Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 184

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 184
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng ngồi yên, Lệ Nam Hành vẫn đang xếp hàng, nhưng những đồ ăn vặt anh tiện tay mua lại lập tức được người ta mang đến chỗ cô, đặt trên chiếc bàn trước mặt cô.

Phong Lăng cúi đầu nhìn trong đĩa có các loại thịt khô và thức ăn tươi ngon, còn có mấy xiên thịt nướng nhìn rất ngon mắt, cùng một đĩa salad hoa quả và hai chai nước khoáng.

Ừm, mùi thức ăn quả thực thơm nức mũi.

Lần trước, Quý Noãn đã nói với cô, ăn cơm ở nơi như này sẽ có một cảm giác hạnh phúc khác biệt.

Giờ Phong Lăng cũng cảm thấy ăn ở đây đúng là sẽ có được cảm giác thỏa mãn, là cảm giác thỏa mãn mà các nhà hàng cao cấp không thể nào có được.

Lệ Nam Hành đã xếp hàng ở bên kia tầm hai mươi phút rồi, cuối cùng cũng bưng được một bát bún Vân Nam thật lớn đi đến.

Phong Lăng liếc nhìn, người đàn ông này đúng thật là không khách khí với cô, bát bún này là loại suất to cho hai người, chứ không phải loại chia ra mỗi người một phần nhỏ.

Đồng thời có người nhanh chóng tiến lên đưa cho hai cái bát và bộ dụng cụ ăn, Lệ Nam Hành lại mua vài thứ khác mà có thể cô sẽ thích ăn rồi mới trở về, ngồi trước mặt cô.

"Tại sao anh phải mua một bát to thế này, tôi thấy giá của suất nhỏ cho một người hợp lí hơn." Phong Lăng vừa nói vừa định tách đũa ra.

Kết quả là không ngờ bản thân mình lại có ngày đến đôi đũa cũng không tách được ra, vì vết thương trên cánh tay cô không thể dùng lực, vừa mới dùng lực một chút máu đông ở miệng vết thương đã muốn nứt ra chảy máu.

Lệ Nam Hành tiện tay lấy đôi đũa trong tay cô, giúp cô tách ra xong rồi lại đưa cho cô, đồng thời nhàn nhạt nói: "Hồi ở trong căn cứ, những lúc ngồi ăn chung cả nồi to với đám anh em, sao tôi chưa từng thấy em có gì xa lánh cả? Lần nào ra ngoài làm nhiệm vụ mà không ăn cùng nhau? Giờ cùng tôi ăn một bát bún lại không thoải mái?"

Nói xong, cũng không đợi cô giải thích, anh lập tức cầm cái bát nhỏ trước mặt cô lên giúp cô gắp bún ra, sau đó đặt trước mặt cô.

Phong Lăng: "..."

Cô chỉ muốn hỏi một câu, bởi vì cô thấy suất bún to phần hai người phải ba mươi tám tệ, còn suất nhỏ một người chỉ mười lăm tệ thôi, hơn nữa xem những đồ phụ thêm bên trong cũng không nhiều hơn bao nhiêu, cô chỉ muốn nói như vậy là không kinh tế.

Nhưng lại nghĩ đến người trước mắt dù sao cũng là Lệ Nam Hành, rõ ràng cũng sẽ không vì tính toán chi li tám tệ này mà nói quá nhiều, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Khi dùng chiếc muỗng nhỏ múc ít nước canh trong bát bún to, Phong Lăng mới chú ý đến dưới đáy hình như có không ít các loại hải sản, cô lại quay đầu nhìn những thứ được viết trên bảng thực đơn của cửa tiệm này, lúc này mới nhìn thấy suất lớn và suất nhỏ không giống nhau, hóa ra trong suất lớn có nhiều thứ hơn.

Vừa rồi cô cũng không để ý.

Vậy tiêu thêm tám tệ cũng quá đáng giá rồi.

Cô không lên tiếng, cũng không vì chủ đề vừa rồi mà nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gắp những miếng hải sản ở dưới đáy bát vào cái bát trước mặt mình.

Lệ Nam Hành thấy dáng vẻ lặng lẽ ăn của Phong Lăng, muốn cười mà không cười, chỉ lạnh nhạt nói: "Không phải nãy còn cảm thấy không kinh tế sao? Cô Phong tính toán chi li đến tám tệ giờ cũng đã phát hiện ra dưới đáy có đồ ngon rồi à?"

Phong Lăng: "... Vừa nãy tôi không để ý."

"Sao, mùi vị ngon lắm à? Ngon đến mức đầu cũng không thèm ngẩng lên? Nói chuyện cũng không thể nhìn thẳng người ta sao?"

". „" Phong Lăng giương mắt lên nhìn anh: "Có ăn thôi mà cũng nhất định phải nhìn anh à?"

"Dù sao bữa này cũng là tôi mời, em ăn mà không nhìn tôi, cũng không nói chuyện, phép lịch sự cơ bản đâu rồi?"

Mí mắt của Phong Lăng giật giật, không hiểu chuyện gì liếc anh một cái.

Tất cả đồ ăn đồ uống trên bàn này cộng lại cũng chỉ khoảng 100 tệ, anh đường đường là Lệ Nam Hành mà phát điên cái gì chứ, ngồi ở đây học dân buôn bán xung quanh ở đây tính toán với cô? Cô ăn không nhìn anh đấy thì sao?

Cô lạnh lùng trả lời: "Mời người ta ăn một bữa tối còn yêu cầu nhiều như thế, lần sau tôi mời lại anh là được chứ gì."

Lệ Nam Hành khựng lại, nhìn cô giây lát.

Phong Lăng đã cúi đầu tiếp tục chăm chú ăn bún của cô.

Nào biết được tên đàn ông đột nhiên cười như không cười nói một câu: "Lời đã nói ra thì phải làm, nói lần sau mời lại tôi thì phải tìm thời gian mà mời lại, em định lần sau là khi nào?"

Đũa của Phong Lăng khựng lại một chút, lúc này mới nhận thấy hình như bản thân mình bị người đàn ông này bẫy rồi, vô hình trung lại đồng ý cùng đi ăn cơm lần nữa.

Lệ Nam Hành chỉ cằm cô: "Dính nước canh kìa."

Phong Lăng giơ tay đang định lấy giấy ăn lau đi, nhưng anh đã tiện tay cầm giấy ăn lên lau đi giọt nước canh ở cằm cô.

Cô ngồi ở đó không động đậy, nhìn người đàn ông bình thường chỉ cầm dao thật súng thật để giết địch trong khu vực khủng bố hoặc khu bom mìn, đang nghiêm túc cầm một tờ khăn giấy giúp cô lau cằm và khóe miệng. Hành động của anh khiến những thứ trước đây cô luôn cố gắng gạt bỏ lại mạnh mẽ len lỏi vào những vết nứt trong trái tim cô.

Là cái gì, cô không rõ.

Chỉ biết những vết nứt đó hơi nóng.

Nóng đến mức bất thường.

Đêm bên ngoài phố ẩm thực, đèn đường mờ ảo, thời gian cao điểm buôn bán ở đây vào buổi tối nên không khí ngày càng náo nhiệt, người đến ngày càng nhiều.

Vị trí của hai người lại dựa vào cửa sổ bên cạnh phố ẩm thực, có thể nhìn thấy đoàn người cùng xe cộ qua lại và lờ mờ bên ngoài.

Ngồi ở bàn bên cạnh là không một số cặp đôi vừa tan làm mau chóng đến đây ăn, còn có một nhà ba người đem theo trẻ con, có người già, có người trẻ, giống một bức tranh muôn hình vạn trạng, kiểu người nào cũng có.

Phong Lăng dùng thìa uống canh, Lệ Nam Hành không ăn nhiều bún, chỉ cho mấy miếng thịt khô vào miệng, sau đó vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ Phong Lăng húp canh.

Cô liếc mắt nhìn anh: "Có thể đừng nhìn tôi mãi vậy được không?"

Vẻ mặt anh vừa lạnh lùng lại vừa lưu manh, anh cong khóe miệng lên: "Tôi đang nghĩ đến dáng vẻ của em hôm vừa đến Hải Thành, ở khách sạn sau khi uống say."

Mặt của Phong Lăng đanh lại, đến giờ cô vẫn không biết hôm đó sau khi uống hết một chai rượu vang trên máy bay, chuyện gì đã xảy ra.

Nghe thấy anh nói vậy, cô lập tức nhìn về phía anh: "Lúc đấy tôi làm sao? Đã nói cái gì? Hay là đã làm gì?"

Người đàn ông nhìn cô đầy vẻ sâu xa, anh không nói gì, ngược lại hình như anh cố ý chuyển chủ đề, thờ ơ bảo: "Đã qua lâu như vậy, cũng không cần phải dùng thân phận con trai nữa, sao vẫn chưa để tóc vậy?"

Phong Lăng phản đối: "Tóc dài lằng nhằng lắm, tôi quen tóc ngắn rồi."

Cô rất ít để ý đến diện mạo bên ngoài, cũng chưa bao giờ chú ý đến việc bản thân có nét gì của con gái không, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô đều để tóc ngắn, Phong Lăng cảm thấy như vậy thì làm gì cũng tiện, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ để tóc dài.

Phong Lăng tưởng Lệ lão đại đang nhắc nhở cô rằng mình không có dáng vẻ của con gái, nhưng khi ngước mắt lên lại nhìn thấy Lệ Nam Hành đang ngồi giữa đám người và cười với cô, con ngươi đen láy trong suốt, dường như sáng rực lên, người đàn ông cao lớn chân dài, mặc một bộ đồ đen sạch sẽ gọn gàng, xung quanh cằm chỉ có một lớp râu lưa thưa, cảm giác loại hormone mạnh mẽ nào đó đều bao bọc ở quanh người anh.

*****

Người đi lại quá nhiều, tốc độ lại nhanh, mang đến một cơn gió khiến mái tóc của anh khẽ lay động, giống như khóm cây nhẹ nhàng lay động trong đêm tối, hay như khi ngọn núi trên dãy núi Rogers rung chuyển khiến băng tuyết rơi xuống, khiến lòng người vô tình dao động theo.

"Không để tóc cũng tốt, tóc ngắn nhìn quen rồi, nếu ngày nào đó em nuôi tóc dài, tôi sợ không biết phải đặt tay vào đâu nữa."

Lời của người đàn ông này có nghĩa khác.

Ý anh nói là không biết đặt tay ở đâu trên người anh, hay là không biết đặt tay ở đâu trên người cô?

Bát mì này quả thực quá nhiều, thật ra Lệ Nam Hành không quá hứng thú đối với những thứ mà con gái thích ăn, sau khi ăn được một ít liền đứng dậy ra ngoài mua đồ.

Phong Lăng vẫn chuyên tâm húp canh, không quan tâm đến anh.

Không lâu sau Lệ Nam Hành đã xách đồ về.

Cô ngước lên nhìn anh: "Mua gì vậy?"

Anh không đáp, chỉ ném cái túi cho cô: "Về rồi xem."

Phong Lăng nhìn thấy trong túi là một chiếc hộp hình chữ nhật, cũng không biết là gì, nhưng thấy dáng vẻ anh vất vả mệt mỏi, chắc là cố tình đi mua về.

Là gì nhỉ?

Lệ Nam Hành thấy cô vẫn chưa ăn xong, có lẽ là do ở ngoài thật sự quá lạnh, anh lại lấy một cái bát sạch nữa, ngồi xuống đối diện cô từ từ ăn mì và uống nước canh, thỉnh thoảng gắp một sợi lên vung vẩy giữa không trung, xem ra tâm trạng khá tốt.

Phong Lăng hỏi anh: "Lần này anh ở lại thành phố T bao lâu? Không cần về bên Mỹ nữa à?"

Lệ Nam Hành đáp: "Hiện tại em bị bao vây khắp nơi khắp chốn, sao tôi có thể về được?"

Phong Lăng cắn đứt sợi mì ở bên miệng: "Bao nhiêu ngày thì có thể giải quyết được đám người đó?"

"Trong vòng hai ngày."

Điều động người một ngày, giải quyết một ngày, căn cứ theo phong cách giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội từ trước đến nay của Lệ Nam Hành, chính xác trong hai ngày là có thể giải quyết được.

Do ăn quá nhiều nên Phong Lăng không muốn ngồi xe đi về nữa, Lệ Nam Hành đi bộ cùng cô dưới sắc trời đêm đầu đông của thành phố T.

Khi đi đến khách sạn, Phong Lăng hơi do dự, đường như Lệ Nam Hành biết cô đang nghĩ gì, suốt đọc đường quay về anh không ôm cô vì sau khi ăn mì, cả người cô đều nóng, nhưng lúc này lại đột nhiên kéo cô vào trong lòng, rồi cứ như vậy kéo cô đi vào cửa chính khách sạn, vừa đi vừa nói: "Vào những lúc như thế này dù em tới chỗ của Quý Noãn hay là chỗ của Văn Nhạc Tình đều sẽ khiến người ta gặp họa, người duy nhất em có thể làm phiền chỉ có một mình tôi thôi, người duy nhất có thể giúp em đối phó với đám người đó cũng chỉ có tôi, sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Không biết điều quan trọng nhất bây giờ là phải ôm thật chặt chân tôi sao?"

Phong Lăng: "..."

Cô suy nghĩ sâu xa rồi cúi đầu liếc nhìn chân anh.

Bị ánh mắt sâu xa của cô liếc qua, mặc dù cô chỉ nhìn chân anh thôi, nhưng Lệ Nam Hành phát hiện bản thân lại xấu hổ mà cứng lên một chút, anh liếc cô: "Em nhìn cái gì?"

"Tôi đang nhìn xem chân Lệ lão đại còn chỗ nào có thể để tôi ôm được không, quá nhiều người muốn ôm đùi anh rồi, sợ là tôi chen vỡ đầu cũng không ôm nổi." Phong Lăng vừa nói vừa đi về phía thang máy, đồng thời muốn tránh khỏi vòng tay anh.

Anh lại dễ dàng ôm chặt cô vào lòng bằng tay còn lại, cúi đầu nói trên trán cô: "Vậy phải xem em có muốn ôm không, chỉ cần em muốn ôm, những thứ vướng víu trên chân tôi đều có thể quẳng đi hết, chỉ để cho một mình em ôm thôi, nhé?"

"???"

" Thế vợ anh đâu?"

Cô vợ nhỏ mà suốt ngày anh nhắc tới đâu?

Phong Lăng không quan tâm đến anh, cứ thế đi vào thang máy.

Vừa rồi ở ngoài ăn rất nhiều đồ ăn, thời gian đi đi lại lại vốn cứ nghĩ là không quá lâu, nhưng khi quay về tới nơi cũng đã là bảy giờ hơn rồi.

Đã hẹn là tám giờ phải thay thuốc.

Phong Lăng đi vào phòng tắm tự tắm rửa qua loa, thật ra không thể giội nước được, chỉ có thể lau thôi, Lệ Nam Hành mấy lần vừa cười vừa bảo muốn giúp cô tắm đều bị Phong Lăng lạnh nhạt đuổi ra ngoài, chặn ở bên ngoài cửa phòng ngủ, tiện thể khóa trái ở bên trong.

Mặc dù biết khóa này nếu như anh muốn mở thì vẫn mở dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là Lệ Nam Hành phải trả được cái giá khi Phong Lăng thật sự bị chọc giận.

Lệ Nam Hành hiểu giới hạn của cô, chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng thì có trêu chọc gì cô cũng kệ, nhưng giờ cửa đã bị khóa rồi, nếu phá có lẽ cô nhóc ấy sẽ tức giận đến mức có thể cắt đứt quan hệ luôn, chín con trâu chắc cũng không kéo lại được.

Mặc dù đã tung lưới, nhưng cũng phải thu từ từ.

Sau khi tắm xong, Phong Lăng đi ra. Cô đã thay quần áo, khi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Lệ Nam Hành đã chuẩn bị hết cho cô những thuốc mới mua về.

Cô đi tới, tránh vết thương trên người, từ từ ngồi xuống ghế sofa.

Anh nhìn thấy những vết thương trên cánh tay, đùi và còn có trên cổ của cô lộ ra, nơi bị sưng đã hết sưng rồi, nhưng dấu vết của vết thương vẫn còn.

Anh lại nhìn dấu vết tụ máu bầm trên cổ cô, lúc chiều vẫn còn rất rõ, lúc này vừa được rửa sạch bằng nước nóng, có vẻ càng rõ ràng hơn.

"Em bị mấy tên đó bóp cổ sao?" Trong lúc đang bôi thuốc, anh cúi đầu nhìn cô.

Phong Lăng thấy anh nhìn chằm chằm cổ mình, giơ tay lên sờ sờ vết trên cổ: "Ừm."

Ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh đi rất nhiều, hiện rõ sự tức giận, nhưng sự tức giận đó chắc chắn không phải dành cho cô. Anh đẩy cằm cô lên, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ vết thương, thuốc bôi có cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Khi mặt anh kề sát tới, để khỏi ngại ngùng, cô lập tức nhắm chặt mắt kệ anh bôi.

Nhưng chính cô lại không hề biết rằng, khi người con gái vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, trên mặt trên người chỗ nào cũng có vết tích giống như bị người ta tàn phá bừa bãi. làn da trắng nõn của cô càng trở nên trắng ngần vì hơi nước vừa tắm xong, cô lại nhắm mắt khẽ ngửa cổ như vậy trước mặt một người đàn ông, cái dáng vẻ ấy rõ ràng là đang đợi người ta hôn một cái thật sâu.

Lệ Nam Hành cố gắng kiềm nén ngọn lửa đang cháy lên trong lòng, nhìn vết thương trên cổ cô, vừa bôi vừa nhìn mặt cô.

Khoảng cách gần như vậy, nhìn rất rõ.

Ánh sáng của ngọn đèn chiếu rọi trên mặt cô.

Gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của người con gái, láng mịn không nhìn rõ được lỗ chân lông, mắt đang nhắm, khi lông mi lay động, giống như cánh bướm vậy.

Anh nhìn bờ môi hơi tái đi của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến những bông hoa tuyết trắng trên vách núi Rogers, loại hoa tuyết đó chỉ có thể sinh ra ở nơi vô cùng lạnh lẽo, chỉ cần nơi nào có một chút hơi ấm sẽ tan biến ngay, cho dù là được người ta đem về tỉ mỉ chăm sóc cũng vẫn không thể tồn tại được.

Đó là niềm an ủi duy nhất cho mọi người ở nơi cực lạnh, sạch sẽ trong suốt, hơn nữa nó tồn tại ở trên vách núi đá, những người không có bản lĩnh thì không thể chạm tới được chứ đừng nói đến việc muốn hái xuống xem.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)