Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 200

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 200
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vừa mới dừng xe ở bãi đỗ xe dưới khách sạn, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng xe rít qua. Cô xuống xe rồi đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy xe của Lệ Nam Hành đúng lúc tiến vào bãi đỗ xe, đậu chếch ở phía đối diện với xe cô. Anh cũng vừa mới quay về?

"Sao hôm nay anh cũng về muộn vậy?" Phong Lăng trực tiếp đi tới hỏi một câu.

Lệ Nam Hành sớm đã nhìn thấy xe của cô từ lúc cô lái xe vào. Vốn dĩ muốn ngồi lại trong xe một lúc nhưng anh lại nghe thấy tiếng của cô, biết rằng không thể giấu được, anh liền hạ kính xe xuống, rồi nhìn cô gái nhỏ đang quàng chiếc khăn đỏ đứng ở ngoài xe với đôi mắt đen sâu thẳm.

Anh đột nhiên cười: "Khăn quàng cổ này cũng đẹp đấy, ấm không?"

"Ừm." Phong Lăng khẽ đáp một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận chiếc khăn này thật sự rất ấm áp, hơn nữa hôm nay Quý Noãn cũng luôn khen cô quàng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ này rất xinh, đen đỏ phối hợp cũng rất đẹp mắt.

Cô lại không chú ý đến giọng nói hơi khàn khàn ám muội của người đàn ông trước mặt. Bình thường khi đứng trước mặt cô, Lệ Nam Hành đều muốn hôn cô, trong lúc ôm cô cũng sẽ nói với giọng hơi khàn khàn. Người nhạy bén như cô trong phút chốc cũng không phát hiện ra được sự khác thường của anh.

"Không xuống xe sao?" Thấy anh vẫn ngồi ở trong xe, Phong Lăng hỏi.

"Em lên nghỉ ngơi trước đi, anh gọi điện thoại một lát rồi lên." Lệ Nam Hành vừa cười vừa nói.

Phong Lăng thấy động tác lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra của anh có hơi chậm chạp, tuy không nhìn ra được có điều gì bất thường nhưng cô vẫn hỏi một câu theo bản năng: "Có phải anh không có chỗ nào thoải mái không?"

Lệ Nam Hành bỗng khựng lại, anh quay đầu, nhìn cô xuyên qua cửa kính xe vẫn đang mở: "Không."

"Ga ra dưới hầm rất lạnh, có cuộc gọi gì thì về phòng đã rồi hãy gọi, nếu như không tiện để em nghe thì em sẽ vào phòng ngủ tắm rửa. Chúng ta đã gặp ở đây rồi mà còn muốn tách ra về phòng, nhất thiết phải vậy không?" Phong Lăng vừa nói vừa đứng ở bên ngoài đợi anh xuống xe.

Bình thường đều là cô trốn tránh anh, cho dù sau khi làm hòa với nhau cũng thường là anh chủ động, hiếm khi thấy cô cố ý khăng khăng làm chuyện gì đó.

Bây giờ cô lại nhất quyết muốn đi lên cùng anh, đổi lại là lúc bình thường, chắc chắn Lệ Nam Hành sẽ rất vui vì giờ cô đã thay đổi từng chút từng chút một, chịu mở lòng từng chút một với anh.

Nhưng mà lúc này, đối diện với cô gái quàng chiếc khăn đỏ, khuôn mặt trắng ngần dụ dỗ người khác kia, Lệ Nam Hành chỉ cảm thấy bị giày vò.

Khoảng nửa phút sau, Lệ Nam Hành xuống xe.

Lúc xuống xe, không khí lạnh lẽo ngoài xe ập đến khiến anh tỉnh táo lên rất nhiều, có điều đóng cửa xe lại xong anh vẫn đứng ở bên cạnh Phong Lăng, không tiến đến rồi ôm chặt cô vào lòng như bình thường, mà duy trì khoảng cách nửa mét với cô rồi nói: "Đi thôi."

Phong Lăng thoáng nhìn anh rồi xoay người đi về phía thang máy dưới hầm để xe.

Lúc vào trong thang máy, Phong Lăng vừa lấy thẻ phòng trong túi xách ra vừa nói: "Anh chắc chắn mình không bị bệnh chứ?"

"Ừ." Người đàn ông bên cạnh khẽ đáp.

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, phản chiếu trong tấm gương ở cửa thang máy là hình ảnh Phong Lăng đang cúi đầu tìm đồ trong túi xách. Nhìn mái tóc mềm mại của người con gái, cùng với biểu cảm hiếm khi không lạnh lùng, thậm khí là còn có chút dịu dàng của cô, ban nãy Lệ Nam Hành cảm thấy tác dụng của loại thuốc trong ngụm rượu mà anh uống không quá mạnh, nhưng bây giờ hình như càng ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng...

Bây giờ, Phong Lăng mới phát hiện ra dường như anh có gì đó khác thường. Đổi lại như mọi lần lúc này chắc chắn đã tiến sát tới, chỉ mong có thể vừa ôm vừa hôn cô trong thang máy, kể cả là không ôm không hôn cũng sẽ không duy trì khoảng cách với cô như vậy.

Vốn dĩ không gian trong thang máy không lớn, cô đứng gần cửa thang máy, anh đứng ở phía sau, hoàn toàn không có ý định lại gần.

Thang máy mở cửa "tinh" một tiếng, Phong Lăng bước ra. Lúc mở cửa phòng, cô quay lại nhìn anh, kết quả người đàn ông ấy vẫn đứng phía sau cô như vậy, không hề lên tiếng. Cô bước vào phòng, thay giày xong lại quay lại nhìn anh: "Lệ Nam Hành."

Anh vào phòng, cởi áo khoác ngoài rồi ném sang một bên, nghe thấy cô gọi nên quay đầu lại.

Thấy biểu cảm và trạng thái của anh cũng không có gì khác thường, cô mới nói: "Không phải anh muốn gọi điện thoại sao? Em về phòng ngủ rửa mặt thay thuốc trước, anh bận gì thì cứ làm đi."

"Ừ, chú ý đừng để miệng vết thương dính nước." Anh dặn dò.

Quả thực không có gì khác thường.

Chẳng lẽ vì hôm nay cô mang khăn quàng cổ màu đỏ nên tâm trạng cũng biến thành "màu đỏ" luôn rồi? Giống như những người con gái khác đều vì những thay đổi cảm xúc nhỏ nhặt của người yêu mà suy nghĩ lung tung gì đó.

Không nên như vậy chứ...

Không có gì khác thường, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng mà không thể nói nên lời.

Thấy Lệ Nam Hành cầm điện thoại đi vào phòng đọc sách, Phong Lăng cũng xoay người đi thẳng về phòng ngủ.

Phong Lăng tắm rửa rồi thay thuốc xong mất khoảng bốn mươi phút, trong thời gian này cô không nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì.

Phong Lăng lặng lẽ ngồi ở trong phòng một lát, xem tin nhắn Quý Noãn gửi cho cô sau khi về đến nhà, cô gửi tin nhắn trả lời, sau khi báo cho nhau biết rằng mình đã về nhà an toàn, cô bỏ điện thoại sang một bên.

Ngồi thêm một lúc, Phong Lăng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng sách khóa chặt, cửa phòng ngủ bên kia vẫn đế hé như trước, chứng tỏ anh vào phòng sách xong cho đến bây giờ và vẫn chưa đi ra.

Xem ra nếu không phải sức khỏe không tốt thì chắc là hôm nay ở bên ngoài Lệ lão đại đã gặp phải người nào đó khiến anh không vui, tâm trạng không tốt hoặc là sao đó rồi.

Dù gì cô cũng là bạn gái, cứ luôn tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm tới anh thì có vẻ cũng không hay lắm.

Phong Lăng nghĩ một lúc rồi đi thẳng vào nhà bếp, mở tủ lạnh lục lọi một lúc lâu trong đó, nhớ đến lúc nãy trên người Lệ Nam Hành có mùi rượu thoang thoảng, không biết có phải buổi tối có tiệc rượu xã giao không, có phải chỉ uống rượu mà không ăn gì không. Bản thân cô cũng không giỏi nấu cơm, nhưng vài món đơn giản thì vẫn có thể làm được.

Vì thế cô đi thẳng vào nhà bếp nấu một bát canh trứng hành đơn giản, món này không nhiều dầu mỡ, còn ấm bụng, thích hợp để ăn tối.

Sau khi làm xong, Phong Lăng bưng bát canh trong tay rồi đi đến trước cửa phòng sách, đưa một tay lên khẽ gõ cửa.

Người ở trong phòng không đáp lại, cô tính toán thời gian một chút, Lệ Nam Hành vào phòng lâu như vậy, có lẽ đã gọi điện thoại xong, giờ không thấy có động tĩnh gì, lẽ nào ngủ rồi?

Phong Lăng thử xoay nắm cửa, cửa phòng sách liền mở ra, cô bưng bát cháo đi thẳng vào trong, nhưng trong giây phút cô bước vào thì chợt nhìn thấy người đàn ông trong phòng sách đang...

Cảnh trước mắt khiến Phong Lăng vô cùng sốc, bát canh trong tay cô liền rơi thẳng xuống đất. Chỗ canh nóng hổi vung vẩy ra khắp sàn.

Phong Lăng vô cùng hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy u ám, nguy hiểm của người đàn ông trước mặt. Cô vội vàng lùi về sau, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Em chưa thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi..."

*****

Canh vung vãi khắp mặt đất, vì quá nóng, nên lúc vừa rơi xuống đất, nước canh vẫn còn bốc lên hơi nóng mờ mờ.

Phong Lăng hơi hoảng loạn mà lùi lại, đây là sự hốt hoảng mà bao năm qua hiếm có ai thấy được ở cô, Phong Lăng không biết nên nhìn về nơi nào, cô quay người định chạy ra ngoài.

"Chờ chút."

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, lãnh đạm, hơn nữa còn có phần kiên quyết khiến cô khó hiểu. Lúc Phong Lăng đứng đờ ra trước cửa phòng sách, người đàn ông đứng dậy, đi thẳng về phía cô.

Vì sợ cơ thể anh không thoải mái hoặc tâm trạng không tốt nên Phong Lăng đã nấu cho anh một bát canh trứng, nhưng cô hoàn toàn không ngờ khi bước vào phòng lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng chấn động thế này.

Lúc trước, cô từng nghe Tiểu Bát và Hạ Điềm nói có rất nhiều cô gái trẻ khi đi học thường lén xem các bộ phim mà đàn ông con trai thích xem trong phòng, bởi vậy thật ra chuyện gì họ cũng biết hết.

Nhưng Phong Lăng lại chưa từng xem những thứ đó bao giờ!

Đến những cuốn sách tục tĩu, cô cũng chưa từng coi!

Ngoài một lần ở trên núi tuyết năm xưa, cô bị người đàn ông ôm đến mức lú lẫn này đè lên giường ra, cô gần như chỉ nghe mấy anh em trong căn cứ nói đến chuyện nhu cầu sinh lý của đàn ông khi trêu đùa lẫn nhau thôi, nhưng cô chưa thật sự biết đến những chuyện đó bao giờ.

Ban nãy, cuối cùng cô cũng đã được mở mang tầm mắt rồi!

Cảm thấy người đàn ông ở phía sau đang tiến lại gần, hơi thở của anh đường như cũng nhanh chóng bủa vây lấy cô, bàn tay của Phong Lăng gắt gao túm vào khung cửa, cố gắng trấn tĩnh để giọng nói của mình nghe có vẻ như không có gì thay đổi, cô nói: "Em không nhìn thấy gì cả... Anh... anh..."

Cô không nói tiếp chữ "anh" được nữa, chỉ muốn rời khỏi đây ngay.

Nhưng lúc này, người đàn ông bất chợt kéo Phong Lăng lại, Phong Lăng suýt nữa đã kêu lên, hơn nữa trọng lượng cơ thể cô đã ngã vào lòng anh. Cách một lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của đối phương, bấy giờ cô càng thấy kinh ngạc hơn, vội vàng muốn giãy ra: "Vừa rồi không phải là em cố ý nhìn đâu, anh bỏ em ra! Em về phòng nghỉ đây, muộn rồi, bây giờ em muốn đi ngủ..."

Nhưng lúc này người đàn ông đã được thế áp Phong Lăng lên cánh cửa, hơn nữa còn để mặt cô hướng về phía cửa, trán cô dán lên khung cửa hơi giá lạnh, còn phía sau là cơ thể đang nóng đến mức hơi khác thường của người đàn ông, anh áp chặt người cô ở đó.

Lệ Nam Hành ôm cô, nói là ôm thì chi bằng nói là lúc này, dường như anh đang đè sức nặng của nửa người lên lưng cô một cách vừa ngang ngược, vừa bá đạo thì đúng hơn. Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai cô: "Vốn dĩ thấy vết thương của em chưa lành nên anh không định làm gì em. Anh đã cố kiềm chế bản thân tha cho em, đóng cửa phòng làm việc lại để cố gắng không nghĩ tới em, kết quả em lại tự bước vào đây, em có biết như vậy có nghĩa là gì không hả?"

Dù Phong Lăng đang hơi hoảng loạn vì sự khác lạ hiện tại của anh, nhưng sự nhạy bén quen thuộc từ xưa đến nay của bản thân vẫn giúp cô phát hiện ra điều gì đó. Bình thường, kể cả khi bắt nạt cô, khi làm những chuyện không đứng đắn với cô thì cơ thể anh cũng không nóng đến mức này.

"Lệ lão đại, có phải anh ăn uống trúng thứ gì bậy bạ không..." Cô phỏng đoán, đồng thời hỏi thẳng anh.

Bấy giờ tiếng cười khe khẽ của người đàn ông vang bên tai cô, chất giọng khàn khàn khiến cô run rẩy dán sát lên tai: "Ừ."

Người Phong Lăng chợt run lên giữa vòng ôm của anh và cánh cửa, sự run rấy này không phải vì lạnh mà là vì giọng nói đã khàn đến mức cực điểm của người đàn ông khiến cơ thể cô vô thức mềm nhũn.

Cô cứ dán mặt mình lên cánh cửa như thế, duy trì giọng nói lạnh lùng: "Thế thì anh cố chịu đựng một chút, em đi gọi bác sĩ cho anh, hoặc... anh hãy kiềm chế bản thân trước, em sẽ nghĩ... nghĩ cách giúp anh..."

Không chờ Phong Lăng nói dứt câu, người đàn ông sau lưng đã hôn lên vành tai cô, toàn thân cô chợt run rẩy, nửa câu sau dường như không thể nói ra tiếp một cách hoàn chỉnh được nữa. Cô không dám đẩy anh ra, cũng không biết nên đặt vào đâu nên chỉ có thể bám víu lên cánh cửa lạnh giá: "Lão đại, lão đại, anh tỉnh táo lại đi..."

"Không tỉnh táo được nữa rồi." Giọng nói của Lệ Nam Hành cứ thế rót vào trong tai cô, anh tiếp tục ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô từ bên khung cửa vào trong lòng mình, anh cất giọng nói khàn đặc như thể đang tuyên bố điều gì đó: "Cũng không thể tiếp tục kiềm chế được nữa"

"Anh..."

Phong Lăng vừa định lên tiếng nhưng trời đất trước mắt cô chợt quay cuồng, Lệ Nam Hành đột nhiên vác cô lên vai, cơ thể cô cứ thế lộn ngược trên vai anh, phần bụng và dạ dày đều bị đè ép khiến cô lập tức kêu lên một tiếng, vội vã giãy giụa muốn xuống khỏi vai anh.

Nhưng người đàn ông không hề nể nang chút nào, anh vỗ mạnh vào mông cô: "Đừng có lộn xôn!"

Phong Lăng: "..." Tên khốn này, lại mượn lúc không tỉnh táo để hành hung cô à?

"Lệ Nam Hành, anh thả em xuống!" Phong Lăng vùng vẫy một lúc, nhưng vì vết thương khá nặng trên cánh tay nên cô đau tới mức không dám dùng nhiều sức để đánh anh.

Lúc vác cô đi ra khỏi phòng sách, qua phòng khách, người đàn ông đã không thể tiếp tục tỉnh táo đi vòng vèo nữa, chiếc bàn trà ngáng giữa đường đi, thấy nó vướng víu, anh lập tức nhấc chân đá đổ cái bàn.

Phong Lăng kinh ngạc nhìn chiếc bàn trà thủy tỉnh bị đá lăn dưới đất, trong vài giây thất thần đó, người đàn ông đã vác cô về phòng ngủ, sau đó ném thẳng cô lên giường, không hề chần chừ phủ người xuống đè lên...

"Lệ Nam Hành... anh..."

"Ngoan nào, bây giờ anh không kiềm chế được nên khó đảm bảo sẽ không làm em bị thương, phối hợp chút đi, biết chưa?"

"Em phối hợp thế nào được!" Phong Lăng đã thật sự bị chọc giận, cô nhấc tay lên, định đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông dùng một tay khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, sau đó nụ hôn như cơn lốc nóng bỏng cuốn hết sạch mọi thứ của người đàn ông ập đến.

Thật ra dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Dù Phong Lăng bị cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc khiến cho chấn động, nhưng cô cũng không đến mức quá kháng cự, vả lại cô biết mình quả thực cũng thích người đàn ông này.

Chỉ là chuyện này cũng quá đường đột...

Phong Lăng định nói gì đó nhưng Lệ Nam Hành căn bản không cho cô cơ hội, thậm chí lần này còn khác với trước kia. Trước đây đều là do anh có tình cảm với cô, nên trêu chọc cô, nếu cô từ chối, anh cũng tôn trọng cô, sẽ không thật sự ép cô làm đến bước này.

Nhưng hiện giờ anh đang lột quần áo của cô!

"Lệ Nam Hành... anh bình tĩnh lại đi... rốt cuộc anh đã ăn trúng thứ bậy bạ gì thế hả..."

"Lão đại, anh tỉnh táo lại chút đi..."

"Lệ Nam Hành..."

Cảm giác này cô chỉ mới trải nghiệm một lần.

Cảm giác đau đớn ấy đã lâu rồi cô không trải qua, nó có chút lạ lẫm.

Dù không phải là lần đầu tiên nhưng dẫu sao ngày xưa cũng chỉ có một lần đó mà thôi, rất nhiều năm sau này không hề có thêm một lần nào nữa cả.

Cảm giác đau đớn không giảm bớt hơn trước được bao nhiêu.

Phong Lăng đau tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cô quay sang cắn lên vai người đàn ông, song cảnh tượng quen thuộc như thế này lại khiến người đàn ông trên người cô chợt dừng động tác.

Vì một cảm giác quá đỗi quen thuộc... khiến những sự hoài nghỉ ngắt đoạn như mơ như thực luôn quanh quần trong đầu Lệ Nam Hành bỗng tìm ra được lời giải đáp.

Đêm trên núi tuyết ngày xưa ấy không phải là anh hoàn toàn không có ấn tượng gì, chỉ là nó quá mơ hồ, anh không nhớ rõ, cũng không thể xác định chính xác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa.

Nhưng vào giây phút này, Lệ Nam Hành có thể khẳng định trăm phần trăm. M* kiếp, bao năm qua đúng là anh đã nhẫn nhịn một cách uống phí rồi, thì ra anh đã ăn tươi nuốt sống cô gái ngốc nghếch này từ lâu!

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)