Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 277

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 277
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ain nhìn thấy người đàn ông bước từ chiếc trực thăng kia ra. Đối diện với ánh mắt gần như có thể giết chết kẻ địch trong chốc lát của người đàn ông đó, anh ta vô thức đưa tay ra bảo vệ Phong Lăng, che chắn cho cô ở phía sau.

Lúc này, gần mười thành viên căn cứ XI mặc đồng phục chiến đấu màu đen bất chợt bước từ trực thăng ra. Họ nhanh chóng xếp thành hai hàng ngay ngắn bên cạnh Lệ Nam Hành, đồng thời cũng giẫm nát hết những bông hoa quá mức vướng víu ở trêи mặt đất rồi đá chúng sang một bên, khiến những bông hoa hồng vốn đã bị vùi dập không ra hình thù gì nay càng thảm thương hơn.

Ain thấy hình như bên hông những người này đều giắt một khẩu súng vô cùng ngay ngắn. Và lúc này đây, người đàn ông xuất hiện đầu tiên kia đang nhìn về phía Ain, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta.

"Anh là ai?" Ain khó chịu: "Sân thượng của cao ốc Ngân hàng Quốc tế London là nơi mà các người có thể tùy tiện đáp trực thăng xuống sao?"

Lệ Nam Hành cười khẩy, hàng lông mày nghiêm nghị ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh không trả lời lại mà chỉ nhìn sang Phong Lăng đang được gã đàn ông kia che chắn ở phía sau: "Có cần tôi giải thích cho anh ta không, cô Phong?"

Chữ "Phong Lăng" đã đến đầu môi, nhưng lại bị Lệ Nam Hành nghiến răng đổi thành "cô Phong". Phong Lăng vốn không quen việc được người khác bảo vệ, nay lại đứng lặng im ở sau lưng đối phương, ngay cả đầu cũng chẳng lộ ra. Vừa rồi, lúc ở phía trêи, nếu anh không nhìn lầm thì hình như gã đàn ông kia đang chạm vào cổ cô, còn định hôn cô nữa!

May là Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ, dù anh có thể điều động được các thành viên nhưng trong tình huống chưa được cho phép, anh lại không thể mang súng bên người. Mẹ nhà nó, nếu không thì bây giờ anh đã rút súng bắn chết thằng oắt kia rồi!

Nghe ra được anh đang nói với Phong Lăng, Ain chợt nhìn về phía Phong Lăng.

Phong Lăng cũng không ngờ Lệ Nam Hành lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Mặc dù cô không muốn gặp anh, nhưng cũng không thể làm liên lụy đến Ain. Cô gật đầu xin lỗi Ain: "Xin lỗi, bọn họ đến tìm tôi."

"Những người này là ai?" Ain cảm thấy lai lịch của những người này không hề đơn giản, nhất là đám người dưới quyền của người đàn ông kia lại có thể ngang nhiên mang súng hợp pháp như thế, đây chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.

"Anh từng nghe nói đến căn cứ XI ở Los Angeles Mỹ chưa?" Phong Lăng nói khẽ: "Là căn cứ quân sự tư nhân hợp pháp duy nhất trêи thế giới nằm dưới danh nghĩa Liên Hợp Quốc, là căn cứ mà mấy năm qua đã liên tiếp lập chiến công trong những lần can thiệp vào các cuộc tấn công khủng bố và phần tử khủng bố."

Ain: "Tôi từng nghe rồi, nhưng không tiếp xúc nhiều với người trong giới đó nên không biết nhiều lắm."

"Anh không cần biết nhiều đâu, bây giờ tôi cũng không còn liên quan gì với bọn họ nữa rồi." Phong Lăng hờ hững nói: "Nhưng anh Ain này, tôi đề nghị anh đừng nhúng tay vào chuyện này, những người này không dễ động vào, đừng tự rước họa vào thân."

"Bọn họ..." Rõ ràng người mà Ain đang lo lắng không phải là bản thân anh ta mà là cô.

"Tôi không sao, bọn họ sẽ không làm gì tôi đâu." Phong Lăng không muốn nhắc đến chuyện trước đây mình cũng từng là thành viên của căn cứ XI. Dù sao bây giờ cô cũng không phải nữa rồi, nói mấy chuyện đó chỉ khiến bản thân cô khó chịu hơn thôi.

Thấy Phong Lăng đang thì thầm to nhỏ cùng gã đàn ông không sợ chết kia, Lệ Nam Hành lạnh lùng nói: "Cần tôi bảo người lái trực thanh đi để hai người tiếp tục tâm sự tình cảm trong thế giới riêng của mình không?"

Tiểu Hứa bước ra khỏi cabin rồi vội vàng đi đến phía sau Lệ Nam Hành. Anh ta nhìn về phía Phong Lăng, thầm nghĩ: Bà cô ơi, cô mau mau qua đây đi chứ, đừng có chọc tức lão đại nữa! Đã gần hai ngày nay, Lệ lão đại chưa chợp mắt một phút nào, suýt chút nữa lão đại đã điều khiển trực thăng đâm sầm vào người ta rồi. Nếu cô còn kϊƈɦ thích lão đại nữa thì anh ấy sẽ giết người thật đó!

"Mấy người này dữ tợn, hung hăng như thế, không cần tôi báo cảnh sát thật sao?" Ain hỏi.

Phong Lăng lắc đầu: "Không cần, chỉ là có vài chuyện cần giải quyết thôi."

Ain thấy Phong Lăng có vẻ như không bị ảnh hưởng gì thật, cũng chẳng thấy cô có bất kỳ tâm lý sợ hãi nào, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng: "Được rồi, tôi ở đây với cô."

Thấy hai người bọn họ vẫn đứng gần nhau như thế, đã thế người đàn ông kia còn cứ đặt tay lên đầu Phong Lăng, ánh mắt Lệ Nam Hành nghiêm nghị, lạnh như băng sương, như thể sắp phóng ra vụn băng đến nơi.

"Đây là chuyện riêng của tôi, anh Ain nên tránh mặt thì hơn." Phong Lăng nhẹ giọng nói.

Ain nhìn cô, chung quy vẫn thấy hơi thất vọng.

Chuyện riêng.

Trước giờ cô chưa từng coi anh ta là người thân thiết với cô.

Từ xưa đến nay, Phong Lăng vẫn luôn phân biệt rất rành mạch giữa thân quen và xa lạ.

Anh ta thở dài một hơi, vỗ vai cô: "Được rồi, vậy tôi đi xuống dưới đợi, có chuyện gì thì cô nhớ hét lên, tôi và bảo vệ sẽ xông đến ngay lập tức."

Phong Lăng nhìn chiếc trực thăng kia, rồi lại nhìn các thành viên của căn cứ XI và Lệ Nam Hành.

Cô nghĩ thầm, cho dù có xảy ra chuyện gì thật thì e rằng cô cũng chẳng kịp hô lên được tiếng nào.

Cô gật đầu: "Được."

Lúc này Ain mới rời đi, trước khi rời khỏi tầng thượng, anh ta còn liếc nhìn Lệ Nam Hành một cái.

Khuôn mặt người đàn ông kia không hề có bất kỳ cảm xúc nào nhưng sức uy hϊế͙p͙ lại rất mạnh mẽ, rõ ràng không phải là một nhân vật tầm thường.

Căn cứ XI?

Phong Lăng có quan hệ gì với bọn họ?

Cả sân thượng trở nên yên ắng.

Phong Lăng vẫn ngồi yên trêи bàn, không nhúc nhích. Lệ Nam Hành cũng đứng cách đó không gần không xa mà lẳng lặng nhìn cô. Sau đó anh lạnh lùng nhìn những bông hồng lộn xộn khắp bốn phía, nói với vẻ khinh bỉ: "Cũng được đấy, lãng mạn lắm!"

Phong Lăng lặng yên không nói gì.

Lệ Nam Hành giẫm thẳng lên những bông hoa trêи mặt đất mà đi tới. Khi dừng lại trước mặt Phong Lăng, anh cụp mắt nhìn cô: "Em đến Anh để học hành hay yêu đương thế? Trong kế hoạch lập nghiệp mà ông cụ Phong lập cho em hình như không có mục nào bảo em dẫn thêm một đứa cháu rể về mà nhỉ."

Phong Lăng vốn không muốn nói chuyện với Lệ Nam Hành, vừa rồi nếu không phải vì nể mặt anh Ain thì cô đã đứng dậy mà bỏ đi rồi. Bây giờ cô đang kiềm chế bản thân để tránh cho Lệ Nam Hành đổ hết mọi việc lên đầu anh Ain.

"Anh đến đây làm gì?" Cô không có gì muốn nói, nhưng lại không thể không nói lời nào, chỉ hỏi một câu với giọng điệu lạnh lùng.

"Dẫn em về Mỹ." Lệ Nam Hành thấy vừa rồi cô còn kiên nhẫn cười với tên Ain gì đó kia, thế mà bây giờ lại chẳng có chút nhẫn nại nào với mình. Trong phút chốc, mặt anh tối sầm lại, trông càng trở nên góc cạnh hơn, góc nghiêng của khuôn mặt cũng bị bao trùm bởi một màu u ám: "Chứ chẳng lẽ em tưởng anh đến đây để nhìn em tình chàng ý thϊế͙p͙ với gã đàn ông khác chắc?"

Phong Lăng bị thái độ như lẽ đương nhiên này của người đàn ông đối diện chọc giận, tức đến mức cảm thấy buồn cười. Cô thật sự đã nở một nụ cười, nhưng chỉ là giả bộ mà thôi: "Thứ nhất, tôi muốn về Mỹ thì sẽ tự mình đặt vé về, mà cho dù có về cũng là về New York chứ không phải Los Angeles, không cùng đường với anh. Thứ hai, tôi có tình chàng ý thϊế͙p͙ với người đàn ông nào đi nữa cũng không liên quan gì đến anh cả, anh quản hơi nhiều rồi đấy. Đây là tòa cao ốc của Ngân hàng Quốc tế London, không phải sân đất trống trong căn cứ XI của anh, phiền anh có chừng mực một chút, đừng tưởng rằng cả thế giới này đâu đâu cũng là đất dưới chân của nhà họ Lệ các người."

Thấy cô cãi lại, Lệ Nam Hành không nói gì, chỉ lạnh lùng nói với Tiểu Hứa đang đứng bên cạnh: "Thu xếp xong đồ của cô ấy chưa?"

*****

Tiểu Hứa đứng đằng sau dè dặt trả lời lại: "Vâng, đã bảo người đi thu xếp rồi, tất cả hành lý đều ở đây, cả những thứ như hộ chiếu cũng đã tìm thấy."

"Đồ gì? Hành lý của ai? Hộ chiếu của ai? Của tôi á?" Phong Lăng nghe thấy mà mí mắt giật giật.

"Của em." Lệ Nam Hành chỉ hờ hững nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi luôn.

Thấy anh định quay lại trực thăng, Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đứng bật dậy rồi đi theo: "Các người đụng đến đồ của tôi làm gì? Lệ Nam Hành, trong mắt anh còn chút phép tắc nào không hả, đồ của tôi anh muốn đụng là đụng à? Anh có biết cái gì gọi là tôn trọng người khác không?"

Người đàn ông không quay đầu lại, sau khi đến cửa cabin mới đanh giọng buông một câu: "Nếu như anh không đủ tôn trọng em thì đã không để em trốn tránh anh ròng rã suốt một năm ở Anh như thế này rồi. Bây giờ khóa học ở Anh đã kết thúc, không cần phải kéo dài thời gian thêm nữa, anh đến đón em về Mỹ, có vấn đề gì sao?"

Nói xong, anh đi thẳng vào trong.

Phong Lăng đứng trêи sân thượng không hề nhúc nhích, cô chỉ nhìn về phía chiếc trực thăng ở đằng kia.

Tiểu Hứa thấy hai người như vậy, biết Lệ lão đại đang rất tức giận, nếu không thì anh đã không chạy về căn cứ XI điều động trực thăng trực tiếp bay tới đây ngay trong đêm như thế. Vừa đến đã thấy Phong Lăng đang dùng bữa tối dưới ánh nến trêи sân thượng cùng với một người đàn ông khác, dưới đất còn trải đầy hoa hồng, hơn nữa hình như bọn họ còn có gì đó hơi thân mật mờ ám. Lão đại đã nhịn lắm rồi, nếu không thì chắc chắn đã không để người kia rời đi dễ dàng như vậy.

Vì vẫn còn nể mặt Phong Lăng, lão đại thật sự đã rất nhẫn nhịn.

Tiểu Hứa đi đến bên cạnh Phong Lăng, khẽ nói: "Trước hết cứ quay về cùng chúng tôi đã, dù sao cô cũng sắp về Mỹ mà. Về phía cô Quý thì lát nữa chúng tôi sẽ nhắn lại cô ấy một tiếng. Nếu cô ấy biết cô được Lệ lão đại đưa đi thì sẽ không bất mãn gì đâu. Cô yên tâm, thứ cần mang đi chúng tôi đều mang hết cho cô rồi, chúng tôi chỉ đến đón cô về Mỹ thôi."

Phong Lăng nhìn về phía Tiểu Hứa, lúc này cô mới để ý anh ta không mặc trang phục chiến đấu.

Các thành viên còn lại đều mặc đồng phục chiến đấu, nhưng Lệ Nam Hành và Tiểu Hứa thì không.

Trong ấn tượng của cô, quả thật Tiểu Hứa chưa từng mặc trang phục nào khác.

Cô chỉ biết Lệ Nam Hành trở về tiếp quản Lệ thị, nhưng không biết Lệ Nam Hành đã rời khỏi căn cứ XI. Cô lặng lẽ nhìn Tiểu Hứa từ trêи xuống dưới một lượt, ánh mắt không cảm xúc: "Tôi đã không phải là người của căn cứ XI nữa rồi! Anh cũng biết rồi đấy, trực thăng của các anh không phải là thứ mà người bình thường như tôi có thể ngồi được. Những thứ khác các anh thích mang về giúp tôi thì cứ việc, nhưng phiền anh trả lại hộ chiếu cho tôi, tôi tự bay về."

"Trời ạ bà cô ơi, cô đừng làm khổ nhau nữa. Bây giờ Lệ lão đại cũng đâu còn là người của căn cứ XI nữa, chẳng phải anh ấy vẫn điều động được thành viên với lại trực thăng trong căn cứ đó thôi. Cô đừng có giận dỗi nữa, về với chúng tôi đi, nhá!" Tiểu Hứa thở dài.

Mí mắt Phong Lăng giật một cái, rồi cô đột nhiên quay phắt sang nhìn anh ta: "Anh nói cái gì?"

Tiểu Hứa ngập ngừng trong chốc lát: "Tôi nói là bây giờ Lệ lão đại cũng không phải là người của căn cứ XI nữa rồi. Sau khi cô rời đi, anh ấy cũng đã từ chức quản lý. Anh ấy cũng giống như cô, đều không thể trở về được nữa."

Phong Lăng nhìn Tiểu Hứa, nhìn một lúc lâu mà chẳng hề thốt ra câu nào.

"Trước giờ lão đại chưa từng rời bỏ cô. mọi truyện xảy ra trêи đất nước Anh này, anh ấy đều biết cả. Anh ấy cũng biết cô luôn giận anh ấy nên mới nhẫn nhịn không chạy đến tìm cô, để cô yên tâm học tập ở đây. Thật ra lão đại mới là người chịu nhiều giày vò hơn bất kỳ ai." Tiểu Hứa thở dài: "Lần này, lão đại bỗng nhiên trở về căn cứ điều động trực thăng để nhanh chóng qua đây. Bây giờ A Phong đang quản lý căn cứ, lão đại có thể điều động trực thăng nhưng không thể mang dùng súng một cách hợp pháp được. Vì thế anh ấy buộc phải phái thêm mấy thành viên đi theo, để tránh dọc đường xảy ra chuyện gì đó. Lão đại vì cô mà hết lần này đến lần khác mạo hiểm một mình, trêи người không thể mang theo bất cứ vũ khí nào, nhưng lại liều lĩnh lái trực thăng của căn cứ đến đây. Hai ngày nay anh ấy gần như chưa chợp mắt một chút nào, kết quả vừa đến thì thấy cô..."

Phong Lăng lạnh lùng nhìn Tiểu Hứa, anh ta lập tức ngậm miệng lại rồi nhìn cô với ánh mắt "chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói ra được", ý bảo cô ngoan ngoãn lên trực thăng. Để đôi bên có thể yên tĩnh một chút, để sự việc không bị xé to ra, tốt nhất là cô nên mau chóng về Mỹ cùng với họ.

Thấy Phong Lăng vẫn bất động ở đó, Tiểu Hứa lập tức chìa tay ra rồi túm lấy cánh tay của cô: "Phong Lăng, cô Phong à! Bà cô Phong ơi, cục cưng Phong ới, tôi biết cô đã chiến tranh lạnh với lão đại rất lâu rồi, tính cách hai người đều cứng rắn, nhưng cô có thể..."

Phong Lăng rất muốn nói, hai người họ không hề chiến tranh lạnh mà đã chia tay rồi, nhưng còn chưa kịp nói, Tiểu Hứa đã kéo cô đến trước cửa cabin.

Lúc này Phong Lăng mới để ý những thành viên đi theo đến đây đều là những khuôn mặt mới.

Có lẽ Lệ Nam Hành không muốn cô quá khó xử nên mới không điều người quen đến, người quen duy nhất theo tới đây chỉ có Tiểu Hứa – người hiểu rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện của cô.

Cô yên lặng trong phút chốc, cứ để Tiểu Hứa kéo lên trực thăng như thế.

Chiếc trực thăng này rất lớn, lớn hơn tất cả những chiếc trực thăng lúc trước cô từng ngồi khi làm nhiệm vụ. Không gian bên trong cũng rất rộng rãi, sau khi mười mấy người đi vào, không gian cũng không có cảm giác chật chội gì cả.

Quan trọng là khi những thành viên mới này đối mặt với lão đại và tay súng bắn tỉa xuất sắc trước đây của căn cứ, ai nấy đều rất e dè, người nào cũng ngồi thẳng lưng, không ai dám lên tiếng.

Đối diện với bầu không khí như thế này, Phong Lăng chẳng biết phải làm sao. Rồi cô lại thấy hình như Lệ Nam Hành đúng là đã hai ngày không ngủ, lúc này anh đang đứng trong cabin đưa tay day day ấn đường, tỏ ra bực bội không vui. Cô lại đưa mắt nhìn những đóa hoa hồng đã bị giẫm nát ở bên ngoài, thoáng thấy lúc này anh Ain đã đi tới cửa cầu thang lên sân thượng.

Ain thấy cô đã lên trực thăng, hai người nhìn nhau qua cửa khoang.

Phong Lăng thở dài một hơi, may mà bản thân không gieo rắc tình cảm gì, nếu không e là đã mang nợ mối tình này rồi.

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt áy náy.

Ain cầm điện thoại lên, chỉ vào điện thoại rồi lại chỉ vào cô, ý hỏi cô bây giờ có tiện nghe điện thoại không.

Phong Lăng lắc đầu.

Nếu đã rời khỏi Anh thì những mối quan hệ nên kết thúc phải kết thúc thôi. Những mối quan hệ trước giờ chưa từng bắt đầu, cũng không cần phải bắt đầu, như thế đối với ai cũng tốt.

Trực thăng từ từ bay lên, Lệ Nam Hành buông bàn tay đang day ấn đường xuống, quay đầu lại thì bắt gặp cảnh Phong Lăng vẫn đang nhìn người đàn ông kia như quyến luyến chẳng rời. Anh nhíu chặt lông mày lại nói: "Có cần anh đưa em xuống để tạm biệt đàng hoàng với anh ta không?"

Phong Lăng không quan tâm đến anh, nhưng cũng không nhìn về phía sân thượng nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn khung cảnh đang dần dần lên cao bên ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản như không, giọng nói cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc gì: "Nếu anh Lệ đã nhất quyết muốn làm người tốt đưa tôi về Mỹ, vậy cảm phiền anh đưa tôi đến New York."

Lệ Nam Hành đi tới, anh nhìn cô, đang định nói gì đó thì bỗng thấy một vệt đỏ sau cổ cô, anh lập tức híp mắt lại hỏi: "Sao lại bị thương?"

Phong Lăng đưa tay lên che cổ lại theo bản năng, không thèm trả lời lại.

"Đừng che, để anh xem nào." Hàng lông mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành nhíu lại, anh giơ tay định kéo tay cô xuống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)