Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 255

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 255
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng biết, rõ ràng bình thường người đàn ông này rất xấu xa, căn bản không thể giác ngộ cao như vậy.

Nhưng sau khi đến đây, anh thật sự chưa từng hút thuốc lần nào.

Có nhiều lúc, cô nhìn thấy người đàn ông này lấy ngọn cỏ bỏ vào trong miệng ngậm. Ngày trước khi ở trong căn cứ, cô nghe một vài anh em định cai thuốc kể, đàn ông cai thuốc chẳng khác gì cai nghiện, rất chật vật. Cách để làm giảm cơn khó chịu này, chính là bỏ thứ gì đó vào trong miệng, ăn quà vặt cũng được. Nếu không có quà vặt thì ngậm thứ gì đó, chỉ có điều không biết phải chịu đựng bao lâu mới có thể thật sự bỏ được thuốc.

Ngày trước, Lệ Nam Hành hút rất nhiều, thi thoảng cô cũng bảo anh hút ít đi một chút. Hút thuốc cũng được, nhưng đừng hút nhiều quá, vì sợ cơ thể anh không chịu nổi.

Bây giờ, trong khu rừng sạch sẽ trong lành này, mấy tháng rồi anh không hề hút thuốc, phổi cũng coi như được không khí rửa sạch một lượt rồi.

Phong Lãng khẽ cong môi, ôm chầm thấy cổ anh từ phía sau, hôn một cái lên đỉnh đầu đã bị cô làm ướt của anh như khen thưởng.

Sau khi Phong Lăng mất tích bốn tháng, Lệ Nam Hành cũng mất tích nửa năm sau khi tạm rời khỏi căn cứ.

Nhưng trước lúc rời đi, Lệ lão đại đã sắp xếp ổn thỏa rất nhiều việc trong căn cứ. Cả người và công việc ở mọi phương diện, anh đều đã dặn dò kỹ lưỡng. Phía nhà họ Lệ, anh cũng quay về, xác định sức khỏe của mấy ông cụ vẫn ổn, tất cả những chuyện phải lo, anh đều lo liệu xong xuôi rồi mới đi.

Vì vậy, nửa năm này nói nhanh không nhanh, mà chậm cũng không chậm, nói chung không có chuyện gì quá phiền phức cả.

Thi thoảng có những việc bắt buộc cần đích thân Lệ lão đại xử lý và quyết định, phía trụ sở căn cứ không gọi được cho anh, chỉ có thể nhắn tin.

Nhưng sau khi gửi tin nhắn đi, phải chờ mấy ngày mới có thể nhận được tin nhắn trả lời của Lệ Nam Hành.

Trong rừng gần như không có sóng, thỉnh thoảng anh đi đến một chỗ xa hơn một chút mới có thể bắt được một chút tín hiệu yếu ớt chập chờn.

Căn cứ XI có máy sạc pin năng lượng mặt trời do viện Khoa học kỹ thuật của Liên Hợp Quốc nghiên cứu chế tạo, nên pin ở điện thoại của anh có thể duy trì được mãi. Nhưng vì không có việc gì phiền phức, nên phần lớn thời gian Lệ Nam Hành cũng chẳng sờ đến máy. Có điều dù gì sau lưng anh cũng có nhà họ Lệ và căn cứ, anh không thể bỏ mặc tất cả không lo được. Vì vậy, mỗi tuần, thi thoảng anh sẽ dành ra vài phút để trả lời tin nhắn và xử lý công việc.

Nửa năm trước vẫn còn đang là thời kỳ giao mùa giữa mùa Xuân và mùa Hạ, vậy mà thoáng cái đã sắp vào Đông.

Nhưng vì có Lệ Nam Hành ở đây, nên mỗi ngày Phong Lăng không cần phải ngồi sưởi ấm bên đống lửa nữa. Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, ngày nào cũng ấm áp, rất dễ chịu.

Phong Lăng nhìn người đàn ông cầm chiếc điện thoại về, biết anh lại vừa đi tìm nơi có tín hiệu để trả lời tin nhắn. Một tay cô chống cằm, dựa vào trước cửa sổ trong nhà gỗ, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông. Nghĩ lại mới thấy hai người họ đã ở đây cùng nhau thấm thoát cũng được nửa năm rồi.

Nửa năm, từng ngày từng giây từng phút đều không xa rời, quãng thời gian thế này thật sự chưa bao giờ có. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến người ta nghi ngờ có phải cuộc đời thật sự đã trôi qua một cách nhanh chóng như vậy không.

Sao đã nửa năm rồi?

Quả thật hai người họ đã rời đi quá lâu, thời gian để bình tĩnh và chữa lành vết thương của cô đã đủ từ lâu rồi. Chỉ là sau đó cô cứ luyến tiếc nơi này, lưu luyến cảm giác ở bên cạnh Lệ Nam Hành từng ngày từng đêm, cũng lưu luyến ngôi nhà mà họ xây lên từng chút một. Cứ kéo dài như vậy, cuối cùng cũng đã vào đông.

Lệ Nam Hành quay về ngôi nhà gỗ, định ném chiếc điện thoại lên giường thì thấy Phong Lăng đang cầm chiếc điện thoại của cô trong tay.

Mấy tháng rồi, cô chưa hề sờ đến máy.

"Anh sạc luôn cả chiếc điện thoại này cho em nhé." Cô nói.

Lệ Nam Hành nhìn cô: "Để làm gì?"

"Mấy tháng nữa, hết mùa Đông này, trời ấm lên thì chúng ta quay về đi." Phong Lăng giơ điện thoại lên: "Trước lúc quay về, em cũng phải liên lạc lại với các bạn bè ngày trước. Trước hết em phải tranh thủ trả lời hết những thắc mắc của họ, nếu không đợi đến ngày em quay về thật, chắc em sẽ bị chết chìm trong các câu hỏi và nước bọt của họ mất."

"Nếu em không muốn về, không cần ép mình phải vê đâu."

"Làm gì có chuyện em không muốn về, em chỉ ra ngoài nghỉ dưỡng mấy tháng thôi chứ có muốn phải tách biệt khỏi thế giới này đâu." Phong Lăng đặt chiếc điện thoại lên giường: "Vả lại, em cũng không thể sống ở đây cả đời được, trừ phi là hoàn toàn không còn vướng mắc dính líu gì nữa.

Nhưng con người sống trêи đời, sao có thể không dính dáng đến chuyện gì khác được. Đến một người từ nhỏ đến lớn chẳng có một người thân bên cạnh như em cũng có trách nhiệm cần phải gánh vác cơ mà, huống chi là anh."

Lệ Nam Hành nhìn cô, không nói gì. Anh đi qua, cầm chiếc điện thoại của cô lên nhìn, sau đó lại nhìn cô, hỏi: "Em cam tâm tình nguyện chứ?"

"Đương nhiên." Phong Lăng cũng nghiêm túc nhìn anh: "Với lại, em vẫn chưa danh chính ngôn thuận kết hôn với anh. Không lẽ anh định dùng lý do đã lấy di vật gì đó của em, rồi coi em là một cô vợ hoang ở nơi rừng núi hoang vu này thật sao? Không có lấy một đám cưới chính thức nào cả, chắc chết em cũng không nhắm mắt được mất."

Lệ Nam Hành bật cười: "Chỉ vì chuyện này thôi à?"

"Thế anh còn muốn vì chuyện gì nữa?" Phong Lăng nghiêng đầu sang lườm anh hỏi.

"Được, về cái là kết hôn luôn, anh phải cưới em về nhà trước cái đã." Người đàn ông gật đầu, kết nối chiếc điện thoại của cô với máy sạc pin năng lượng mặt trời. Thế rồi anh lại ôm cô gái nhỏ bây giờ đã cùng anh chung sống ngày càng tự nhiên và thân mật hơn vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình: "Cả đời này, em cũng chỉ có thể buộc chặt trêи người anh thôi, dù gì thì ngày xưa, anh cũng đã thể trước mặt hai cụ nhà họ Phong và bốn ông cụ nhà họ Lệ rồi."

Phong Lăng chưa từng biết đến chuyện anh lập lời thề, nhưng chỉ dựa vào một câu nói này thôi, cô cũng đoán ra, sau khi biết cô chính là con gái thứ hai của nhà họ Phong, người đàn ông này đã âm thầm giúp cô không làm không ít chuyện.

Cô hỏi: "Anh đã thề gì trước mặt họ?"

Đầu lông mày anh tuấn cương nghị của người đàn ông khẽ giật, rõ ràng dù xung quanh đây chẳng hề có ai, chỉ có các loài động vật trong rừng, nhưng anh vẫn cúi đầu ghé sát bên tai cô nói nhỏ mấy câu.

Đột nhiên nghe thấy người đàn ông này nói ngoài cô Hai nhà họ Phong ra, cả đời này, anh sẽ không lấy bất kỳ ai trong lúc nhiều chuyện vẫn chưa sáng tỏ, gương mặt cô lập tức nóng ran. Cô giơ tay lên định đẩy gương mặt đang sáp lại gần của anh, nhưng bị người đàn ông giữ lấy đầu rồi hôn, sau đó anh lật người đè cô lên giường.

Nhà họ Phong, Los Angeles.

"Lạch cạch..."

Trong phòng khách của nhà họ Phong, chiếc bình gốm đời Đường suýt nữa bị bà cụ Phong chạm phải, rơi vỡ, bà cụ khϊế͙p͙ sợ đứng im tại chỗ, nhìn Phong Minh Châu và Tần Thu đang đứng cãi vã hồi lâu ở bên trong.

Người giúp việc lập tức bước tới dựng chiếc bình gốm đời Đường lên và đỡ lấy bà cụ Phong. Lúc này, ông cụ Phong cùng đã bước vào, trông thấy tình huống này, ông cụ cau mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phong Minh Châu chợt ngoảnh lại thì trông thấy ông bà nội không biết đã đi vào từ lúc nào, đôi mắt vốn đã khóc đến sưng đỏ của cô ta thoáng cái càng đỏ hơn, bàn tay siết chặt lại.

"Nói mau! Rốt cuộc con đã biết bao lâu rồi?" Nhưng lúc này, Tần Thu vẫn đang trừng mắt nhìn cô ta. Tần Thu đã quen dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng đây là lần đầu tiên bà nói chuyện với con gái với thái độ như vậy. Thậm chí, đôi mắt của bà còn đỏ hơn cả Phong Minh Châu.

*****

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại đứng ở đây cãi vã thế này?" Ông cụ Phong chợt quát lên, đồng thời ngoảnh sang nhìn thấy một tập tài liệu đặt trêи bàn trà. Nhìn từ xa không rõ, ông híp mắt lại, bước tới đó.

Lúc ông cụ Phong sắp chạm vào tập tài liệu này, đột nhiên Phong Minh Châu vội vàng giơ tay ra khua loạn xạ như bị điện giật, khiến tập tài liệu đó lộn xộn, rơi vương vãi dưới đất, cô ta không muốn để mọi người xem.

Trông thấy hành vi này của cô ta, Tần Thu càng tức đến mức đỏ cả mắt, trán bà nhăn lại: "Minh Châu! Đó là em gái của con đấy!"

Ông cụ Phong vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe thấy câu nói này, ông cụ ngước đôi mắt già nua, nhưng sáng ngời và có hồn lên nhìn về phía Tần Thu: "Con nói gì?"

Lúc này, bà cụ Phong đang run lẩy bẩy, được người giúp việc dìu bước đi tới đó. Bà cụ nhìn Phong Minh Châu và Tần Thu bằng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ: "Hai mẹ con con... ban nãy cãi vã có nói... nói cô cháu gái nhỏ đáng thương đó của ta vẫn còn sống... con bé vẫn còn sống ư? Có thật không? Ta không nghe nhầm chứ?"

Từ rất lâu rồi, Phong Minh Châu đã thông qua vài con đường để lấy được kết quả xét nghiệm DNA thứ hai của Phong Lăng. Sau khi điều tra ra được, cô ta đã ném vào trong két sắt.

Trải qua một thời gian dài, mười mấy tháng trời trôi qua, cô ta đã nhanh chóng lãng quên tập tài liệu đó. Sáng hôm nay, cô ta nhờ mẹ mình về phòng lấy giúp ít đồ trong két sắt, kết quả là bị... bà nhìn thấy.

Dù Tần Thu đã đoán ra Phong Lăng là con gái mình từ lâu, nhưng có vẻ như Phong Lăng không muốn về nhà cho lắm. Vả lại, Phong Lăng ở trong căn cứ XI, ở bên cạnh Lệ Nam Hành, trông có vẻ rất yên bình và hạnh phúc. Bà chỉ cần nhìn thấy con gái mình hạnh phúc là đủ rồi. Dù muốn nhận người thân, nhưng bà không đành lòng quấy rầy cô. Vì thế, bà cũng không cố gắng truy tận gốc vấn đề nữa. Dù ngày nào, trong lòng bà cũng suy nghĩ và nhớ thương cô, nhưng lại không dám đi nhận cô về. Kết quả, đột nhiên bà lại nhìn thấy giấy giám định DNA này, sự thật Phong Lăng chính là con gái của bà đã được bày ngay trước mắt.

Điều mấu chốt là tờ giấy giám định này lại ở trong két sắt của Phong Minh Châu.

Chứng tỏ, Phong Minh Châu đã biết chuyện của Phong Lăng từ lâu. Nhưng đến tận bây giờ, cô ta vẫn bình thản ở trong nhà, không nói gì cả. Thậm chí, trong mười mấy tháng qua, cô ta từ một cô tiểu thư kém cỏi, đã bắt đầu tiếp xúc thường xuyên hơn với các công việc lớn của công ty nhà họ Phong, điên cuồng nỗ lực trêи con đường tiếp quản quyền thừa kế của nhà họ Phong. Tần Thu cứ ngỡ, sau khi trải qua những chuyện đó, con gái lớn của mình đã trưởng thành.

Nào ngờ thứ ở trong này chính là nguyên nhân chính...

Bà phẫn nộ, thậm chí vì suy nghĩ thâm sâu của con gái mình mà giận tới mức phát điên. Không ngờ đứa con này của bà lại lo sợ sau khi em gái của nó quay về nhận lại gia đình, nó sẽ bị phân chia tài sản hoặc bị cướp hết tài sản. Thậm chí, sau khi đã biết rõ sự thật, nó vẫn không hé răng nửa lời, cứ âm thầm giấu giếm sự thật đi như vậy.

Vì vậy nhân lúc không có ai ở nhà, Tần Thu mới tìm Phong Minh Châu. Vừa hay, Phong Minh Châu mới từ công ty về. Cô ta đi xã giao, uống ít rượu ở bên ngoài, nhưng vẫn chưa say. Vừa bước vào cửa, cô ta đã bị Tần Thu chặn lại, Tần Thu ném giấy giám định DNA và tất cả tài liệu liên quan đến Phong Lăng lên bàn trà, hỏi rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì.

Lúc đó, Phong Minh Châu ngẩn người ra, ánh mắt từ hoang mang dần chuyển sang hoảng sợ, từ hoảng sợ lại trở nên lạnh lùng. Cuối cùng, hai mẹ con cãi vã. Sự thất vọng và chất vấn của Tần Thu, giọng nói phẫn nộ và gay gắt của Phong Minh Châu đều bị bà cụ Phong nghe thấy trước khi bà cụ bước vào cửa mấy phút.

Ngay sau đó, ông cụ Phong cũng đi vào theo.

Dường như biết dù có giấu thế nào cũng không thể giấu được nữa, Phong Minh Châu nhìn đống tài liệu và giấy giám định DNA nằm tán loạn trêи bàn trà, khóc lớn lên hỏi: "Đúng! Nó còn sống đấy thì sao nào? Hai mươi năm chẳng có tí tình thân nào cả, dù nó còn sống thì cũng có thể thế nào cơ chứ? Con mới là cháu gái của ông bà, con mới là con gái của mẹ! Con mới là cốt nhục của mẹ! Dù nó còn sống thì nó cũng không thể về đây! Mọi người cần gì mà phải thương nhớ nó nữa!"

Tần Thu thật sự rất tức giận, vốn dĩ bà chưa từng nghĩ đến chuyện muốn ép Phong Lăng về ngôi nhà này, nhưng Phong Minh Châu lại nhìn nhận tất cả mọi truyện bằng cái nhìn lệch lạc như thế!

Bà cụ Phong suýt nữa ngã qụy, may mà có người giúp việc đỡ. Bà cụ không dám tin, nhấc tay lên, run rẩy, rồi lại hạ xuống: "Còn sống? Con bé còn sống thật sao? Cháu gái bé bỏng của ta còn sống ư?"

Ông cụ Phong cũng vô cùng kϊƈɦ động, nhưng dẫu sao cũng đã ngần này tuổi, đã trải qua phong ba bão táp mấy chục năm, năm đó, khi nghe tin cháu gái của mình vùi mình dưới biển sâu, ông cụ vẫn có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ thì sao mà chịu nổi đây?

Ông cụ nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Phong Minh Châu, rồi lại nhìn sang Tần Thu, sau đó hướng ánh mắt về phía đống tài liệu rơi đầy dưới đất. Ông cụ ngoảnh sang ra hiệu bằng ánh mắt cho người giúp việc bên cạnh, người đó lập tức nhận được lệnh của ông cụ, bấy giờ mới đám bước lên trước nhặt đống giấy tờ đó lên.

"Cô dám nhặt? Xé hết đi cho tôi! Xé hết đi!" Phong Minh Châu tức giận hét lớn lên!

Cô ta cực kỳ hối hận!

Sớm biết thế này, cô ta nên xé đống giấy tờ ấy đi, tiêu hủy hết toàn bộ!

Ngày đó, cô ta chỉ thấy cần phải giữ lại những thứ này. Dẫu sao, nếu sau này muốn làm chuyện gì đó, lại đi điều tra lại mấy thứ này có thể sẽ rất phiền phức. Vì vậy, cô ta đành giấu chúng trong két sắt, nhưng không ngờ rằng chúng lại trở thành quả bom nổ chậm vào ngay lúc này.

Ông cụ Phong mới là chủ của gia đình, người giúp việc không dám nhìn Phong Minh Châu, chỉ vội vã nhặt đống tài liệu đó lên. Lúc sắp xếp lại, người giúp việc đã nhìn thấy nội dung trêи xấp tài liệu này, người giúp việc vội vàng kìm nén sự kϊƈɦ động, nhanh chóng đưa tới tay ông cụ Phong. Bà cụ Phong cũng bước nhanh đến, đứng bên cạnh ông cụ Phong, xem từng trang giấy mà ông lật mở.

Đến khi nhìn rõ tất cả tài liệu liên quan đến Phong Lăng, bao gồm cả bức ảnh của Phong Lăng trong đống tài liệu đó. Sau đó, lúc bà cụ lại nhìn thấy nội dung trong giấy giám định DNA, bà cụ Phong đã kϊƈɦ động đến mức chợt giật lấy tờ tài liệu có bức ảnh của Phong Lăng. Bà cụ nhìn chăm chú vào gương mặt của cô gái tóc ngắn, có nụ cười bình tĩnh, lạnh lùng trêи bức ảnh. Bà cụ giơ bàn tay run rẩy lên, cẩn thận chạm vào đó, nước mắt rơi xuống: "Đây chính là... cháu gái nhỏ của ta?"

Người giúp việc đứng bên cạnh cũng kϊƈɦ động theo, dẫu sao họ cũng là người giúp việc lâu năm của nhà họ Phong. Năm xưa, sau khi cô Hai chào đời, mọi người cũng cùng chăm sóc đứa bé này một năm. Cái chết của đứa bé là một nỗi đau giằng xé với cả nhà họ Phong, bây giờ đứa nhỏ này mệnh lớn vẫn còn sống, tất cả mọi người đều rất xúc động.

Trông thấy vẻ mặt xúc động của họ, ánh mắt của Phong Minh Châu trở nên vô cùng giận dữ. Cô ta loạng choạng lùi lại một bước, nhìn đống giấy tờ trong tay họ. Sau đó, cô ta lại ngoảnh sang nhìn Tần Thu đang tức giận đến mức lấy tay ôm ngực: "Mẹ, mẹ cũng biết từ lâu rồi đúng không? Mẹ biết, nhưng cũng không nói ra, thế mà bây giờ còn trách móc con?"

Tần Thu hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay lên giáng cho Phong Minh Châu một cái tát: "Mẹ không nói, là vì mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con bé! Mẹ không muốn làm phiền cuộc sống yên bình bây giờ của nó! Mẹ chỉ muốn nó sống vui vẻ hạnh phúc ở bên ngoài! Nhưng con giấu những thứ này không chịu nói, rốt cuộc là vì sao thì tự con hiểu hơn ai hết!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)