Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 232

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 232
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nếu không phải vẫn còn một chút lý trí, biết rõ tính cách và giới hạn chịu đựng của Phong Lăng, chắc Lệ Nam Hành thật sự sẽ hóa sói, lập tức làm chuyện gì gì đó với cô trêи chiếc ghế đôi này mất.

Cuối cùng, anh cũng chỉ dám ôm ấp, hôn cô tới mức nóng bừng cả mặt trêи ghế ở góc khuất. Quần áo trêи người Phong Lăng bị kéo nhăn nhúm, trêи cổ cũng có những dấu vết lờ mờ, so với các cặp đôi kϊƈɦ thích ở ghế đôi phía sau thì cũng chẳng kém là bao.

Cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc, có thể nói suốt cả quá trình phim chiếu, bộ phim có nội dung gì, cả hai người họ đều không biết. Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Phong Lăng không dám ngoảnh đầu lại, đi một mạch ra ngoài. Sau khi lên xe, cô kéo chiếc gương ở trước mặt xuống soi, nhìn thấy cái dấu vết trêи cổ mình xong, cô lập tức lạnh lùng lườm người đàn ông đang lái xe một cái.

Lệ Nam Hành khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, anh không kiềm chế được."

Mới có thế mà đã không kiềm chế được, Phong Lăng đã có thể tưởng tượng tối nay... sẽ xảy ra chuyện gì rồi...

Cô cảm thấy mình cần phải đi mua mấy chiếc áo cao cổ ngay lập tức.

Trước đó, Lệ Nam Hành hỏi cô còn muốn làm gì không, thật ra cô cũng không có việc gì muốn làm nữa cả. Cô cảm thấy từ nhỏ đến lớn, bản thân cô không có nhiều sở thích cá nhân, ngoài việc sống thật tốt ra, cô cũng không muốn làm chuyện gì quá đặc biệt, về sau thì... chỉ thật sự muốn...

Chắc cô chỉ muốn người đàn ông Lệ Nam Hành này thôi.

Cho dù ngày trước cô không thừa nhận.

"Trời sắp tối rồi, hôm nay em dậy sớm thế mà không thấy mệt à? Mình đi thẳng đến khách sạn luôn nhé?" Lúc lên tiếng, người đàn ông cũng nhìn vào cổ cô, anh nghĩ, chắc tối nay mình phải cố gắng hết sức né chỗ này ra, tránh cho cô không cẩn thận để lộ dấu vết này ra trước mặt đám thành viên mới sẽ cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao Phong Lăng cũng là huấn luyện viên nên vẫn cần phải có uy nghiêm.

"Hình như cạnh đây có một trung tâm thương mại, em đi mua chút đồ đã." Phong Lăng không hề nghĩ rằng kiểu đàn ông có thể khiến cô sống dở chết dở trêи giường như Lệ Nam Hành sẽ nương tay với mình nên Phong Lăng đã nghĩ ra biện pháp trước, chính là đi mua mấy chiếc áo cao cổ.

Nghe thấy cô đưa ra yêu cầu, Lệ Nam Hành lập tức lái xe tới đó.

Cô đã có mục tiêu rõ ràng, sau khi vào trung tâm thương mại, Phong Lăng cũng không hề đi loanh quanh mà chạy thẳng đến quầy bán đồ nữ, chuyên tâm tìm những chiếc áo cao cổ. Ban đầu, Lệ Nam Hành cũng không chú ý Phong Lăng mua thứ gì mà chỉ để cô vào đi dạo quanh, còn mình thì nhìn ngó một lúc trước quầy bán đồ trang sức, nhưng không nhìn thấy kiểu dáng nào phù hợp với cô cả.

Khí chất của Phong Lăng lạnh lùng mà quý phái, ngoài những lúc thường xuyên đỏ mặt khi đứng trước mặt anh ra, những lúc khác, hầu như cô đều có dáng vẻ nghiêm túc. Nhưng dẫu sao cô cũng là cô vợ nhỏ của anh, ba năm trước, vơ quàng vơ đại thế nào mà di vật anh cưới về bây giờ lại biến thành một người sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Dù cô vẫn chưa biết chuyện này, nhưng các nghỉ lễ anh cần đền bù cho cô thì sớm muộn gì cũng phải có.

Nhà họ Lệ thường xuyên qua lại với mấy nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế của Pháp, chi bằng anh đặc biệt đặt thiết kế một bộ trang sức theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ đẹp hơn mấy món đồ bán tràn lan này gấp hàng trăm lần.

Cả cuộc đời này của Lệ Nam Hành, ngoài Phong Lăng ra, anh thật sự chưa từng muốn đổi xử tốt như thế này với bất kỳ ai, anh chỉ muốn làm vậy với một mình Phong Lăng thôi. Anh cảm thấy dù mình đối xử với cô tốt thế nào, cũng không bù đắp được chuyện cô lênh đênh

Túi thịt bò khô này là do thành viên của đội tỉnh anh chạy ra ngoài mua lót dạ vào buổi tối ngày hôm qua, lúc về thì bị Lệ Nam Hành tóm được, nên chột dạ, bèn vội vàng giao nộp biếu xén.

Phong Lăng cầm túi thịt bò khô trong lòng vừa ăn vừa nghĩ thầm mình không phải người thích ăn vặt, nhưng mùi vị của món này quả thực rất hấp dẫn. Cô lấy một ít ra ăn thử, thấy thịt hơi cứng, nhưng lại rất thơm, cô vừa cố gắng nhai, vừa híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi ăn hết một miếng, cô lại vô thức lấy thêm một ít nữa bỏ vào miệng.

"Anh bảo em ăn lót dạ, chứ không phải bảo em ăn no, đợi lát còn ăn cơm trưa nữa." Lệ Nam Hành mỉm cười.

"Vâng." Phong Lăng đáp một tiếng, vội thả túi thịt bò khô ra ghế sau, sau đó tìm một chai nước khoáng còn nguyên trong xe, mở nắp uống một ngụm.

Cô vừa uống được một ngụm, Lệ Nam Hành chợt nói: "Cho anh uống một ngụm, khát quá."

Phong Lăng định mở một chai mới cho anh theo bản năng, nhưng Lệ Nam Hành lại liếc cô một cái: "Anh uống luôn chai của em cũng được." Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, tiếp tục lái xe.

Phong Lăng: "..."

Cô do dự một lát, sau đó lại nhìn anh, thấy anh vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe, cuối cùng cô lại mở chai nước khoáng mà mình vừa uống ra, đưa đến bên miệng anh.

Lệ Nam Hành vừa lái xe vừa uống hai hớp nước mà cô đưa đến bên miệng mình. Rõ ràng không phải hai người chưa từng hôn nhau, đến cả chuyện thân mật nhất họ cũng đã làm rồi, nhưng động tác chủ động đưa chai nước khoáng mà mình đã uống đến bên miệng anh một cách thản nhiên thế này... vẫn rất...

Thân mật tới mức khó tả.

Nếu là Phong Lăng của mấy năm trước vẫn còn ở trong căn cứ, chắc chắn cô không thể tưởng tượng nổi sẽ có một ngày mình và Lệ lão đại sẽ yêu nhau, hơn nữa còn tranh thủ thời gian cùng anh ra ngoài căn cứ hẹn hò đi xem phim, và càng không thể nghĩ rằng mình sẽ chủ động cho anh uống nước như thế này.

Cả đoạn đường, Phong Lăng cứ ôm chai nước trong lòng như có điều suy nghĩ. Trong lúc đó, Lệ Nam Hành lại như đang cố ý chọc ghẹo cô, cứ một lát, anh lại đòi uống nước, nên cô lại cho anh uống. Chưa đến một tiếng đồng hồ mà quá nửa chai nước đã bị anh uống hết, Phong Lăng thấy mình cũng càng ngày càng khát. Thấy chiếc xe đã tiến gần vào trung tâm thành phố Los Angeles, cô không nhìn người đàn ông đang lái xe nữa mà nghiêng đầu sang một bên vừa nhìn ngắm đường phố sầm uất bên ngoài cửa sổ, vừa mở nắp chai nước uống một ngụm.

Lệ Nam Hành mỉm cười: "Em đã nghĩ được muốn ăn gì chưa?"

Phong Lăng hoàn hồn lại, bấy giờ mới nhớ đến vấn đề mà anh đã nói lúc trước. Hơn nữa chuyện hẹn hò còn là do cô chủ động nhắc tới.

Hình như các cặp đôi đi hẹn hò cũng chỉ quanh quẩn với chuyện ăn uống, chơi bời, dạo phố các kiểu, hơn nữa có vẻ như ăn gì mới là nội dung chính.

Cô hướng ánh mắt ra phía ngoài tìm kiếm một lát, nhìn tới mức có hơi hoa mắt chóng mặt: "Ăn gì cũng được, sau khi về căn cứ còn có mấy ngày huấn luyện vất vả, tránh cho bụng dạ không ổn làm lỡ thời gian của người mới, chúng ta đừng ăn đồ cay, chọn món nào dễ tiêu chút đi."

Lệ Nam Hành nghe theo lời cô, dừng xe ở bãi đậu xe của một nhà hàng Pháp. Điểm hẹn hò đầu tiên, anh đã dẫn cô đi ăn đồ tây là món Pháp trước.

Không phải là lúc trước cô chưa từng ăn món Pháp, nhưng khi ấy, tình cảm của hai người họ vẫn chưa rõ ràng, Phong Lăng vẫn còn nóng nảy, bướng bỉnh. Lần này, hai người ăn ở ngoài, dù Phong Lăng vẫn ít nói nhưng dẫu sao cô cũng đã phối hợp với anh ở rất nhiều phương diện, hết sức cố gắng tìm cảm giác trong chuyện hẹn hò. Dù trong lúc dùng bữa, cô thường xuyên đỏ bừng mặt vì mấy câu nói chọc ghẹo bâng quơ của Lệ Nam Hành, nhưng chí ít chắc chắn những câu nói của anh có tác dụng trong giây phút ngọt ngào này.

Đến lúc sắp ăn no, Phong Lăng cầm cốc trà sữa mà Lệ Nam Hành gọi cho mình lên uống mấy ngụm, đột nhiên cô nghe thấy người đàn ông nói: "Tối nay không về căn cứ, chiều mai mới về, em có việc gì muốn làm không?"

Nghe thấy anh nói tối này không về căn cứ, Phong Lăng lập tức sặc trà sữa, cô đặt chiếc cốc xuống ho khù khụ.

Lệ Nam Hành nhìn cô như cười như không, anh ngồi trước chiếc bàn của nhà hàng Pháp, dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh rõ ràng đang muốn nói: Em tưởng tối nay anh sẽ thả cho em về chắc?

Phong Lăng: "..."

*****

Trong lúc Phong Lăng đi vào toilet, cô đứng trước bồn rửa tay, dòng nước lạnh chảy lên tay, cô nhớ lại thái độ lúc mình ngồi ở bàn ăn, cảm thấy có phải mình hơi làm màu hay không.

Cô biết rõ hôm nay, Lệ Nam Hành đưa mình ra khỏi căn cứ là định làm gì, cũng biết rõ lúc trước mình đã đồng ý với anh chuyện gì, vừa nãy, ý tứ của anh rõ ràng như vậy nhưng cô lại chẳng nói chẳng rằng một câu, cứ như thể đang ngại ngùng lắm vậy.

Phong Lăng cảm thấy xấu hổ là thật nhưng người đề cập đến chuyện hẹn hò là cô, người nói nợ anh cũng là cô.

Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm không để mình ở thế bị động nữa, Lệ Nam Hành đối xử tốt với cô ngần ấy năm, cái tính cách thận trọng này của cô cũng cần phải thay đổi thôi.

Phong Lăng hong khô tay, sau khi suy nghĩ một lúc, cô quay người đi ra ngoài.

Cô quay lại bàn ăn, Lệ Nam Hành đã thanh toán xong, cô nói: "Mấy giờ phim chiếu?"

"Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ." Lệ Nam Hành cầm lấy chiếc áo khoác dạ của cô, khoác lên người cô: "Em mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."

Lúc cùng anh ra khỏi nhà hàng, đột nhiên cô nói: "Gần đây có siêu thị không nhỉ?"

"Em muốn mua gì à?"

"Không phải lúc xem phim cũng cần mua ít đồ ăn với đồ uống sao?"

Lệ Nam Hành nhìn cô, bình thường, sức ăn của Phong Lăng không nhiều, ban nãy cô cũng đã rất cố gắng ăn được kha khá, anh không nghĩ cô còn có thể ăn thêm thứ gì khi xem phim. Nhưng nếu cô đã đưa ra yêu cầu, bây giờ cũng không phải không có thời gian, đương nhiên anh sẽ không từ chối, nên lập tức lái xe đến siêu thị cỡ lớn gần đó.

Cô nói là muốn mua đồ ăn thức uống, kết quả, sau khi bước vào siêu thị, Lệ Nam Hành đẩy xe đựng hàng đến kệ hàng bán đồ ăn vặt và nước uống để chọn giúp cô, nhưng Phong Lăng lại đi hướng khác, tìm một lúc lâu, cô mới tìm thấy kệ hàng bán bao cao su, chỉ có điều, khi đứng trước những chiếc hộp đủ mọi màu sắc và tỉnh xảo đó, cô lại thấy hoa hết cả mắt.

Lệ Nam Hành đã chọn ít đồ ăn mà Phong Lăng có thể ăn được, đang định đi lấy đồ uống, thì phát hiện cô đã không đi theo anh một lúc lâu rồi. Anh ngoảnh lại tìm cô, đẩy xe đựng hàng đi mấy vòng giữa các kệ hàng, cuối cùng anh đã nhìn thấy Phong Lăng có vẻ luống cuống nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đứng như trời trồng trước kệ đồ phòng tránh, cô đang cầm trêи tay một hộp... bao cao su.

Huyệt Thái dương của Lệ Nam Hành giật mạnh, anh lập tức đi qua đó. Anh nhìn cô rồi nhìn những chiếc hộp đủ loại màu sắc trước mặt đối phương, bấy giờ anh mới hiểu, ban nãy cô ấp a ấp úng nói muốn đến siêu thị là để làm gì.

Anh mỉm cười, giơ tay rút chiếc hộp màu đỏ đó trong tay cô ra, ném lại vào trong giá hàng: "Loại này không vừa với anh đâu."

"Hả?" Lúc này, Phong Lăng mới trông thấy Lệ Nam Hành đã đi tới đây. Ban nãy, cô vẫn đang đọc các chữ tiếng Anh viết trêи chiếc hộp, hình như ở đây có đủ các mặt hàng từ các nước và các nhãn hiệu: nào là của Ấn Độ, Nhật Bản. Cô không biết chữ Nhật hay các nước khác, cũng không hiểu các thể loại viết bên trêи như: Hình dáng, kϊƈɦ cỡ, mùi vị, còn có gân, có hạt gì đó... Đột nhiên trong tay trống không, Phong Lăng ngoảnh sang thì thấy Lệ Nam Hành đang trưng ra vẻ mặt đầy ẩn ý, cô chợt thấy khó xử: "Em... em không biết chọn."

Cô gái ngày thường vẫn luôn oai phong lẫm liệt bây giờ lại có vẻ ngượng ngùng, đối diện với lĩnh vực mà mình chưa từng biết tới nhưng cô vẫn cố gắng muốn phối hợp với anh, nỗ lực bước gần về phía anh. Rõ ràng cô đã ghi nhớ câu nói hai người cùng bước về phía nhau mà anh từng nói trước đó, cô đang cố gắng bước lại gần phía anh.

Trong phút chốc, Lệ Nam Hành chợt cảm thấy rất hối hận, anh rỗi hơi đi mua vé xem phim làm gì, phim pháo gì giờ này, lẽ ra anh nên đưa cô đến khách sạn để yêu thương hai ngày mới phải. Còn giả bộ ga lăng, xem phim với đi ăn đồ tây đúng là lãng phí thời gian. Đáng lý ra, anh nên rẽ luôn vào khách sạn, bắt đầu từ bây giờ sẽ không xuống giường, phải làm đến tận chiều mai mới về căn cứ.

Lệ Nam Hành đặt một tay lên xe đẩy, một tay khác đặt lên trước kệ hàng trước mặt, cầm lấy một chiếc hộp kiểu siêu mỏng, mùi bạc hạ, ngoảnh sang nhìn cô.

Phong Lăng trợn tròn mắt nhìn anh, rõ ràng anh chọn loại nào cũng được, nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn theo tay anh, như thể muốn ghi nhớ rốt cuộc đâu mới là loại mà anh chọn.

Trông thấy dáng vẻ này của cô, người đàn ông ung dung dời tay khỏi chiếc hộp đó, tiếp theo lại đặt tay lên chiếc hộp màu vàng kiểu có hạt.

Ánh mắt của Phong Lăng lại nhìn theo hướng tay anh di chuyển, nhìn chiếc hộp hình như là chữ viết tiếng Ấn Độ mà cô không biết.

Cứ "chọn" như thế một lúc lâu, cuối cùng Lệ Nam Hành không đành lòng trêu chọc cô nữa, anh ngoảnh lại cầm một chiếc hộp màu vàng có chữ Nhật Bản lên, ném vào trong xe đẩy.

Phong Lăng cúi đầu nhìn chiếc hộp cuối cùng anh đã chọn được, bên trêи có viết 001 gì đó.

"Cái này." Lúc này chợt có nhân viên xếp hàng đi qua cạnh hai người họ, Lệ Nam Hành biết Phong Lăng da mặt mỏng, nên thản nhiên khẽ thầm thì chỉ đủ để một mình cô nghe được: "Loại mà em chọn ban nãy có kϊƈɦ cỡ nhỏ quá, không vừa với anh."

Phong Lăng hơi sững người ra, sau đó mặt cô dần đỏ bừng lên. Sau khi rời khỏi căn cứ, đây là lần đầu tiên mặt cô đỏ một cách rõ ràng thế này. Cô dứt khoát quay đi không nhìn anh nữa, nhưng người đàn ông lại vừa đẩy xe vừa mỉm cười, cánh tay dài của anh giơ ra kéo cô gái nhỏ đáng yêu đến mức khiến anh chỉ muốn lập tức tìm một chỗ nào đó để đè lên giường vào lòng, sau đó anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô: "Sau này em mua thì nhãn hiệu nào cũng được, nhưng phải nhớ chọn kϊƈɦ cỡ lớn một chút."

"Lệ Nam Hành, anh..." Phong Lăng bỗng quay sang nhìn, nhưng đã bị người đàn ông chặn môi.

Xung quanh có nhiều người qua lại như vậy, Phong Lăng nổi hết cả gai ốc, mắt thi thoảng lại nhìn sang bên cạnh. Cuối cùng vì tâm trạng của Lệ Nam Hành đang tốt một cách khó tả, anh lập tức buông ra trước khi cô nổi đóa lên, sau đó lại hôn một cái lên chóp mũi cô: "Đi, đi thanh toán thôi."

Phong Lăng bị trêu ghẹo đến mức mặt không thể đổ thêm được nữa, nhưng cả quá trình tuy cô tỏ vẻ bực tức vẫn bị anh cưỡng chế ôm vào lòng, đi về phía quầy thu ngân.

Mãi đến khi đi ra khỏi siêu thị, mặt cô vẫn nóng đến mức không tưởng tượng được. Cô cảm thấy mình quá phóng khoáng với một người đàn ông không biết xấu hổ như Lệ Nam Hành cũng không phải là một chuyện hay, cái gì mà nũng nịu với không nũng nịu, lúc cô không chủ động anh đã đủ phóng túng rồi, nếu cô còn chủ động nữa thì chắc anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô luôn mất.

Mười lăm phút trước khi phim chiếu, hai người họ đã đi đến rạp chiếu phim, sau khi đi vào, cả hai tìm ghế tình nhân. Chỗ ngồi này là một phòng xem phim sang trọng ở tầng hai, góc độ và tâm nhìn màn ảnh vô cùng hoàn hảo, đồng thời cũng rất khuất, phía sau còn mấy ghế đôi nữa, cũng có rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi đang ngồi ở đó. Lúc đó, hình như Phong Lăng nghe thấy có người hôn hôn hôn hít hít ở phía sau, dù không đói nhưng cô vẫn mau chóng lấy một túi snack khoai tây vị nguyên bản ra ăn.

Kết quả cô chưa ăn được mấy miếng, người đàn ông bên cạnh đã đoạt mất chiếc túi trong tay cô...

Sau đó...

Cả bộ phim bom tấn của Hollywood có độ dài khoảng hai tiếng rưỡi, nửa tiếng đầu tiên, vì nghe thấy tiếng hôn hít của mỹ cặp đôi ở phía sau nên Phong Lăng xấu hổ đến mức không thể xem nổi, còn hai tiếng sau đó, dường như toàn bộ thời gian, cô đều bị Lệ Nam Hành đè ra sofa để hôn.

Lúc đầu, Lệ Nam Hành vốn chỉ định để cô trải nghiệm những việc mà cô chưa từng trải qua thôi, nhưng dáng vẻ của cô lúc ở trong siêu thị ban nãy thực sự khiến anh không muốn làm người đứng đắn nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)