Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 227

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 227
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Theo tôi phỏng đoán thì họ là người cùng chí hướng, dù sao Phong Lăng cũng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sống một mình. Với lại, lúc vừa được giao cho cô quản lý, cậu nhóc này là người muốn chuyển đội nhất. Cậu ta cảm thấy căn cứ cử một huấn luyện viên nữ đến dạy chính là không coi trọng bọn họ, chẳng khác nào đổi một hình thức khác để loại bỏ bọn họ." Hàn Kình vừa nói vừa cười: "Kết quả cậu ta là người đầu tiên bị Phong Lăng không cần đến hai chiêu đã đánh cho nằm bò ra đất."

Lệ Nam Hành không có biểu cảm gì: "Buồn cười lắm à?"

Thấy biểu cảm ghen tuông thấu trời của Lệ lão đại không hề giảm đi chút nào, Hàn Kình vội ngưng cười: "Không có, không có! Chẳng hề buồn cười chút nào, tôi chỉ trình bày lại chút thôi."

Lệ Nam Hành tiếp tục giơ thẳng súng, ánh mắt khó chịu: "Cùng chí hướng thì cần phải bóp vai đấm lưng? Đưa nước lấy cơm?"

Hàn Kình bị cơn ghen của anh hun cho nhức đầu nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt chính trực "chỉ có lời lão đại mới là đạo lý", bảo: "Đúng, đúng là hơi quá đà rồi!"

Cuối cùng Lệ Nam Hành cũng không bắn phát súng này ra mà đột nhiên ném súng thật mạnh lên kệ xếp ở bên cạnh: "Người mới? Trẻ con? Mười chín tuổi rồi còn trẻ con cái gì?"

"Đúng, không còn là trẻ con nữa, đúng là phải chú ý chừng mực!" Hàn Kình phụ họa theo.

Lệ Nam Hành bỗng lườm Hàn Kình một cái sắc lẹm, thấy ánh mắt của lão đại, anh ta bỗng có cảm giác sống lưng lạnh toát, vội cười trừ: "Lão đại, thật ra... anh cũng biết tính tình Phong Lăng mà! Anh theo đuổi cô ấy lâu như vậy, đến tận giờ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn nghe lời anh mà đúng không? Một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh như vậy cũng chỉ biết nịnh hót thôi, đâu có đễ gì tán được cô ấy, phải không nào? Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đầu."

Sao lại có chuyện chưa hoàn toàn nghe lời?

Mấy ngày trước cô còn vô cùng dịu dàng tựa vào ngực anh đấy.

Đây chắc chắn là một Phong Lăng mà đám người này trước giờ chưa bao giờ thấy được.

Lệ Nam Hành cảm thấy trái tim lạnh lùng vô tình của Phong Lăng bây giờ đã được nhồi nhét chút cảm xúc bình thường, đã hơi có ý thức về tình yêu rồi. Ngộ nhỡ vẫn chưa toàn tâm toàn ý với anh đã bị thằng nhóc nhỏ hơn cô ba tuổi dụ dỗ đưa đi mất thì phải làm sao?

Mặc dù khả năng không lớn lắm, anh cũng hoàn toàn tin tưởng vào Phong Lăng, nhưng thằng nhóc kia không những là trẻ mồ côi, mà mọi mặt còn đều rất xuất sắc, tính cách lại rõ nét như vậy, biết khiêu khích cũng biết nịnh hót. Anh không dám đảm bảo Phong Lăng liệu có cảm thấy loại người có tính cách vô cùng sôi nổi này phù hợp với mình hơn anh hay không?

Càng nghĩ, sắc mặt Lệ Nam Hành càng u ám, cuối cùng anh dứt khoát kéo khóa quân phục xuống, cởi áo khoác ra, vắt lên khuỷu tay rồi xoay người rời đi.

Thấy vẻ mặt này của Lệ lão đại, Hàn Kình có linh cảm cho dù ngày hôm nay A Phong có dùng mười cái mạng đứng chặn trước cửa trụ sở căn cứ thì có lẽ cũng không ngăn được anh.

Chẹp, tốt nhất vẫn nên bớt lời đi thì hơn...

Kể từ khi tiếp quản đội người mới này, Phong Lăng bận rộn tới mức đầu óc choáng váng, đối phó với đám người mới này cũng đã chiếm hết toàn bộ tinh thần và thể lực của cô. Mỗi ngày năm giờ sáng đã phải thức dậy sắp xếp luyện tập buổi sáng, quan trọng là đám người mới này vừa vào, đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh được, thường xuyên có vài người lười biếng không dậy nổi, khiến cô phải đích thân tới xốc chăn lên, lôi người từ trêи giường ra sân tập.

Hồi mới đầu, bọn họ vẫn chưa thích ứng được, không bao giờ nghĩ rằng một huấn luyện viên nữ lại đám tới xốc chăn của mình lên. Mặc dù bọn họ đều mặc quần áo, ít nhất cũng có cái quần soóc nhưng đám thanh niên trẻ tuổi mười tám, mười chín tuổi này vẫn cực kỳ xấu hổ. Sau hai ngày bị xốc chăn liền vô cùng tự giác tới sân huấn luyện đúng giờ, không dám ngủ nướng nữa.

Phong Lăng lại không thèm để ý tới sự khác biệt giữa nam và nữ này, hơn nữa bởi vì nơi này là căn cứ XI, từ nhiều năm trước cô đã sống ở đây nên cũng không nhạy cảm hiểu được kiểu hành vi này có đi quá giới hạn giữa nam và nữ hay không. Hơn nữa, dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng trong mắt cô, đám người mới này đều là trẻ con. Lúc đi xốc chăn Phong Lăng cũng từng cân nhắc tới những thứ này, nhưng ít nhiều vẫn cần chút lực chấn áp, nếu không ngay cả huấn luyện buổi sáng còn tới trễ thì có thể trông chờ gì ở đám người này nữa?

Cô cứ đi xốc chăn như vậy, lại lạnh lùng nghiêm khắc giám sát rồi trực tiếp ra tay đánh người. Sau ba bốn ngày, cả hai mươi tên nhóc trẻ tuổi lỗ mãng đã ngoan ngoãn phục tùng dưới đế giày của cô, không dám lên tiếng phản kháng gì nữa.

Ngoại trừ buổi sáng dậy sớm ra, hiện tại, thời gian rảnh rỗi hàng ngày của cô đều bị bọn họ chiếm dụng, hỏi lung tung này nọ nghĩ mọi cách lôi kéo làm quen. Cho dù Phong Lăng vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng suy cho cùng cô vẫn là con gái, lại còn là một người con gái xinh đẹp. Ở trong mắt bọn họ, Phong Lăng chính là kiểu người cao quý xinh đẹp lạnh lùng. Ngoại trừ lúc huấn luyện không đám trêu chọc cô ra thì thời gian còn lại vẫn muốn nịnh hót, thử đến gần.

Mặc dù đại đa số đều thất bại.

Chỉ riêng cậu nhóc tên là Vạn Kha kia, lúc cô mới vừa tiếp quản đám người này, cậu ta là người phản đối mạnh mẽ nhất, nhưng bây giờ lại đứng trước mặt cô cười đùa cợt nhả cả ngày.

Phong Lăng đã tìm hiểu về tình huống của cậu ta, rất nhiều phương diện đều giống với cô năm xưa, vì vậy, thỉnh thoảng cô sẽ tươi cười, đối xử tốt với cậu ta hơn một chút. Nhưng nụ cười của Phong Lăng thường rất ngắn ngủi, cười xong liền bảo người ta nhanh chóng trở về làm việc của mình, bớt lượn lờ trước mặt cô.

Lại là một ngày bộn rộn từ năm giờ sáng đến chín rưỡi tối mới có thể trở về chỗ ở, trời đã tối từ lâu, Phong Lăng thu xếp ổn thỏa chuyện bên ngoài rồi về thẳng trụ sở căn cứ.

Vào khoảng thời gian này, lẽ ra trong trụ sở căn cứ ngoại trừ một vài người làm nhiệm vụ tuần tra thường xuyên thì không còn ai khác nữa.

Ai ngờ cô mới vừa đi tới trước cửa trụ sở căn cứ, còn chưa bước lên cầu thang, bỗng nhiên có một lực kéo mạnh từ phía sau, trong nháy mắt cô chợt giật mình quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ là ai đã bất ngờ bị túm lấy cổ tay.

Phong Lăng cũng không kịp thốt lên tiếng nào, mấy người làm nhiệm vụ tuần tra trước cửa trụ sở căn cứ vừa rồi rõ ràng đã trông thấy bóng dáng Lệ lão đại và Phong Lăng chợt xẹt qua ở phía trước. Sau khi xác định đó đúng là Lệ lão đại, suy nghĩ một hồi, vì cái mạng nhỏ và tương lai trong căn cứ của mình, nhóm làm nhiệm vụ tuần tra tự cảm thấy vẫn nên chọn phương án vờ không phát hiện ra thì hơn! Bọn họ đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này, vì vậy, tất cả đều trơ mắt nhìn Phong Lăng bị Lệ lão đại cưỡng ép "bắt cóc", nhưng lại không ho he một tiếng nào, thậm chí còn đứng đó vờ như không thấy, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngược lại, hai phút sau A Phong đi ra ngó loanh quanh, tỏ vẻ khó hiểu nhìn đồng hồ: "Lạ thật, hôm nay bên chỗ người mới khó xử lý lắm hay sao mà đến giờ Phong Lăng vẫn chưa về?"

Song, vào giờ phút này, miệng của Phong Lăng đã bị người đàn ông bịt lại, muốn lên tiếng muốn kêu cứu cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trực tiếp bị anh ép buộc dẫn tới một khu vực tương đối tối tăm ở phía sau trụ sở căn cứ. Nếu không phải cô có thể khẳng định người đó là Lệ Nam Hành từ mùi hương quen thuộc trêи người anh và cái ôm ấp thân thuộc sau lưng, Phong Lăng đã rút khẩu súng ở bên hông ra từ lâu rồi!

Lúc này ở trong căn cứ, ngoại trừ vài vị trí quan trọng ra thì phần lớn đèn điện đều đã tắt, trêи khoảng đất trống phía sau trụ sở căn cứ, Phong Lăng trông thấy xung quanh tối đen như mực, trong nháy mắt dây thần kinh toàn thân cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.

Nhưng bởi vì đã mệt mỏi cả ngày, Phong Lăng căn bản không muốn phí sức giãy giụa, hơn nữa cũng biết mấy ngày nay Lệ Nam Hành bị mình bơ như thế, chắc chắn tâm trạng của anh sẽ không tốt cho lắm, cô quyết định không vùng vẫy nữa mà mặc cho người đàn ông ở trong bóng tối ôm lấy mình thật chặt từ sau lưng, nụ hôn ẩm ướt trực tiếp tập kϊƈɦ gáy cô.

*****

Phong Lăng đột nhiên bị hôn đến mức người run lên, nhưng đúng giây phút này lại chợt bị người đàn ông phía sau ôm càng chặt thêm.

Bởi nụ hôn ẩm ướt ở cổ mà giọng nói của cô cũng hơi thay đổi: "Lão đại..."

"Còn biết anh là lão đại của em? Anh tưởng em không để cái căn cứ này vào mắt nữa, ngày ngày chỉ chăm chăm vào mấy tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh kia thôi chứ." Giọng nói của người đàn ông quấn quanh cổ cô, lúc nói chuyện môi cũng không hề rời khỏi vùng đa sau gáy, thậm chí đôi môi hơi khô của người đàn ông còn cạ vào cổ cô, khiến cô vừa ngứa ngáy vừa run rẩy.

Phong Lăng không tránh được, lại nghe ra trong giọng điệu có hơi bất mãn của anh, vốn cô muốn đẩy tay của anh ra một chút, nhưng rồi lại từ bỏ, sờ sờ cái tay đang ôm trước bụng mình, từ từ đặt tay mình lên trêи. Anh lập tức nắm ngược lại, dùng ngón cái vuốt ve đốt ngón tay mềm mại của cô, càng hôn mạnh bạo hơn.

Nếu cứ hôn tiếp thì sợ rằng sẽ để lại dấu vết khả nghỉ gì đó, bây giờ mỗi ngày ở trong căn cứ cô đều mặc trang phục chiến đấu, mà trang phục chiến đấu không phải loại cao cổ, cô không thể ngày nào cũng đeo thứ gì đó để che đậy dấu vết trêи cổ được.

Cô vội vàng thúc nhẹ cùi chỏ vào ngực anh, lúc người đàn ông dừng lại, chỉ ôm cô chặt hơn, Phong Lăng tựa vào ngực anh thấp giọng nói: "Chú ý một chút, dù sao ở đây cũng là căn cứ, cho dù trời tối, nhưng gần chỗ này lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua. Trong căn cứ nhiều người như vậy, chỗ như thế này cũng không thể tránh được ai, anh... dù sao anh cũng phải kiềm chế một chút..."

"Kiềm chế cái gì?" Người đàn ông ôm chặt lấy Phong Lăng, dán vào tai cô, nói với giọng trầm ấm: "Ông đây tìm đủ mọi cách mới dỗ được em quay về căn cứ, khó khăn lắm em mới trở lại, kết quả lại càng xa cách hơn. Đám nhóc người mới kia vây quanh em trong trại huấn luyện cả ngày, đừng nói là "giải quyết, ngay cả cơ hội hôn một cái, ôm một cái, vuốt ve an ủi nhau cũng không có. Vất vả lắm mới tóm được em, em còn bắt anh kiềm chế sao?"

Người đàn ông vừa nói vừa như không thể giải tỏa được ɖu͙ƈ vọng, lại đồng thời như thể muốn trút giận mà cúi đầu cắn một cái lên vùng da thịt trắng nõn giữa cổ và vai cô. Đương nhiên anh cắn không mạnh, không đau, nhưng vẫn khiến Phong Lăng giật nảy theo bản năng. Nhất thời, Phong Lăng cũng hơi mềm lòng, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhìn xung quanh, sau đó len lén lấy tay nhéo nhéo tay của người đàn ông:

"Em nghe thấy có tiếng bước chân..."

"Có thì có, người nào dám nhìn lén, ngày mai anh sẽ móc mắt ra."

Tại sao trước đây cô không phát hiện Lệ Nam Hành lại là người như thế nhỉ...

Phong Lăng vội vàng nói tiếp: "Đừng, dẫu sao hiện tại em cũng là huấn luyện viên là của đội người mới, bất kể thế nào thì đám thanh niên choai choai kia cũng rất cứng đầu, nếu muốn kiểm soát được thì nhất định phải có uy trước mặt bọn họ. Bây giờ, tất cả bọn họ đều cảm thấy em giống một nữ sát thần mặt lạnh, không ai dám làm mất lòng em, như vậy bọn họ còn có thể nghe lời của em, bằng lòng ngoan ngoãn huấn luyện thật tốt. Nếu bây giờ bị bọn họ trông thấy em với anh ở đây... Vậy hình tượng nghiêm khắc em vừa xây dựng lên sẽ bị hủy hết mất."

Cô vừa nói vừa nhanh chóng xoay người, chủ động giơ tay lên ôm lấy mặt anh, nhón chân lên hôn lên cằm anh. Sau khi nụ hôn ngắn ngủi, Phong Lăng lại sợ bị người nào đó đi ngang qua trông thấy, tranh thủ lùi lại nhưng người đàn ông lại bỗng nhìn sâu vào cô, như thể có thể ghìm cô vào trong lòng mình trong khoảnh khắc.

"Thật sự có tiếng bước chân mà." Phong Lăng lại nghiêng tai lắng nghe theo bản năng.

Lệ Nam Hành không thèm quan tâm, ôm chặt phần hông cô, nhìn vẻ mặt cẩn thận nghiêm túc của cô, lại nhìn mái tóc ngắn mềm mại dán trêи trán cô. Phong Lăng trước kia luôn cố tình cắt tóc rất ngắn, mặc dù bây giờ tóc cô vẫn ngắn, nhưng cũng được cắt tỉa theo kiểu dáng nữ, nhất là sợi tóc của cô rất mềm, rất mỏng, gió nhẹ nhàng thổi một cái sẽ khiến vài sợi phe phẩy, trông vô cùng dịu dàng. Một cơ thể nõn nà mềm mại đang ở trong lòng anh, hơn nữa lại còn là người phụ nữ đã thừa nhận là bạn gái mình, là đàn ông thì ai có thể chịu được cơ chứ.

Huống hồ anh đã phải nhịn nhiều ngày như vậy.

Người đàn ông không nói dù chỉ một câu dư thừa, trực tiếp cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Phong Lăng nghe thấy vài tiếng bước chân tới gần, cuống quít giơ tay lên chặn miệng anh. Lệ Nam Hành khó chịu nhướng mày nhìn cô, cô lại dùng vẻ mặt vừa dè dặt vừa tựa như năn nỉ nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Lần sau lại hôn tiếp... Lần sau đi... Nơi này quá gần với chỗ ở của đám người mới kia..."

Lệ Nam Hành khó chịu kéo tay cô xuống, cúi đầu muốn hôn tiếp, lúc này Phong Lăng còn chưa kịp tránh thì cách đó không xa bỗng truyền đến hai giọng nói hơi quen tai: "Ơ? Hình như bên kia có người?"

"Ai thế?"

"Đúng vậy, sao giờ này lại có người chạy tới phía sau trụ sở căn cứ nhỉ..."

Phong Lãng lắng nghe, quả nhiên là giọng nói của hai thành viên trong đội người mới, cơ thể Phong Lăng tức khắc như thể mọc thêm gai nhọn, vội vàng đạp một cái thật mạnh lên chân Lệ Nam Hành.

Đang định vuốt ve an ủi người con gái trước mặt, trong mắt anh đều là hình ảnh người con gái ấy nên Lệ Nam Hành không hề phòng bị, bị cô tàn nhẫn đạp một cước. Thoáng chốc, anh nhìn cô chằm chằm với sắc mặt tái xanh. Phong Lăng nhanh chóng giãy ra khỏi lồng ngực người đàn ông, nhân lúc hai đội viên mới kia chưa tới gần, không nhìn thấy rõ bọn họ là ai, cô cố sức túm lấy cổ tay Lệ Nam Hành, rẽ sang một bên khác, vội vàng chạy về phía trước.

Lệ Nam Hành cố nén cơn bực tức muốn quay đầu dùng súng bắn chết hai tên thành viên đội người mới kia. Anh bị Phong Lăng kéo chạy nhanh vài bước, trở lại trước cửa trụ sở căn cứ.

Trước cửa vừa có đèn vừa có camera giám sát, Phong Lăng cẩn thận hít một hơi thật sâu, tay vẫn nắm lấy cổ tay Lệ Nam Hành, sau đó quay đầu nhìn về phía ban nãy, lúc này mới như thở phào nhẹ nhõm mà nói khẽ: "May mà vừa rồi bên kia quá tối, chắc cũng không nhận ra được. Em biết ngay là trong đội em có vài tên nhóc thối thích lợi dụng lúc buổi tối mọi người đều nghỉ ngơi để lén chạy ra ngoài hút thuốc mà."

Đám người mới dưới quyền Phong Lăng bị cô quản lý rất nghiêm khắc, bình thường muốn hút thuốc cũng không được hút ở trong phòng, vì vậy buổi tối sau khi tất cả mọi người quay về chỗ ở, bọn họ chỉ có thể lén chạy đi tìm một khoảng đất trống không người để hút một lát. Không ngờ lần này lại bị bắt gặp.

Thấy vẻ chột dạ rồi lại thở phào nhẹ nhõm của Phong Lăng, dưới ánh đèn trước cửa tòa nhà trụ sở căn cứ, trong mắt cô như có ánh sao sáng ngời. Lệ Nam Hành vốn đang khó chịu vì nụ hôn ban nãy bị gián đoạn nhưng thấy cô ở trong căn cứ có thể càng ngày càng cởi mở như vậy, không phải đóng vai nhân vật nam giống như trước đây, cũng không còn chú ý tới chuyện trước đây rời khởi căn cứ nữa, cô đã đần dần thuận theo bản tính của mình, đôi môi anh từ từ cong lên thành nụ cười không có lý do. Mới chỉ trông thấy cô như vậy, tâm trạng anh đã cực kỳ vui vẻ.

Phong Lăng vẫn chưa nhận ra đối phương đang cười, sau khi tạm thời bỏ lại hai người kia ở phía sau, cô chợt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi và cả tình hình dường như có chút lúng túng hiện tại...

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)