Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 299

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 299
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)

Siêu sale Shopee


Phong Lăng không dám nhúc nhích gì thêm nữa, đến khi ông Mike đi đến cửa phòng tắm, Phong Lăng càng thêm căng thẳng.

May mà đúng vào lúc này Lệ Nam Hành gồng sức, làm đứt chiếc khuy áo sơ mi của mình, mái tóc của Phong Lăng bỗng chốc được giải cứu. Cô lùi một bước về phía sau rèm, để tấm rèm che kín mình.

Bấy giờ Lệ Nam Hành cũng xoay người lại rồi nhìn về phía người đang đứng bên ngoài phòng tắm, trong tay anh vẫn nắm chiếc khuy áo vừa mới bứt xuống.

Ông Mike nhìn Lệ Nam Hành với vẻ kinh ngạc: "Làm sao thế này?"

"Bị thương nhẹ thôi, vừa mới băng bó xong." Lệ Nam Hành rất bình tĩnh và thản nhiên như thể cách sau tấm rèm tắm kia không có gì hết. Anh quay người đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa tiện tay kéo kéo cổ áo sơ mi: "Mặc đồ bằng tay trái không tiện lắm, vừa mặc áo sơ mi xong thì cúc áo quệt phải một cái móc treo trong phòng tắm, giật đứt luôn cả cúc, lát nữa phải thay cái khác, thật phiền phức."

Bấy giờ ông Mike mới vỡ lẽ: "Hóa ra là thế, vậy cậu thay đồ trước đi."

Lệ Nam Hành bình thản đáp một tiếng rồi quay người đi lấy một chiếc áo sơ mi khác để thay. Giữa chừng ông Mike còn hỏi có cần giúp gì không, Lệ Nam Hành bật cười: "Không sao, không cần đâu!"

Phong Lăng ở phía sau rèm tắm nghe thấy thì nhíu mày lại, anh cậy mạnh gì chứ? Tay trái không tiện thì cứ để ông Mike giúp đi, ông ấy đã không ngại, thế mà anh lại còn ra vẻ.

Sau khi nghe ngóng một lúc, cô đột nhiên nghe thấy Lệ Nam Hành tiện tay đóng cửa phòng tắm lại.

Đóng vào cũng tốt, như thế cô cũng không đến mức cứng đờ người ở trong này, cô còn nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông kia càng lúc càng xa. Căn phòng này rất rộng, bên cạnh còn có vài gian phòng rất hợp với việc uống trà đàm đạo, chắc hẳn anh qua bên đó rồi.

Phong Lăng bước ra khỏi tấm rèm, ghé tai lên cửa phòng tắm nghe ngóng hồi lâu, do dự xem có nên nhân thời điểm này mà rời đi hay không. Nhưng lỡ như vừa ra ngoài mà gặp phải ông Mike hay thư ký trợ lý gì đó của ông Mike ở bên ngoài thì sao...

Thôi vậy!

Cô quay đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong bồn, quyết định lợi dụng hiệu quả cách âm khá ổn của phòng tắm này mà bước tới giặt áo sơ mi cho anh.

Tuy rằng loại áo sơ mi cao cấp này không thể giặt bằng nước, nhưng dù sao đã ngâm vào nước rồi, không thể mang ra ngoài trong lúc nó ướt sũng như vậy được, cứ giặt sạch đi rồi tính tiếp, nếu không cũng chẳng có gì để làm.

Tần Thư Khả gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đã nghỉ ngơi chưa. Phong Lăng trả lời là chưa rồi nói rằng cô đang ở bên ngoài, không có trong phòng, bữa tối nếu Tần Thư Khả muốn ăn gì thì lát nữa cô sẽ đặt món với nhà bếp của khu nghỉ dưỡng.

Tiếp đó, Tần Thư Khả lại gửi thêm một tấm ảnh, trong ảnh cô ấy đang ở phòng gym của khu nghỉ dưỡng. Có rất nhiều anh chàng đẹp trai trẻ tuổi đang tập thể thao ở đó, cô ấy cố tình chụp vài anh chàng cực kỳ đẹp trai rồi gửi cho cô: [Không ngờ những nhân vật máu mặt của giới kinh doanh mà ông Mike mời tới cũng không hẳn toàn là mấy ông già đầu hói bụng phệ, vẫn còn có nhiều anh đẹp trai, thân hình ngon nghẻ thế này nữa. ]

Phong Lăng cạn lời, cô nhìn mấy lần rồi trả lời: [Đồ mê trai, không cần anh A K của em nữa à?]

[Cả ngày A K đều ra ngoài làm nhiệm vụ rồi bận việc trong căn cứ, nghiêm túc đến mức đáng sợ! Lúc rảnh rỗi em gửi tin nhắn cho anh ấy, hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm, anh ấy cũng ngại ngùng, chán chết đi được. Tuy người này cũng đẹp trai đấy, nhưng không hợp với em!]

[Nào có nhiều đàn ông thú vị chứ?]

[Có chứ có chứ, chị nhìn người này đi!]

Tần Thư Khả lại gửi cho cô hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông trẻ tuổi: [Người này có đẹp trai không?]

Phong Lăng: [Chỉ có mỗi bóng lưng thôi mà em hỏi chị có đẹp trai không hả?]

[Em từng nhìn chính diện mặt rồi, nhưng bây giờ người ta đang quay lưng về phía em để nói chuyện với người khác nên em cũng không tiện tới đó chụp hình. ] Tần Thư Khả nhắn tiếp: [Nghe nói, hình như là đến từ Trung Quốc đấy! Nghe bảo là người nắm quyền hiện giờ của Tập đoàn Lăng Tiêu, tên là cái gì Tiêu... Tiêu gì ấy, em nghe thấy anh ấy nói chuyện với mấy người tai to mặt lớn kia, cảm giác người đàn ông này quá thu hút luôn, chỉ có điều không biết đã kết hôn chưa...]

Tập đoàn Lăng Tiêu?

Phong Lăng đang cầm điện thoại bỗng khựng lại trong chốc lát, dường như cô đã nhớ ra điều gì đó: [Tiêu Lộ Dã?]

[A a a đúng rồi đúng rồi, phong cách của anh trai này rất hoang dã, đến cái tên cũng hoang dã luôn ha ha ha ha. Với cả rõ ràng trông anh ấy rất khó tiếp cận, nhưng nói chuyện lại rất hài hước, em thấy anh trai này rất thú vị!]

Phong Lăng bật cười, đây chẳng phải là người mà Quý Noãn từng nghi ngờ là anh trai ruột của cô ấy nên gửi tin nhắn rồi trao đổi bí mật với cô đó sao.

Sau này hình như đã xác định người đó đúng là anh trai ruột!

Nghe nói cậu chủ nhà họ Tiêu không phải người dễ chọc vào, là người rất nóng tính. Quan trọng hơn là, cô còn nhớ hình như cậu chủ nhà họ Tiêu có mâu thuẫn với bên Tần Tư Đình thì phải?

[Em kiềm chế tí đi, đừng có gặp ai cũng dám tán tỉnh như thế. ] Phong Lăng chỉ có thể nhắc nhở cô ấy một câu như vậy.

[Ôi chao, chị yên tâm đi, em đáng tin lắm đó. ]

Tần Thư Khả đáng tin?

Con nhóc mê trai nhìn thấy trai đẹp đã không cất bước nổi.

Phong Lăng cười thầm.

...

Ông Mike ngồi ở chỗ Lệ Nam Hành chừng một tiếng đồng hồ, không biết đã nói với nhau những chuyện gì. Phong Lăng ở trong phòng tắm quả thực không có việc gì để làm, đành lấy điện thoại ra chơi mấy trò chơi mà Tần Thư Khả tải xuống giúp cô. Trước kia cô chưa từng chơi những thứ này, cứ tưởng đơn giản lắm, nào ngờ bây giờ mới biết mình dốt đặc cán mai, sau cùng cũng không qua được cửa ải.

Nhân vật nhỏ trong điện thoại rồi cố gắng nhảy lên trêи, nhưng cứ thất bại hết lần này đến lần khác. Đột nhiên cửa phòng tắm bị kéo ra, lúc Lệ Nam Hành mở cửa ra thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Phong Lăng ngày thường lạnh lùng khó gần lúc này đang ngồi xổm trong phòng tắm, vừa ôm điện thoại vừa chơi trò chơi, quan trọng hơn là còn chơi rất nghiêm túc.

Hàng lông mày đẹp đẽ của người đàn ông kia nhướng lên, thấy cô không để ý việc mình đi vào, anh bước tới, cúi người ở phía sau lưng cô: "Ấn bên trái, bên trái, lên trêи, đúng rồi, bên trái, vẫn là bên trái, sang phải! Lần này đổi sang phải! Đúng rồi đúng rồi, cứ thế đi, giữ ngón tay ấn vào đó, đừng buông ra, đúng rồi..."

Theo chỉ dẫn của Lệ Nam Hành, nhân vật trong game không ngừng nhún nhảy lên phía trêи đến tận khi màn hình hiển thị dòng chữ qua cửa. Đang lúc thở phào một hơi cô bỗng dưng khựng lại, quay sang nhìn thì suýt nữa đụng phải cằm của người đàn ông kia.

Lệ Nam Hành đang gập người, cúi đầu nhìn Phong Lăng, cô đột nhiên quay lại khiến hai người đối mặt với nhau ở khoảng cách rất gần. Người đàn ông nhíu mày, Phong Lăng thì vội vã đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân hơi tê, cô vươn tay bám vào bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch ở bên cạnh, vừa ổn định tư thế vừa bỏ điện thoại vào túi áo rồi mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài: "Ông Mike đi rồi hả?"

"Đi rồi."

"Thế thì cũng đến lúc em phải đi rồi."

Phong Lăng nhìn cánh tay anh, bây giờ anh đã mặc áo sơ mi chỉnh tề, cũng không thể nhìn thấy lớp băng gạc ở bên trong, nhưng lúc này anh không nên chạm vào nước, cũng không nên cử động quá mạnh, cô vòng qua người anh rồi đi ra ngoài.

Kết quả mới đi được vài ba bước, người đàn ông kia đã vươn cánh tay đang bị thương ra rồi kéo cô lại. Phong Lăng chú ý tới cánh tay của anh, vô thức không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ vội vàng giữ vững cơ thể suýt nữa lao vào lòng anh rồi quay đầu nhìn.

Lệ Nam Hành cúi xuống, vì đang ôm hờ cô mà có thể nhìn cô ở khoảng cách gần: "Đã đến giờ cơm tối rồi, ở lại cùng ăn bữa cơm rồi hẵng đi?"

*****

"Không ăn đâu, lát nữa Thư Khả từ phòng tập gym về sẽ ăn tối với em! Em không thể bỏ mặc em ấy một mình được."

"Anh tin chỉ cần cô ấy biết em ăn tối cùng anh thì cô ấy sẽ rất vui vẻ bằng lòng khi bị bỏ mặc một mình thôi." Người đàn ông kia không buông cô ra, đã thế còn duỗi một cánh tay khác ra, ôm trọn cô vào lòng từ phía sau. Nhưng anh không ôm quá chặt, chỉ giữ cô một cách hờ hững. Giọng anh sát bên tai cô, chất giọng ấm áp mà thản nhiên, đồng thời hơi khàn.

Thật ra Phong Lăng rất muốn hỏi, rốt cuộc anh đã mua chuộc Tần Thư Khả từ khi nào? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô gái có tính cách như Tần Thư Khả cũng không phải kiểu ai cũng có thể dễ dàng mua chuộc, có lẽ cô ấy tự nguyện thật rồi.

Thế thì càng khó giải quyết.

Tự dưng bên cạnh mình có thêm một fangirl sẵn sàng giúp đỡ Lệ Nam Hành.

"Em ở lại đi, chỉ ăn một bữa cơm thôi, nhé?" Giọng người đàn ông kia vẫn kề sát bên tai cô: "Em tới băng bó vết thương giúp anh, về tình về lý, anh cũng nên mời em một bữa cơm để cảm ơn chứ."

"Đây là chỗ của ông Mike, sao có thể tính là anh mời cơm được?"

"Ý của em là, đợi khi nào rời khỏi khu nghỉ dưỡng, nếu anh muốn mời em ăn cơm, em cũng chịu gặp riêng anh?"

"..."

Phong Lăng lạnh mặt: "Thôi vậy, ăn gì đây?"

Người đàn ông ở phía sau nhếch môi, xoa đầu cô giống hệt như lúc trước. Chỉ có điều trước kia tóc cô ngắn, lúc sờ vào sẽ thấy bông xù mềm mại, bây giờ vẫn mềm mượt, nhưng tóc cô đã dài, tự dưng khiến lòng người thấy ngứa ngáy khó chịu.

"Nhà bếp của khu nghỉ dưỡng này đã phát thực đơn tới từng phòng, chắc đang ở chỗ Dư Tranh, em bảo Dư Tranh gọi vài món, chúng ta cùng ăn." Lệ Nam Hành vừa nói vừa cài lại khuy áo trêи cổ tay, đột nhiên anh như thể nhớ ra điều gì đó, rồi nói với vẻ lơ đãng: "Gọi thêm hai chai rượu vang đỏ loại lâu năm."

"Anh thừa biết tửu lượng của em không tốt, anh yêu cầu thêm rượu vang làm gì?" Phong Lăng ngoảnh lại nhìn anh.

Người đàn ông kia vẫn đang cài cúc áo, dường như không thể nhìn ra điều gì từ dáng vẻ chăm chú ấy, thậm chí anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Lăn lộn trong giới kinh doanh lâu như thế rồi mà tửu lượng của em vẫn chưa lên được, em định sống tiếp trong giới này thế nào đây? Nếu anh đã có thể huấn luyện một cô nhóc với thể lực yếu thành một tay súng bắn tỉa có thể lực và sức chịu đựng hàng đầu, thì cũng có thể huấn luyện tửu lượng của em như vậy. Ở chỗ anh, cho dù uống nhiều cũng chẳng sao cả, cùng lắm chỉ bị anh xơ múi tí thôi. Vả lại chúng ta đâu phải chưa từng ngủ với nhau, nếu có xảy ra chuyện gì thật, em cũng không tổn thất gì cả, đỡ hơn là uống say ở chỗ khác."

Phong Lăng nghe người đàn ông kia nghiêm túc nói những lời vô liêm sỉ này, chỉ đứng yên bất động ở đó rồi nhìn anh bằng cặp mắt lạnh lùng.

Nhận ra cô vẫn chưa đi gọi món, bấy giờ Lệ Nam Hành mới nhìn cô: "Anh đùa thôi, uống quá chén thật thì cũng không làm gì em đâu. Uống mấy ly rượu vang để tăng nhã hứng thôi mà, lát nữa anh sẽ bảo Tần Thư Khả tới đón em về."

"Anh cảm thấy em có thể tin được anh không?"

"Thế nghĩa là trong mắt em, anh thật sự cầm thú đến thế cơ à?" Lệ Nam Hành vặn hỏi.

Phong Lăng khựng lại.

Cầm thú? Có thể coi là như vậy, cũng không thể coi là như vậy.

Chuyện anh đã làm với cô khi lái xe lên núi quả thực có thể coi là hành vi cầm thú. Nhưng xét từ thái độ bù đắp của anh sau này cùng rất nhiều biểu hiện khác, khi đó anh chỉ quá tức giận, cũng quá nóng tính. Vả lại, quen nhau bao nhiêu năm rồi, anh cũng chỉ nóng nảy có một lần đó thôi. Tổng kết mọi truyện trong quá khứ, cô chưa từng để tâm chuyện đó, đến bây giờ cảm giác tức giận hồi đó cũng nhạt bớt từ lâu rồi.

Phong Lăng không nói gì, đi tìm Dư Tranh. Sau khi lấy được thực đơn, cô gọi vài món mà mình và Lệ Nam Hành ăn quen, sau đó ngẫm nghĩ vài giây mới nói tiếp: "Bảo họ mang hai chai rượu vang đỏ tới nữa, loại lâu đời một chút, nếu giá đắt quá thì lấy tiền của tôi trả, không cần để ông Mike phải tốn kém."

"Được." Dư Tranh gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa mà cứ theo yêu cầu của Phong Lăng, đi ra ngoài dặn người ta chuẩn bị.

Khi quay về phòng, hai người đột nhiên nghe thấy điện thoại của Lệ Nam Hành đổ chuông. Cô quay đầu nhìn anh, người đàn ông kia cầm điện thoại lên nhìn tên người gọi đến rồi lập tức bắt máy.

Nghe giọng điệu của anh thì có lẽ là chuyện công việc, Phong Lăng không lên tiếng làm phiền. Cô quay vào phòng tắm, lấy chiếc áo sơ mi mà lúc trước cô đã giặt sạch, sau đó dáo dác tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được bàn ủi và chiếc bàn xếp dùng để ủi quần áo ở tủ đựng đồ cạnh phòng tắm. Cô mở bàn xếp ra, cắm điện vào bàn ủi, là phẳng chiếc áo cô mới giặt sạch.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lệ Nam Hành vừa quay đầu đã thấy Phong Lăng đứng ở đó ủi quần áo giúp mình.

Thiếu niên ngây ngô ngày nào giờ đã ra dáng một thiếu nữ. Vì cúi người xuống nên mái tóc dài xõa xuống vai và lưng, thỉnh thoảng khá vướng víu. Cô phải dùng một tay hất một bên tóc ra sau, hoặc dùng ngón tay vén phần tóc dài che gò má ra sau tai, động tác vừa tự nhiên vừa thuần thục. Cô mặc một bộ đồ màu trắng rất dịu dàng, tuy không phải váy, nhưng chất liệu voan mỏng manh, không hiểu sao trông khá thoát tục. Gương mặt không trang điểm, trắng mịn vô cùng, đôi mắt trong veo sáng ngời đang nhìn chăm chú vào chiếc áo sơ mi trêи bàn xếp, rồi chậm rãi di chuyển bàn ủi.

Cảnh tượng này giống hệt như một ông chồng vừa tan ca về nhà, nhìn thấy vợ giặt quần áo rồi ủi đồ cho mình.

Trăn trở giày vò bao nhiêu năm qua, thời khắc này, Lệ Nam Hành đột nhiên hiểu rõ hơn rốt cuộc thứ mà mình muốn là điều gì.

Bất kể là ở căn cứ năm xưa, hay trong căn nhà gỗ tự tay anh dựng trong rừng, hay ngay thời điểm hiện tại.

Điều anh muốn, chẳng qua chỉ là cho Phong Lăng một mái ấm yên ổn. Bất kể cô ấy muốn sống những ngày tháng yên ổn trong nhà mà chẳng phải lo lắng điều gì, hay muốn ra ngoài xông pha, thì ít nhất phải cho cô một mái ấm trọn vẹn, có cảm giác an toàn ở ngay phía sau, không cần phải lang bạt đầu đường xó chợ như ngày còn nhỏ, để cô mãi mãi yên tâm hưởng thụ tất cả mọi thứ trong thế giới của anh.

Phong Lăng cúi đầu ủi áo rất chăm chú, bởi vì số lần cô ủi quần áo quá hiếm hoi. Trước kia, khi còn ở căn cứ, cô không phải người ở trong giới kinh doanh, quần áo mặc trêи người chỉ cần giặt sạch sẽ là ổn, không cần phải phẳng phiu hay đẹp đẽ. Sau khi về nhà họ Phong, bên cạnh có người giúp việc, có thư ký, có trợ lý, những chuyện thế này càng không cần cô phải đụng tay vào. Chỉ có hai lần đi công tác, cô dính mưa ở bên ngoài, vội vàng về phòng ủi quần áo cho mình, đã thế lần đầu tiên còn không cẩn thận làm cháy quần áo.

Cô rất tập trung, khi Lệ Nam Hành bước tới gần, cô vẫn đang cúi đầu nhìn vào chiếc áo sơ mi, vừa ủi vừa nói: "Loại áo sơ mi này thông thường chỉ có thể mang tới cửa hiệu giặt là cao cấp ở bên ngoài để giặt khô, hoặc dùng cách khác để làm sạch. Sau khi giặt ướt thế này không biết còn mặc được nữa hay không, em cứ ủi thử trước đã."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-351)