Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 188

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 188
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Văn Nhạc Tình thấy từ lúc vào cửa anh ta vẫn đứng ở đó, giống như đến thăm cô cũng chỉ vì vướng bận trách nhiệm và lo lắng cô lại xảy ra chuyện.

Thật ra cô có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nếu cô là người có tính tình cực đoan thì đã xảy ra chuyện từ lâu rồi, chuyện uống rượu kia cũng chỉ là có việc nên tới nơi đó, Văn Nhạc Tình cũng không nghĩ nhiều, kết quả không ngờ lại bị anh ta bắt gặp, rồi lại như thể cô đang dùng cái chết để uy hiếp anh ta vậy.

Cô sẽ không làm thế.

Nếu thật sự yêu một người thì sao có thể đối xử với người ấy bằng cách thức vừa ấu trĩ vừa gồng ép như vậy được.

Anh không muốn lại gần cô, nhưng vì lo lắng mà vẫn chưa rời đi, chưa trở về Mỹ.

Hai ngày nay, Văn Nhạc Tình ở nhà nghỉ ngơi làm cho cả người lúc nào cũng mệt mỏi rã rời, cô tựa vào ghế sofa với vẻ ốm yếu, rất muốn đi ngủ, nhưng cũng vì Văn Lận Hàn đứng ở đây mà không thể ngủ được, muốn không chú ý đến nhưng căn bản lại không thể làm ngơ cảm giác tồn tại của anh.

Cuối cùng cô vẫn đảo mắt nhìn về phía Văn Lận Hàn: "Nếu Bác sĩ Văn không có việc gì thì đi đi, chỗ này của em không cần anh phải trông coi liên tục. Em nói rồi, sau này sẽ không quấn lấy với anh nữa, anh cứ yên tâm. Trước đây em chưa bao giờ nói những lời thế này, cũng chưa bao giờ buông tay, nếu bây giờ đã định buông tay thì sẽ là buông tay thật sự, nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời mà làm phiền anh nữa."

Văn Lận Hàn vẫn không đáp lại.

Văn Nhạc Tình im lặng trong chốc lát, cô vén chăn rời khỏi sofa.

Văn Nhạc Tình đi về phía Văn Lận Hàn, lúc đi vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn đi tới trước mặt anh ta với vẻ lạnh lùng, cô nhìn cánh cửa ở ngay sau lưng anh ta: "Văn Lận Hàn, muốn em tự mình mời anh ra ngoài sao?"

Văn Lận Hàn không lên tiếng, chỉ vì cô bỗng nhiên đến gần mà cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt rất hờ hững, sắc mặt lạnh lùng mà chứa đầy sự chịu đựng, những cảm xúc và bão tố ẩn giấu trong đôi mắt u tối đó đều không phải là những chuyện cô sẵn lòng quan tâm tới nữa.

Cô cũng lười thăm dò lòng anh.

Trước đây lúc rất rất yêu Văn Lận Hàn, cho dù chỉ là một câu anh ta nói, hoặc là vài chữ anh ta viết, Văn Nhạc Tình đều suy nghĩ tỉ mỉ rất lâu, muốn biết rốt cuộc anh ta có những tâm tư đó với mình hay không.

Sau này suy nghĩ một thời gian dài rồi mới phát hiện, dường như từng chữ từng câu của anh ta đều chẳng liên quan gì đến cô cả.

Tất cả chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi.

"Bác sĩ Văn." Văn Nhạc Tình nhìn anh ta, đồng thời chỉ về phía cửa: "Em sẽ gọi anh thêm một tiếng anh, anh trai yêu quý của em, người anh đã từng có quan hệ máu mủ với em, người anh mà sau khi mọi chuyện sáng tỏ thì căn bản không có quan hệ huyết thống với em, mời anh rời khỏi đây, để tránh người khác trông thấy lại nghỉ ngờ, cũng tránh gây ảnh hưởng không nên có mà phá hủy danh tiếng của Bác sĩ Văn. Dù sao anh là người đã có vợ chưa cưới, hơn nữa anh cũng đã xác định đính hôn với người kia rồi, nếu anh vẫn tiếp tục ở đây, sợ rằng người khác còn tưởng rằng em đang ép buộc anh gì đó. Từ lúc bắt đầu đã là một mình em chủ động, về sau cũng là tự em quấn lấy anh nhiều năm mà không chịu buông tha. Bao năm qua em không biết rốt cuộc mình đã trải qua những gì, em cũng không biết có phải số mệnh của mình đã an bài phải dây dưa với anh hay không, nếu như em đã khiến anh cảm thấy gai mắt như vậy, đau khổ như vậy, em đã gây ra vô số phiền phức cho cuộc sống của anh, sau này em sẽ không bao giờ tiến thêm một bước về phía anh nữa."

Nói đến đây, Văn Nhạc Tình lui về phía sau một bước, nhìn khuôn mặt lạnh lùng căng thẳng của anh ta: "Em đã tìm lại được lý trí đúng như anh mong muốn, em sẽ tự mình từ từ chữa lành vết thương, nếu không được, giống như anh đã từng nói, có lẽ em sẽ tìm được một người đàn ông phù hợp với mình để yêu đương. Từ trước đến nay đàn anh vẫn luôn chờ đợi em, em cũng nên nhìn thằng vào tình cảm của anh ấy dành cho mình rồi. Em sẽ nghiêm túc yêu đương, hoàn toàn xóa anh khỏi trái tim em."

"Tạm biệt." Văn Nhạc Tình nói một cách mệt mỏi, cô chỉ vào cửa phòng sau lưng Văn Lận Hàn: "Nếu như có thể thì cũng đừng gặp lại, cho dù sau này có về Mỹ, em cũng sẽ không đi tìm anh nữa, dù sao anh đã lập gia đình, rất ít khi về nhà họ Văn, trong thế giới của em mãi mãi sẽ không còn bóng dáng anh, chúng ta không ảnh hưởng đến nhau, cũng không gặp nhau nữa!"

"Em đúng là đồ điên." Văn Lận Hàn nhìn như bình tĩnh mà nghiến răng nói ra những lời này, câu nói lạnh lùng giống như có thể khiến không khí trong cả căn phòng đóng băng.

Vẻ mặt Văn Nhạc Tình mang ý cười, nhưng là một nụ cười châm biếm, cô lạnh lùng nhìn anh ta nói: "Đúng vậy, em chính là đồ điên, em thừa nhận. Nếu như em không điên, thì sao năm mười sáu tuổi em lại có thể yêu anh trai ruột của mình chứ? Nếu như không điên thì sao trong khoảng thời gian gần mười năm, từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi, trong mắt trong đầu hay trong trái tim em lại chỉ có một mình anh. Những điều anh nói lúc trước không sai, em thật sự quá thiển cận, mọi thứ trong cuộc đời em tốt như vậy, có rất nhiều thời gian tốt đẹp, dựa vào đâu mà em nhất định phải lãng phí tất cả những thứ tốt đẹp và sự nhiệt tình của mình lên một con người như anh."

Văn Nhạc Tình vừa nói vừa chỉ về phía cửa một lần nữa: "Bây giờ, mời anh ra ngoài cho!"

Văn Lận Hàn nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt đanh lại của Văn Nhạc Tình, lại nhìn thân hình có vẻ gầy đi nhiều so với trước kia của cô.

Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, có hình con thỏ nhỏ màu trắng, trong màu trắng thuần khiết có một chút hoạt bát, chỉ là vóc người quá gầy so với bộ quần áo, khiến quần áo trông hơi rộng. Ngày đó trong phòng cấp cứu ở bệnh viện cô cũng thế này, lúc cởi áo của cô ra anh mới phát hiện, trong mấy ngày cô về nước, chắc là chưa được ăn một bữa cơm tử tế. Vốn dĩ lúc ở Mỹ đã rất gầy, bây giờ lại còn gầy hơn ba bốn cân, cứ như gió thổi qua là sẽ ngã luôn vậy.

"Đồ điên." Anh ta lại thì thầm một câu, nhưng giọng nói nhỏ đến mức gần như khiến người ta không nghe rõ.

Văn Nhạc Tình tưởng rằng anh ta đang mắng mình, nhưng khi nghe kĩ lại cảm thấy không giống.

Cô giương mắt nhìn anh ta: "Em đã nói rõ những lời nên nói rồi, anh còn muốn mỉa mai em tới khi nào nữa? Em đã như vậy rồi mà anh còn muốn đả kích em tới mức không thể quay đầu lại nữa sao? Em từng yêu anh thì làm sao? Văn Lận Hàn, em yêu anh thì nhất định phải bị anh tận tay tống xuống mười tám tầng địa ngục à? Bây giờ em muốn thoát khỏi sự ràng buộc của anh, cuối cùng em cũng có thể tránh xa như anh mong muốn rồi, anh tự giác một chút, đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Bây giờ anh đứng ở đây, đuổi thế nào cũng không đi, tóm lại anh muốn làm gì? Nhất định phải dồn ép em đến phát điên anh mới thoải mái sao? Anh đi đi! Đi ngay bây giờ! Đi ngay lập tức!"

Thấy Văn Lận Hàn không nhúc nhích, Văn Nhạc Tình tức giận nhìn anh ta chằm chằm: "Đi đi!"

"Tiểu Tình."

"Anh đừng gọi em! Đừng gọi em là Tiểu Tình nữa! Anh không phải là anh trai em, cũng không phải là người yêu của em, đây không phải hai chữ anh có thể tùy tiện thốt ra!"

Văn Nhạc Tình nhìn anh ta một cách lạnh nhạt: "Đi! Đi ngay lập tức! Văn Lận Hàn anh đừng ép em lấy thứ gì đó để mà đánh đuổi anh ra ngoài!"

" Đi!!!"

*****

Thấy Văn Lận Hàn vẫn không động đậy, chỉ đứng ở đó nhìn cô giống như một cây gậy đá.

Văn Nhạc Tình không chịu nổi cái thái độ không nóng không lạnh này của đối phương nữa. Cô nổi giận dùng sức đẩy anh ta, cứ đẩy mãi đẩy mãi, cuối cùng biến thành đánh, cô vừa đánh vừa khóc: "Anh cút đi! Cút ra ngoài! Văn Lận Hàn, sau này anh đừng bao giờ xuất hiện nữa, tôi sẽ không yêu..."

Phía sau eo của Văn Nhạc Tình đột nhiên bị siết chặt, lúc cô khóc đến mức hai mắt mờ đi không còn nhìn rõ mọi thứ nữa thì bất ngờ bị người đó kéo mạnh vào lòng. Người đàn ông đột nhiên nhấc một tay lên, đỡ lấy phần gáy của Văn Nhạc Tình rồi kéo cô về phía trước, sau đó hôn một cách mãnh liệt lên đôi môi của cô.

Cảm xúc trên môi thật sự có hơi đáng sợ, nó vừa mạnh bạo lại vừa nhanh, không cho cô cơ hội nào để phản ứng lại. Văn Nhạc Tình bị hôn khi không hề phòng bị.

Trong phút chốc, Văn Nhạc Tình như hóa đá, cô mở to đôi mắt còn rưng rưng, trong đáy mắt còn ẩn chứa vô vàn sự kinh ngạc và mơ hồ. Từ đầu đến cuối, cô không hề hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Văn Lận Hàn đang hôn cô?

Đây là việc chưa từng xảy ra trong suốt mười năm qua...

Chỉ trừ lần anh ta bị sốt, cô lấy cớ chăm sóc cho đối phương, sau đó hôn trộm. Nhưng lúc đó, Văn Nhạc Tình vẫn vô cùng cẩn thận, sợ bị anh ta phát hiện.

Hoặc là mấy năm trước đây, lúc cô nhõng nhẽo với anh ta, cọ cọ vào mặt của đối phương, đòi anh ta ôm mình, sau đấy vùi mặt vào cổ của Văn Lận Hàn. Để trêu chọc đối phương, thi thoảng Văn Nhạc Tình còn chạm môi vào cằm và thậm chí là yết hầu của anh ta, nhưng đều bị Văn Lận Hàn đẩy ra.

Hoặc là những lần chạm môi trước đây đều xảy ra một cách vô tình. Mặc dù phần lớn đều do một mình Văn Nhạc Tình đơn phương cố ý.

Nhưng cho dù như thế nào, từ xưa đến nay, Văn Lận Hàn chưa bao giờ hôn cô. Mỗi lần bị cô vô tình hôn, anh đều đẩy ra với vẻ mặt không cảm xúc, đồng thời cảnh cáo cô không được tiếp tục quá trớn như vậy nữa.

Từ trước đến nay, anh ta chưa từng, chưa từng hôn cô như lúc này.

Thậm chí nụ hôn này của người đàn ông còn mạnh bạo, tàn phá đôi môi của cô giống như đang lên án, trả thù điều gì đó. Nó làm mất đi sự bình tĩnh dịu dàng thường ngày, cũng làm mất đi phong thái vốn dĩ thuộc về Bác sĩ Văn. Anh ta vẫn quấn lấy môi lưỡi của Văn Nhạc Tình một cách mãnh liệt, đi sâu vào bên trong rồi quấn lấy. Khi mà cô không có chút chuẩn bị nào và chưa kịp hoàn hồn, Văn Lận Hàn cố gắng tách hàm răng của đối phương ra, không hề đè dặt mà tiến sâu vào trong.

Văn Nhạc Tình vẫn chưa hoàn hồn lại, đầu cô dường như trống rỗng, bị chấn động đến mức người cứ đứng đơ ra. Thấy người con gái trong vòng tay mình đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa định thần lại, Văn Lận Hàn hơi mềm lòng, ôm cô chặt hơn, trói chắc Văn Nhạc Tình trong vòng tay rồi cắn mút đôi môi cô, từ mạnh mẽ, kịch liệt đến nhẹ nhàng, ấm áp.

Mãi cho đến khi tầm nhìn của Văn Nhạc Tình dần trở lại, ý thức của cô cũng dần dần hồi phục, cô đột nhiên ra sức đẩy mạnh anh ta ra. Văn Lận Hàn siết chặt lấy eo của Văn Nhạc Tình, cúi đầu hôn cô mãnh liệt hơn nữa, để cô chỉ có thể khẽ rên rỉ, dù cô có giãy giụa, anh ta cũng không buông tay. Đến khi Văn Nhạc Tình vùng vẫy quá mạnh, Văn Lận Hàn mới đột nhiên cắn lên môi cô một cái, trầm giọng cảnh cáo: "Đây không phải là điều mà em muốn sao? Em dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn phá vỡ mọi vật cản để ở bên cạnh anh còn gì. Nếu như đây là những điều mà em muốn thì sau này, em không cần phải làm khó bản thân nữa, muốn gì thì cứ nói thẳng. Từ bé đến lớn, không có thứ gì là anh không thể cho em. Nếu em chỉ muốn có anh, được! Anh cho em!"

Văn Nhạc Tình không hiểu những lời này của Văn Lận Hàn có ý gì, người đàn ông trước mắt nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Cô chỉ cảm thấy môi của mình bị hôn đến phát đau. Văn Nhạc Tình nhíu mày, hai tay ra sức chống lên ngực của đối phương, muốn đẩy người kia ra, muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị anh ta trở tay bế lên.

Khoảnh khắc bị bế lên, miệng của Văn Nhạc Tình được rảnh rỗi, cô lập tức giãy giụa rồi nói: "Văn Lận Hàn, anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống!"

"Em còn muốn gì nữa?" Từ vẻ mặt của Văn Lận Hàn, Văn Nhạc Tình không thể nhìn ra được rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì nhưng ánh mắt của anh ta lại lạnh như băng. Anh ta bế thẳng Văn Nhạc Tình đến phòng ngủ, một người đàn ông luôn dịu dàng như Văn Lận Hàn lại lấy chân đạp tung cánh cửa phòng ngủ, bế Văn Nhạc Tình vào trong. Trước ánh mắt hoảng loạn thất thần của Văn Nhạc Tình, anh ta ném thẳng thân thể đối phương xuống giường, rồi chẳng hề có chút dịu dàng mà cúi người ép chặt cơ thể của cô ở phía dưới người mình, giữ chặt cô, ấn tay cô lên trên đỉnh đầu. Từ đầu đến cuối chẳng có chút dịu dàng nào.

"Anh, anh buông tôi ra..." Sau khi bị đè xuống giường, Văn Nhạc Tình vô cùng bàng hoàng, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Văn Lận Hàn:

"Buông tôi ra... Anh buông ra..."

Người đàn ông trói chặt lấy cô, anh ta nhìn cô, nghiến răng nói: "Em muốn gì anh đều cho em, anh sẽ thỏa mãn em từng thứ một. Có thể ép anh đến mức này, Văn Nhạc Tình em cũng xem như có chút bản lĩnh. Tiểu Tình, em chạy tới chạy lui trước mặt anh hơn hai mươi năm rồi, em đúng là rất được đấy!"

"Văn Lận Hàn, anh tránh ra! Anh... A..." Người đàn ông đột nhiên túm chặt lấy cổ tay ở trên đỉnh đầu của Văn Nhạc Tình, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt đến mức đau đớn, hai mắt sắp đỏ cả lên. Ngay khoảnh khắc ấy, người đàn ông lại lấp đầy đôi môi của cô, đồng thời kéo tay cô đặt lên cổ áo sơ mi của mình: "Nào, muốn gì thì em tự lấy đi."

Văn Nhạc Tình hoàn toàn sững sờ, người cứng đờ ra, bàn tay của cô run rẩy khựng lại trên cổ áo của Văn Lận Hàn, cảm nhận được tay của người đàn ông đang ấn tay của cô ở chỗ đó, cô không dám chạm vào anh ta giống như sợ bị điện giật. Văn Nhạc Tình muốn rụt tay lại, trốn tránh, nhưng vẫn bị anh ta nắm chặt lấy, đặt lại lên trên cổ áo một lần nữa.

"Tôi không muốn!" Văn Nhạc Tình cố gắng giãy giụa ở phía dưới người anh ta: "Anh buông tay tôi ra, mau tránh ra đi. Văn Lận Hàn, anh cút đi! Đây không phải thứ tôi muốn, thứ tôi muốn là..."

Ngay lúc này, người đàn ông cúi xuống, hơi thở vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn pha thêm chút cảnh cáo cùng sự hung dữ đầy lạnh giá mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh ta: "Cơ hội chỉ có một lần. Tiểu Tình, nếu như em đã quấn lấy anh ngót nghét mười năm, nếu anh không thỏa mãn cho em một lần thì sẽ khiến em thất vọng mất. Người ta đều nói rằng không có được nên mới không buông được, anh cho em, có được một lần thì có phải em sẽ ngoan không? Đến đây, anh cho em, đến mà lấy, anh cho em hết, nhé!"

Văn Lận Hàn vừa nói vừa túm chặt lấy tay Văn Nhạc Tình, một tay không đủ, anh ta nhanh chóng đặt cả hai tay của Văn Nhạc Tình lên cổ áo của mình, đồng thời túm lấy tay cô, buộc cô phải cởi chiếc khuy áo trên cổ áo sơ mi của mình.

Vì hành động này của Văn Lận Hàn, Văn Nhạc Tình run rẩy mà nằm một chỗ, hai tay hoàn toàn bị anh ta khống chế, không thể kháng cự, một câu cũng không thốt ra được. Mãi cho đến khi mấy chiếc cúc áo trên áo người đàn ông được gỡ ra, nhìn thấy được xương quai xanh và cơ ngực của anh ta, cô hoảng sợ đến mức đỏ cả mắt, muốn rút tay ra, ra sức lắc mạnh đầu.

"Không... không cần!

Không phải như vậy!

Cô không hề nghĩ vậy!

Cô không hề muốn ép anh ta đến mức này!

Đây không phải là điều cô muốn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)