đành quay người đi rót một cốc nước rồi đi đến bên cạnh giường, nhỏ giọng nói: "Vẫn muốn ho đúng không? Uống chút nước cho đỡ."

Người đàn ông ở trêи giường không hề nhúc nhích, lúc này chỉ lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa sổ đã dần đi xa, sau đó mới chậm rãi đưa tay lên rồi để vô định ở giữa không trung.

Biết anh không nhìn thấy nên Calli vội vã định đưa cốc nước vào trong tay anh.

Kết quả vừa rồi người đàn ông kia vì nén cơn ho quá lâu, nên lúc này tay bỗng đụng đến cốc nước thì lại vô tình đánh rơi nó xuống đất. Calli khẽ kêu một tiếng, định nói gì đó thì lại thấy người đàn ông kia bỗng vươn mình cúi xuống bên giường, rồi ho khù khụ liên tục, máu nhỏ xuống đất.

"Ấy! Anh..." Calli sợ đến mức để mặc cái cốc cùng nước loang lổ trêи chăn mà vội đi đến dìu anh dậy. Thấy người đàn ông này liên tục ho ra máu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại như thể đã mất đi tri giác, cô đành vội đứng dậy đi làm thuốc.

Từ ngày được cô cứu về, anh đã bắt đầu ho ra máu như vậy, ngày hôm qua vốn đã hơi khá lên được một chút, đến bây giờ đã hơn ba mươi tiếng không ho ra máu nữa, thế mà bây giờ lại thành công cốc hết, hơn nữa còn ho ra máu nhiều hơn.

Cô biết lục phủ ngũ tạng của anh đã chịu tổn thương của bom hóa học, nội tạng đã bị thương rất nghiêm trọng, nếu không đã chẳng ho ra máu như vậy. Cô vội vàng đỡ anh về giường nằm, lại cẩn thận lau vết máu dính ở bên mép anh. Đang định đút thuốc cho anh thì người đàn ông đang nhắm mắt vô lực tựa trêи giường kia chậm rãi đưa bàn tay lành lạnh của mình lên, khẽ đẩy cánh tay đang cầm thìa thuốc đưa đến bên miệng mình của cô gái, tiếng nói khàn đặc phải dùng giọng gió: "Không cần đâu..."

"Ý chí muốn sống của anh kém đến vậy à?" Calli tức đến đỏ cả mắt: "Em vất vả lắm mới cứu anh sống lại được, em cũng dùng toàn những loại thuốc quý mà những bác sĩ nơi đây đã hao tâm nghiên cứu chế tạo nhiều năm qua. Sao em có thể trơ mắt nhìn anh chết dần chết mòn như vậy, mù thì mù thôi, có sao đâu chứ?"

"Vô dụng thôi." Người đàn ông kia nhắm đôi mắt vốn đã chẳng thấy gì lại, giọng nói trầm thấp gần như chẳng nghe thấy: "Tôi biết cơ thể mình ra sao... Đừng phí thuốc nữa."

Calli cắn mạnh môi mình, cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Em phải gọi cái cô Phong Lăng vừa nãy kia về thì anh mới chịu ngoan ngoãn uống thuốc và để em chữa cho hết bệnh đúng không?"

Người đàn ông trêи giường kia không nói gì nữa.

Đôi mắt đỏ hoe của cô trừng lên với anh: "Thật ra anh biết cô ấy đúng không? Không cần biết cô ấy bảo anh là chồng chưa cưới gì đó là thật hay giả, nhưng anh biết cô ấy, chẳng qua anh chỉ là không muốn để cô ấy nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ thôi đúng không?"

Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhắm chặt hai mắt.

"Nếu anh còn không chịu uống thuốc thì bây giờ em sẽ gọi cô ấy lại để cô ấy trông anh uống đấy!"

"Đừng." Đầu lông mày trắng xám của anh càng nhíu chặt lại.

Quả nhiên là vậy.

*****

Calli vô cùng tức giận, cô múc đầy thuốc rồi đưa thìa đến bên miệng anh: "Vậy bây giờ anh mau uống thuốc đi, thương tích của anh đều ở nội tạng, thuốc này rất tốt đối với anh. Nếu em không chữa được thì anh đã tắt thở từ hôm em đưa anh về đây rồi, anh phải tin em, cũng phải tin thuốc ở đây!"

"..."

"Anh không uống thì em đi gọi cô ấy đến ngay đấy, cô ấy đi chung với bà nội em nên chắc chắn bây giờ chưa đi xa được, có lẽ em chỉ cần hét lên một tiếng cô ấy cũng nghe được rồi..."

Calli còn chưa dứt lời, người đàn ông đang ngồi trêи giường kia đã hé đôi môi trắng bệch của mình ra.

Thấy bây giờ anh đã chịu uống thuốc, nhưng Calli vẫn tức giận.

Chắc chắn người đàn ông đẹp trai này và cô gái kia có tình cảm không hề bình thường, anh thật sự không hề muốn cô thấy bộ dạng hiện giờ của mình.

Rõ ràng lúc bị thương nặng như vậy cũng là lúc rất cần một người có thể ở bên chăm sóc, nhưng anh thà rằng làm như không quen biết nhau chứ không muốn cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

Khắp cơ thể anh đều chằng chịt vết thương, đôi mắt cũng không còn nhìn thấy gì nữa, trêи mặt thì vẫn ổn, chỉ là trêи má có một vết thương không rõ ràng lắm, sau này vết thương lành rồi thì có lẽ sẽ không để lại vết tích gì cả, chỉ là khuôn mặt hốc hác trắng bệch có hơi đáng sợ mà thôi.

Mỗi ngày cô đều thay giúp anh các loại quần áo bằng vải bông màu trắng mềm mại thoải mái ở đây, nhưng ngày nào cũng bị máu nhuộm thẫm ra cả.

Ngày đó lúc đến bờ sông giặt những quần áo nhuốm máu, cô gái tên Phong Lăng kia từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, lúc đó trong lòng Calli đã dấy lên một nỗi sợ không tên, sợ rằng chuyện bản thân lén lút giấu một người bị thương nặng trong nhà bị phát hiện, nên mới vội vàng tránh xa ra một chút.

Thế nhưng lại bị cô tìm thấy rồi.

Cũng không ngờ rằng anh lại không nhận ra cô.

Vất vả lắm mới đút được một nửa chỗ thuốc, thế nhưng một nửa này còn bị anh ho khùng khục nhổ ra ngoài không ít. Calli vội vàng múc một thìa rồi đút tiếp anh, nhưng bây giờ anh không nuốt trôi được nữa. Cứ uống một hớp là nhổ ra, rõ ràng cơ thể của anh đang vô cùng khó chịu, cũng đang chịu sự giày vò. Anh yên lặng nằm xuống giường, vầng trán hơi nhíu lại, xua xua tay như thể đang cầu xin, khàn giọng bảo: "Đừng đút nữa... Không nuốt trôi."

Biết anh thật sự không uống được nữa, Calli đứng bên giường nhìn anh một lúc, sau đó đành phải nghĩ xem còn cách gì khác không.

Bên ngoài, Phong Lăng đỡ bà Mạch đi về.

Thỉnh thoảng bà Mạch lại liếc cô một cái, nhưng Phong Lăng chỉ yên lặng không lên tiếng.

"Cháu bé à, cháu đừng đau lòng quá, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp nhận lầm mà thôi." Bà Mạch lên tiếng an ủi.

Nhưng Phong Lăng chỉ khẽ cong môi lên một cái, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: "Cháu không nhận nhầm."

Thấy cô kiên quyết giữ lập trường, bà Mạch cũng không tiện nói gì thêm. Thật ra bà Mạch cũng cảm thấy không thể trùng hợp đến như vậy được, cũng cảm thấy chắc chắn có người đang nói dối.

Nhưng bà hiểu cháu gái của mình, tuy tính cách vì được nuông chiều nên có hơi bướng bỉnh, nhưng tuyệt đối không hề có ý xấu, cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức dù thấy Phong Lăng đã sốt ruột vậy rồi mà còn che giấu cho được. Lúc đầu cô bảo trong nhà không có người nào đúng là đang nói dối, nhưng sau đó thì không giống như đang bịa chuyện.

Có lẽ người đang ở trong thật sự đã bảo rằng bản thân không hề quen biết Phong Lăng.

Phong Lăng bảo bản thân không nhận nhầm, nhưng lại không tiếp tục giằng co ở chỗ của Calli nữa. Sau khi đỡ bà Mạch về, cô không nói gì thêm, những thứ cô đã gọt vót thành hình để chuẩn bị đơn độc xông vào trong rừng kia đã không còn cần dùng đến, cô chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi đi thẳng ra ngoài.

Phong Lăng đi thẳng đến chỗ của A K, A K vẫn luôn ở đó mà đau khổ chờ đợi cô về, cho dù bản thân rất suy yếu nhưng vẫn kiên trì chờ đợi. Thấy Phong Lăng trở về, anh ta vội vàng ngọ nguậy ra sức muốn ngồi dậy: "Sao rồi? Tìm được Lệ lão đại chưa? Người kia là anh ấy đúng không?"

Phong Lăng đi tới bên giường: "Là anh ấy."

Bỗng chốc khuôn mặt A K tràn ngập sự vui sướиɠ. Vừa định nói thế thì tốt quá rồi, lão đại cũng còn sống, thế nhưng anh ta đang định thốt lên thì thấy vẻ mặt của Phong Lăng dường như vô cùng bình tĩnh mà chẳng thấy vẻ vui sướиɠ mừng rỡ, bấy giờ anh ta mới không cười nổi nữa, chỉ thử hỏi dò một câu: "Vậy cô..."

"Anh ấy không muốn gặp tôi." Phong Lăng đáp xong thì ngồi thẳng xuống giường, nhìn mặt trời chói chang ở ngoài cửa sổ: "Không nhận ra tôi, cũng không chịu gặp tôi."

A K thoáng sượng mặt, một lát sau lại nói: "Nếu anh ấy nói như vậy thật thì tôi có thể hiểu lão đại đang suy nghĩ gì."

Phong Lăng lặng im, không nói gì.

"Một người kiêu ngạo như anh ấy, từng ấy năm từ khi sinh ra cho đến giờ đều luôn đứng ở vị thế người thắng cuộc, cho dù có bị thương cũng chưa bao giờ cảm thấy hỗn loạn. Thế nhưng nếu bây giờ mắt anh ấy thật sự không còn nhìn thấy thì có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể chịu nổi. Nhất là khi đối mặt với cô, anh ấy vốn chẳng có cách nào để đối mặt với cô cả." A K nói bằng chất giọng khàn đặc: "Phong Lăng, biết được lão đại còn sống đã là một tin tức tốt, cô đừng vội, cho anh ấy thêm thời gian đi."

"Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, tôi không thể cứ trơ mắt chờ đợi được, cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa." Trạng thái lúc này của Phong Lăng còn bình tĩnh hơn nhiều so với những gì cô tính trước: "Tôi phải nghĩ cách đưa các anh về, ít nhất là phải rời khỏi Israel."

A K ho khan một cái rồi nói: "Mặc dù bác sĩ nơi này dùng các loại thuốc chưa từng thấy, thế nhưng đất nước nào cũng có đặc trưng riêng, ít nhất nền y học của họ đã cứu sống chúng tôi."

"Tôi biết, nhưng bây giờ các anh cần phải trở về làm phẫu thuật, còn phải tiêu độc lọc máu lọc phổi cho các anh nữa. Chất độc hóa học không phải trò đùa, tất cả thương tổn trước mắt chỉ là tạm thời, nhưng nếu không mau trở về chữa trị thì ai biết chừng những thứ này sẽ đi theo các anh cả đời?" Phong Lăng vừa nói vừa nhìn ra ngoài, hướng mắt ấy chính là vị trí sân nhà của Calli.

Lời nói của Phong Lăng cũng rất có lý, A K không nói thêm nữa, chỉ nhìn cô: "Không thì tôi đến gặp lão đại xem sao?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-351)